CHƯƠNG 47: NHÓM LỬA ĐI
Editor: Luna Huang
Hứa Vân Noãn mạnh đứng lên, lệ quát một tiếng: “Mục Trần Tiêu!”
Động tĩnh như vậy, rốt cục để Mục Trần Tiêu thanh tỉnh lại.
Hắn trố mắt nhìn về phía mặt đất, hộp đựng thức ăn đổ trong nước thuốc, cháo chứa bên trong vẩy đầy đất, mùi gạo tươi mát hấp dẫn người tạm thời áp ché khổ sáp của nước thuốc, để tâm tình của hắn hơi lộ ra hòa hoãn.
Hắn hơi lộ ra chần chờ ngẩng đầu lên, nhìn về phía Hứa Vân Noãn một bên, vừa nhìn, liền không khỏi sững sờ ở tại chỗ chân tay luống cuống.
Chỉ thấy Hứa Vân Noãn rũ ống tay áo đứng đó, nước mắt xoạch xoạch rơi xuống.
Nàng mở to một đôi mắt trong suốt nhìn qua, vô thanh vô tức khóc, lại không rõ để người cảm giác được ủy khuất vô hạn.
“Ta…” Đầu ngón tay của Mục Trần Tiêu run run, hắn cũng không biết, rõ ràng vừa biết tin tức mình gãy chân, cũng không có không khống chế được như vậy, “Ta cũng không phải là…”
Mắt Hứa Vân Noãn không nháy một cái nhìn nhìn, nước mắt rơi càng nhiều.
Mục Trần Tiêu càng không biết nên làm gì bây giờ, một lúc lâu mới đẩy xe lăn đi tới bên cạnh nàng, từ trong lòng móc ra một cái khăn tay sạch sẽ đưa tới: “Ta… Ta sai rồi…”
Hứa Vân Noãn cúi đầu nhìn khăn tay một chút, khóe môi hơi nhấp: “Ngươi thực sự biết mình sai rồi?”
“Phải, ta không nên phát giận với ngươi.”
Hứa Vân Noãn chợt trừng hắn một mắt, dáng dấp có chút hung ác độc địa, nhưng rơi ở trong mắt Mục Trần Tiêu, lại như là mèo con huy móng vuốt, mang theo phô trương thanh thế: “Xem ra ngươi còn chưa biết mình sai ở đâu!”
Mục Trần Tiêu hơi há miệng, nhìn ánh mắt của Hứa Vân Noãn, thô bạo và không cam lòng trong lòng tiêu tán không giải thích được: “Trước ngươi cũng nói ta không biết ăn nói, không bằng liền trực tiếp nói cho ta biết sai ở đâu được không?”
Hứa Vân Noãn tiếp nhận khăn tay, lung tung lau ở trên mặt, vốn là bởi vì phong hàn hai gò má phấn hồng, lúc này kích động, nhan sắc càng phát kiều diễm.
“Tự ta cũng còn sinh bệnh khó chịu, nhưng quải niệm ngươi ăn không ngon, không ngủ ngon, liền tự mình xuống bếp nấu cháo cho ngươi. Ngươi thì hay rồi, lại ở đây phát giận, đỏ cả cháo ta nấu. Cái này cũng chưa tính, trọng yếu hơn là ngươi không thương tiếc bản thân! Hôm nay ngươi đều liệt rồi, trong lòng ngươi khổ sở, lẽ nào chân của ngươi sẽ không khó chịu sao? Ngươi xem một chút, cũng nện đến tím rồi! Trước kia ta nói với ngươi, lúc này tìm không được đại phu chữa cho tốt chân của ngươi, không có nghĩa là sau này tìm không được, hôm nay ngươi nên cho chân của mình triệt để hỏng, sau này có lúc ngươi sẽ ôm đầu khóc!”
Mục Trần Tiêu nhìn Hứa Vân Noãn bởi vì phẫn nộ mà ánh mắt sáng quắc sinh huy, nguyên bản vị trí hư thối trong lòng dần dần mềm nhũn: “Nói như thế, ta sai ở chỗ không thương tiếc bản thân?”
