QUỐC SẮC KIỀU PHI

CHƯƠNG 44: GẶP ĐẠI HOÀNG TỬ

Editor: Luna Huang
Gặp qua Mục Trần Tiêu xong, Hứa Vân Noãn trở lại viện tử liền cảm thấy buồn ngủ, nằm dài trên giường không bao lâu liền ngủ say, vẫn ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao, mới mơ mơ màng màng tỉnh lại, vừa tỉnh liền cảm giác có chút trầm, không khỏi nghi hoặc chớp chớp mắt.

Mộ Vũ và Hàn Yên vội vã vây đến: “Tiểu thư người tỉnh? Lúc này có thấy thoải mái chút nào không?”

“Ta đây là thế nào?”

“Sau khi tiểu thư trở về, không bao lâu liền ngủ mất, giờ tý, nô tỳ đến đây gác đêm, lại phát hiện tiểu thư ngủ không an ổn, nhìn lên mới phát hiện đúng là nóng rần lên, nhất định là nhiễm hàn khí bên ngoài.”

Hứa Vân Noãn ngồi dậy, cảm thấy cả người đau nhức, như là bị người dùng búa từ đầu tới đuôi nện cho một lần, đầu càng cảm thấy mười phần nặng, toàn bộ cái cổ đều sắp không chịu nổi: “Quả nhiên tam gia gia nói rất đúng, bệnh tới như núi sập, bệnh đi như trừu ti, cảm giác sinh bệnh thật là không tốt.”

Nàng từ nhỏ có tam gia gia tỉ mỉ chiếu cố, cũng không phải hay sinh bệnh, chỉ khi nào ngã bệnh liền tới rào rạt, như vậy liền phải chịu tội.

Mộ Vũ mở miệng nói: “Tiểu thư, vừa lúc đại hoàng tử dẫn theo rất nhiều thái y đi qua, không bằng nô tỳ đi vào mời một vị, đi qua giúp người nhìn một cái.”

“Đại hoàng tử?” Thần sắc của Hứa Vân Noãn khẽ động, lập tức lên chút tinh thần, lần trước xa xa ở ngoài Thẩm phủ gặp qua một lần, vẫn chưa nhìn kỹ, lúc này nghe Hàn Yên miêu tả xong, trong lòng sinh ra một bóng hình.


Đại hoàng tử Ninh Từ, đó cũng không phải là một nhân vật bình thường.

Sinh ra tôn quý, vóc người tuấn mỹ, tính tình, giáo dưỡng cũng là nhất đẳng, thân là trưởng tử của hoàng thượng, phân minh chỉ cần được hoàng thượng sủng ái, không phạm sai lầm gì, là được thuận lợi vinh hoa, nhưng hắn lại không thích tranh đấu trong triều, ngược lại là say mê chiến trường, tuổi còn trẻ liền lĩnh binh có thuật, nhiều lần lập được chiến công, đợi lễ mừng năm mới, rất thuận lợi sẽ được phong vương.

Điểm trọng yếu nhất, hắn là người trong lòng Thẩm Vân Sơ, làm cho đối phương cả ngày si cuồng, tâm tâm niệm niệm cũng phải gả tới đại hoàng tử phủ.

“Vâng, nô tỳ nghe nói, đại điện hạ và công tử có quan hệ vô cùng tốt, hai người ở trên chiến trường quen biết, nếu như không phải ngại thân phận, sớm đã xưng huynh gọi đệ.”

Một là hoàng tử xuất thân tôn quý, một là tướng quân chiến công hiển hách, hai người bọn họ nếu là xưng huynh gọi đệ, như vậy sợ rằng hoàng thượng ngủ cũng chẳng ngon.

Vọng Thư Uyển.com
Hứa Vân Noãn tự biết y thuật, bất quá nàng cũng không muốn dời bản lĩnh này lên trên, người luôn luôn phải giữ đường lui cho mình, lật bài tẩy quá sớm sau này đối phó người Thẩm gia sẽ không dễ dàng.

