QUỐC SẮC KIỀU PHI

CHƯƠNG 145: CÔ NÃI NÃI NGƯỜI NGỐC TIỀN NHIỀU

Editor: Luna Wong – Hi mọi người, mình đã thi xong và trở lại up chương bình thường rồi đây. Rất cảm ơn mọi người trong thời gian 3 tuần qua đã kiên nhẫn chờ mình.

Thấy qua Tần Oanh Tư và Tần Minh Triết, trong lòng Hứa Vân Noãn càng phát ra sinh ra vài phần hiếu kỳ với Tần U Tố giả gái kia.

Hứa Vân Noãn mở miệng lưu hai người ở trong phủ ăn cơm, Tần Minh Triết vốn là muốn cự tuyệt, lại bị Tần Oanh Tư hung hăng bóp ở trên cánh tay, liền vội vàng nuốt lời ra đến khóe miệng xuống.

Hứa Vân Noãn cũng không có trực tiếp tiếp khách, mà là để Mộ Vũ dẫn hai người đi đơn độc khai tịch.

Tần Minh Triết nặng nề thở phào nhẹ nhõm, nếu là đối diện với vị cô nãi nãi kia, chỉ sợ sẽ là có long can phượng tủy, hắn cũng là ăn chẳng biết vị.

Vị cô nãi nãi kia phân minh vẻ mặt là tiếu ý, ngữ khí cũng dịu dàng nhu hòa, nhưng nhìn thấy nàng, luôn là có thể để người sinh ra một cổ kính nể từ trong đáy lòng.

Hàn Yên dâng trà cho Hứa Vân Noãn, vừa cười vừa nói: “Tần cô nương và Tần công tử đều cực kỳ thích tay nghề của Đinh thẩm.”

“Vậy là tốt rồi!” Hứa Vân Noãn nhấp một ngụm trà, “Trước nhìn thấy Tần Minh Triết kia, còn tưởng rằng là nho nhã có thành phủ, hôm nay nhìn lại, tính tình coi như là thuần túy.”

“Trong lòng nô tỳ cũng có vài phần hiếu kỳ, dựa theo tính tình của Tần công tử như vậy, làm sao đi lừa gạt khắp nơi được?”

“Tần Minh Triết và Tần Oanh Tư chưa tính là hạng người tâm tư thâm trầm, nhưng lại có thể bình yên vô sự lâu như vậy, phía sau nhất định là có cao nhân chỉ điểm.”

“Tiểu thư chỉ là vị giả gái tiến nhập Chu gia kia?”


“Nên là thế, đến lúc đó nhìn một cái rồi mới nói.”

“Vâng.”

Mấy ngày trước đây, giá rau trong kinh thành mỗi ngày một dạng, không ngừng tăng lên.

Mấy ngày nay, cũng là mỗi ngày một dạng, bất quá lại là mỗi ngày đều giảm xuống.

Bách tính trong kinh thành dính quang theo, mặc dù nói tiết đầu xuân, trong điền dã liền có rau dại sinh trưởng, nhưng có rau xanh mới mẻ, ai nguyện ý đi đào rau dại gầy teo nho nhỏ chứ?

Tề quản sự của Thẩm gia không ngừng muốn liên lạc với Tần Minh Triết, lại liên tiếp ba ngày tìm không được bóng người, ngày thứ tư rốt cục thấy người từ ngoài thành.

Vừa thấy mặt, khuôn mặt của Tề quản sự liền trận trận nữu khúc, xuất khẩu châm chọc nói: “Tần công tử thật là quý nhân bận việc, để người không dễ tìm nha.”

Nét mặt của Tần Minh Triết mang theo tiếu ý khiểm nhiên, thái độ không có chút phân biệt nào với lúc trước: “Chút thời gian nghe nói Tân thành sát vách có một nhóm rượu mới khai đàn, gia phụ không có yêu thích gì khác, duy chỉ có yêu thích phẩm rượu, nên ta liền đi vào Tân thành, chuyên mua hai vò, không biết Tề quản sự tìm ta là có chuyện gì?”

