QUỐC SẮC KIỀU PHI

CHƯƠNG 92: KẺ NGỌC CÓ CHÚT THIẾU DÙNG

Editor: Luna Huang
Sinh ý của Tứ Quý các lúc trước vô cùng tốt, chỉ cần là chút chỗ trong phủ căn bản cung ứng không được, nên cũng sớm đã cải tạo thôn trang cùng ruộng đất của Mục gia thành noãn bằng, chỉ cần tiếp qua mấy ngày, có thể để Tứ Quý các khai trương lần nữa.

Thừa dịp trong khoảng thời gian đầu xuân này, vẫn có thể kiếm được một khoản bạc.

Hứa Vân Noãn cẩn thận dặn dò Đinh Sơn, để hắn dạy đám người Hàm Chương cho tốt.
Vừa lúc một nhóm của Đinh Sơn cũng có năm mươi không sai biệt lắm, mỗi người dạy một người xem như đủ.

Hứa Vân Noãn mang theo Mục Trần Tiêu trở về gian phòng của mình, để Hàn Yên đưa trà nóng lên: “Tôn nhi sao luôn vội vội vàng vàng thế, khí trời sau tuyết hậu phá lệ lạnh, trên đùi cũng không đắp thêm chăn, cứ ra ngoài như vậy, không sợ lạnh hỏng người sao?”

Hứa Vân Noãn không chịu được lạnh, bởi vậy trong phòng có hai chậu than, vừa vào cửa liền cảm thấy ấm áp đập vào mặt.

Thần sắc Mục Trần Tiêu thoáng hòa hoãn: “Trước quen trong quân lữ, không cảm thấy có gì hết.”

“Chẳng lẽ biên cảnh còn lạnh hơn nơi này sao?”

“Vừa vào tháng mười hoa tuyết bắt đầu bay, có đôi khi có tuyết rơi lớn bốn năm ngày liên tục, tuyết dầy đều có thể cao đến thắt lưng người.”

“Khó trách ta thấy trên thân đám người Hàm Chương ít nhiều đều có tổn thương do giá rét.”


“Bọn họ rất là bất hạnh, bị ta liên lụy, một đường bị khu trục ra quân doanh, khả đồng bọn họ lại rất may mắn, gặp chủ tử tốt như cô nãi nãi.”

“Ngươi không nên tự coi nhẹ mình, cũng không cần biến đổi cách khen ta, ta là dạng gì, trong lòng hiểu rất rõ.”

Hứa Vân Noãn uống một hớp nước trà, ánh mắt thông thấu nhìn Mục Trần Tiêu: “Ta không phải người tốt lành gì, nếu nhóm người mới tới này có người vong ân phụ nghĩa như Vương Hải, ta đồng dạng không chút do dự cắt đứt tay chân của bọn họ, đến lúc đó ngươi cũng không nên thiên vị.”

“Ta tin cô nãi nãi, nếu là bọn họ bất trung, tự nhiên để cô nãi nãi xử trí.”

Hứa Vân Noãn mím môi cười, má lúm đồng tiền bên má xuất hiện, nàng vươn tay, hai đôi bảo thạch thông thấu xuất hiện trong lòng bàn tay, để cái tay kia càng phát ra trắng nõn tinh tế: “Tôn nhi có thời gian sẽ giúp đắp một đôi tượng tuyết không?”

“Cô nãi nãi thích, ta sẽ đắp.”

Úc Khoảnh tựa ở bên cây cột dưới hành lang gấp khúc, nhãn thần lăng lăng nhìn Mục Trần Tiêu đẩy xe lăn qua lại lăn quả cầu tuyết.

Mộ Vũ cảm khái một tiếng: “Trong ngày thường nhìn tính tình công tử lãnh thanh, không nghĩ tới bên trong ôn hòa như vậy, hơn nữa, còn có thể đắp người tuyết, làm tượng, Úc Khoảnh hộ vệ, tay nghề làm tượng của công tử có phải luyện trên chiến trường hay không?”

