QUỐC SẮC KIỀU PHI

CHƯƠNG 132: MỘT LỜI KHÔNG HỢP LIỀN ĐÁNH

Editor: Luna Wong – chúc mừng năm mới
Sau đại môn, sắc mặt của Chu Chí quả thực so với đại môn đen kịt còn thâm trầm hơn: “Trong noãn bằng xảy ra vấn đề, trước đã nói với ngươi, rau xanh này đã vô pháp đúng hạn giao hàng. . .”

Trong thanh âm của Tần Minh Triết lập tức mang theo vẻ trầm thống: “Tại hạ nghe nói noãn bằng gặp chuyện không may cùng với chuyện của Ngô công tử, trong lòng cũng có chút đồng tình, chỉ là tại thương ngôn thương, tại hạ chỉ là một thương nhân, trong gia tộc nhiều lần gởi thư giục về, thật sự là không lưu được ở trong kinh thành nữa.”

“Ngươi dự định làm sao?”

“Chu lão gia, ngươi đã không có biện pháp dựa theo ước định trong khế thư đưa đủ lượng rau xanh cho tại hạ, vậy cũng chỉ có thể dựa theo ước định trong khế thư để xử trí.”

“. . .” Mí mắt của Chu Chí chợt nhảy, ngón tay có chút run run từ giữa ống tay áo lấy ra khế thư đã ký kết, thấy nội dung phía trên, mắt chợt trợn to, “Ý của ngươi là nói, bảo ta bồi thường cho ngươi ba vạn lượng bạc?”

“Chu lão gia đầu tiên phải trả một vạn lượng bạc tiền đặt cọc, sau đó lại bồi thường cho Tần mỗ ba vạn lượng bạc.”

“Ngươi đây là nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của!”

“Đại nhân làm sao có thể nói như vậy được? Quốc có quốc pháp, gia có gia quy, không có quy củ, trước đây thu bạc, ký kết khế thư, người cực kỳ thống khoái.”

Bách tính nghị luận ầm ỉ.

“Đã sớm nghe nói qua rau xanh đáng giá, nhưng không nghĩ tới chỉ tiền đặt cọc thôi đã có một vạn lượng.”

“Nếu đổi lại là ta, cầm bạc cũng thống khoái!”


“Ha ha, vậy bây giờ muốn bồi thường bạc, ngươi còn thống khoái không?”

“Ôi, đừng nói nữa, ngươi vừa nói, ta đều cảm thấy như là đang đào tâm can của ta.”

Chu Chí giơ tay lên chống đại môn, lúc này mới để cho mình ổn định tâm thần: “Cùng ngươi làm một hồi buôn bán, ta không chỉ có không có kiếm được bạc, ngược lại phải thường cho ngươi ba vạn lượng?”

“Chu lão gia nếu không muốn bồi thường cũng được, chỉ cần sau ba ngày giao đủ lượng rau xanh cho ta, Tần mỗ tuyệt không hai lời, lập tức đưa số bạc còn lại lên.”

“Ngươi. . .” Tần Minh Triết này rõ ràng là hắn không có rau xanh có thể dùng, đây là muốn ở trên người của Chu gia cắn rơi một miếng thịt!

Ngay khi Chu Chí cảm giác mình săó bị tức điên, một đạo thanh âm thanh lượng vang lên.

“Chu đại nhân, không đúng, Chu lão gia, sao cửa phủ của ngươi náo nhiệt như vậy?”

Lo lắng thân thể của Chu Ngọc Nghiên chạy tới, vừa lúc nghe được câu khiêu khích này của Hứa Vân Noãn, hung hăng mở to hai mắt nhìn: “Hứa Vân Noãn?”

“Chu tiểu thư. . . Không đúng, Chu cô nương đã ở nha, đây thật là thật trùng hợp.”
“Đến Chu gia ta làm cái gì?”

