CHƯƠNG 128: XEM NÁO NHIỆT KHÔNG CHÊ LỚN CHUYỆN
Editor: Luna Wong
Ngày thứ hai lâm triều, rất nhiều người đều cho rằng Chu Chí sẽ không tham gia, nhưng không nghĩ tới, hắn dĩ nhiên đi, chỉ là sắc mặt phá lệ âm trầm, gương mặt và trên cổ mang theo từng dấu móng tay.
Rất nhiều người nhịn cười cực khổ, Mục Thiên Trù lại không lo lắng cái này, trực tiếp đỉnh đạc xì một tiếng bật cười.
“Chu đại nhân, cái bộ dáng này của ngươi thật đúng là nổi bật nha.”
Chu Chí thiếu chút nữa cắn gãy răng luôn, hôm qua sau khi lão phu nhân Ngô gia đến, biết được Ngô Kỳ cũng khó mà nhân đạo nữa, tại chỗ liền hôn mê bất tỉnh, tỉnh lại liền muốn tìm Chu Chí liều mạng.
Tuy rằng Chu Chí xem thường Ngô gia, nhưng thân phận quan viên như hắn, không có khả năng tùy ý hưu khí thê tử theo bản thân nhiều năm, nên, dù cho nhìn không thuận mắt bao nhiêu đi nữa, lão phu nhân Ngô gia cũng là nhạc mẫu của hắn.
Hắn kiệt lực tránh né, như cũ bị cào đến sướt mặt.
Vốn muốn cáo ốm không vào triều, nhưng Thôi Diễm đã lan truyền chuyện hắn đạp Ngô Kỳ mọi người trong kinh thành đều biết, nếu không phải hắn phải vào triều báo cáo tình huống, bách tính kinh thành còn không cho là hắn thầm chấp nhận sao?
Nên dù cho biết rõ sẽ nhận hết cười nhạo, hắn vẫn kiên trì đến.
Mục Thiên Trù ôm tay cười đến vui vẻ, nhãn thần từ trên xuống dưới quan sát trên người Chu Chí, tựa hồ muốn nhớ bộ dáng chật vật hôm nay của hắn vào lòng.
Chu Chí chỉ cảm thấy như đứng đống lửa, như ngồi đống than, thật vất vả đợi được bắt đầu lâm triều, lập tức liền có quan viên tấu hắn hành sự tàn nhẫn, ngay cả tiểu cữu tử của mình cũng đều có thể hạ ngoan thủ như vậy.
“Hoàng thượng, chuyện này không có bằng chứng…”
Trước, Vương Úy tố tấu Vệ quốc công, bị vị tiểu cô nãi nãi Hứa gia trực tiếp xốc da mặt, hiện tại các ngự sử đều đã có kinh nghiệm, trước khi tố tấu nhất định phải nghĩ xem có chứng cớ hay không, lúc này nghe được Chu Chí không thừa nhận, lập tức mất hứng.
“Chu đại nhân, chuyện này không có thể không có bằng chứng. Ngày đó trong kinh đô có thật nhiều các công tử đi thôn trang Chu gia các ngươi, thấy được một màn ngươi đá gia công tử Ngô gia, bọn họ cũng đều là chứng nhân, hơn nữa, Thôi công tử Bác Lăng hầu phủ còn giúp các ngươi mời thái y! Thái y cũng nghiệm qua vết thương, gia công tử Ngô gia đích thật là bị cực thảm.”
“Hồi bẩm hoàng thượng, vi thần đích thật là đạp Ngô Kỳ một cước, thế nhưng hắn. . .chỗ kia, cũng không phải một cước vi thần đá. . . Trước Ngô Kỳ liền bị người đánh cho một trận, vứt bỏ trong một ngõ hẻm hoang vắng, tất nhiên thương của hắn do những tặc nhân kia hạ thủ!”
“Chu đại nhân nói là kẻ cắp đã hạ thủ, vậy cũng có chứng cớ gì?”
