QUỐC SẮC KIỀU PHI

CHƯƠNG 86: MỞ TO MẮT CHÓ CỦA CÁC NGƯƠI

Editor: Luna Huang
Chỗ cửa thành, hai bên đường phố, rất nhiều bách tính đứng xem một màn này, càng nhìn càng cảm thấy trong lòng ngũ vị tạp trần.

Chu gia thật vất vả chộp được cơ hội này, âm thầm phái không ít người để dẫn dắt tâm tư của dân chúng, bởi vậy tiếng nghị luận không dứt.

“Thử nhìn những người này xem, cũng đều là đào binh trên chiến trường! Hạng người ham sống sợ chết, còn không biết xấu hổ mà sống, thật đúng là mất mặt!”

“Còn không phải sao? Triều đình hao tốn nhiều bạc như vậy, cung cấp cho bọn hắn vũ khí thượng đẳng, để cho bọn họ mặc ấm ăn no, bọn họ bảo vệ quốc gia vốn là thuộc bổn phận, nhưng bây giờ thử nhìn xem, dĩ nhiên trốn khỏi chiến trường.”

“Ta nghe nói, thời gian Mục tướng quân ở trên chiến trường, từng chém giết đào binh, thế nào lúc này lại tự mình nhận đám người này hồi phủ? Quả nhiên đồn đãi không thể tin.”

“Nói không chừng chân của Mục tướng quân tàn phế, hiện tại nhìn những bộ hạ cũ ngày xưa này, cảm thấy đồng bệnh tương liên, dù sao sau này hắn cũng không có cơ hội ra ra chiến trường nữa.”

Những người này nói náo nhiệt, dân chúng chung quanh có chút bị lừa, ánh mắt nhìn đám người Hàm Chương có chút bất thiện.

Đúng lúc này, một phụ nhân giơ tay lên xoa xoa nước mắt, quay đầu hung tợn nhìn chằm chằm nam nhân nói chuyện: “Chớ đứng nói không đau thắt lưng, ngươi chưa từng lên chiến trường, nào biết chiến trường tàn khốc?”

“Một mình ngươi phụ đạo nhân gia, chẳng lẽ biết sao?”


“Mở mắt cho các ngươi ra nhìn rõ đi, tiểu tướng đi tuốt ở đàng trước tên là Hàm Chương, hai năm trước Mục tướng quân chiến thắng trở về, hắn từng theo hồi kinh. Hắn mười ba tuổi vào chiến trường, đến bây giờ cũng chỉ mười bảy tuổi, nói nghiêm túc thì vẫn còn là hài tử. Nhưng ngươi nhìn dấu vết cũ trên mặt hắn xem, lại nhìn nhìn bàn tay thiếu hai ngón của hắn, cũng là lưu lại ở trên chiến trường!”

Nghe nói như thế, không ít người tỉ mỉ quan sát đám người Hàm Chương, từng người một bọn họ đều gầy trơ cả xương, y sam đơn bạc, trên người còn mang theo vết máu, đến đi cũng bất ổn, nhìn qua có chút thương cảm.”

“Ta cũng đã nghe nói qua tiểu tướng tên Hàm Chương kia, nói là tuổi hắn còn nhỏ lại chém qua trên trăm quân địch Tây Khương, thực tại dũng mãnh phi thường bất phàm, một người như vậy, sẽ làm đào binh sao?”

Vọng Thư Uyển.com
“Đều nói họa hổ họa bì nan họa cốt, tri nhân tri diện bất tri tâm, chuyện trên chiến trường cách chúng ta xa vạn dặm, đến tột cùng thế nào, ai nói rõ đây?”

Người chịu Chu gia sai phái không nhẫn nại được, nhìn bách tính chung quanh không ít đều lộ ra vẻ đồng tình, nhất thời thầm nghĩ một tiếng không tốt: “Triều đình cũng xử tội rồi, các ngươi còn dám nghi vấn triều đình?”

“Một mình ngươi thăng đấu tiểu dân, chớ mở miệng triều đình, ngậm miệng triều đình, không biết còn tưởng rằng ngươi làm quan nữa đó.” Một phụ nhân cầm giỏ rau xanh ghét bỏ bĩu môi, “Lại nói, dù là những người đó thực sự làm đào binh, hôm nay bị triều đình xử tội phạt làm nô tài, coi như là bù lại khuyết điểm. Nhân gia hiện tại là hạ nhân Mục gia ra giá cao mua lại, mỗi người sáu trăm lượng, đời này của ngươi còn chưa thấy qua nhiều bạc thế đi!”

“Đúng đó, có nói thời gian ở đây nói vậy, còn không bằng mau mau kiếm bạc cho lão bà hài tử ngươi!”

“Mọi người mau giải tán đi, cũng không có gì hay để xem.”

“Đúng vậy, đi thôi, đi thôi.”

Vài người cố ý tản lời đồn đãi cho nhau, vội vã lặng lẽ rời khỏi đoàn người, đi về hướng ước hẹn với người Chu gia.


Chu Chí và Chu Ngọc Nghiên về tới trong phủ, tiếu ý trên mặt phá lệ xán lạn.

Ngô thị cười ra đón: “Thiếp thân gặp qua lão gia, hôm nay nhìn náo nhiệt có đã không?”

Chu Ngọc Nghiên hành lễ, sau đó tiến lên thân thiết ôm cánh tay của Ngô thị: “Mẫu thân không đi xem, thật đáng tiếc, một màn hôm nay rất giải hận.”