“Ta chỉ là trùng hợp đi ngang qua, tiết hoa mai không phải đi Quảng Tương tự sao? Tiện đường cầu nguyện, hai ngày này nguyện vọng thực hiện, nên cố ý đi trả nguyện, trở lại vừa lúc đi ngang trước cửa nhà các ngươi, liền thấy tràng cảnh náo nhiệt như vậy, cho nên mới tới nhìn một cái.”

“Ngươi. . . Ngươi cái này. . .”


Vọng Thư Uyển.com
Lời nói này, rõ ràng là nàng và phụ thân trước đây nhìn Mục Trần Tiêu mua đám người Hàm Chương nói qua, lúc này Hứa Vân Noãn lấy ra nữa, phân minh chính là đạp mặt mũi của Chu gia lên mặt đất, hung hăng phun hớp nước bọt!

Trong mắt Hứa Vân Noãn mang theo cười: “Chu cô nương có phải lại muốn mắng chửi người hay không? Ngươi đây cần phải kiềm chế chút, trước đây ngươi bạo ngược, đắc tội không ít người, hôm nay Chu gia bị miễn quan, nói không chừng những người đó đang tính toán bỏ đá xuống giếng đó!”

“Ngươi cho là người người đều giống như ngươi sao?”

“Bản lĩnh bỏ đá xuống giếng của tay đây không phải học theo Chu cô nương sao? Trước đây tôn nhi ta gãy chân, dáng vẻ bệ vệ ngươi kiêu ngạo hơn hiện tại nhiều, tuy rằng ta nói chuyện không cần khách khí, nhưng lại không có một câu ác độc, ngươi lại không giống. . . Ngẫm lại ngôn ngữ của ngươi ban đầu ở Mục gia ta, đây làm sao không phải là thượng thiên thấy Chu gia ngươi hành sự bất nghĩa nên báo ứng!”

“Ngươi. . .”

“Ngươi cái gì ngươi, thật coi người người trên đời đều là cha nương của ngươi, có thể vô điều kiện cưng chìu, sủng ngươi sao? Trước đây Chu gia các ngươi bất nhân bất nghĩa, bức bách tới cửa từ hôn, một ngụm kêu tôn nhi nhà của ta là người tàn phế, khi đó thế nào không cảm thấy quá phận nhỉ? Hôm nay ta bất quá là tới nhìn náo nhiệt một chút, đã rất cho Chu gia các ngươi mặt mũi rồi!”

“Cút! Cút khỏi cửa nhà của chúng ta ngay! Ngươi chính là tiện nhân, không người giáo dưỡng, một tiện nhân hương dã không biết từ đâu nhảy ra!”

Mục Trần Tiêu chợt ngẩng đầu lên, trong con ngươi thâm trầm hiện lên một đạo lãnh mang xơ xác tiêu điều, quanh thân lệ khí cuồn cuộn, mang theo mùi máu tanh hại người nhè nhẹ.

Hứa Vân Noãn tức giận đến vẻ mặt đỏ bừng: “Ngươi quả nhiên mở miệng nói bẩn! Tuy rằng ta xuất thân hương dã, nhưng cũng biết lễ nghi liêm sỉ, còn nữa, dân quê thì làm sao? Không có dân quê nỗ lực trồng trọt trên mặt đất, nơi nào có gạo thơm cho ngươi ăn vào trong miệng, lăng la mặc trên người? Hôm nay ngươi ngược lại, nhìn không hơn dân quê, các ngươi đều đừng cản ta, hôm nay ta sẽ hung hăng giáo huấn xú nha đầu này!”

Hứa Vân Noãn nói xong, còn có chút tức giận dậm chân, tức giận đến mắt đều đỏ.


Chung quanh rất nhiều bách tính nghe được ngôn ngữ chửi bới mới rồi của Chu Ngọc Nghiên, liền cảm giác sinh lòng chán ghét, lại nhìn một cái sắc mặt giận dữ, lại như cũ khó nén ngây thơ ý của Hứa Vân Noãn, cảm quan của hai người lập kiến cao thấp.
“Hứa gia cô nãi nãi, ngươi cũng không nên chọc tức!”

