QUỶ DIỆN TƯỚNG QUÂN SỦNG KIỀU NƯƠNG

Edit: Hanna
 
Ninh Như Trân nghẹn họng, sắc mặt rất khó coi, nhưng không tìm được lời thích hợp để phản bác lại, ai bảo nàng ta tự mình nói bậy trước, sợ càng nói càng sai, đành phải ngồi yên trên ghế, ngậm miệng không nói chuyện.
 
Ninh Như Ngọc chính là muốn nàng ta đừng mở miệng nói chuyện, tốt nhất là không nói lời nào, nàng cũng lười phải cãi nhau với nàng ta, liếc mắt nhìn nàng ta một cái rồi thu hồi tầm mắt, mỉm cười đi tới gần bên cạnh Từ thị, ôm lấy cánh tay bà, cười ngọt ngào.

 
“Không phải con đang đọc sách trong phòng à? Sao lại ra đây?” Từ thị xoa đầu nàng, nói.
 
Ninh Như Ngọc nhìn thoáng qua Ninh Như Trân ngồi bên cạnh, trả lời Từ thị: “Con nghe nói ngũ muội muội tới nên ra đây gặp.” Vừa ra thì thấy nàng ta đang diễn tuồng!
 
Ninh Như Trần ngồi bên cạnh nghe thấy những lời mà Ninh Như Ngọc nói, trong lòng càng nổi giận, vừa thở phì phò vừa vò khăn tay lụa, sau đó đứng lên, lạnh mặt nói: “Ta còn có việc, đi trước.”
 
“Ngồi thêm một lát nữa!” Ninh Như Ngọc cố ý giả vờ giữ nàng ta lại: “Lát nữa chúng ta ra vườn dạo chơi, ngươi còn chưa được nhìn thấy mà.”
 
“Không cần, ta không muốn nhìn.” Nói xong thì vội vã đi ra ngoài.
 
Từ thị vội nói: “Trân Nhi, ngươi chậm một chút, ta sai nha hoàn tiễn ngươi.”
 
Từ thị nói chưa dứt lời, Ninh Như Trân còn đi nhanh hơn so với vừa rồi, dáng vẻ không hề muốn ở lại chỗ này thêm một khắc nào nữa.

 

Nhìn dáng vẻ vội vàng ba bước cũng thành hai của Ninh Như Trân mà ra khỏi phòng khách, đi thẳng một đường xuống bậc thang, nha hoàn đuổi kịp hành lễ với nàng ta, nàng ta cũng không thèm để ý, lập tức rời đi, nha hoàn đành phải cúi đầu, thành thật chạy theo phía sau.
 
Từ thị nhìn rồi lắc lắc đầu, quay đầu nói với Ninh Như Ngọc: “Về sau khi con nói chuyện với nàng ta thì vẫn nên khách khí một chút, thân phận hiện tại của nàng ta đã khác xưa, lại là người có lòng dạ hẹp hòi, nương sợ nàng ta sẽ ghi hận.”
 
Ninh Như Trân là đứa nhỏ mà Từ thị nhìn từ bé tới lớn, bà rất hiểu tính tình của nàng ta, hoàn toàn là một khuôn mẫu y như đúc với Thẩm thị, lòng dạ hẹp hòi thích ghi thù, động một cái là nhảy nhót lung tung gây chuyện rắc rối, không có bản lĩnh nhưng thích ganh đua, thấy người khác tốt hơn mình thì không vui, hơi phật ý là nháo to làm loạn, việc nhỏ như hạt mè cũng có thể làm loạn tới tận trời.
 
Ninh Như Ngọc không để tâm mà cười: “Nàng ta đã sớm hận con từ lâu, cũng không thiếu một hai việc này. Nếu nàng ta muốn tìm con gây phiền toái, con cũng không sợ, con không thích nàng ta la lối khóc lóc gây khó dễ trước mặt nương, thật cho rằng nàng ta trở thành Nhị hoàng tử phi thì không gì không làm được ư?!”
 