Tuy rằng Mục Trần Tiêu như cũ không phải là một món đồ, nhưng là hắn có đắc ý được bao lâu nữa đâu.

“Sau này nhiều cơ hội xem chê cười cùa Mục gia, không thiếu cái này.” Ngô thị vừa cười vừa nói.

“Mẫu thân nói rất đúng.”

Người Chu gia nhiệt nhiệt nháo nháo bắt đầu dùng bữa, trong lúc nhất thời tiếng cười không ngừng.

Chu Chí uống chút rượu, có chút men say vi huân, nghe được quản gia có chuyện gì qua bẩm, trực tiếp gọi người đến: “Chuyện gì, nói thẳng đi.”

Thần sắc quản gia hơi có chút chần chờ: “Hồi bẩm lão gia, đầy tớ truyền lời đến, nói là sự tình quá thuận lợi quá thuận lợi.”

Mi tâm của Chu Chí vừa nhíu: “Làm sao vậy? Chẳng lẽ lời đồn đãi không lan rộng?”


“Bách tính trong kinh thành cũng không biết làm sao, đều có chút đồng tình với đám người Hàm Chương…”

Chu Chí chợt để ly rượu trong tay xuống, rượu trong ly bị hất ra hơn phân nửa: “Bất quá là chút đào binh chiến trường, có cái gì tốt để đồng tình chứ?”

“Có lẽ là thấy thương thế trên người bọn họ rất nặng, nên…”

“Thật đúng là thứ ánh mắt thiển cận!”

Ngô thị vội vã cầm khăn lau khô rượu trên tay Chu Chí: “Lão gia hà tất tính toán với những người đó, bất quá là một ít lời đồn đãi mà thôi, dù cho không truyền đi, cũng sẽ không để tình cảnh Mục gia tốt hơn.”

“Cuối cùng là tiện nghi Mục gia, lần này không lẽ còn có lần sau, ta không tin Mục gia may mắn nhiều lần thế.” Chu Chí cười lạnh một tiếng cười lạnh một tiếng.

“Lão gia nói rất đúng, chớ bởi vì những chuyện nhỏ nhặt này mà làm hỏng tâm tình, thai của Vương di nương hôm nay rất ổn, hôm nay có chút khó chịu, lão gia dùng xong thiện, không bằng đi xem một chút, dù sao hôm nay thân thể Vương di nương không thích hợp, có hy vọng là hạ sinh nhi tử cho lão gia nhất.”

Nghe nói như thế, thần sắc của Chu Chí tốt hơn nhiều: “Hôm nay phu nhân càng ngày càng khoan dung rộng lượng.”

“Ngày thường lão gia đủ bận rộn rồi, tự nhiên không thể vì những chuyện nhỏ nhặt này mà để ngươi phiền lòng.”

“Haha, tốt.”

Vọng Thư Uyển.com
Mục gia, bên kia.

Hứa Vân Noãn và Mục Thiên Trù một mực chờ trong tiền thính, Chu quản gia bước nhanh đi tới, thần sắc mang theo mừng rỡ: “Lão thái gia, cô nãi nãi, người đã mang về.”


Nhãn thần của Hứa Vân Noãn sáng ngời: “Ca ca, chúng ta mau đi xem thử đi.”

“Được.”

Tứ Quý các tạm thời đóng cửa, đám người Đinh Sơn cũng không có bận rộn khác, mà là canh giữ chờ ở cửa chính.

Nhìn thấy đám người Hàm Chương vào cửa, thần sắc khó nén kích động nghênh đón, chờ chú ý tới thương thế nghiêm trọng trên người có vài người, trong mắt tràn đầy trầm thống, những huynh đệ này còn thê thảm hơn tình huống bọn hắn trước.

“Gặp qua tướng quân.”

Mục Trần Tiêu gật đầu: “Các ngươi ở chỗ này vừa lúc, hỗ trợ đỡ người có thương thế nghiêm trọng, sớm để đại phu đi qua chữa thương giúp bọn hắn.”

“Vâng.”

Thần sắc của Đám người Hàm Chương thấp thỏm, thấy Mục Thiên Trù đi tới, đều không để ý thân thể của chính mình quỳ ở trên mặt đất: “Gặp qua Vệ quốc công đại nhân.”

“Mau đứng lên, các ngươi thụ thương rất nặng, tạm thời không cần để ý những lễ tiết phức tạp này.”

Hứa Vân Noãn quan sát đến Mục Trần Tiêu, thấy tâm tình của hắn bình thường, âm thầm thở phào nhẹ nhõm: “Trần Tiêu, an trí đưa bọn họ vào Lạc Hà uyển trước, đại phu cũng ở bên trong chờ, nước nóng và các loại dược liệu đều chuẩn bị đầy đủ rồi, giúp bọn hắn xử lý vết thương trên người một chút, sau đó uống chút cháo làm ấm dạ dày, mọi người chờ chút mới nói chuyện đi.”

Nghe thanh âm nhu hòa của Hứa Vân Noãn, Mục Trần Tiêu chỉ cảm thấy tim bị đông lại có chút hòa tan, tâm tình phức tạp sau cùng hóa thành một câu nói: “Đa tạ cô nãi nãi.”

“Chớ khách khí, mau an trí người trước đi.”


Bình luận

Truyện đang đọc