“Phải đó, chớ chấp nhặt cùng loại người như vậy.”

“Chúng ta đều là dân quê, có bản lĩnh sau này Chu gia tự xuống đất làm ruộng, tự canh cửi tố y, cũng chớ dùng đồ của nông dân chạm qua nữa!”

“Phải đó!”

Hứa Vân Noãn lần thứ hai dậm chân, dáng dấp ảo não chí cực: “Không được, ta vẫn cảm thấy tức giận, ta muốn đánh Chu Ngọc Nghiên kia một trận!”

Vọng Thư Uyển.com
Có lão giả vây xem nhịn không được bật cười: “Tiểu cô nương, ngươi chớ xung động a!”

“Lão bá ngươi trốn xa một chút, chớ bị tư thế đánh người của ta hù dọa.”

Hứa Vân Noãn nói xong, trực tiếp xắn tay áo, khí thế hung hăng dẫn làn váy, sãi bước đi lên bậc thang, nhấc chân một cái liền hung hăng đá văng đại môn Chu gia.

Chu Chí vốn có đỡ đại môn, lần này không có phòng bị, đại môn hung hăng bị đá văng, hơi kém vỗ gãy mũi hắn!

Hứa Vân Noãn lại không có khách khí, một cước dẫm ngưỡng cửa, đưa tay liền kéo Chu Ngọc Nghiên trợn to hai mắt cho ra ngoài, sau đó căn bản không cho nàng thời gian phản ứng, siết quả đấm liền hung hăng đập vào bụng của nàng!

Chu Ngọc Nghiên hoàn toàn bị sợ choáng váng, căn bản không nghĩ tới Hứa Vân Noãn không một lời hợp liền động thủ!

Nàng chỉ cảm thấy một quyền này giống như là muốn cắt đứt xương sườn của nàng, ngũ tạng lục phủ đau tới đều xoắn cùng nhau, vốn định đau kêu thành tiếng, nhưng ngay cả thanh âm đều không phát ra được!

Hứa Vân Noãn hùng hổ, siết quả đấm khuôn mặt nghiêm túc: “Ngươi có nhận sai hay không?”


Chu Ngọc Nghiên: “. . .”

“Không nói lời nào? Vậy xem ra là không nhận rồi!”

Nói xong, nắm tay nho nhỏ trực tiếp đập vào sau lưng của Chu Ngọc Nghiên.

Chu Ngọc Nghiên trực tiếp nằm trên đất.

Hứa Vân Noãn hơi mở to hai mắt, trong ánh mắt mang theo một chút kinh ngạc, giơ tay lên đánh giá quả đấm của mình, hình như là đang nghi ngờ sao nàng lại ngã xuống.

Dân chúng chung quanh phát sinh trận trận tiếng cười nhạo.

Hứa Vân Noãn mới mười bốn tuổi, vóc người cũng chưa có nẩy nở, lúc này mặc một thân la quần cạn bích sắc, phi bạch khinh bạc, đi đường lộ ra kiều tiếu xinh đẹp, như là cây liễu vừa nảy chồi ngày xuân, mềm nhu, cứ một tiểu cô nương nhẹ nhàng như vậy đập hai quyền, là có thể đập người nằm xuống đất?

“Xem ra Chu gia tiểu thư không chỉ có miệng đầy ô ngôn ác ngữ, bản lĩnh diễn trò cũng vô cùng tốt!”

“Còn không phải sao! Không biết, còn tưởng rằng một quyền của Hứa cô nương có thể đánh chết một còn bò nữa chứ?”

“Các ngươi cũng đừng nói, nếu là Chu gia tiểu thư trực tiếp ngất đi làm sao bây giờ?”

“Ai, các ngươi nhìn một cái, có phải hôn mê thật hay không?”

“Đây diễn hơi quá nha!”

(Luna: Một loạt động tác tại sân nhà người ta mà không có hạ nhân nào chạy ra ngoài can, ông ba đứng đó như tượng :v ta không biết nói gì với tg luôn)


Bình luận

Truyện đang đọc