QUỶ DIỆN TƯỚNG QUÂN SỦNG KIỀU NƯƠNG

Ninh Khánh An nói: “Hoàng Thượng triệu kiến đại thần trong triều, thương nghị việc phái ai đi Tây Nam cứu viện, mọi người thảo luận một hồi, mỗi người một ý, hai ba canh giờ còn chưa tìm được người thích hợp, cuối cùng Vũ An Hầu đứng ra chủ động xin ra trận, mang binh đi Tây Nam cứu viện, quả thật trong triều cũng không còn người nào thích hợp hơn Vũ An Hầu, Hoàng Thượng suy xét một lúc rồi đồng ý với thỉnh cầu của Vũ An Hầu.”

Vũ An Hầu Hoắc Viễn Hành chủ động xin ra trận, mang binh đi Tây Nam cứu viện Từ Thành Chí và Từ Sùng Hạo!

Mọi người ở Từ gia nghe xong, quay đầu nhìn về phía Ninh Như Ngọc theo bản năng, bọn họ đều biết rõ quan hệ của Ninh Như Ngọc và Hoắc Viễn Hành, hai người có cảm tình vô cùng tốt, huống hồ hai người vừa mới định ra ngày thành thân, chỉ cần bình bình an an vượt qua vài tháng nữa thì bọn họ có thể thành thân, hai người yêu nhau có thể vĩnh viễn ở bên nhau, căn bản không cần phải quản chuyện đi cứu viện này, nhưng ngay lúc này Hoắc Viễn Hành lại lựa chọn đứng ra chủ động xin ra trận, mang binh đi Tây Nam cứu Từ Thành Chí và Từ Sùng Hạo, không thể không nói có liên quan tới Ninh Như Ngọc, nếu nói Hoắc Viễn Hành quyết định làm việc này mà không hề có nguyên nhân vì Ninh Như Ngọc, chính bản thân người Từ gia còn không thể tin tưởng, bởi vì người mà Hoắc Viễn Hành muốn đi cứu chính là đại cữu và biểu ca của Ninh Như Ngọc, là người thân của Ninh Như Ngọc cho nên Hoắc Viễn Hành mới nguyện ý mạo hiểm.

Nhìn thấy mọi người đều nhìn về phía mình, Ninh Như Ngọc hiểu rõ vì sao bọn họ lại làm vậy, bởi vì quan hệ của Hoắc Viễn Hành và nàng, lớn thì có thể nói chuyến này Hoắc Viễn Hành đi vì con dân Đại Tấn, nhưng đối với người của Từ gia thì Hoắc Viễn Hành chính là ân nhân của họ, bởi vì có Ninh Như Ngọc nên mới nguyện ý mạo nguy hiểm đi cứu người, bọn họ rất cảm kích Hoắc Viễn Hành trợ giúp, nhưng lại đau lòng vì Ninh Như Ngọc phải chịu thiệt thòi, lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, bọn họ không thể thờ ơ.

Ninh Như Ngọc nhìn thấy ánh mắt quan tâm của mọi người xung quanh, khuôn mặt xinh đẹp gian nan lộ ra nụ cười gượng, ngay cả má lúm đồng tiền trên má cũng không được đáng yêu linh động như mọi lần, chợt lóe rồi lập tức biến mất, nàng nhấp khóe miệng, nói: “Mọi người đừng nhìn con như vậy, con không sao, Minh Tông ra quyết định này thì khẳng định đã trải qua suy nghĩ cặn kẽ, chàng sẽ không làm việc mà chàng không nắm chắc, vì vậy mọi người yên tâm đi, chắc chắn tình hình của đại cữu và Hạo biểu ca không nghiêm trọng như chúng ta tưởng tượng, chờ Minh Tông mang binh tới thì khẳng định có thể vượt qua nguy hiểm, chúng ta cứ đợi tin tức tốt đi….”

Thật ra trong lòng Ninh Như Ngọc đã rối như tơ vò, lời nói cũng lộn xộn lung tung, rối loạn không có trật tự. Nàng muốn an ủi mọi người chung quanh để bọn họ không cần lo lắng cho Hoắc Viễn Hành và nàng. Đáng tiếc nàng lại xem nhẹ thanh âm nói chuyện của bản thân đang run rẩy kịch liệt, tiết lộ nội tâm chân thật nhất của nàng bây giờ, kỳ thật nàng càng sợ hãi, càng lo lắng hơn nhiều so với những người khác.

