QUỐC SẮC KIỀU PHI

CHƯƠNG 50: THỜI CƠ CHƯA TỚI

Editor: Luna Huang
Nghe Tiền chưởng quỹ nói, tinh thần của Hứa Vân Noãn tỉnh táo: “Chu gia lại muốn lăn qua lăn lại chuyện thiêu thân gì?”

Tiếu ý trên mặt Tiền chưởng quỹ càng đậm: “Lại nói việc này thật đúng là trời xui đất khiến, tiểu thư xây dựng Tứ Quý các hồng hồng hỏa hỏa, nhưng lại viết rõ không làm sinh ý với người Chu gia, hơn nữa trước chuyện Mục gia từ hôn, mặt mũi của Chu gia mất sạch, liền một lòng muốn không thoải mái tiểu thư, nên âm thầm tìm người bắt đầu rải lời đồn đãi, nói là chuyện khác thường tất có yêu, tiểu thư có thể vào đông để rau xanh sinh trưởng tốt, là dùng thủ đoạn yêu dị gì, như vậy rau xanh trồng ra nếu ăn vào bụng, nói không chừng sẽ có tổn hại đến thân thể.”

Hứa Vân Noãn lạnh lùng hé mắt: “Chu gia này thật đúng là dụng tâm ác độc.”

“Ai nói không phải? Mặc dù nói có người biết vào đông trồng rau xanh là xảy ra chuyện gì, nhưng khó tránh khỏi cũng có một chút người nghe được lời đồn đãi thì hiểu lầm, sinh ý của Tứ Quý các sẽ chịu ảnh hưởng. Tiểu nhân đang muốn nhắc nhở tiểu thư, không nghĩ tới tiểu thư xuất kỳ chiêu, trực tiếp nhờ đại hoàng tử tặng rau xanh cho hoàng thượng, kể từ đó, Chu gia cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa.”

Hứa Vân Noãn nhịn không được khẽ cười một tiếng: “Chuyện kia thật đúng là trùng hợp.”

Trước đây sở dĩ nàng dùng danh nghĩa Mục gia để đại hoàng tử hỗ trợ tặng rau, vì chính là cho hướng hoàng thượng và các thần tử trong triều thấy thái độ: Mục gia từ đầu chí cuối cảm ơn hoàng thượng đến rơi nước mắt, hận không thể máu chảy đầu rơi, như vậy ít nhiều có thể để cho trong lòng có hoàng thượng có đắn đo, nhưng không nghĩ tới chó ngáp phải ruồi, phá hủy kế hoạch của Chu gia.

“Ai nói không phải! Nhất là đại hoàng tử, hắn làm việc chu toàn, sau khi thức ăn đưa vào cung, lại tìm thái y tỉ mỉ kiểm tra thực hư nhiều lần, xác nhận không có lầm, lúc này mới nhìn chằm chằm thiện phòng thiện phòng đưa đến trước mặt hoàng thượng, nếu là lúc này nói ăn rau xanh này không tốt cho thân thể, không biết liên lụy bao nhiêu người, Chu gia cũng không dám thoáng cái đắc tội nhiều người như vậy.”


“Người Chu gia trừng mắt tất báo, sẽ không chết tâm thế đâu, Tiền chưởng quỹ vẫn là phải nhìn chằm chằm tin tức bên kia nhiều chút, mặt khác, Thẩm gia trên yến hội đã giải quyết thích đáng chứ?”

“Thẩm gia coi như là hạ vốn gốc, hoàn toàn kéo hết mặt mũi, mang theo lễ vật đi từng nhà nhận lỗi. Dù sao địa vị của Thẩm gia không thấp, Thẩm Vân Sơ và đại hoàng tử có quan hệ đặc thù, tân khách trên mặt nổi đều là hòa hòa khí khí, đều biểu thị không truy cứu.”

“Các tiểu thư phu nhân trái lại rộng lượng, mất mặt mũi lớn như vậy, còn có thể hòa hòa khí khí biểu thị tha thứ.”

