Trương Khác nhận ra có người ngã ở đuôi xe, dừng xe lại thò đầu ra nhìn, người kia ngồi bệt xuống đất tru chéo: - Cậu lái xe không có mắt à, xô phải tôi rồi đấy.
Cố Hiểu Mai hoài nghi không biết có phải Trương Khác gặp kẻ lừa đảo hay không, bất kể thế nào gặp phải chuyện này cũng không thể khoanh tay đứng nhìn, vội cùng chồng con chạy tới xem người kia có ngã thật không.
Trương Khá lo cho đôi vợ chồng ở bệnh viện, lúc này xe khách về nông thôn đã hết chuyến, trên đường chẳng đào đâu ra taxi, đợi cô bé truyền dịch xong, e không có xe về nhà, làm việc tốt thì làm tới cùng, định lái xe tới đưa bọn họ về Tân Huyện.
Trương Khác nhìn thấy cả nhà Cố Hiểu Mai đi bộ trong tuyết, nhưng không muốn chào hỏi, không ngờ khi rẽ có người bị ngã, liền xuống xe hỏi: - Anh có sao không?
- Còn hỏi có sao không à? Xô phải người ta còn hỏi có sao không? Người trung niên bò tới tóm lấy ống quần Trương Khác.
Trương Khác lúc quay đầu lại nhìn thì thấy người này chỉ có chút mông chạm đất, biết hắn ta không sao, nhìn lại đuôi xe thì thấy không có vết va chạm, nhíu mày lại.
Cố Hiểu Mai thấy người kia tóm ống quần Trương Khác, vội nói: - Này anh, thả người ta ra rồi hẵn nói chứ, cậu ta đã dừng xe, đã xuống xe, đâu phải người xô phải người ta thì chạy mất.
- Thấy anh ngã cũng chẳng nặng lắm, Tết nhất rồi, muốn giải quyết thế nào? Trương Khác đút tay vào túi lạnh nhạt hỏi.
Tên trung niên kia lúc này mới buông Trương Khác ra, chặn một chân trước bánh xe, trừng trừng nhìn Trương Khác: - Muốn giải quyết thế nào à? Tôi vừa mua hai bình Vân Trì Thanh Hoa, chưa uống ngụm nào đã bị cậu xô vỡ rồi, cậu phải đền tiền cho tôi, tôi có hóa đơn đây, 800 đồng. Tôi lấy ra cậu xem, nếu không cậu mua bình rượu tương đương cũng được, tránh cậu nói tôi lừa tiền. Tôi tuy ngã không nặng, nhưng ai biết có xuất huyết trong không? Phải đền thêm 200 nữa, nếu không cậu đưa tôi đến Bệnh viện Nhân dân chụp phim, không đền thì đợi cảnh sát giao thông tới xử lý.
Trương Khác hận không thể đạp cho hắn ta một phát, ngửi mùi rượu chảy ra biết ngay là rượu rẻ tiền, trò lừa bịp này sao lừa được y, bọn chúng chuyên chọn xe biển số vùng ngoài, biết bọn họ không muốn dây dưa nên thường bỏ tiền cho yên chuyện.
Trương Khác nhận lấy tờ hóa đơn giả hắn ta đưa cho, đang định phát tác đẩy hắn ta ra đất, vạch trần trò hề này, sau đó thông báo cho cục công an tới bắt để hắn ta được hưởng thụ năm mới đặc thù trong trại giam thì bên kia đường có người gọi Cố Hiểu Mai: - Mẹ, mẹ đang làm gì thế?
Quay ngoắt lại, nhìn thấy Trần Ninh đang nghi hoặc nhìn mình, Trương Khác chỉ muốn thoát thân cho nhanh, lấy ví rút một xấp tiền ném xuống đất: - Chỗ này đủ hai chai rượu, cũng đủ chụp phim rồi... Rồi không quay đầu lại, chui vào xe, y không thể thản nhiên đối diện với Trần Ninh như hai người xa lạ được.
Nhìn chiếc xe giống xe việt dã phóng vút đi, tên lừa đảo bò dậy nhặt tiền, rồi cầm lấy cái hóa đơn giả dùng kiếm sống, phủi đít dựng xe đạp lên dựa vào lề đường, chẳng cần quan tâm người xung quanh chưa tản đi, hơn hở đếm xấp tiền, biết ngay đám lái xe sang vùng ngoài không dám dây dưa mà, còn đắc ý ngâm nga khúc hát.
Có hai chiếc xe cảnh sát đi tới, tên lừa đảo vẫn không nghĩ liên quan gì tới mình, còn ghé đầu tới xem náo nhiệt, hỏi Cố Hiểu Mai: - Tết nhất mà chuyện gì xảy ra thế? Trộm hay cướp vậy, chẳng để các đồng chí công an an tâm ăn Tết à? Thấy xe cảnh sát đỗ bên đường, hắn hơi hoảng, nhưng không ý thức được vấn đề nghiêm trọng, nhìn mấy cảnh sát đi tới, vẫn không có ý định chuổn đi.
- Thư ký trưởng Cố, tôi là Quý Bân của đội cảnh sát hình sự. Viên cảnh sát đi đầu đưa tay ra tự giới thiệu với Cố Hiểu Mai.
- Hả, mẹ báo cảnh sát? Vu Trúc hỏi nhỏ, hắn không nghĩ việc có gì to tát, mấy đồng đó với Trương Khác là rác, nói thật hắn còn phản cảm với kiểu ném tiền xuống đất đó.
