QUỶ DIỆN TƯỚNG QUÂN SỦNG KIỀU NƯƠNG

 
Edit: Hanna


 
Đình Đình!

 
Hoắc Viễn Hành luống cuống, vội vàng nhìn quanh bốn phía, nơi nơi đều là người, người sát cạnh người, người chen chúc đông đúc, nhưng lại không hề nhìn thấy bóng dáng của Ninh Như Ngọc, Hoắc Viễn Hành thử loại trừ người từ các hướng khác nhau, khổ nỗi có quá nhiều người, luôn có người từ bốn phương tám hướng đi tới đây, Hoắc Viễn Hành lo lắng sốt ruột tới đau thắt tim gan, không quản được nhiều mà trực tiếp điểm mũi chân, lấy đà nhảy cao, giẫm lên vai người bên cạnh rồi nhảy lên trên nóc nhà gần đường lớn.


 
Hoắc Viễn Hành chạy về phía trước một đoạn, sau đó nhanh chóng nhảy xuống khỏi nóc nhà, dừng trước xe ngựa vẫn luôn đứng tại ven đường, lập tức bước một bước lớn xông lên xe ngựa, đưa tay vén rèm che, chỉ thấy phu xe bị một kiếm cắt đứt yết hầu rồi ném vào một góc trong thùng xe, Ninh Như Ngọc biệt vô tăm tích.
 
Đình Đình! Nàng ở đâu?
 
Hoắc Viễn Hành xuống xe ngựa, lại nhảy lên trên nóc nhà gần đó một lần nữa, phòng mắt nhìn từ trên cao, có thể quan sát rất rõ ràng dòng người qua lại bên dưới, Hoắc Viễn Hành nhìn kĩ một lượt bốn phương tám hướng xung quanh, đáng tiếc vẫn không hề phát hiện bóng dáng của Ninh Như Ngọc, chỉ trong chốc lát đã bị người bắt đi.
 
Trong khoảnh khắc ấy, Hoắc Viễn Hành hoài nghi việc này do Cảnh Tuyên Đế làm, vừa rồi ở Bảo Nguyệt Lâu, khi Cảnh Tuyên Đế nhìn thấy Ninh Như Ngọc, ánh mắt như sói đói nhìn thấy con mồi, đều là nam nhân, Hoắc Viễn Hành hiểu rõ ánh mắt kia của Cảnh Tuyên Đế mang ý nghĩa gì, nhưng sau đó chính miệng Cảnh Tuyên Đế hỏi chàng xem hai người đã định ngày thành thân chưa? Điều đó chứng tỏ Cảnh Tuyên Đế đã từ bỏ ý định với Ninh Như Ngọc, nếu không hắn đã không bảo chàng đưa Ninh Như Ngọc về phủ, một khi đã để chàng đưa Ninh Như Ngọc đi, rồi lại sai người bắt Ninh Như Ngọc lại từ bên người chàng, quả thật đây không phải phong thái làm việc của Cảnh Tuyên Đế.

 
Nếu không phải Cảnh Tuyên Đế, vậy sẽ là ai?
 
Trong lòng Hoắc Viễn Hành thầm phân tích một lượt những người có động cơ làm hại Ninh Như Ngọc, chỉ cần là người có khả năng làm việc này thì tuyệt đối không bỏ qua, cuối cùng chàng nghĩ tới quận chúa Trường Bình.
 

Hai ngày trước, quận chúa Trường Bình ra cửa đi dạo thì bị người bắt đi, cuối cùng bị đánh một trận thảm hại, khuôn mặt xinh đẹp bị đánh thành đầu heo, mặt ngoài là người của sòng bạch Hoành Thịnh và Dương Nguyệt sai người làm, nhưng thật ra cũng có bút tích của Hoắc Viễn Hành, bởi vì người của chàng điều tra được, vào trận chung kết cuộc thi tuyển chọn mỹ nhân Thất Tịch, quận chúa Trường Bình muốn ra tay đối phó với Ninh Như Ngọc, còn may là Ninh Như Ngọc có thể tránh thoát tất cả các bẫy rập mà quận chúa Trường Bình bố trí, Ninh Như Ngọc không gặp nguy hiểm, thuận lợi hoàn thành thi đấu vũ đạo, cuối cùng còn giành thắng lợi, quận chúa Trường Bình điên cuồng tức giận, sau cuộc thi vẫn muốn hãm hại Ninh Như Ngọc, chỉ là vẫn không thể thành công, Bích Hà thời thời khắc khắc đi theo bảo vệ bên người Ninh Như Ngọc, giúp nàng thành công tránh khỏi nguy hiểm.
 