Hứa Vân Noãn hít mũi một cái, vừa khóc có chút ngoan, lúc này đầu choáng váng lợi hại hơn, nàng nháy mắt một cái, lần thứ hai hung ác trừng sang: “Đúng! Biết sai có thể thay đổi, thiện mạc đại yên, ngươi bây giờ đã biết sai, sau này cần phải cải chính?”
Trong lòng Mục Trần Tiêu chua xót khổ sở, chỉ cảm thấy trong miệng như là ăn hoàng liên, rồi lại không đành lòng để Hứa Vân Noãn lộ ra thần sắc thất vọng, chỉ có thể gật đầu: “Được, ta sửa.”
Vọng Thư Uyển.com
“Lúc này mới giống nói chuyện!” Hứa Vân Noãn quay đầu nhìn về phía Úc Khoảnh, “Không nghe thấy gia công tử nhà ngươi cũng lên tiếng muốn sửa rồi sao, còn không mau để người thu thập sạch sẽ phòng?”
Trong lòng Úc Khoảnh cảm kích, ứng phá lệ to tiếng: “Thuộc hạ liền thu thập.”
Thuốc bị đổ bị dời xuống phía dưới, trên mặt đất một lần nữa được thu thập sạch sẽ.
Hứa Vân Noãn ghé vào bàn an tĩnh lại, chỉ cảm thấy đã đói bụng lợi hại hơn, nàng đứng dậy, nhìn xiêm y trên người Mục Trần Tiêu, từ cái giá ở đầu giường cầm một kiện áo choàng đắp lại cho hắn, sau đó trực tiếp đẩy người ra cửa.
Úc Khoảnh lại càng hoảng sợ: “Cô nãi nãi, trước hết để cho công tử thay quần áo khác đi.”
“Cứ như vậy đi, gia công tử nhà ngươi giận đến bản thân cũng dám đánh, sẽ không để ý quần áo xốc xếch đâu.”
Mục Trần Tiêu trầm mặc không nói. Nhưng trong lòng không rõ sinh ra một tia hối hận, bản thân mới vừa rồi không nên không khống chế được phát hỏa như vậy.
Hứa Vân Noãn đẩy xe lăn của Mục Trần Tiêu, một đường cô lỗ lỗ đi tới thiện: “Ngươi đổ cháo ta tự nấu cho ngươi, lúc này đích thân bồi thường lại đi.”
“Nhưng là. . . Ta. . . Ta không biết nấu.”
“Cũng trông cậy vào vị đại công tử này như ngươi tự mình xuống bếp, cháo không biết nấu, nhóm lửa cũng biết chứ?” Hứa Vân Noãn khí hanh hanh nói.
Mục Trần Tiêu gật đầu, cái này hắn vẫn biết.
Trù nương trong thiện phòng nghe được Hứa Vân Noãn đến vội vã tiến lên đón, chờ các nàng nhìn thấy lãnh dung của Mục Trần Tiêu, thì từng người câm như hến.
Hứa Vân Noãn khoát tay áo: “Các ngươi tất cả đi xuống nghỉ ngơi đi, ngày hôm nay Mục Trần Tiêu làm hạ thủ của ta.”
“. . .Vâng.”
Hứa Vân Noãn đẩy Mục Trần Tiêu đến trước lò, đưa củi đốt và đồ đánh lửa cho hắn, sau đó xốc cái nồi lên cọ rửa.
Mục Trần Tiêu nắm bắt đồ đánh lửa sửng sốt một hồi, lúc này mới bắt đầu động thủ châm ngọn lửa.
Hứa Vân Noãn làm cơm cực kỳ chăm chú, nàng rửa gạo hai lần, động tác cẩn thận để vào nồi, đậy nắp, sau đó nàng cũng không nói chuyện với Mục Trần Tiêu, mà là lấy một cái ghế nhỏ, an vị bên bếp chờ nước trong nồi sôi.
Mục Trần Tiêu nhìn ngọn lửa đáy nồi nhảy động từng chút một, tiếng động lớn trong lòng một chút xíu bình tĩnh trở lại.
Không bao lâu, nước trong nồi sôi, dần dần có mùi gạo.
