QUỐC SẮC KIỀU PHI

CHƯƠNG 24: NGƯỜI MỘT NHÀ PHẢI ĐÔNG ĐỦ

Editor: Luna Huang
Hứa Vân Noãn cười cười, vẫn không giải thích nhiều, nàng muốn từng bước an an ổn ổn đi về phía trước, nên phải sớm xác nhận những người này có thể dùng không, nàng mới có thể hoàn toàn nhét bọn họ vào trong kế hoạch được.

Cách nhiều năm, rốt cục gặp được tiểu đông gia, Tiền chưởng quỹ hận không thể dời trống hết toàn bộ Nhuận Ngọc các, từng món từng món đồ trang sức châu sai hoa mỹ, bộ diêu thuý ngọc tùy ý liền cất vào trong rương: “Đông gia lấy về mang chơi, lão đông gia đã phân phó, mấy năm nay Nhuận Ngọc các vơ vét được thứ tốt chân chính, vẫn luôn là giữ lại không bán, chờ có một ngày có thể đưa cho tiểu đông gia.”

Kinh thành không thể so với địa phương khác, có đôi khi đều trông mặt bắt hình dong, nhất là những tiểu thư quý tộc kia, không người nào là không tị nạnh nhau cả. Tiểu đông gia lớn lên trong lòng bàn tay, ở mặc nhất định không thể bị ủy khuất!

Hứa Vân Noãn vẫn không chối từ, nói lời cảm tạ xong để người nhận lấy, những đồ trang sức châu sai này nếu là gia gia để người lưu lại, nàng tự nhiên sẽ không duyên cớ cô phụ.

Mộ Vũ và Hàn Yên ôm hai cái rương trân quý, chỉ cảm thấy bước chân đi ra đều là cứng ngắc, nếu không cẩn thận va chạm một chút, bán các nàng đều không thường nổi.

Hứa Vân Noãn trái lại không có cảm giác gì, mấy năm nay tuy rằng nàng một mực sống ở Thanh Nhạc sơn xa xôi hoàng vu, nhưng không có chịu qua ủy khuất nào. Đại gia gia bình thường nói, nữ hài tử khác có, nàng cũng nhất định phải có, nên bọn họ đem hết toàn lực cho nàng sinh hoạt tốt nhất.

Nghĩ tới đây, đáy lòng không khỏi trận trận đau đớn hiện lên, sống lại, tuy rằng nàng tận lực muốn ở thêm một đoạn thời gian với ba vị gia gia, nhưng thân thể của bọn họ quá kém, chỉ miễn cưỡng trì hoãn ba tháng.

Thấy ánh mắt sáng ngời của Hứa Vân Noãn hơi lộ ra lờ mờ, Mục Trần Tiêu không khỏi nghĩ thầm, tuy rằng trong miệng nàng nói đạm nhiên, thế nhưng lời nói với Chu Ngọc Nghiên, ít nhiều vẫn là nghe vài phần nhập tâm.


Một người cô đơn trong Mục phủ, dù là hắn và gia gia làm sao chiếu cố tỉ mỉ hơn nữa, cũng khó tránh khỏi sẽ làm nàng cảm thấy ăn nhờ ở đậu.

“Thấy đói rồi?”

Thanh âm của Mục Trần Tiêu thanh lãnh để Hứa Vân Noãn phục hồi tinh thần lại, nhìn ra lo lắng trong ánh mắt hắn, trong lòng có một tia dòng nước ấm hiện lên: “Đói rồi.”

Thanh âm của nàng nhẹ nhàng dễ nghe, trong ánh mắt dẫn theo vài phần thủy sắc lả lướt, một mắt như vậy nhìn sang, không rõ sinh ra vài phần vị đạo ủy khuất mềm mềm.

Mục Trần Tiêu chỉ cảm thấy lông chim trong lòng mọc thêm vài cọng, nhiễu đến trong lòng hắn lo lắng không yên.