Mặc dù Ninh Như Ngọc né tránh được ám toán hết lần này tới lần khác, nhưng Hoắc Viễn Hành vẫn tức giận không thể kiềm chế, khi biết tin sòng bạc Hoành Thịnh và Dương Nguyệt tìm người trả thù quận chúa Trường Bình, chàng lập tức thuận nước đẩy thuyền mà sắp xếp người giúp bọn chúng trừng trị quận chúa Trường Bình, hung hăng đánh quận chúa Trường Bình một trận thừa sống thiếu chết.
 
Hoắc Viễn Hành cho rằng sau chuyện này quận chúa Trường Bình sẽ an phận thủ thường, không ngờ chàng lại tính sai.
 
Chàng cho rằng chính mình một người cũng có thể bảo vệ Ninh Như Ngọc thật tốt, chàng muốn được ở riêng với nàng, không cho Bích Hà đi theo, cũng không dẫn theo thị vệ, ai ngờ tính sai một bước lại khiến chàng đánh mất Ninh Như Ngọc, là do chàng quá sơ suất.
 
Hoắc Viễn Hành tự trách bản thân ngàn lần vạn lần, chàng nhớ lại một lần Ninh Như Ngọc cố ý trốn tránh để dọa chàng, lúc ấy Ninh Như Ngọc còn giận dỗi mà trách cứ chàng, nói: “Vạn nhất một ngày nào đó ta đi lạc, chàng tìm thật lâu vẫn không tìm thấy ta, vậy phải làm sao bây giờ?”
 
Khi đó chàng đã trả lời như thế nào, chàng nói sẽ không bao giờ có chuyện như vậy, có chàng ở đây, sẽ không để chuyện đó xảy ra, nhưng hiện tại, Ninh Như Ngọc vẫn bị bắt ngay dưới mí mắt chàng, cứ thế bị người bắt đi, không biết bây giờ nàng bị đưa tới chỗ nào, sẽ bị đối xử ra sao? Chàng không làm được như lời hứa hẹn với nàng, do chàng không bảo vệ được nàng, rất xin lỗi nàng, nàng nhất định đã rất thất vọng về chàng!
 

Hoắc Viễn Hành quan sát bốn phía, dòng người chen chúc xô đẩy, nhìn ai cũng thấy khả nghi.
 
Chàng lập tức đi tới điểm liên lạc gần nhất, đó là một cửa hàng bán tranh chữ, chưởng quầy thấy chàng bước vào cửa thì lắp bắp kinh hãi, bởi vì hình như chàng chưa bao giờ đến cửa hàng tranh chữ này, một khi đến tức là đã xảy ra việc gì đó cực kì nghiêm trọng.
 
Sau khi chưởng quầy giật mình thì rất nhanh đã bình tĩnh lại, trên mặt duy trì vẻ trấn định, giống như nghênh đón khách nhân bình thường khác mà tiến lên, tươi cười chào hỏi: “Trong cửa hàng vừa có rất nhiều tranh chữ mới, không biết ngài có hứng thú xem không, có thể đến phòng riêng phía sau.”
 
Hoắc Viễn Hành liếc mắt qua, gật đầu nói: “Vậy đi thôi.”
 
“Được, mời ngài đi theo ta.” Chưởng quầy dẫn Hoắc Viễn Hành đi thẳng ra phía sau.
 
Khi vào trong phòng tiếp khách ở hậu viện, tươi cười trên mặt chưởng quầy nhanh chóng phai nhạt, tiến lên khom người hành lễ với Hoắc Viễn Hành: “Hầu Gia.”
 
“Ngươi lập tức sắp xếp người đi tìm Ninh tứ cô nương.” Hoắc Viễn Hành mở miệng phân phó, bây giờ chàng chỉ muốn nhanh chóng tìm Ninh Như Ngọc trở về!
 