“Đây…chắc phải đi.”

“Trên chiến trường mùa đông không có việc gì làm, có phải đắp tuyết chơi không?”

Úc Khoảnh suy nghĩ một chút, một lát mới có chút chần chờ gật đầu.


Vọng Thư UYển.com
Hai năm trước tướng quân bắt được quân địch Tây Khương cướp biên cảnh, đã từng chôn người trong tuyết.

Thủ đoạn độc ác này, đem quân địch già yếu phụ ấu đều không buông tha này toàn bộ chôn trong tuyết, cóng đến cứng, nhìn qua đích xác như là pho tượng tuyết.

Hơn nữa hai ngày sau đưa chân đá, còn nghe tiếng răng rắc giòn tan!

“Thảo nào tay nghề của tướng quân tốt thế.”

“… Đúng vậy.” Hắn làm thân vệ cho tướng quân nhiều năm như vậy, cũng là lần đầu tiên phát hiện hắn có kỹ năng như vậy!

Hứa Vân Noãn trong Mục phủ chơi vui vẻ, bầu không khí của Thẩm gia cũng có chút hòa hợp.

Phu nhân Thẩm Thanh Vu thị nghe xong Chương ma ma hội báo tình huống của Mục gia, một lát giương khóe môi lên: “Ý của ngươi là nói, ba vạn lượng bạc đều là lấy từ trong Nhuận Ngọc các?”

“Vâng, không chỉ là như vậy, sau khi lấy ra ba vạn lượng bạc, Mục gia để Chu quản gia đi hỗ trợ quản lý Nhuận Ngọc các, ngay cả sổ sách tích góp từng tí một những năm trước đây, cũng đều mang đến Mục gia.”

“Ta đã nói rồi, Mục gia đến đồ cưới của lão phu nhân cũng phải mang đi cầm, sớm nên móc rỗng của cải mới phải, làm sao có thể lại đột nhiên xuất ra ba vạn lượng bạc, nguyên lai là chiếm tiện nghi của Nhuận Ngọc các. Hứa Vân Noãn thì sao, nàng có tin tức của nàng không?”

“Hứa Vân Noãn tựa hồ vẫn bị cấm túc, cả ngày trốn ở trong Ngưng Thu viện, nàng còn viết thư muốn giao cho Tiền chưởng quỹ, bất quá một nữ tử yếu đuối làm sao cũng không nhảy ra được vũng nước Mục gia, có người nói hôm nay mỗi ngày lấy nước mắt rửa mặt.”


“A, cô nữ như vậy, thật xa từ Giang Nam tìm nơi nương tựa đến kinh thành, thực tại không dễ dàng, lúc này mới ngắn ngủi vài tháng, một ít sản nghiệp phòng thân cũng bị Mục gia nuốt mất, thực sự là quá mức đáng thương.” Miệng Vu thị đầy trào phúng.

“Phu nhân thiện tâm, có nên giúp chút gì không?”

“Đến cũng vẫn là chuyện riêng của Mục gia, chúng ta làm ngoại nhân muốn nhúng tay cũng không dễ dàng, chỉ có thể giúp đỡ tuyên dương, xem có ai nhịn không được chủ động xuất thủ tương trợ hay không.”

“Phu nhân thấy Chu gia thế nào?” Chương ma ma ở một bên cười thầm đề nghị, “Đã nhiều ngày, trên dưới Chu gia vẫn cực kỳ cao hứng.”

Cực vui cũng nên sinh bi rồi.

“A, toàn gia không một người có thể đặt lên bàn, cũng tỷ như nói Chu Ngọc Nghiên kia, trước vì nịnh bợ Vân Sơ, hận không thể một ngày chạy tới ba lần, hôm nay Đoan vương bất quá là lãnh đạm một ít với Vân Sơ, ngươi xem sắc mặt nàng lập tức thay đổi.”

Vu thị vuốt ve móng tay, có chút không cam lòng.