- Đội trưởng Quý giao thừa cũng phải trực à? Cố Hiểu Mai bắt tay Quý Bân, bà nghĩ có lẽ Trương Khác có chuyện gấp phải đi, còn bà không thể mang thái độ thêm một việc không bằng bớt một việc, chỉ tên lừa đảo: - Tôi hoài nghi hắn ta cho rượu xấu vào bình rượu Thanh Hoa Vân Trì, đứng trên đường đợi va chạm lừa đảo, hơn nữa rất có khả năng đã phạm tội nhiều lần, chúng tôi là người dân thường có nghĩa vụ bảo vệ trị an xã hội, nên gọi điện tố giác... Chồng tôi làm việc trong nhà máy rượu, rượu tốt, rượu xấu, anh ấy ngửi một cái là biết, các đồng chí cũng có thể lấy một ít về điều tra.
Vu Vệ cũng không tán đồng lắm với hành động của vợ, tên nha nội đó đâu thèm để ý tới nhà bọn họ, cần gì tích cực lấy lòng y, mất giá bản thân, nhưng lúc này chỉ có thể gật đầu đồng ý với lời của vợ.
Quý Bân nghĩ Cố Hiểu Mai gặp phải kẻ lừa đảo mới đích thân dẫn đội tới, nghe bà ta nói vậy thì hơi khó hiểu, chẳng muốn thêm phiền phức mang bình vỡ về xét nghiệm, nhưng lời của Cố Hiểu Mai thì hắn không thể không để ý, chỉ tên lừa đảo: - Bắt hắn lại, chán sống yên ổn thì cho hắn vào nhà giam hưởng thụ vài ngày.
Tên lừa đảo giờ muốn chuồn thì muộn rồi, bị hai cảnh sát một trái một phải kẹp cừng, còng tay ra đằng sau, tiền rơi hết xuống đất.
Quý Bân biết đây là thành quả của tên lừa đảo, thấy bên cạnh không có xe cộ khác đỗ, nghĩ người bị lừa tiền đã đi mất, sai một cảnh sát nhặt lấy, bảo Cố Hiểu Mai: - Khổ chủ đã đi mất, chúng tôi chỉ có thể giam hai ngày...
Cố Hiểu Mai thấy Quý Bân không coi trọng lắm, thấy thế này chưa chắc đã ăn nói được với Trương Khác: - Người vừa bị lừa tiền là con trai thị trưởng Trương, các hay là đồng chí liên hệ với cậu ấy một chút? Có vài chuyện căn bản không cần phải sai bảo, chỉ cần Trương Khác nói với Trương Tri Hành một tiếng, Cố Hiểu Mai phải gánh trách nhiệm, kết quả xử lý không làm Trương Khác hài lòng thì ít nhất cũng phải làm Trương Tri Hành hài lòng, con trai thị trưởng còn bị lừa gạt, không biết trong mắt lãnh đạo thành ủy, trị an Tân Vu đã tồi tệ tới mức nào.
-... Quý Bân há hốc mồm, muốn nói mà không nói lên lời, quay lại quát đám cấp dưới lên xe rồi ngồi sưởi ấm trên đó không muốn xuống nữa: - Xuống hết xe cho tôi, nhanh lên, lập tức lấy vật chứng bảo vệ hiện trường, dám làm ăn qua loa, cẩn thận tôi lột da. Nhìn đám cấp dưới vội vàng đi xuống nhặt hết mảnh vỡ cùng cả xe đạp làm vật chứng, quay sang nói với Cố Hiểu Mai: - Chuyện này thường xuyên sảy ra ở Tân Vu, chỉ là tìm chứng cứ không dễ, khổ chủ đa phần nhận xui xẻo bỏ tiền cho xong, không tích cực tố cáo, cục công an chiếu cố không xuể... Chúng tôi nhất định điều tra rõ ràng, báo cáo cho thư ký trưởng Cố, thị trưởng Trương.
Bất kể chuyện này có truyền tới tai Trương Khác hay không, nhưng không ngờ để tên ma đầu đó chịu ủy khuất, Quý Bân sợ tới toát mồ hôi lạnh, bị vụ án cha con La Quy Nguyên liên lụy, bốn cục trưởng phó cục trưởng công an thành phố có ba vào tù, một dưỡng lão sớm, cán bộ bộ trung tầng đổi sạch sẽ, mà khi đó Trương Tri Hành còn là phó thị trưởng, chẳng phải là thường ủy.
- Các đồng chí công tác vất vả rồi. Cố Hiểu Mai chẳng cần dọa hắn thêm, nói lời cần phải nói: - Trước mặt chúng tôi, thị trưởng Trương thường khẳng định công tác của cục công an, các đồng chí cứ điều tra đi, đợi có kết quả tôi sẽ báo cho thị trưởng Trương. Có cần tôi hiệp trợ cục lấy lời khai không?
30 tết, Quý Bân đương nhiên không thể để phó thư ký trưởng chính phủ theo bọn họ về cục công an lấy lời khai được: - Nếu tiện, thư ký trưởng tìm chỗ, tôi phái anh em đến lấy lời khai là được.
Được hưởng thủ đặc quyền là một cám dỗ, với lại ai muốn tới công an tới nhà lúc này? Cố Hiểu Mai nói: - Phía trước là đồn công an Tân Áp, chúng ta tới đó nhé? Chuyện cũng đơn giản...