“Cũng đừng phiền phức thỉnh thái y, dù sao thái y đều có phẩm cấp trong người, ta một nữ tử nho nhỏ người người thì khó tránh quá mức khinh thường. Vừa lúc ta cũng muốn nhìn chân Trần Tiêu xem hôm nay có trạng huống gì, giúp ta đổi xiêm y.”

“Nhưng là bây giờ tiểu thư còn bệnh, lại đi ra thổi gió lạnh, bệnh tình nặng thêm làm sao bây giờ?”

“Vậy mặc ấm áp một chút, yên tâm đi, không có việc gì.”


Mộ Vũ và Hàn Yên thấy khuyên không được nàng, chỉ có thể đem áo choàng dày nhất ra, ba tầng trong ba tầng ngoài ngạnh sinh sinh để Hứa Vân Noãn như mập thêm hai vòng.

Hứa Vân Noãn quay cái gương soi vài lần, không khỏi khẽ cười ra tiếng: “Ban đầu ở trong thôn Thanh Nhạc, ba vị gia gia cũng luôn luôn cảm thấy ta lạnh, mỗi người thêm hai kiện y phục, toàn bộ vào đông đều bọc ta như trái cầu, có một lần ta làm ầm ĩ muốn đến ôn tuyền phía sau núi bên cạnh nhìn kim ngân hoa nở vào đông, kết quả không nghĩ qua là dưới chân trợt, trực tiếp lăn xuống dưới.”

Mộ Vũ trợn to hai mắt: “Tiểu thư té bị thương?”

“Vui nhất chính là kết quả, ta lăn ra ngoài mấy trượng xa, nhưng trên người đến một hồng ấn cũng không có, chính là lăn qua lăn lại đầu choáng thôi, ha ha.”

Mộ Vũ và Hàn Yên nhịn không được cười ra tiếng: “Nghe tiểu thư vừa nói liền cảm giác chơi rất vui.”

Hứa Vân Noãn kéo áo choàng, xuyên thấu qua cái gương trừng các nàng một mắt: “Các ngươi hiện tại cho ta mặc thành như vậy, ta ra ngoài lăn hai cái cũng khó cam đoan.”

“Tiểu thư, coi như là người nói chơi vui, chúng nô tỳ cũng không có thể để người mặc ít ra ngoài.”

Hứa Vân Noãn thở dài: “Được rồi, mau đi thôi, trong phòng thêm lửa than, phía sau lưng ta đều sắp đổ mồ hôi.”

Ra cửa, trận trận hàn ý mát lạnh kéo tới, Hứa Vân Noãn sâu đậm hít hai cái, chỉ cảm thấy đặc biệt thoải mái.


Mục Trần Tiêu ở tại Minh Hối hiên, Hứa Vân Noãn vừa mang người đi tới, Úc Khoảnh tiến lên đón: “Cô nãi nãi, sao người cũng tới?”

“Ta nghe nói đại hoàng tử mời thái y đi qua giúp Trần Tiêu khám và chữa bệnh, cho nên liền đến coi trộm một chút.”

“Thuộc hạ liền đi thông bẩm, còn thỉnh cô nãi nãi chờ chút.”

Dù sao có đại hoàng tử ở, một ít lễ nghi quy củ vẫn là phải thủ.

Hứa Vân Noãn hiểu gật đầu, đứng ở bên ngoài an tâm chờ.

Rất nhanh Úc Khoảnh liền đi ra: “Cô nãi nãi, người vào đi.”

Hứa Vân Noãn đi vào cửa phòng, một mắt liền thấy được đại hoàng tử Ninh Từ ngồi ở trên ghế.

Ninh Từ quả nhiên danh bất hư truyền, thân hình cao ngất như tu trúc, khuôn mặt tuấn mỹ như trăng sáng, khí tức quanh người thanh quý khó nén.

