Thành Cương phì cười, còn định lên tiếng vạch trần tên vô dụng hư trương thanh thế trước mặt, lúc này di động của hắn vang lên, người bên cạnh đưa máy cho hắn, nhìn thấy số của cha mình, lòng hắn trầm xuống.
Mặc dù Thành Tấn Kiệt bị Nghiêm Văn Giới, Cát Kiến Đức lôi kéo, thường xuyên giở thủ đoạn với hạng mục báo lên của Cẩm Hồ, nhưng ông ta không muốn đắc tội trực tiếp với Cẩm Hồ, càng không muốn trở mặt với Cẩm Hồ, đừng nói Thành Cường, có cho ông ta 10 cái gan cũng không dám nhổ đờm vào rượu bắt Trương Khác uống.
Đánh người không đánh mặt, đánh mặt tức là đắc tội tới cùng rồi, Cẩm Hồ nếu muốn quyết tâm lật đổ một quan viên cấp phó bộ thì không khó, ông ta lo mình thành vật hi sinh đấu tránh chính trị ngay, người khác không biết Cẩm Hồ mạnh thế nào, chứ Thành Tấn Kiệt thì không hồ đồ.
Âm nhạc trong phòng đều đã ngừng, đám nam nữ trong phòng không biết hậu quả nghiêm trọng ra sao, ngay cả hô hấp cúng nít lại, chừng một cái kim rơi xuống đất cũng nghe thấy, mặc dù Thành Cường che di động, nhưng mọi người loáng thoáng nghe tiếng quát tháo truyền ra, mặt hắn dần dần trắng bệch, đủ biết hắn bị giáo huấn rất thảm.
- Chúng ta đi. Thành Cường mặt tái mét, không dám nhìn Trương Khác, kéo đám nam nữ cùng đại minh tinh Tống Uyển Bội rời khỏi khỗ thị phi này.
- Đứng lại! Trương Khác trầm giọng quát, chầm chậm xoay người nhìn thẳng vào Thành Cường: - Mày muốn đi cũng được, nhưng người khác còn chưa tận hứng, ngoài ra tao biết mày không phải hạng nhẫn nhịn, nhưng mời mày tự uống hết rượu của mày rồi hẵng đi.
Vệ sĩ lập tức chặn cửa, không khí trong phòng bao nặng nề tới cực điểm, đám nam nữ cầm y phục chuẩn bị đi đều cứng người lại, đứng cũng không được, ngồi cũng không xong, mắt nhìn Thành Cường, lo hắn không nuốt trôi cục tức này phát tác, lúc đó khoanh tay ngồn nhìn hay là ùa cả lên đánh? Đối phương là người có thể nói chuyện với Thành Tấn Kiệt một cách không hề khách khí, Thành Cường bắt người ta uống rượu có đờm, còn tự chuốc nhục vào thân là cái chắc rồi. Bọn chúng đều quyết định lát nữa coi như không nhìn thấy gì cả.
Tống Uyển Bội vừa rồi ngực bị va phải, trong lòng có chút ấm ức, về phòng bao mới oán giận nói với Thành Cường một chuyến, dù Thành Cương ra mặt cho cô ta, cô ta nghĩ dù sao đám thanh niên tới đây chơi chẳng có kẻ nào tử tế, vui vẻ nhìn chó cắn chó, ở đây có xảy ra va chạm gì cũng không sợ đám báo chí lắm chuyện biết, nào ngờ chuyện thành ra thế này? Nhìn thấy Thành Cường mặt mày tím tái, nắm tay siết chặt run rẩy, chỉ sợ hắn không kìm chế nổi ra tay đánh người. Còn thanh niên tên Trương Khác kia lại bình tĩnh khác thường, ánh đèn màu phòng bao chiếu vào, đôi mắt đó màu hơi nâu trong sáng mà long lanh, cực kỳ điển trai, lạnh lùng nhìn Thành Cường, khóe mắt còn liếc nhìn những người còn lại trên ghế sô pha, tựa hồ chẳng hề lo Thành Cường sẽ nổi khùng.