Chưởng quầy biết rõ Ninh tứ cô nương trong miệng Hoắc Viễn Hành là ai, chính là vị hôn thê của Hoắc Viễn Hành, nhưng hắn cảm thấy rất kì lạ, vào ngày như hôm nay không phải Hoắc Viễn Hành và Ninh tứ tiểu thư nên ở bên nhau ư? Tại sao lại chạy đến chỗ của hắn nói phải sai người đi tìm? Nhưng thấy sắc mặt lạnh lùng như băng ngàn năm của Hoắc Viễn Hành, liền biết chắc chắn đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nếu không ngài ấy đã không đến đây.
 
“Vâng, thuộc hạ lập tức đi làm ngay.” Chưởng quầy không hỏi nhiều, trong lòng đã suy đoán gần sát với chân tướng sự thật, hành lễ với Hoắc Viễn Hành rồi lui ra ngoài.

 
Chưởng quầy nhanh chóng sai người đi tìm Ninh Như Ngọc, bề ngoài những người này là tạp dịch trong cửa hàng, dáng vẻ bình thường, thoạt nhìn không có gì đặc biệt, nhưng trên thực tế đều là ám vệ có võ công cao cường, ngày thường bọn họ làm sai vặt trong cửa hàng, có việc thì ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, lần nào cũng có thể hoàn thành nhanh chóng.
 
Trong khi Hoắc Viễn Hành phân phó người ra ngoài tìm Ninh Như Ngọc thì Ninh Như Ngọc bị quận chúa Trường Bình sai người bắt đi đâu?
 
Lúc trước Ninh Như Ngọc đang đứng bên cạnh xe ngựa chờ Hoắc Viễn Hành, bỗng nhiên có một phụ nhân đi tới, Ninh Như Ngọc bước sang bên cạnh để nhường đường, đột nhiên phụ nhân kia nhào về phía nàng, nàng không có phòng bị, lập tức bị phụ nhân kia thành công điểm huyệt ngủ rồi hôn mê bất tỉnh, đồng thời có người khác xông về phía phu xe, dao găm trong tay cắt đứt yết hầu của phu xe.
 
Mọi việc chỉ diễn ra trong nháy mắt, phụ nhân kia nhìn thấy Ninh Như Ngọc hôn mê thì lập tức khiêng nàng chạy về phía một chiếc xe ngựa dừng ở gần đó, phụ nhân kia khiêng Ninh như Ngọc nhảy lên trên, hóa ra đó không phải là một phụ nhân, mà là một người nam nhân, nam giả nữ, nhằm che dấu thân phận, mê hoặc ánh mắt người nhìn.
 
Bọn bắt cóc mang Ninh Như Ngọc lên xe ngựa rồi nhanh chóng rời đi.
 
Ninh Như Ngọc bị mang tới Vạn Hoa Lâu, trực tiếp bị đưa lên lầu 3.
 
Tú bà của Vạn Hoa Lâu đứng trước giường đánh giá Ninh Như Ngọc đang ngủ trên giường, xinh đẹp như hoa, quốc sắc thiên hương, gương mặt nhỏ xinh, sống mũi cao thẳng, làn da trắng mịn hồng hào, miệng anh đào, cho dù đang ngủ, trước ngực vẫn căng phồng nổi bật, căn bản váy áo bình thường không thể che đậy hết dáng người lả lướt hấp dẫn của nàng, xinh đẹp hoàn mỹ không gì sánh được.
 
“Sơn Ca, người lần này đúng là một vưu vật, ngươi lấy đâu ra một cô nương xinh đẹp như vậy hả? Ta nhìn mà còn vô cùng yêu thích.” Tú bà càng nhìn Ninh Như Ngọc càng cảm thấy vừa lòng, bà kinh doanh Vạn Hoa Lâu mười mấy gần hai mươi năm, gặp qua đủ loại kiểu dáng mỹ nhân, có ngoan ngoãn, có diễm lệ, dụ hoặc, nhưng vẻ đẹp nhìn như ngây thơ thanh thuần lại diễm lệ dụ hoặc như Ninh Như Ngọc, đúng là người đẹp quốc sắc thiên hương thì cực kì ít thấy, khiến bà ta vui sướng phát điên.
 