Nhãn thần của Tề quản sự lành lạnh nhìn xe ngựa theo sau lưng Tần Minh Triết một chút: “Tần công tử, rau xanh đều đã có thể thu hoạch, thuyền hàng của ngươi không cần ở bến tàu đợi nữa.”

“Đó thật là tốt quá, tại hạ đây liên lạc nhân thủ, lập tức đến thôn trang của quý phủ vận chuyển hàng hóa. Tề quản sự yên tâm, tiền bạc mua rau xanh, ta cũng sẽ nói tiền chuẩn bị xong rồi, không có chút khất nợ nào.”

Nếu là giá rau còn như trước, nghe nói như vậy Tề quản sự có thể cười đến lộ răng sau, nhưng là bây giờ nghe vào trong tai, chỉ cảm thấy tràn đầy đều là bén nhọn châm chọc!

Trước đây rau xanh này là bạc trắng bóng, hiện tại còn lại là cùng tặng không không có gì khác nhau.

“Ngươi tùy ý!”

Nghe thanh âm cắn răng nghiến lợi của Tề quản sự, nét mặt của Tần Minh Triết mang theo một chút nghi hoặc, phảng phất không biết hắn vì sao chợt thay đổi thái độ.

Noveltown.asia
Tề quản sự hừ lạnh một tiếng: Quả thật là vô gian vô thương, ở chỗ này giả sói đuôi to, hắn cũng không tin Tần Minh Triết này hoàn toàn không có nhận được tin tức!

Nghĩ đến Thẩm Thanh phân phó, Tề quản sự đè chửi bới trong lòng xuống, hừ một tiếng xong liền đi.

Tần Minh Triết làm một tư thế cung tiễn, trong mắt lóe lên tràn đầy tiếu ý: Cô nãi nãi uy vũ, cô nãi nãi liệu sự như thần, Thẩm gia quả thật là không chơi ăn gian!

Ngày thứ hai, bách tính trong kinh thành liền lại có náo nhiệt xem.

Tần Minh Triết ở bến tàu thuê người, cho tiền công có chút hậu, tự nhiên hấp dẫn một số người đến đây rất đông.

Diện tích của Thẩm gia kiến tạo noãn bằng cùng Chu gia không sai biệt lắm, thậm chí bởi vì chăm sóc tinh tế, rau xanh trong noãn bằng dưỡng thật tốt.

Lúc này, một đám người làm xông hoặc cõng hoặc nâng, hạo hạo đãng đãng vận rau xanh lên xe đưa ra thuyền ở bến tàu.


Trên đường cái, cũng bởi vì chuyện này mà nghị luận ầm ỉ.

“Trước còn nghĩ, Thẩm gia lúc này kiếm quá nhiều, hôm nay xem ra, sợ rằng bồi thường không bằng gạo cho vào nồi.”

“Ngươi đây là nghĩ xấu rồi, Thẩm gia đây chính là quan lớn nhà giàu, bồi ít bạc toán cái gì?”

“Nói cũng phải, của cải của người rất hậu.”

“Các ngươi còn đang nói cái gì nói nha, còn không nhanh đi Tứ Quý các?”

“Đi Tứ Quý các làm cái gì? Cô nãi nãi lại bắt đầu tặng thứ tốt gì sao?”

Nghe được thanh âm mọi người liên vội vàng đứng dậy, vừa phát sinh nghi vấn, vừa chạy về hướng của Tứ Quý các.

“Đoán thật chuẩn, cô nãi nãi nói hiện tại giá rau quá rẻ, còn không bằng tặng không, thế là tặng thật!”

Người chạy về phía trước thiếu chút nữa một hơi thở bị nghẹn, trợn to hai mắt vẻ mặt đều là kinh hỉ: “Thực sự tặng không a?”