Nhìn Thành Cường và Trương Khác đứng với nhau, Tống Uyển Bội phải thừa nhận con người với con người cũng rất khác biệt, dù Thành Cường cũng rất đẹp trai, nhưng thiếu khí chất trầm tĩnh kiên nghị ẩn trong nam nhân thành thục, một khi phát ra khiến người ta phải hoảng sợ.
Thành Cường cầm chiếc ly đờm nổi lềnh phềnh lên uống ực một cái, ném ly vào góc tường, mảnh vỡ bắn tung tóe làm đám nam nữ kia giật bắn mình, hắn cũng không dám hung hăng nói " chúng ta đi nữa.." Cầm áo khoác trên lưng ghế, im thin thít đi ra ngoài, hai tên thanh niên đầu húi cua cũng cúi mặt đi theo.
Trương Khác nhìn chiếc ly vỡ trong góc phòng, cười với Tiểu Thành: - Gan hắn cũng chỉ đến thế, nếu hắn dám ném ly vào mặt tôi, tôi sẽ không tính toán chuyện này nữa.
Tiểu Thành nặn ra một nụ cười, cô ta cũng biết thân phận của Trương Khác, lúc nãy còn nghe Trương Khác nói chuyện trong phòng bao, nhưng trong lòng cô ta, Trương Khác trẻ như thế đã có thành tự lớn, chẳng quá là quá may mắn mà thôi, chẳng tôn trọng lắm. Lúc này thấy Trương Khác giáo huấn con trai Thành Tấn Kiệt, mới cảm thấy có lẽ y không đơn thuần chỉ dựa vào may mắn, đặc biệt là cái lúc nhìn có vẻ như Thành Cường sắp nổi khùng, Trương Khác đem lại cho người ta cảm giác có thể dựa vào y.
Nhân vật như thế, chắc không phải nữ nhân tầm thường có thể làm động lòng.
Nhìn đám nam nữ trong phòng bao câm như hến, Trương Khác cười khẩy, đi tới lấy một ly rượu trên bàn, nói với Tống Uyển Bội: - Tống tiểu thư nếu kiên trì muốn tôi xin lỗi, vậy tôi uống ly rượu này coi như xin lỗi... Thấy ở miệng ly có vết son nhạt, thoảng mùi thơm nữ nhân, xoay sang chỗ khác, uống hết ly rượu, rồi hỏi: - Không biết Tống tiểu thư ký hợp đồng với công ty quản láy nào rồi.
Tống Tiểu Bội bị khí thế của Trương Khác trấn áp, không biết phải trả lời ra sao, bên cạnh có tên nam nhân trung niên răng vổ, mặt mũi xấu xí đứng dậy, hai tay cầm danh thiếp đưa tới: - Tống tiểu thư là cột trụ của giải trí Tinh Huy chúng tôi, tiểu đệ tên Tống Tổ Dự.
- Giải trí Tinh Huy, sao chưa nghe thấy bao giờ nhỉ? Trương Khác miệng nhẩm lại, tay đưa ra sau, không hề có ý nhận lấy danh thiếp, bảo Diêu Kiên: - Anh đi tìm ông chủ của Tinh Hue, hỏi xem bao nhiêu tiền ông ta mới chịu bán công ty cho tôi, tôi muốn Tống tiểu thư hưởng thụ khoái cảm ép ông chủ cúi đầu nhận sai.
Trương Khác nói xong câu này xoay người rời khỏi phòng bao, Tống Tổ Dự ở sau lẩm bẩm: - Tôi là ông chủ của Tinh Huy mà.