“Lúc đó tìm được Ngô Kỳ, cả người hắn có thương, hạ nhân Chu gia có thể làm chứng.”
“Hạ nhân Chu gia các ngươi, tự nhiên là nghe chủ tử là ngươi, lời của bọn họ, không đủ để, trừ hạ nhân Chu gia các ngươi ra, có thể có người khác phát hiện Ngô công tử bị người gây thương tích hay không?”
Chu Chí tức giận ngực đau, nhưng lại cứ không cãi lại cho mình được: “Ta mới vừa nói, Ngô Kỳ bị thương ở ngõ nhỏ có chút hẻo lánh, trong ngày thường có rất ít người đi qua, lúc đó sau khi hạ nhân Chu gia phát hiện hắn, liền trực tiếp nâng hắn lên xe ngựa. . .”
“Như vậy nói cách khác, không ai có thể làm chứng cho lời vừa nãy của ngươi rồi?”
Vọng Thư Uyển.com
“Các thái y nghiệm qua thương, bọn họ có thể chứng minh vết thương trên người Ngô Kỳ có thật nhiều là bị người đánh trước, hơn nữa, đám người Thôi công tử Bác Lăng hầu phủ một đường theo đuôi hạ nhân Chu gia tới thôn trang, bọn họ có thể chứng minh lời của bên ta nói.”
“Chu đại nhân, ngự sử chúng ta trước tố tấu ở trên tấu chương, tự nhiên cũng phải tìm một ít bằng chứng, chúng ta hỏi thăm qua thái y, thái y đích thật là nói trên người có Ngô Kỳ chút thương không phải ngươi gây nên, nhưng là chỗ thương thế nặng nhất của hắn. . . Vết thương rất mới, về phần lời của đám người Thôi công tử, hạ quan cũng hỏi thăm qua, Thôi công tử chính mồm nói, bọn họ là có người ở trên lầu rất xa, thấy được hạ nhân Chu gia đặt Ngô công tử lên xe, do thân thiết, cho nên mới đi vào coi trộm một chút, mới vừa vào thôn trang Chu gia, liền thấy được một màn chân ngươi đá Ngô công tử.”
Trong lòng Chu Chí nhất thời hận thấu đám người Thôi Diễm, những người này là là gậy khuấy phân sao? Trong ngày thường trong kinh đô, chiêu mèo ghẹo chó, dĩ nhiên tham gia gia sự của Chu gia!
“Chuyện này. . .”
Vẻ mặt ngự sử tố tấu nghiêm túc cắt đứt lời của Chu Chí: “Hoàng thượng, chuyện đã xảy ra đến tột cùng thế nào, mới vừa rồi người đều đã nghe thấy được, không nói khác, coi như là hạ nhân Chu gia phát hiện Ngô công tử, trên người hắn mang theo thương, như vậy, Chu đại nhân thân là tỷ phu của Ngô công tử, vì sao không mau vì hắn thỉnh thái y? Ngược lại còn muốn thừa dịp hắn thụ thương, hất nước lạnh, lại đạp cho một cước, hành vi như vậy, thật sự là để kẻ khác thấy trái tim băng giá. Đối đãi huynh đệ thê tộc còn như vậy, đối bách tính phổ thông lại làm sao tại sao có thể có lòng đồng tình, bảo vệ?”
Tả đô ngự sử Đào Hàn vẫn trầm mặc hỗ trợ nói: “Hoàng thượng, hạ quan cảm thấy Tề ngự sử nói cực có lý, cổ ngữ có, thấy nhẹ mà biết, chuyện lần này ảnh hưởng cực kỳ ác liệt, nhất là đối với Ngô công tử mà nói, hắn còn trẻ tuổi như vậy, nửa đời sau cứ bị hủy như vậy, thật làm người khác thổn thức không ngớt, hơn nữa, Ngô gia cũng chỉ có một đích hệ tử tôn là Ngô công tử, nhất mạch đích hệ Ngô thị, rốt cuộc đoạn tuyệt từ đây. . .”