Noveltown.asia
Trong Tứ Quý các không phải còn có loại rau đệ nhất sao? Rau này ít nhiều có thể bán được bạc đi, dù cho ít một chút, lẽ nào thì không phải là tiền sao?

“Cô nãi nãi cũng không phải lần đầu tiên làm như vậy, tâm tư nàng đơn thuần, lại là một cô nương gia, căn bản là không có nghĩ muốn kiếm thêm chút bạc, ngươi suy nghĩ một chút những người lần trước ở trước cửa Chu gia vì nàng nói chuyện, sau đó đều cơ hồ là được nhận không một giỏ nấm, còn có cái gì không hiểu?”

“Nói cũng phải, ngươi mau kéo ta một cái, ta đều chạy hết nổi rồi.”


Trong Tứ Quý các truyền ra, để hai ba con phố chung quanh nhất thời chận đến chật như nêm cối.

Dân chúng đều bôn tẩu cho biết, lui tới tụ chung một chỗ, lời đổi nhiều hơn, hễ nhiều lời, liền không khỏi lấy chuyện của Thẩm gia ra nói lại nữa.

Hứa Vân Noãn đứng ở bên cửa sổ, xuyên thấu qua khe cửa sổ, nhìn người càng tụ càng nhiều trên đường phố, má lúm đồng tiền bên gương mặt như ẩn như hiện.

Tiếng xe lăn truyền tới, Hứa Vân Noãn liên vội vàng xoay người, đóng kín cửa sổ sau lưng: “Tôn nhi sao lại tới rồi?”

Hai ngày này, Mục Trần Tiêu bận rộn án tham độc trong quân, bình thường đến cơm sáng cũng không ăn trong phủ, hai người đã có mấy ngày gặp mặt.

Mục Trần Tiêu nâng đôi mắt lên, ánh mắt chuyên chú rơi vào trên người của Hứa Vân Noãn.

Nét mặt của nàng mang cười, má lúm đồng tiền ngọt, một đôi ánh mắt trong suốt soi bóng dáng của hắn, trong lúc hơi hoảng động, phảng phất có quang mang diệu động.

Nhìn khuôn mặt tươi cười này, Mục Trần Tiêu thậm chí cảm thấy, ngay cả cái bóng của tiêm trường tiệp vũ hạ xuống, đều tiết lộ ra một cổ vị đạo yếu ớt khả ái.

“Sau khi hồi phủ, không có nhìn thấy cô nãi nãi, hỏi gia gia mới biết được ngươi tới Tứ Quý các, cho nên liền tới đón ngươi hồi phủ.”

Ngón tay đặt trên tay vịn xe lặng của Mục Trần Tiêu hơi buộc chặt, chỉ có trong lòng hắn mới biết được, dọc theo con đường tới Tứ Quý các, là nôn nóng khó nhịn cỡ nào.

Người liên lụy đến án tham độc đông đảo, những người đó không có một người là dễ đối phó, hắn bận căn bản không có thời gian đi gặp Hứa Vân Noãn, giống như là ở trong sa mạc, một mình đi lại thật lâu, hắn biết có một hướng có thể cứu mình ra khỏi ốc đảo ngay cách đó không xa, nhưng chung quanh bão cát lúc nào cũng sượt quá bên người, để hắn không có cơ hội nhích lại gần nơi cứu mình.

Hứa Vân Noãn vui vẻ lộ ra mỉm cười, mím môi má lúm đồng tiền, lộ ra một nụ cười xấu xa: “Tôn nhi nhà của chúng ta giỏi quá, biết tới đón cô nãi nãi trở về phủ!”

Khóe môi của Mục Trần Tiêu khinh động, một lát sau, phát ra một đạo tiếng cười trầm thấp : “Cô nãi nãi, đừng làm rộn!”


Bình luận

Truyện đang đọc