CHƯƠNG 34: GIẬN RỒI, LÀ CÁI LOẠI KHÓ DỖ
Editor: Luna Huang
Mục Trần Tiêu sâu đậm nhìn noãn một mắt, trong lòng phảng phất có băng tuyết rơi, để đầu quả tim rung động theo, phảng phất có dòng nước ấm tiến vào, nhẹ bỗng nhìn không thấy giới hạn.
“Rời đi thì không cần nói nữa, mặc kệ các ngươi bởi vì sao đi tới Mục gia, các ngươi đã dưới trướng nghe lệnh ta, thân ta làm chủ phải bảo vệ các ngươi. Tựa như cô nãi nãi nói, lấy trực báo oán, lấy đức trả ơn, nếu có người lợi dụng các ngươi nhằm vào Mục gia, vậy liền tìm cho ra người đó, sau đó hung hăng đánh lại!”
“Vâng!”
Giờ khắc này mọi người phảng phất lại thấy được niên thiếu tướng quân một thân ngân khải huy chiết phương tù kia, tâm thần trước nay chưa có liền an tĩnh lại, chỉ cần có tướng quân ở, chỉ sợ bọn họ hiện tại tàn phế, cũng vẫn như cũ có thể bách chiến bách thắng, công vô bất khắc!
Đợi Đinh Sơn mang theo mọi người lui xuống, Mục Trần Tiêu lạnh lùng nhìn về phía Vương Hải: “Cắt đứt hai tay, ngày mai đưa đến quan phủ.”
“Vâng.”
Mục Trần Tiêu nhìn phía Hứa Vân Noãn, môi giật giật, không biết mở miệng xưng hô thế nào, nếu gọi Hứa cô nương khó tránh khỏi có vẻ xa lạ, nếu là xưng hô cô nãi nãi, luôn cảm thấy không có ý tứ, giữa lúc hắn do dự, Hứa Vân Noãn đứng lên.
“Ca ca, sắc trời không còn sớm, ta về Ngưng Thu uyển nghỉ ngơi trước.”
Mục Thiên Trù liền vội vàng gật đầu: “Được, giằng co hơn nửa đêm, ngày mai nghỉ ngơi thật tốt, không nên cố dậy sớm.”
“Được.”
Hứa Vân Noãn nói xong, trực tiếp mắt nhìn thẳng ra tiền thính.
Đường nhìn của Mục Trần Tiêu vẫn theo sát nàng, thẳng đến người hoàn toàn nhìn không thấy, mới chậm rãi thu hồi lại.
Mục Thiên Trù đứng dậy hoạt động vai, liếc mắt Mục Trần Tiêu một cái, quay đầu phân phó Chu quản gia: “Mấy ngày kế tiếp các ngươi nhìn chằm chằm, một ít việc nhỏ cũng không cần làm phiền Vân Noãn, ta thấy hôm nay nàng rất tức giận, không biết lúc nào mới hết.”
“Lão thái gia, cô nãi nãi nhỏ như vậy, nếu là chọc tức thân thể thì làm sao cho phải, bằng không ngày mai ta để thiện phòng chế biến một ít dược thiện ngưng thần ngưng thần? Lại nói từ lúc cô nãi nãi vào phủ, chưa từng nghỉ ngơi thật tốt. Nhất là trong khoảng thời gian gần đây, lão nô thấy cô nãi nãi gầy đi không ít.”
Vọng Thư Uyển.com
“Ai nói không phải!”
Hai người vừa nói vừa ra ngoài, đối thoại rõ ràng không có lầm truyền đến trong tai Mục Trần Tiêu.
Ngón tay của Mục Trần Tiêu nhẹ nhàng mà vuốt ve tay vịn xe lăn, thời gian trước tuyết rơi, Hứa Vân Noãn lo lắng hắn cả ngày ngồi ở xe lăn quá mức lạnh, để người chọn lông cừu thượng đẳng bọc toàn bộ xe lăn, hôm nay quả nhiên sờ cảm thấy ấm áp, chỉ là tâm của hắn lại càng nóng.
Úc Khoảnh ở một bên nhìn mặt mày lạnh lùng của chủ tử nhà mình một chút, không khỏi nói rằng: “Chủ tử, cô nãi nãi vẫn luôn suy nghĩ cho người cùng Mục gia, trước người hoài nghi nàng, thực tại để người thương tâm.”
“Ta cũng không phải là hoài nghi…” Lúc đó hắn nói chuyện xác thực chưa tự hỏi, vừa định bổ cứu, liền bị Vương Hải tiếp câu chuyện trực tiếp cắt đứt, nhưng giải thích, Hứa Vân Noãn phỏng chừng cũng không tin, “Y theo ngươi thấy… Cô nãi nãi tức giận có nghiêm trọng không?”
Ánh mắt của Úc Khoảnh nhất động: “Công tử, người rốt cục khẳng đổi giọng gọi cô nãi nãi?”
Sắc mặt Mục Trần Tiêu cứng đờ, đường nhìn lạnh lùng thổi qua trên mặt Úc Khoảnh, đây là trọng điểm sao?
Úc Khoảnh vội ho một tiếng: “Khụ khụ.. Y theo thuộc hạ thấy, cô nãi nãi hình như là cực tức giận.”
Mục Trần Tiêu đẩy xe lăn về phòng, bên ngoài như trước có tuyết nhỏ rơi, toàn bộ bóng đêm càng phát ra vắng vẻ không tiếng động, hắn một lần lại một lần nghĩ trước Hứa Vân Noãn nhìn bộ dáng của hắn, càng nghĩ càng không buồn ngủ, trái tim phảng phất bị vật gì bóp, có chút khó chịu.