Lão phu nhân Dương thị đau lòng Ninh Như Ngọc, cũng không nhìn được nữa, vẫy tay với nàng, ôn nhu nói: “Đình Đình, đến chỗ ngoại tổ mẫu đi.”

“Ngoại tổ mẫu….” Ninh Như Ngọc quay đầu lại nhìn về phía lão phu nhân Dương thị, nhìn thấy bà vẫy vẫy tay gọi mình, nàng liền nghe lời đi ra phía trước, dựa vào trong lòng ngực của lão phu nhân Dương thị, lão phu nhân Dương thị duỗi tay gắt gao ôm chặt nàng.

Từ trước đến này lão phu nhân Dương thị thích nhất là ngoại tôn nữ Ninh Như Ngọc, còn yêu thương nàng hơn cả trưởng tôn tử Từ Sùng Hạo, nếu hai người đồng thời phạm vào sai lầm, nàng được bỏ qua còn Từ Sùng Hạo phải nhận trừng phạt, bà sẽ kiên nhẫn giảng đạo lý cho Ninh Như Ngọc hiểu, dùng phương pháp ôn hòa để dạy dỗ nàng, từ nhỏ tới lớn bà đều luyến tiếc khiến ngoại tôn nữ Ninh Như Ngọc bị ủy khuất. Hiện giờ vì Từ gia mà nàng phải chịu áp lực to lớn này, nhìn vị hôn phu của mình lên chiến trường, lão phu nhân Dương thị đã từng thừa nhận thống khổ như vậy, bây giờ phải tận mắt chứng kiến ngoại tôn nữ mà mình thương yêu phải trải qua việc tương tự, bà có cảm giác đồng cảm với nàng, nhưng càng nhiều hơn là đau lòng vì Ninh Như Ngọc.

“Đình Đình, con là một đứa bé ngoan, để con phải chịu thiệt thòi rồi.” Lão phu nhân Dương thị nhẹ nhàng vỗ về sau lưng Ninh Như Ngọc.

Ninh Như Ngọc ngẩng đầu lên, hốc mắt đỏ hoe, nàng lắc đầu: “Ngoại tổ mẫu, con không sao, Minh Tông quyết định như này là đúng, con sẽ toàn lực ủng hộ chàng, chờ chàng trở về.”

Lão phu nhân Dương thị sờ đầu nàng, giúp nàng lau nước mắt đã tràn ra khỏi khóe mắt, cười cổ vũ: “Đình Đình, con còn dũng cảm hơn ta năm đó, đi thôi, đi gặp Vũ An Hầu đi.”

“Dạ.” Ninh Như Ngọc đỏ hồng hốc mắt mà trả lời, đứng dậy từ trong lòng ngực của lão phu nhân Dương thị, quay đầu nhìn về phía Từ thị đang đỏ hoe mắt và vẻ mặt quan tâm của Ninh Khánh An, hành lễ với hai người: “Phụ thân, mẫu thân, con……”

“Đi đi.” Ninh Khánh An giơ tay vỗ nhẹ lên bả vai của Ninh Như Ngọc, trong lòng cảm thán, đi gặp cũng tốt, hai ngày sau Hoắc Viễn Hành đã phải xuất phát, khi nào trở về còn không rõ, để cho hai người có thể đơn độc trò chuyện cũng tốt.

“Con đi đây.” Ninh Như Ngọc liếc mắt nhìn mọi người xung quanh, khi đối diện với ánh mắt của Từ thị, Từ thị gật đầu với nàng, nàng liền an tâm, nhanh chóng chạy ra bên ngoài đại sảnh.

Bích Hà vẫn luôn đứng chờ bên ngoài, nhìn thấy Ninh Như Ngọc ra tới, vội vàng tiến lên đón: “Tứ tiểu thư, bây giờ Hầu Gia đã về phủ Vũ An Hầu rồi.”

Hóa ra Bích Hà ở bên ngoài đã sớm nghe rõ mọi việc bên trong, nhìn thấy Ninh Như Ngọc ra tới thì nhanh chóng báo cho Ninh Như Ngọc biết vị trí của Hoắc Viễn Hành.