“Gặp qua đại hoàng tử điện hạ.”

Vọng Thư Uyển.com
“Hứa cô nương không cần đa lễ, đã sớm nghe nói Trần Tiêu đón cô nãi nãi vào phủ, chỉ là không nghĩ tới, vị cô nãi nãi này niên kỷ dĩ nhiên nhỏ như vậy.” Thái độ của đại hoàng tử Ninh Từ rất là khách khí, Hứa Vân Noãn đánh giá, thầm nghĩ trong lòng, trách không được Thẩm Vân Sơ tâm cao khí ngạo như thế đều nhớ mãi không quên, người này cười rộ lên rất ấm áp, một đôi mắt càng thanh chính, hơn nữa khuôn mặt tuấn mỹ, cực kỳ dễ để người sinh lòng hảo cảm.


“Bối phận như vậy, để đại hoàng tử điện hạ chê cười.” Hứa Vân Noãn quỳ gối hành lễ, một đôi mắt tiếu ý dịu dàng.

Hứa Vân Noãn đánh giá đại hoàng tử, đại hoàng tử cũng đồng dạng đánh giá nàng.

Thẩm Thanh tự đến Tứ Quý các vấn trách, hắn cũng nghe nói chuyện này, chỉ là không nghĩ tới thời gian Thẩm Thanh đi hùng hổ, lúc trở lại mặt đất đầu bụi.

Hôm nay trong kinh thành nghị luận ầm ỉ, đều khen vị đông gia này tuổi còn nhỏ gặp nguy không loạn như thế nào.

Niên kỉ của Hứa Vân Noãn thực tại là nhỏ, lúc này ăn mặc một thân la quần tú hoa mai noãn hạnh sắc, bọc áo choàng lông thỏ, để khuôn mặt nhỏ nhắn lớn chừng bàn tay càng tinh xảo, lúc này bọc nàng như một trái cầu lông, hai gò má phấn nộn khí tức xinh đẹp, một đôi mắt to thủy uông uông phảng phất là trong hàn đàm, lóe ra thủy ý tích lưu lưu, không rõ để người dời không ra đường nhìn.

“Hứa cô nương mau mời ngồi.”

Thần sắc của Mục Trần Tiêu vẫn lạnh lùng, thẳng đến Hứa Vân Noãn tiến đến mới có chút hòa hoãn: “Thế nào sắc mặt đỏ như vậy, có khó chịu không?”

Hứa Vân Noãn vẫn không giấu diếm: “Đêm qua đi dạo ở bên ngoài lây dính hàn khí, ban đêm liền có chút phát nhiệt, sáng sớm hôm nay hạ rồi, vẫn là cảm giác hỗn loạn, vừa lúc nghe Hàn Yên nói đại điện hạ mời thái y xem chân cho ngươi, ta liền tới tham gia náo nhiệt, nhìn xem thái y có tiện không, cũng giúp ta xem một chút.”

Thái y bên cạnh Mục Trần Tiêu ngưng thần nín hơi, sớm bị đại hoàng tử kéo tới Mục gia, trong lòng bọn họ liền có khổ nói không nên lời.

Bằng vào thân phận Vệ quốc hầu của Mục Thiên Trù, bọn họ sớm đã bị kéo tới xem chẩn cho Mục Trần Tiêu, hôm nay lại xem, cũng tìm không được phương pháp trị liệu tốt hơn trước, huống chi, hai chân của Mục Trần Tiêu bị phế rất lạ, bọn họ thân là thái y hoàng thất, ít nhiều cũng có thể phát giác một ít dị thường. Đang khó xử không biết nên trả lời như thế nào, chỉ thấy Hứa Vân Noãn tới, lập tức vung khuôn mặt tươi cười lên giúp nàng .

Hai chân của Mục Trần Tiêu bọn họ không thể ra sức, nhưng xem một trận phong hàn, còn không nói chơi.


Bình luận

Truyện đang đọc