Sáng sớm hôm sau, Mục Trần Tiêu thật sớm đi tới phòng khách, những ngày qua bọn họ đều cùng nhau dùng bữa, nhưng hôm nay lại không có nhìn thấy Hứa Vân Noãn.
Mục Thiên Trù ngẩng đầu liếc nhà mình, lộ ra thần sắc ghét bỏ: “Hôm nay sao ngươi sớm như vậy?”
“Gia gia, cô nãi nãi còn chưa sang đây sao?”
“Hừ, chọc giận người ta chỉ biết gọi cô nãi nãi? Hôm qua bị người hoài nghi, phỏng chừng tức giận ngủ không được, cũng không biết có sinh bệnh hay không, ba vị lão gia tử đều không ở, hôm nay Vân Noãn cô độc không chỗ nương tựa, nàng thành lập Tứ Quý các giúp đỡ ngươi giải quyết nan đề, nhưng xảy ra sự tình, ngươi không có đứng ở bên nàng, thậm chí còn hoài nghi nàng, nếu là đổi nữ tử bình thường, sợ là phải lấy nước mắt rửa mặt rồi.”
Chu quản gia ở một bên gật đầu như thật: “Lão thái gia nói có lý.”
Mục Trần Tiêu không yên lòng ăn vài thứ, cơm canh hương vị ngọt ngào, hôm nay nhạt như nước ốc.
Hôm nay nghỉ, ăn xong điểm tâm Mục Thiên Trù liền noãn bằng xem rau xanh, hắn hiện tại vẫn đang nghiên cứu Hứa Vân Noãn rốt cuộc làm sao có thể trồng ra những mầm sinh cơ bừng bừng trong mùa đông khắc nghiệt, Chu quản gia tự nhiên tiếp khách.
Úc Khoảnh nhìn thân ảnh cô đơn của chủ tử nhà mình, có chút đau lòng nói rằng: “Chủ tử, bằng không người đi tìm cô nãi nãi nói lời xin lỗi đi, trong ngày thường cô nãi nãi luôn luôn cười hì hì, nói không chính xác lần này cũng để ở trong lòng?”
Chính hắn đều dùng câu nghi vấn, hiển nhiên là cảm thấy không quá có khả năng.
Mục Trần Tiêu yên lặng chỉ chốc lát, chuyển động xe lăn đi ra ngoài cửa: “Ngươi không cần theo.”
“Vâng.” Chủ tử nhà mình muốn đi xin lỗi cô nãi nãi, để người nhìn thấy khẳng định mất mặt, thân là thuộc hạ tốt phải thức thời.
Vọng Thư Uyển.com
Mục Trần Tiêu đi tới Ngưng Thu uyển, không khỏi có chút chần chờ, vừa nhìn viện môn, vừa bóp tay vịn xe lăn, bóp đến lông mềm trên tay vịn bóp đến ngốc.
Giữa lúc hắn rốt cục lấy hết dũng khí muốn tiến lên, một trận tiếng cười khinh linh truyền ra.
Trong viện, Hứa Vân Noãn bọc hồ cầu tuyết trắng, mang găng tay ấm dày, hai tay nâng tuyết đuổi theo Nhị Hắc cười đùa liên tục.
Nàng sinh trưởng ở phía nam, rất ít nhìn thấy cảnh tuyết làm trắng mọi thứ, trong lòng đã sớm ngứa muốn chơi trong tuyết một chút, nhưng Mộ Vũ và Hàn Yên lắc đầu như trống lắc, nói cái gì cũng không để cho nàng cảm tuyết đi ra ngoài chơi, hôm nay sắc trời vừa lúc, nàng mới tranh thủ cơ hội này.
Nhị Hắc da lông dày, căn bản không sợ tuyết lạnh, chạy trốn vui vẻ trong đất tuyết.
Hứa Vân Noãn đắp một quả cầu tuyết trên đầu của nó, chọc cho Nhị Hắc vừa lắc đầu vừa nhảy mũi, sống chết không chịu tới gần.
Chạy hai vòng, Hứa Vân Noãn liền cảm giác thở hồng hộc, tuyết đoàn trong tay ném tới chỗ Nhị Hắc.
Nhị Hắc linh hoạt nhảy dựng lên né tránh, nghiên đầu quay đầu lại nhìn Hứa Vân Noãn, khá có vài phần vị đạo miệt thị thiên hạ.
Hứa Vân Noãn tức giận hừ hừ, quay đầu lại đắp tuyết, trong miệng còn lẩm bẩm niệm Nhị Hắc màu trắng, cho nó làm tức phục, chỉ tiếc tay nghề đắp tuyết của nàng quá kém, hai cầu tuyết đắp cùng một chỗ, khanh khanh oa oa, thực tại nhìn không ra mỹ cảm gì.
Mặc nhiều y phục, chơi một hồi phía sau lưng xuất mồ hôi, Hàn Yên tiến lên đây khuyên: “Tiểu thư, tuyết này sau này còn rất nhiều trận, chơi một chút liền mau thay y phục, miễn cho nhiễm hàn khí.”
“Được rồi.” Hứa Vân Noãn đỡ nghiện, cũng không có miễn cưỡng, thay đổi y phục đã bắt Nhị Hắc rửa móng vuốt, náo loạn hơn nửa ngày mới dừng lại.
Dùng bữa trưa xong, nàng liền ôm Nhị Hắc ngủ, hôm qua Mục Trần Tiêu hoài nghi nàng, thủy chung để trong lòng nàng không thoải mái, đơn giản ngày hôm qua mỉa mai đám người Đinh Sơn, bọn họ nhất định sẽ không có thêm chuyện gì, ngày hôm nay lười biếng nghỉ ngơi.
Chờ nàng tỉnh lại, trong phòng phá lệ an tĩnh: “Mộ Vũ, Hàn Yên? Đi đâu rồi?”