“Chúng ta lập tức đi tới phủ Vũ An Hầu.” Giờ này khắc này việc mà Ninh Như Ngọc muốn làm nhất chính là đi gặp Hoắc Viễn Hành, nàng có rất nhiều chuyện muốn nói với chàng.

Ninh Như Ngọc mang theo Bích Hà đi thẳng ra ngoài phủ Uy Viễn Hầu, xe ngựa đã chuẩn bị xong, Ninh Như Ngọc bước xuống bậc thang, đi tới bên cạnh xe ngựa, Bích Hà đỡ Ninh Như Ngọc lên xe ngựa, sau khi ngồi xuống thùng xe, Bích Hà bảo phu xe đi tới phủ Vũ An Hầu.

Xe ngựa từ ngõ nhỏ đi ra ngoài đường lớn, quẹo trái đi về hướng tới phủ Vũ An Hầu, lúc này người đi đường tới tới lui lui, Ninh Như Ngọc vén mành cửa sổ nhìn ra bên ngoài, đúng lúc đi ngang qua sạp bán hồ lô ngào đường, không khỏi nhớ lại việc nàng bảo Hoắc Viễn Hành đi mua đồ ăn cho mình, lúc ấy vô ưu vô lự, ngây thơ hồn nhiên yêu cầu linh tinh, tùy hứng nghịch ngợm, cũng chỉ có Hoắc Viễn Hành mới có thể chịu được nàng, còn nguyện ý làm theo nàng.

Ninh Như Ngọc xoa mắt, kêu xe ngựa dừng lại, bảo với Bích Hà: “Đi xuống mua chút đồ ăn vặt.”

Bích Hà cũng nhìn thấy sạp bán thức ăn bên đường, hồ lô ngào đường, bánh rán bánh giò cháo quẩy, nàng ấy gật đầu, đứng dậy đi ra thùng xe, xuống dưới mua đồ.

Lúc này một người cưỡi ngựa phi lại đây, trên người mặc áo choàng bằng tơ vàng thêu hoa văn huyền tự, tiêu sái ngồi trên lưng ngựa, mặt mày anh tuấn khiến mọi người qua đường đều nhịn không được mà quay đầu lại muốn nhìn nhiều hơn một chút, người tới không phải ai khác, chính là Nhị hoàng tử Tiêu Dục Minh.

Khi Tiêu Dục Minh cưỡi ngựa đi qua bên cạnh xe ngựa, mới đầu ánh mắt nhìn thấy kí hiệu của Ninh gia thì cũng không phản ứng lại, sau khi đi ngang qua, đột nhiên nhớ ra Ninh phủ chính là nhà mới của Ninh Khánh An, hình như bóng người mảnh khảnh ngồi trên xe ngựa chính là Ninh Như Ngọc.

Nghĩ đến điều này, Tiêu Dục Minh xoay chuyển tròng mắt, quay đầu giục ngựa trở lại bên cạnh xe ngựa, duỗi tay gõ lên cạnh bên của xe ngựa để gọi người bên trong.

Ninh Như Ngọc nghe được tiếng vang, nhấc lên một góc mành cửa xe, giương mắt nhìn thấy người tới là Tiêu Dục Minh, nàng hơi sửng sốt, không ngờ lại là hắn.

“Như Ngọc biểu muội, muội muốn đi đâu vậy?” Khóe miệng Tiêu Dục Minh ngậm ý cười, đôi mắt hẹp dài lộ ra ý tứ mơ hồ không rõ.

Ninh Như Ngọc hơi nhăn mày, nàng không thích Tiêu Dục Minh, mặc kệ là trước đây hay là hiện tại, nàng đều không thích hắn, người này quá mức tuỳ tiện, hơn nữa nàng còn nghe nói từ chỗ Bích Hà, sau khi Tiêu Dục Minh đính hôn với Ninh Như Trân thì vẫn phóng túng như cũ, hai ngày trước còn mang theo hoa khôi đầu bảng của Túy Hồng Lâu đi rêu rao khắp nơi, đáng thương Ninh Như Trân vẫn đang bị thương nằm trên giường, Tiêu Dục Minh cũng không đi thăm nàng ta quá hai lần, nàng không khỏi cảm thấy Ninh Như Trân thật sự quá đáng thương, Tiêu Dục Minh là người quá phận quá vô tình, Thẩm thị hao hết tâm lực đi cầu được mối hôn sự này, quả thực chính là đem Ninh Như Trân đẩy vào trong hố lửa, đáng tiếc bọn họ còn thích thú không thể tự kềm chế.