Khi Ninh Như Ngọc nhìn thấy Ninh Như Trân dám ném vỡ ly trà trước mặt Từ thị thì nàng mới tức giận, may mắn Từ thị đã sớm có chuẩn bị từ trước, không để cho Ninh Như Trân có cơ hội gây khó dễ, nhưng loại chuyện này đã có một lần thì khó bảo đảm sẽ không có lần thứ hai, đặc biệt là người làm việc không dùng đầu óc như Ninh Như Trân, tính tình ngang bướng muốn làm gì thì làm cái đó, càng khiến người khác khó lòng phòng bị. Hôm nay Ninh Như Ngọc cố ý dùng lời nói để chèn ép Ninh Như Trân, chính là muốn nói cho nàng ta biết, muốn khi dễ các nàng cũng không phải chuyện dễ dàng như vậy, các nàng không phải loại người mềm yếu thích ngậm bồ hòn làm ngọt.
 
Từ thị biết đây là Ninh Như Ngọc đau lòng vì bà, cười nói: “Được rồi, không nói về chuyện này nữa, dù sao chúng ta đã dọn ra ngoài ở, chỉ cần nàng ta không tới cửa gây rắc rối thì chúng ta sẽ không phải tiếp xúc quá nhiều với nàng ta, huống hồ cho dù nàng ta muốn gây phiền phức thì cũng phải có bản lĩnh kia mới được. Chỉ là một nha đầu không biết trời cao đất dày mà thôi, nương cũng không để trong lòng.”
 
Không phải Từ thị tự cao tự đại, mà bà thật sự không để Ninh Như Trân ở trong mắt, trước kia bà đấu với lão phu nhân La thị và Thẩm thị nhiều năm như vậy cũng chưa từng phải ăn mệt, chứ đừng nói tới một cô nương chưa gả ra ngoài như Ninh Như Trân, cho dù ngày sau Ninh Như Trân gả cho Tiêu Dục Minh, thật sự trở thành Nhị hoàng tử phi, bà cũng không sợ gì nàng ta, cùng lắm Ninh Như Trân chỉ được coi là người ngu xuân, cáo mượn oai hùm mà thôi.
 
“Nương là người lợi hại nhất.” Ninh Như Ngọc giơ ngón tay cái lên cười với Từ thị, Từ thị cười nhéo mặt nàng.
 
Ninh Như Trân nổi giận đùng đùng mà ra khỏi phủ Ninh gia, ngồi trên xe ngựa trở về phủ Ngụy Quốc Công, đi đến nửa đường thì gặp một con ngựa bị mất khống chế, con ngựa kia điên cuồng chạy trên đường lớn, đâm thẳng về phía xe ngựa của nàng ta, phu xe muốn né tránh cũng không còn kịp, người giữ con ngựa kia bị kinh hách, lập tức cuống cuồng đuổi theo nó.
 

Ninh Như Trân ngồi ở trong xe ngựa, ngựa kéo xe bị dọa sợ mà chạy điên cuồng trên đường lớn, thùng xe lay động trái phải, kịch liệt xóc nảy, nàng ta sợ tới mức thét chói tai không ngừng, người xe lập tức bị ném về bên trái, rồi lại văng sang phải, còn chưa kịp thở phào một hơi, thùng xe lại nhảy dựng lên trên, thân mình cũng xóc nảy lên trên, đầu đụng vào nóc thùng xe vang lên một tiếng bụp, nàng ta bị đau tới mức kêu thảm thiết một tiếng, nước mắt chảy ra ào ào từ hốc mắt, ô ô ô mà khóc rống không ngừng, trên đỉnh đầu lập tức bị sưng to một cục, nhưng thống khổ còn chưa kết thúc, con ngựa tiếp tục phát điên chạy về phía trước, thùng xe lắc lư trái phải, nàng ta ở trong xe bị đâm tới đâm lui, bị đâm cho thất điên bát đảo, bi thảm không thôi.
 
Cuối cùng, con ngựa điên quăng ngã thùng xe, nhanh chân chạy trốn, thùng xe ngựa bị ném bụp một tiếng vào góc tường, chia năm xẻ bảy mà vỡ ra trên mặt đất, Ninh Như Trân cũng bị quăng ra ngoài từ thùng xe, đầu tóc tán loạn, quần áo bất chỉnh, trên trán sưng u một cục, má trái có một vết máu đỏ rực, một tia máu chảy ra từ khóe miệng, dáng vẻ chật vật không chịu nổi, thảm đến mức không thể thảm hơn.
 