Hứa Vân Noãn đứng dậy cầm cái muôi nhẹ nhàng khuấy khuấy, nhẹ giọng mở miệng nói rằng: “Đại gia gia ta nói qua, nhân sinh trên đời, tựa như gạo trong nồi này, không chỉ có chịu được nhiệt độ đun xào của lửa, còn phải kiên trì đợi. Nếu lửa không đủ, cháo này là sống. Dù cho miễn cưỡng có thể vào miệng, ăn cũng sẽ cho người khó chịu. Nếu là lửa quá to, nồi cháo này đặc, hỏng rồi, đồng dạng ăn không được. Chỉ có kiên trì đợi, lửa nhỏ nấu chậm, mới có thể cảm nhận được hương thơm trong đó.”
Vọng Thư Uyển.com – Luna: Như lúc này ta khốn khổ tìm việc vậy. Cám ơn tác giả, câu này tựa như an ủi ta, hy vọng sẽ sớm tìm được công việc ưng ý.
“Chỉ sợ bản thân cháo này chính là hỏng, dù cho có đợi thế nào đi nữa, cũng sẽ không có kết quả gì tốt.” Mục Trần Tiêu tự giễu cười.
“Sẽ không!” Hứa Vân Noãn lắc đầu, “Đại gia gia ta nói, đạo lý của nấu cháo giống trồng trọt, ngươi dùng tài liệu gì, dùng lửa thế nào, sẽ nhận được thành phẩm dạng đó. Ngươi sinh ra tại Mục gia, niên thiếu liền lĩnh binh tác chiến, chiến công hiển hách, nếu ngươi là gạo, tất nhiên là cống mễ Nam Hoai giá trị thiên kim, đây chính là ngay cả hoàng thượng đều không thế nào ăn.”
Mục Trần Tiêu cúi đầu nhìn hai chân của mình một chút, dáng tươi cười dáng tươi cười khổ sáp: “Có lẽ ta mới vừa vào nồi thì tốt, nhưng bây giờ sợ là quá lửa rồi.”
Hứa Vân Noãn liếc mắt nhìn hắn, hừ một tiếng nói: “Cái thùng nước thuốc trong phòng ngươi lúc nãy, ngươi làm sao lật được?”
“Hất đổ.”
“Khí lực trên tay của ngươi thật đúng là không nhỏ.” Hứa Vân Noãn nói xong, không có tiếp tục cùng Mục Trần Tiêu cải cọ cái gì, xoay người sang một bên rửa rau.
Chân phế rồi, cũng không phải người cũng phế luôn, đạo lý giản đơn, nhưng tiếp thu không dễ tẹo nào.
Cải thìa tươi ngon mọng nước bị cắt nát, tản ra rải vào trong cháo hoa sôi sùng sục, trong sát na liền có một cổ hương vị tươi mát bị kích thích bay ra.
Hứa Vân Noãn thả một chút muối. Vừa cẩn thận khuấy khuấy, rồi để Mục Trần Tiêu dập lửa.
Sau đó hai người đều không nói gì thêm, Hứa Vân Noãn tìm hai cái chén, múc thêm một chén cháo nữa đưa cho Mục Trần Tiêu, sau đó bản thân thổi thổi một chén, ngồi xổm bên bếp chậm rãi ăn.
Cháo rau xanh nóng hổi, chỉ có thể nhẹ nhàng mà thổi khí, nửa ngày mới uống một ngụm, một ngụm cháo vào bụng, để lòng của người ta đều nóng theo.
Mục Trần Tiêu xuyên thấu qua nhiệt khí dày trên chén cháo, khi thấy má Hứa Vân Noãn mím môi lúm đồng tiền uống cháo thơm, hắn nhẹ nhàng mà rũ đôi mắt xuống, ngón tay thon dài hữu lực giật giật, từ từ tựa hồ nghĩ thoáng vài thứ rồi.
Hứa Vân Noãn nói hắn khí lực trên tay không nhỏ, sau này có phải cường điệu luyện một chút công phu trên tay hay không, nếu phải tiếp tục sống, cái khác đều có thể mặc kệ, cũng phải bảo vệ tốt gia gia và Hứa Vân Noãn.