Vọng Thư Uyển.com
Đại An triều từ trước coi trọng truyền thừa, nếu không, lão phu nhân Ngô gia nghe được tin dữ cũng sẽ không trực tiếp tìm Chu Chí liều mạng.
Hai mắt Chu Chí đỏ bừng, tay dưới quan bào chặt chẽ túm thành quyền, đang run rẩy không ngừng: “Hoàng thượng, ngộ thương Ngô Kỳ, vi thần nguyện ý nhận trừng phạt, chỉ là có một điểm, trong lòng vi thần không nghĩ ra. Là ai đánh cho Ngô Kỳ một trận, ném vào trong ngõ hẻm? Bên này hắn vừa gặp chuyện không may, rau xanh trong noãn bằng của vi thần cũng xảy ra biến cố theo, mấy chuyện kết hợp với nhau, trong lúc nhất thời vi thần không khống chế được lửa giận. Rau xanh này cũng là vì giúp Đoan vương điện hạ thí nghiệm phương pháp trồng noãn bằng, hủy như vậy, thật sự là để kẻ khác ảo não. . .”
“Chu đại nhân nói so với hát còn dễ nghe hơn, trong kinh thành người nào không biết, rau xanh trong noãn bằng của ngươi là muốn bán cho thương nhân đến từ Giang Nam, ngươi đâu phải cảm thấy ảo não thay Đoan vương điện hạ, ngươi rõ ràng là cáu giận bản thân kiếm không được bạc!”
“Ngươi không nên ngậm máu phun người. . .”
“Là ngươi làm việc quá mức hung ác, hơn nữa thân là quan viên, mộ lòng chỉ tư lợi, thật sự là để người không muốn làm bạn với ngươi.”
“Ngươi. . .”
“Được rồi!” Ngồi ở trên ghế Đức Triệu đế lạnh giọng mở miệng, đại điện nhao nhao ầm ĩ thời yên tĩnh lại, “Chu Chí thân là lễ bộ thượng thư, vốn nên làm gương tốt, chuyện lần này ảnh hưởng thực ác liệt, tạm thời miễn chức lễ bộ thượng thư, đi đầu hồi phủ bế môn tư qua.”
Miễn chức?
Trước mắt Chu Chí tối sầm, thiếu chút nữa đầu dập xuống nền đại điện, hắn vội vã quỳ xuống đất, vẻ mặt thương hoàng: “Hoàng thượng, vi thần lúc đó dưới tình thế cấp bách, khó tránh khỏi hạ thủ không biết nặng nhẹ, nhưng thỉnh hoàng thượng xem phân thượng trong ngày thường vi thần còn có chút công tích, phá lệ khai ân.”
“Hoàng thượng tâm tồn công chính, sao lại nhân tư phế công?” Tề ngự sử tố tấu Chu Chí bất mãn nhìn Chu Chí, “Là bản thân ngươi lập thân bất chính, làm ra việc ác độc như vậy, đã khó có thể đảm nhiệm được chức lễ bộ thượng thư, hoàng thượng chỉ là miễn quan của ngươi cho ngươi bế môn tư qua, đã là phá lệ khai ân.”
Trên ghế đế vương nhíu nhíu mày, nhìn Chu Chí khóc rống lưu thế, lại không khỏi nghĩ tới Chu phi ngày hôm qua cầu đến trước mắt: “Chu Chí, ngươi về trước bế môn tư qua ba tháng, sau khi điều nhiệm lễ bộ nghi chế lang trung, phản tỉnh lại mình cho tốt, thân là trọng thần triều đình, phải làm người có độ lượng, càng nên làm gương mẫu cho bách tính! Ngươi đi xuống đi!”
“Vâng, vi thần đa tạ thánh thượng!”