Trương Khác quay trở về phòng bao của bọn họ, Trần Tín Sinh, Dương Dung Bình, Tiêu Thụy Dân đang thảo luận chi tiết kế hoạch, ba người bọn họ đầu chụm vào nhau, giám đốc chi nhanh bê trà rót nước, còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, thấy đám Trương Khác đi vào, Dương Dung Bình hỏi: - Khác thiếu gia thấy Tiểu Thành của chúng tôi nhảy ra sao? Có đáng đền cô ấy một đôi giày không?
Trương Khác giật đầu: - Thành tiểu thư nhảy đúng là mê người... Ngồi xuống bên Trần Tín Sinh hỏi bọn họ đàm bán ra sao.
Tiểu Thành ngồi xuống bên Dương Dung Bình nhỏ giọng kể cho ông ta chuyện vừa xảy ra, Dương Dung Bình giật mình, quan tâm hỏi: - Khác thiếu gia có sao không?
Trương Khác xua tay: - Không sao cả, cái bọn hề rẻ tiền thi thoảng lại gặp phải thôi, chỉ cảm thấy hơi bực mình một chút.
Dương Dung Bình cười: - Chỉ cần không phá hỏng hứng trí của Khác thiếu gia là được, người mẫu quảng cáo bên phía công ty Bắc Kinh chính là cô gái đó, hôm nào thuận miệng kiếm cớ loại bỏ là xong...
Thường có câu thương không đấu với quan, nhưng đạo lý này chỉ có thể nói ở nghĩa rộng thôi, cho dù Di Động thậm chí Liên Thông đều áp chế thị trường của Cẩm Hồ, đó là vì bọn họ đại biểu lợi ích quốc hữu, Cẩm Hồ là tư doanh. Nhưng cụ thể tới cá nhân thì hoàn toàn khác, Thành Tấn Kiệt có quyền lực tới từ vị trí của ông ta, ân oán riêng chỉ đại biểu cá nhân ông ta, Trương Khác thì chính là Cẩm Hồ, một khi trở mặt, y có thể dùng thế lực sau lưng Cẩm Hồ đá Thành Tấn Kiệt khỏi cái ghế đó, tới khi đó Thành Tấn Kiệt chẳng là cái gì, con trai hắn càng chẳng bằng cục cứt chó, muốn dẫm đạp gì tùy ý. Thành Tấn Kiệt mặc dù thi thoàng ngáng chân Cẩm Hồ, nhưng nếu muốn lật đổ hoàn toàn Cẩm Hồ thì vượt ngoài năng lực của ông ta rồi.
- Làm ăn là làm ăn, chuyện nào ra chuyện nấy. Trương Khác lắc đầu: - Chúng ta tiếp tục bàn chuyện làm ăn của chúng ta thôi.
Kế hoạch của Trương Khác thực sự làm Dương Dung Bình động lòng, ông ta muốn tiến lên phải có thành tích đáng kể mới được.
Hoặc là toàn diện ỷ lại vào Cẩm Hồ, chiếm được toàn bộ ưu thế chip cơ sở của Cẩm Hồ trong tay; hoặc là cùng Di Động chia sẻ ưu thế của Cẩm Hồ, tiếp tục ác chiến với Di Động.
Thực tế Liên Thông thậm chí không cần hợp tác trực tiếp với Cẩm Hồ, Cẩm Hồ đồng ý trong 2 năm không trực tiếp sản xuất di động chip cơ bản của ESS, Liên Thông chỉ có thể hợp tác với Liên Tín hoặc Khoa Vương. Mặc dù là bưng tai trộm chuông, sự thực có thể hóa giải áp lực cho Liên Thông, bộ thông tin và nội bộ Liên Thông có một số kẻ phản cảm Cẩm Hồ, hận không thể chặt đứt rễ xí nghiệp dân doanh đi, trong mắt bọn họ xí nghiệp dân doanh là đại biểu cho trốn thuế, bóc lột lao động, nhưng mà chẳng biết ai dung túng cho xí nghiệp dân doanh bóc lột lao động.