Trong tửu lâu dòng người không ngớt, đẩy chén cạn chung tiếng người huyên náo.
Mục Trần Tiêu không tự chủ được nhíu nhíu mày, đối với hoàn cảnh này có chút không quen, may là Úc Khoảnh có dự kiến trước, sớm đã đặt xong nhã gian.

Vọng Thư Uyển.com
Hứa Vân Noãn ngồi gần cửa sổ, nhãn thần trong suốt nhìn dòng người chen chúc bên ngoài, tiếu ý khóe môi vẫn chưa lui: “Ngươi nhìn bên ngoài xem.”

Mục Trần Tiêu nhìn lướt qua, cũng không có nhìn ra có chỗ nào đáng giá cho người say mê, tính tình của hắn từ trước trầm ổn lãnh tĩnh, hai chân tàn tật xong càng cô tịch đạm mạc, dù cho thân ở trong nhộn nhịp, như trước cảm thấy không hợp với tiếng động lớn rầm rĩ.

Thấy hắn không nói, Hứa Vân Noãn cũng không miễn cưỡng, chỉ là quả đấm chống hàm dưới, nhiều hứng thú nói: “Tuy rằng trên mặt mỗi người đều mang tiếu ý, nhưng cẩn thận nhìn sẽ phát hiện mỗi cái đều không giống nhau. Nhìn trăm loại trạng thái của thế gian, tâm tình cũng sẽ rộng theo không ít.”


Mục Trần Tiêu như trước không có thể nhìn ra bao nhiêu thứ, nhưng là nghe thanh âm của nàng thư giãn, trái lại cảm thấy tâm thần yên lặng.

Tửu lâu hỏa kế tiến lên đây hỏi muốn chọn món gì, Mục Trần Tiêu ra hiệu Hứa Vân Noãn mở miệng, nàng liền không có chối từ.

Đợi được thức ăn bưng lên, Mục Trần Tiêu lại phát hiện thức ăn trên bàn có hơn phân nửa là dựa theo khẩu vị của hắn mà chọn, thậm chí ngay cả những món gừng hắn không thích cũng đều nhớ rõ.

“Làm sao vậy, thức ăn không hợp khẩu vị của ngươi?” Thấy Mục Trần Tiêu không động đũa, trong lòng Hứa Vân Noãn không giải thích được, mấy ngày này nàng tỉ mỉ quan sát, nhớ kỹ không ít thứ Mục Trần Tiêu thích, lúc gọi món ăn cũng phá lệ chú ý, hẳn không có phạm vào kiêng kỵ gì chứ?

“Rất tốt.”

Thấy Mục Trần Tiêu ăn coi như ngon miệng, Hứa Vân Noãn cười cong mắt.

Mục Trần Tiêu nâng đôi mắt lên, sâu đậm nhìn Hứa Vân Noãn một mắt, quang mang đáy mắt càng phát nhu hòa.

Dùng xong cơm, vốn Mục Trần Tiêu muốn mang Hứa Vân Noãn đi dạo một vòng, nhưng nàng lại nói hồi phủ: “Trong ngày thường ta không ra ngoài, ca ca luôn luôn lo lắng trong lòng. Hắn còn tỉ mỉ chuẩn bị cho ta nhiều ngân lượng như vậy, không thể cô phụ một phen tâm ý của hắn, hôm nay cũng dạo qua rồi, đồ cũng mua rồi, không bằng hồi phủ thật sớm, chuẩn bị một chút thức ăn buổi tối cần ăn. Ca ca tuy rằng ngoài miệng không nói, nhưng mỗi lần chúng ta tụ chung một chỗ cùng ăn, hắn luôn ăn thêm một chút.”

Mục Thiên Trù thấy bọn họ trở về, oán giận Mục Trần Tiêu trong miệng, trong mắt lại mang theo sắc mặt vui mừng: “Không phải nói mang theo cô nãi nãi ngươi đi dạo sao? Sao về sớm thế?”


Mục Trần Tiêu nhìn thái dương hoa râm của hắn, trong lòng hiện lên vẻ chua xót khổ sở: “Trách ta.”