Bá tánh bên đường nhìn thấy Ninh Như Trân bị ngã thảm thương như vậy, có lòng tốt tiến lên hỗ trợ, Ninh Như Trân bị ngã đau tới mức như mất đi nửa cái mạng, nằm trên mặt đất như muốn chết không muốn sống mà kêu to: “Cứu mạng, cứu mạng, a a a, ta bị gãy chân rồi, đừng đụng vào chân của ta, ô ô ô ô……”
 
Trải qua một phen lăn lộn, cuối cùng Ninh Như Trân cũng được đưa về phủ Ngụy Quốc Công, khi Thẩm thị và lão phu nhân La thị nhìn thấy bộ dáng thê thảm của nàng ta thì nhịn không được mà khóc lớn một trận.
 
Sau khi đại phu kiểm tra vết thương cho Ninh Như Trân, nói: “Thương gân động cốt phải dưỡng một trăm ngày, Ngũ tiểu thư bị gãy chân, ít nhất cũng nên nghỉ ngơi mấy tháng, trong lúc này không được tùy ý di chuyển, miễn cho thương càng thêm thương, đến lúc đó khôi phục không tốt. Còn vết sưng trên đầu thì chỉ cần uống thuốc bổ máu tiêu sưng là được, vài hôm sẽ tiêu, mặt khác, vết thương trên má trái của Ngũ tiểu thư hơi khó chữa trị, phải tĩnh dưỡng thật cẩn thận mới được, miễn cho để lại sẹo, phá hỏng dung mạo.”
 
“Ta không muốn, ta không muốn bị hủy dung….” Ninh Như Trân bất chấp đau đớn bị gãy chân mà nắm chặt cánh tay của đại phu, không ngừng khóc lóc cầu xin, phía trước nàng ta đã xấu hơn rất nhiều vì những chấm sẹo đậu trên mặt, vì để che lấp chúng, mỗi ngày đều phải đắp một tầng phấn thật dày trên mặt, mới có thể miễn cường che khuất mấy viên sẹo đậu kia, trông không quá mức khó coi, hiện tại nếu trên mặt lại nhiều thêm một vết sẹo, nếu vết sẹo kia cũng không xóa đi được, vậy thì nàng ta sẽ trở thành một nữ nhân xấu xí, nghĩ thôi đã thấy sợ hãi, nàng ta tuyệt đối không cần biến thành bộ dáng như ma như quỷ kia.
 
Đại phu cũng là bất đắc dĩ, ông có thể lý giải tâm tư yêu cái đẹp của cô nương gia, thở dài nói: “Tiểu thư nên dưỡng thương thật tốt, mỗi ngày đều rịt thuốc, nhất định có thể tốt trở lại.”
 
“Thật không?” Ninh Như Trân vội vàng hỏi lại.
 
“Thật.” Đại phu gật đầu nói.
 

“Vậy thì tốt rồi, vậy thì tốt rồi……” Ninh Như Trân lẩm bẩm.
 
Thẩm thị khóc đỏ mắt, ngồi ở mép giường, xoa đầu Ninh Như Trân, đau lòng vạn phần: “Trân Nhi đáng thương của nương……”
 
Lão phu nhân La thị cũng khóc nức nở: “Trân Nhi đáng thương của tổ mẫu…”
 
Trong lúc nhất thời, ba người ôm đầu khóc rống, thật là náo nhiệt.
 
Không đến một canh giờ sau, tin tức Ninh Như Trân bị ngã xe ngựa vì con ngựa nổi điên truyền tới Ninh phủ.
 
Ninh Như Ngọc nghe thấy, nàng buông quyển sách trên tay, giương mắt nhìn về phía Bích Hà, mặt mày lộ ra nét vui sướng khi người gặp họa: “Điều ngươi nói chính là sự thật? Ninh Như Trân xảy ra việc ngoài ý muốn trên đường trở về phủ?”
 
“Vâng, ngựa kéo xe của Ngũ tiểu thư bị kinh hách, thùng xe đổ, Ngũ tiểu thư bị gãy chân, trán bị thương, má trái cũng bị cắt trúng một vết thương lớn.” Bích Hà đúng sự thật mà bẩm báo tin tức nghe được.
 
Ha ha, không ngờ Ninh Như Trân cũng có ngày hôm nay, thật là xứng đáng! Ninh Như Ngọc nhịn không được, muốn thống khoái cười to ba tiếng, nhưng vẫn có người ngoài ở đây, nàng phải khắc khế lắm mới không cười ra tới, chỉ là ý cười trên khóe miệng không thể che giấu được việc tâm trạng của nàng bây giờ rất tốt.
 