Tiền chưởng quỹ tự định giá chỉ chốc lát, có chút chần chờ hỏi: “Đông gia, người sao lưu ý tin tức của Thẩm gia thế?”

Thần sắc của Hứa Vân Noãn hơi có chút cô đơn: “Ba vị gia gia vẫn luôn chiếu cố ta rất tốt, nhưng ngươi có biết, ta với bọn họ không có quan hệ huyết thống chân chính….”

Vọng Thư Uyển.com
Tiền chưởng quỹ lộ ra thần sắc ngạc nhiên: “Đông gia đã biết?”

“Ta cũng không gạt Tiền chưởng quỹ, chuyện của bản thân ta ít nhiều cũng biết một chút, về phần những thứ khác, nhất là chuyện cũ liên quan đến ba vị gia gia, mặc kệ ta hỏi thế nào, các gia gia thủy chung cũng không tiết lộ chút xíu nào. Không biết Tiền chưởng quỹ có thể giải thích nghi hoặc cho ta hay không?”


Tiền chưởng quỹ vội vàng đứng dậy, chắp tay hành lễ với Hứa Vân Noãn: “Đông gia, lão đông gia đã từng dặn dò qua, những chuyện kia là quá khứ rồi, không có cần phải truy cứu nữa, ba vị lão đông gia đều mong muốn người có thể sống bình thuận an lạc, về phần những thứ khác, oan oan tương báo lúc nào, không bằng sớm nghĩ thông.”

Hứa Vân Noãn tỉ mỉ đánh giá thần sắc của Tiền chưởng quỹ, thấy thái độ của hắn thập phần kiên quyết, mi tâm không khỏi cau: “Hiện tại Tiền chưởng quỹ không muốn nói thì thôi, bất quá chuyện liên quan đến ba vị gia gia, ta sẽ không đơn giản buông tha, mong có một ngày ngươi nhìn thấy thời cơ chín muồi, có thể kết hết chuyện quá khứ ra, cũng tiết kiệm ta bị che mắt đi sai đường.”

Tiền chưởng quỹ khổ sở ngẩng đầu: “Tiểu đông gia, chuyện của ba vị lão gia tử, tiểu nhân cũng biết không nhiều…”

“Ta biết, các gia gia cũng là vì tốt cho ta, bọn họ lưu ý ta, ta đồng dạng cũng muốn hồi báo bọn họ. Rõ ràng biết người thất nhất của bản thân bị hại oan uổng, thân ta là tôn nữ của bọn họ, lại có thể thờ ơ? Tiền chưởng quỹ yên tâm, ta sẽ không hành sự xung động, ngươi trở về suy nghĩ kỹ đi.”

Tiền chưởng quỹ lo lắng nặng nề ly khai.

Hứa Vân Noãn dựa vào ghế, nhìn về phía lưu lý thúy sinh trưởng cực tốt trên bệ cửa sổ, mi tâm nhíu thật chặt, một lúc lâu mới giãn ra.

Phản chính trong tay nàng có sổ đen đại gia gia lưu lại, Tiền chưởng quỹ không muốn nói, nàng cứ dựa theo sổ sách tìm từng cái tên bên trên, luôn có thể từ từ tra được chân tướng.


Lúc này Thẩm gia, Thẩm Vân Sơ ngây ngô lăng lăng nhìn thư được mang về, đôi mắt xinh đẹp tràn đầy không giải thích được: “Phong thư này không phải đưa cho đại hoàng tử sao? Tại sao lại còn nguyên mang về?”

Gã sai vặt truyền tin quỳ trên mặt đất, nội tâm tràn đầy sợ hãi: “Hồi bẩm tiểu thư, nô tài đem thư đưa đến đại hoàng tử phủ, nhưng là hộ vệ hoàng tử phủ cũng không nhận thư như trước, mà là trực tiếp tống cổ nô tài về đây.”

“Ngươi cũng không nói phong thư này là do ta viết?”