Hai chân hắn phế đi, lại nhiều lần thừa thụ chèn ép, trong lòng gia gia đau đớn và áp lực tất nhiên không thể ít hơn hắn, trước hắn chỉ lo lắng thân thể hắn(MTT), lại quên chiếu cố tâm tình của hắn(MTT). Hôm nay nếu không phải Hứa Vân Noãn nhắc nhở, hắn còn chưa ý thức được điểm này.

“Ca ca, mấy ngày trước đây ta căn dặn thiện phòng một mực chuẩn bị nguyên liệu làm phấn cảo, sáng sớm hôm nay thiện phòng qua báo, nói là rốt cục chuẩn bị xong, nên dù cho ở bên ngoài, trong lòng ta cũng nhớ, liền thật sớm lôi kéo Trần Tiêu về. Ca ca không cho chê cười ta ham ăn!”

Mục Thiên Trù cười: “Ta còn tưởng rằng Vân Noãn nhớ lão ca ca như ta chứ, không nghĩ tới nguyên lai là ham ăn! Chu quản gia, mau căn dặn thiện phòng chuẩn bị, cũng không thể cô nãi nãi chúng ta bị đói.”

Sắc mặt của Hứa Vân Noãn ửng đỏ, nhất phó dáng dấp không có ý tứ tới cực điểm: “Ca ca còn nói không chê cười ta!”

“Đúng rồi, lão thái gia làm sao có thể chê cười cô nãi nãi!”

Vọng Thư Uyển.com
Đám người Chu quản gia vội vàng đi theo góp vui, trong lúc nhất thời bên trong đại sảnh hoan thanh tiếu ngữ không ngừng.

Thiện phòng bên kia tay chân cực kỳ nhanh nhẹn, không bao lâu, các nguyên liệu được đưa vào phòng khách.

Mục Trần Tiêu thấy bột mì cùng nguyên liệu nhiều màu, lăng lăng có chút chưa tỉnh hồn lại: “Đây là. . .”

Hứa Vân Noãn đã dứt khoát rửa sạch tay: “Thải đông tiết ăn phấn cảo là tập tục, phải đích thân động thủ thì càng có ý nghĩa.”


Mục Thiên Trù ở một bên ho khan một tiếng, thần sắc có chút mất tự nhiên.

Hứa Vân Noãn nhịn cười không ngừng: “Tay nghề bao phấn cảo của ca ca có tiến bộ không?”

“Ta liền biết, Hứa lão gia tử nhất định nói cho ngươi biết.” Mục Thiên Trù có chút không cam lòng hừ, “Lão gia tử thích chê cười ta, luôn luôn nói ta bao phấn cảo nếu là lính tôm tướng cua, nếu là thành quân tốt, nhất định là bị người đánh cho hoa rơi nước chảy.”

Chu quản gia nhịn không được cười ra tiếng, chọc cho Mục Thiên Trù trừng một mắt qua đó.

Mộ Vũ và Hàn Yên đã cực kỳ hiểu bưng chậu nước lên.

Chờ Mục Thiên Trù động thủ chân chính bọc phấn cảo, Mục Trần Tiêu mới hiểu được lính tôm tướng cua đến tột cùng là dạng hàm nghĩa gì.

Bánh chẻo Hứa Vân Noãn gói cái nào cũng tròn vo đầy ấp, trắng trắng béo bở mang theo hai cái sừng nhỏ cong cong uốn nếp, từng cái béo lùn chắc nịch.

Đến tay Mục Thiên Trù bên này thì sừng cao vút, méo xẹo, còn có mấy cái cực kỳ khí phách để ngang trên bàn, cực kỳ giống con cua giương nanh múa vuốt.

Đáy mắt Mục Trần Tiêu mang theo tiếu ý hiếm thấy, khóe môi cũng không tự chủ được vung lên.

Mục Thiên Trù nhét bột mì vào trong tay của hắn, chịu đựng không được tự nhiên nói rằng: “Chớ ở chỗ này xem náo nhiệt không, ngươi cũng động động thủ.”

Coi như là cũng bị chê cười, người một nhà cũng phải đầy đủ, không có mao bệnh!


Bình luận

Truyện đang đọc