Chu gia quá mức bắt mắt, đây thật đúng là không thể dùng.

“Phu nhân chớ vì người của nhà nhỏ không phóng khoáng mà nổi giận, mắt nhìn đại công tử sắp về rồi, chỉ cần hắn trở về, hết thảy đều sẽ tốt.”

“Cửu Mạch có quan hệ không tệ với Đoan vương, sau khi hắn trở về, chí ít có thể giúp chút, đỡ phải chúng ta ở chỗ này như ruồi không đầu xoay vòng vòng.” Vu thị giơ tay lên, nhìn nhìn móng tay vừa dùng nước của phượng tiên hoa sơn xong, “Hứa Vân Noãn này coi như có chút tác dụng, chí ít hoa nàng trồng trong noãn bằng, vẫn có thể để người cảnh đẹp ý vui một ít.”

“Hữu dụng hơn nữa cũng chỉ là khôi lỗi bị giam cầm, lúc nào vô dụng, hậu quả kia…”

“Ha hả, phương pháp noãn bằng trồng rau, trong cung đã có người chép lại một bản, để người phía dưới nghiên cứu, nếu có thể có lợi, tự nhiên không thể để cho Mục gia độc chiếm đầu to.”


“Vâng.”

Vọng Thư Uyển.com
Không được mấy ngày nữa, Mục gia khắc nghiệp với cô nữ, chiếm đoạt gia sản của Hứa Vân Noãn nháo đến nổi tiếng.

Dân chúng nghị luận ầm ỉ, còn chưa thảo luận ra một nguyên cớ, chợt nghe có ngự sử trong triều đình trực tiếp tấu Mục gia.

Sau khi Hoàng thượng nghe nói, trực tiếp cáo bệnh, Mục Thiên Trù không vào triều bị gọi tiến cung.

Mục Thiên Trù tự nhiên phủ nhận, nhưng là nơi phát ra ba vạn lượng bạc chuộc đám người Hàm Chương, lại ấp úng nói không rõ.

Ngự sử tấu là Vương Úy, thần sắc nhất thời kích động đứng lên: “Vệ quốc công, tại hạ đã tra rõ, người của Tứ Quý các và Nhuận Ngọc các đều bị ngươi tiếp quản, mà Hứa cô nương thì bị giam lỏng trong Ngưng Thu viện của Mục gia, đã có sắp hơn một tháng không có ra ngoài, ngươi cũng đừng nói từng chuyện này chỉ là trùng hợp.”

“Đích thật là trùng hợp.” Mục Thiên Trù hơi rũ mí mắt, chướng mắt Vương Úy: “Hơn nữa, Vương đại nhân sao rõ ràng chuyện trong phủ ta như vậy?”

“Vệ quốc công là cựu thần trong triều, lại nhiều lần lập được quân công, hoàng thượng nhiều lần tán dương, nói ngươi là gương mẫu của chúng thần, chúng ta tự nhiên phải nhìn Vệ quốc công phủ nhiều một chút để học hỏi, nhưng không nghĩ tới vừa nhìn liền nhìn ra vấn đề. Hứa cô nương chính là một cô nữ, đến đây tìm nơi nương tựa, đã là có chút thương cảm, Vệ quốc công thực tại không nên tham ô gia sản của nàng, còn giam lỏng người ta.”

“Đây hết thảy bất quá là suy đoán của ngươi, không có bằng chứng. Hoàng thượng, Vương Úy ngậm máu phun người, nói xấu trọng thần trong triều, thỉnh hoàng thượng trách phạt.”

“Nếu Vệ quốc công không thừa nhận, vậy không bằng gọi Hứa cô nương ra hỏi một chút?”

Mi tâm của Mục Thiên Trù nhíu lại: “Vân Noãn xuất thân bần hàn, chưa thấy qua thế diện, Vương đại nhân hà tất làm khó nàng?”

“Rốt cuộc là ta làm khó, hay Vệ quốc công chột dạ?”


Bình luận

Truyện đang đọc