“Nô tài có nói, nhưng hộ vệ nói đại hoàng tử có công vụ bận rộn, phân phó người nào cũng không gặp.”

“Để lại thư, ngươi lui xuống đi.”

Vọng Thư Uyển.com
Phu nhân Thẩm Thanh Vu thị đi đến: “Đây là thế nào?”

“Mẫu thân.” Thẩm Vân Sơ đứng dậy hành lễ, nắm bắt thư trong tay sắc mặt xấu xí, “Ta viết thư cho đại hoàng tử đã bị đưa trở về, người nói, hắn có phải còn đang bởi vì chuyện xảy ra trên yến hội mà tức giận hay không?”

“Tính tình của đại hoàng tử thuần hậu, trước đó chúng ta đến phủ từng nhà tạ lỗi, đại hoàng tử cũng biểu lộ thái độ khoan hậu, nên sẽ không truy cứu, có phải thời gian truyền tin xảy ra lỗi hay không?” Nghĩ đến biểu hiện trước đại hoàng tử thân cận nữ nhi mình, Vu thị trái lại vẫn chưa suy nghĩ nhiều.


“Ta đây thấy vẫn là đổi người đưa thư lần nữa.” Thẩm Vân Sơ đặt thư sang một bên, thời gian hơi cúi đầu, nét mặt mang theo một tia buồn vô cớ, “Mẫu thân, yến hội lần này Thẩm gia chúng ta đã mất mặt, ngươi nói đại hoàng tử có thể coi thường ta hay không?”

Nghĩ tới đây, nhãn thần của Vu thị chuyển lạnh: “Còn không phải đều do Tứ Quý các kia sao! Vốn tưởng rằng là một trái hồng mềm dễ bóp, ai biết đúng là một con nhím toàn thân đầy gai, phụ thân ngươi đã nhiều ngày đều ngủ ở trong thư phòng, nghĩ đến tâm tình còn chưa có lắng xuống, ngươi là nữ nhi tri kỷ nhất của hắn, như thế này đi tự mình xuống bếp làm canh điểm tâm đưa qua cho hắn, cũng tốt để phụ thân ngươi biết, lo lắng của ngươi.”

“Vâng, đa tạ mẫu thân nhắc nhở.”

Vì vậy nhìn về phía hộp quà bày trên bàn, đuôi mi hơi nhảy nhảy: “Chu Ngọc Nghiên tặng quà cho ngươi?”

“Đúng vậy.” Thẩm Vân Sơ câu thần cười, đáy mắt hiện lên một tia khinh miệt, “Trước tính tình nàng cao ngạo, cho dù là thấy ta, cũng hình dạng cao cao tại thượng, nhưng hôm nay…thành con chuột trong cống ngầm, người người tránh không kịp, rất sợ có liên hệ gì với nàng, chọc danh tiếng của mình chịu liên lụy.”

“Nên ta mới nói, một hành một động của nữ tử này phải cẩn thận phải cẩn thận, cũng không thể đi sai rồi lại sai. Ngẫm lại trước đây, Chu Ngọc Nghiên nháo nhất định phải gả cho Mục Trần Tiêu, chọc tới ít nhiều chê cười trong kinh đô, ai có thể nghĩ tới nguyên bản niên thiếu tướng quân uy phong lẫm lẫm, trong nháy mắt hai chân tàn tật bị liệt, đây thật là tạo hóa trêu người.”

“Ta ngược lại cảm thấy Chu gia vô dụng, đường đường phủ đệ nhà cao cửa rộng, nếu là thật bị Mục gia đè xuống thì cũng thôi, lại cứ là bị cô nãi nãi mười mấy tuổi kia của Mục gia xé đến không còn mặt mũi.”

“Có thể để cho phụ thân ngươi mất mặt, tiểu cô nương này nên không bình thường, ngày khác chúng ta cũng đi nhìn một cái.”

“Được, đến lúc đó nữ nhi bồi người đi.”


Bình luận

Truyện đang đọc