Kể bắt cóc là Sơn Ca hừ lạnh một tiếng: “Xinh đẹp đến mấy thì cũng bị bắt tới nơi này rồi, đắc tội người không nên đặc tội, chính là có kết cục như vậy.”
 
“Ai da, ta không thích nghe lời này của ngươi chút nào, cái gì mà “đắc tội người không nên đắc tội, chính là có kết cục bị bắt tới nơi này” của ta hả? Nơi này của ta không tốt à? Nàng ở nơi này của ta đảm bảo cả đời ăn sung mặc sướng không lo thiếu tiền, vô cùng tốt!” Tú bà không vui, liếc xéo nhìn kẻ gọi là Sơn Ca.
 

Sơn Ca liếc mắt nhìn bà ta một cái, có một số việc không thể mà cũng không dám nói, chỉ nói: “Ta đã giao người cho ngươi rồi, ngươi phải trông giữ cẩn thận, nên làm như thế nào thì làm như thế, đừng để xảy ra sai lầm là được.”
 
Tú bà giơ khăn lụa trong tay lên, cười khanh khách, nói: “Yên tâm đi, việc này thì có gì khó, ta đảm bảo có thể dạy dỗ nàng thật tốt.”
 
“Vậy thì tốt.” Sơn Ca nói.
 
Tú bà thấy Ninh Như Ngọc vẫn luôn hôn mê bất tỉnh, hỏi: “Khi nào nàng ta mới tỉnh lại?”
 
“Khoảng hai nén nhang.” Sơn Ca nói.
 
Lúc này có người ở bên ngoài gọi Sơn Ca, hắn trả lời một tiếng rồi lập tức đi ra ngoài, tú bà đứng trước giường, tiếp tục vui sướng như sắp phát tài to mà quan sát đánh giá Ninh Như Ngọc đang nằm trên giường, lần đầu tiên bà ta nhìn thấy một cô nương xinh đẹp như thế này, tựa như đã nhìn thấy từng hòm từng hòm bạc trắng bóng lấp lánh, sau khi người tỉnh lại, bà ta sẽ sai hai ma ma có năng lực không tầm thường tới dạy dỗ thật tốt, chắc chắn có thể bồi dưỡng nàng thành hoa khôi đầu bảng kiếm được nhiều bạc nhất của Vạn Hoa Lâu. Tú bà mới tưởng tượng tới việc kiếm từng hòm từng hòm bạc lớn thì đã vui vẻ sung sướng cười toét miệng.
 
Sau hơn một nén nhang, Ninh Như Ngọc dần dần tỉnh lại, mở to mắt nhìn địa phương xa lạ này, lập tức cảnh giác theo bản năng, vội vàng muốn bò dậy từ trên giường, đột nhiên nghe được giọng nói kiều mị truyền tới từ bên cạnh: “Ai da, cuối cùng ngươi cũng tỉnh rồi, ta còn tưởng ngươi vẫn tiếp tục ngủ đấy, mau để ta nhìn xem rốt cuộc là mỹ nhân đẹp tới mức nào?”
 
Ninh Như Ngọc nghe vậy thì ngẩng đầu nhìn lại, nàng nhìn thấy một nữ nhân trang điểm đậm, vô cùng khêu gợi diễm tục đang ngồi trên ghế, ngón tay cầm đồ sơn móng tay đỏ rực, ánh mắt sáng quắc đánh giá nàng, cảm xúc trong ánh mắt nhìn nàng khiến người khác cảm thấy vô cùng chán ghét ác cảm, giống như đang quan sát đánh giá một đồ vật có giá trị, ánh mắt như đang định giá.
 
Ánh mắt của tú bà khiến Ninh Như Ngọc đặc biệt khó chịu, nàng cảnh giác nhìn bà ta, hỏi: “Ngươi là ai, đây là đâu? Vì sao các ngươi muốn bắt ta?”
 
Tú bà cười tủm tỉm nhìn nàng, nói: “Vừa nhìn đã biết là một cô nương đơn thuần, không biết nơi này cũng là điều bình thường, đây là Vạn Hoa Lâu, ta là bà chủ của Vạn Hoa Lâu.”
 


Bình luận

Truyện đang đọc