Ninh Như Ngọc cố gắng hết sức để khống chế biểu cảm trên mặt thì mới có thể làm chính mình không khoa trương mà cười ra tiếng, nghiêm trang nói với Bích Hà: “Ta đã biết, các ngươi đều lui xuống đi.”
 
“Nô tỳ cáo lui.” Bích Hà hành lễ với Ninh Như Ngọc, khi đi ra ngoài thì phân phó nha hoàn trong phòng cùng nhau lui xuống.
 
Trong phòng chỉ còn lại một người là Ninh Như Ngọc, cuối cùng nàng không thể nhịn được mà cười ha ha, cơ hồ cười tới cong eo, cười tới đau bụng mà ngã vào trên trường kỷ, thật là hả giận.
 
Lần này Ninh Như Trân bị thương, ít nhất phải dưỡng thương mất mấy tháng, Thẩm thị và lão phu nhân La thị chắc chắn sẽ vội vàng bận rộn chăm sóc nàng ta, không rảnh mà đi gây chuyện, Từ thị và Ninh Như Ngọc có thể an tĩnh được một khoảng thời gian.

 
Đêm ngày hôm đó, Ninh Như Ngọc có thể ngủ một giấc ngon không mộng mị, sáng sớm ngày hôm sau, Ninh Như Ngọc lại nghe được một tin tức lớn còn chấn động hơn nhiều - Lương Vương bị Cảnh Tuyên Đế hạ lệnh bắt giam, phủ Lương Vương cũng bị tịch thu.
 
“Còn quận chúa Trường Bình thì sao?” Ninh Như Ngọc hỏi.
 
Bích Hà nói: “Cũng bị bắt giam, hiện tại đang bị nhốt ở đại lao của Đại Lý Tự.”
 
Khi nhắc tới Đại Lý Tự, Ninh Như Ngọc có ấn tượng cực kì không tốt với đại lao của Đại Lý Tự, không khỏi nhíu mày, nói: “Vì sao Hoàng Thượng lại hạ lệnh bắt giam cả nhà Lương Vương?”
 
Mặc dù mọi người đều biết Cảnh Tuyên Đế không thích Lương Vương, năm đó Lương Vương đắc tội với Cảnh Tuyên Đế nên mới phải chạy tới đất phong để tránh né, nhưng việc này đã trôi qua nhiều năm, Cảnh Tuyên Đế muốn xử trí Lương Vương cũng cần phải có lý do chính đáng.
 
Bích Hà nói: “Là tội danh phản quốc thông đồng với địch.”
 
“Cái gì?” Ninh Như Ngọc bị chấn kinh, trăm triệu lần không nghĩ tới sẽ là tội danh này.
 
Bích Hà gật đầu, nói: “Hầu gia phụng chỉ của Hoàng Thượng, mang theo người đi kiểm kê và tịch thu tài sản của phủ Lương Vương, từ thư phòng của Lương Vương lục soát được vài phong thư liên lạc với Lục Vương ở phía Bắc, hơn nữa tìm được chứng cứ khi Lương Vương ở Lương Châu đã bí mật bán thiết khí cho Lục Vương ở phía Bắc, Đại Tấn và Bắc Lục nhiều thế hệ là quan hệ đối địch, thường xuyên xảy ra chiến sự, Lương Vương lại dám ngầm buôn bán thiết khí cho Bắc Lục, quả thật là tội ác tày trời!”
 
Ninh Như Ngọc nghe xong thì khóe miệng khẽ nhếch lên, cảm thấy việc này chắc chắn không đơn giản như vậy, dường như có bàn tay của Hoắc Viễn Hành thúc đẩy, liền hỏi Bích Hà: “Dạo này Minh Tông thế nào? Đã mấy ngày ta không nhìn thấy chàng.”
 
Bích Hà hơi mỉm cười, nói: “Hầu Gia rất tốt, chính là quá bận rộn, mấy ngày nữa có thời gian rảnh thì Hầu Gia sẽ tới thăm tiểu thư.”
 
“Vậy thì tốt.” Ninh Như Ngọc cũng an tâm.


Bình luận

Truyện đang đọc