Tiêu Dục Minh thấy Ninh Như Ngọc vẫn luôn trầm tư không nói chuyện, hắn dựng thẳng ngón tay lên quơ quơ trước mắt nàng, cười như đạo đặc thèm ăn đòn: “Như Ngọc biểu muội, muội thấy ta lớn lên đẹp nên nhìn tới mê mẩn ư?”

Ninh Như Ngọc lập tức trợn mắt trắng nhìn hắn, ngữ khí không vui: “Nếu Nhị hoàng tử nhàn rỗi như vậy, không bằng tới phủ Ngụy Quốc Công thăm Ngũ muội muội đi, cũng nên làm tròn trách nhiệm của một vị hôn phu, đừng suốt ngày chạy rông trên đường, trêu mèo chọc chó, khiến người ngoài cảm thấy ngài là người quá bạc tình. Lúc trước Hứa Kiều chết, Nhị hoàng tử đều tận tâm tận lực như vậy, hiện tại Ngũ muội muội còn sống, Nhị hoàng tử có phải nên quan tâm nhiều hơn một chút hay không?!”

Đây là nhắc nhở Tiêu Dục Minh muốn diễn trò thì phải làm nguyên bộ, đừng có mà xử lý chuyện của Hứa Kiều là một vẻ, xử lý chuyện của Ninh Như Trân lại là một vẻ khác, diễn kịch thì phải diễn có tâm một chút, miễn cho người khác nhìn vào mà thất vọng buồn lòng.

Ninh Như Ngọc tâm tình không tốt, nói chuyện quá gay gắt, khuôn mặt tuấn tú của Tiêu Dục Minh lập tức biến sắc, mắng Ninh Như Ngọc: “Không cần ngươi lo lắng, ngươi vẫn nên nhanh chóng quan tâm tới Vũ An Hầu đi, hai ngày sau hắn sẽ mang binh đi Tây Nam cứu đại cữu và Hạo biểu ca của ngươi đấy, hắn mới là người đáng thương, chuyến đi này vượt đèo lội suối, gian nan hiểm trở, đao kiếm trên chiến trường không có mắt, Như Ngọc biểu muội vẫn nên thắp cho hắn nhiều hơn mấy nén hương, cầu Bồ Tát phù hộ cho hắn đi.”

Tiêu Dục Minh nói chuyện khó nghe, Ninh Như Ngọc cực kỳ bất mãn mà trừng mắt nhìn hắn một cái, cười lạnh một tiếng: “Ngươi yên tâm, Hoắc Viễn Hành chính là quỷ diện tướng quân nổi danh gần xa của Đại Tấn chúng ta, không phải kẻ bất lực bình thường chỉ ăn no chờ chết, có thể giết địch như chém dưa xắt rau, lần trước Thát Tử ở phía Bắc hung ác tàn bạo như vậy, sau khi gặp Hoắc Viễn Hành thì binh bại như núi đổ, bây giờ Hoắc Viễn Hành mang binh đi Tây Nam, chắc chắn có thể gặp Phật giết Phật, thần chắn giết thần, tới một cái giết một cái, tới hai cái giết một đôi! Thế như chẻ tre, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi!”

Ninh Như Ngọc vừa nói dứt lời, thả mành cửa xuống vang lên một tiếng xoạt vang dội dứt khoát, che khuất khuôn mặt tức giận tới vặn vẹo của Tiêu Dục Minh.

Tiêu Dục Minh nhìn mành cửa bị buông xuống, hung tợn trừng mắt nhìn, nhịn xuống vài lần muốn vén mành cửa sổ xe lên mà đại chiến 300 hiệp với Ninh Như Ngọc, trong lòng hắn đang kịch liệt rít gào, lời nói kia có ý tứ gì chứ? Cái gì mà ăn no chờ chết? Nàng khinh thường hắn hả? Còn lấy Hoắc Viễn Hành ra uy hiếp hắn! Đáng giận! Tiêu Dục Minh sắp bị Ninh Như Ngọc chọc tức tới phát điên!

Bình luận

Truyện đang đọc