QUỶ DIỆN TƯỚNG QUÂN SỦNG KIỀU NƯƠNG

Edit: Hanna


 
Thân ảnh chợt lóe lên, tất cả đều lộ rõ việc chàng đang cực kì vội vàng, dường như chỉ sợ đến chậm dù là một khắc. Sau khi tới gần Y Lan Viện, Hoắc Viễn Hành mới thả chậm bước chân, vẻ mặt bình tĩnh trấn định đi vào trong.

 
Tiểu nha hoàn trong viện nhìn thấy chàng thì khom lưng hành lễ.
 
Hoắc Viễn Hành hơi gật đầu, hỏi: “Tiểu thư của các ngươi đâu?”
 
“Ở trong phòng, nô tỳ lập tức đi bẩm báo.” Dứt lời liền nhanh chân bước vào bên trong.
 
Ninh Như Ngọc đã nghe được động tĩnh bên ngoài, thời khắc này bỗng nhiên tâm hoảng ý loạn mà đứng trong phòng, nhìn tiểu nha hoàn vén rèm cửa lên rồi tiến vào.
 
“Tứ tiểu thư, Vũ An Hầu tới.”
 
Trước đây khi Ninh Như Ngọc gặp Hoắc Viễn Hành thì không hề thấy căng thẳng khẩn trương, nhưng bây giờ lại như có một con nai con chạy loạn trong lòng, trái tim đập nhanh không ngừng, nàng hít vào một hơi thật sâu: “Mời chàng vào đi.”
 
“Dạ.” Tiểu nha hoàn nhanh nhẹn đáp lời, hành lễ với Ninh Như Ngọc rồi đi ra ngoài.
 

Sau chốc lát, tiểu nha hoàn vén rèm cửa lên, Hoắc Viễn Hành mặc một thân quần áo màu xanh biển từ bên ngoài đi vào, bên hông treo ngọc bội hà bao, dáng người cao lớn thon dài, phong thái tuấn dật, khuôn mặt tuấn tú tràn ngập hơi thở lạnh lẽo ngày xưa lộ ra một tia vui mừng, ngay cả mặt nạ bạc trên má trái cũng không rét lạnh thấm người như trước kia.
 
“Minh Tông.” Ninh Như Ngọc tươi cười gượng gạo, khẩn trương đứng dậy từ trên ghế, hai tay luống cuống không biết nên đặt ở chỗ nào, đành phải nắm chặt với nhau.
 

Hoắc Viễn Hành nhìn thấy dáng vẻ này của nàng thì hơi sửng sốt kinh ngạc, sau đó vội vàng đi nhanh về phía trước, dừng trước mặt nàng, cúi đầu nhìn nàng, nội tâm cũng bỗng nhiên trở nên khẩn trương, dè dặt nói: “Ta vừa bàn bạc xong với Ninh đại nhân, định ra hôn kỳ vào tháng bảy năm sau, ngày cụ thể sẽ được quyết định sau.”
 
Ninh Như Ngọc nghe xong thì ngẩng phắt đầu lên: “Cha ta đồng ý rồi?”
 
Hoắc Viễn Hành nhìn mặt nàng một cách ôn nhu, gật đầu: “Đồng ý rồi.”
 
“Tháng bảy năm sau ta mới vừa tốt nghiệp.” Ninh Như Ngọc rối rắm nói: “Tại sao hai người lại quyết định chóng vánh như vậy, còn quyết định cả ngày tháng rồi, cũng không hỏi ý kiến của ta một chút sao?”
 
“Xin lỗi, Đình Đình, do ta quá nóng vội.” Hoắc Viễn Hành vội vàng giải thích: “Ngày lễ Thất Tịch ở Bảo Nguyệt Lâu, Hoàng Thượng có hỏi chúng ta đã định ra ngày thành thân chưa, lúc đó ta đã trả lời là quyết định xong rồi, bây giờ mới có thể chứng thực chuyện này, không thể để lại điểm yếu, nhưng không bàn bạc với nàng trước, nàng đừng trách ta được không?”
 
Khi nghe Hoắc Viễn Hành nói đã định xong ngày thành thân vào tháng bảy sang năm, quả thật Ninh Như Ngọc có cảm giác hơi khiếp sợ, cũng trách chàng tự ý chủ trương nhưng càng nhiều là cảm giác kinh ngạc và vui mừng, bởi vì Hoắc Viễn Hành luôn luôn sắp xếp tốt mọi việc dù nàng không hề biết.
 
“Muốn ta nói thật lòng không?” Ninh Như Ngọc hỏi lại.
 
Hoắc Viễn Hành nói: “Đương nhiên muốn.”
 
Ninh Như Ngọc mỉm cười, nhìn chàng nói: “Khi ta nghe nha hoàn tới bẩm báo, nói chàng mang theo người tới đưa sính lễ, còn đưa tới cả chim nhạn, lúc ấy ta bị dọa ngây người, nghĩ thầm, chàng không hề nói trước với ta một câu nào, càng nghĩ càng rất tức giận, hơn nữa còn định ra ngày thành thân nhanh như vậy, cũng không hề hỏi ý tứ của ta, nhưng bây giờ ta không còn nghĩ như vậy nữa, chàng làm việc có đạo lý của chàng, chúng ta sớm định ra hôn kỳ cũng tốt, miễn cho đêm dài lắm mộng, về sau bớt phiền toái.”
 
“Nàng có thể hiểu được thì tốt rồi, ta chỉ sợ nàng không vui.” Hoắc Viễn Hành nhìn nàng nói.
 
“Ta không phải không vui.” Ninh Như Ngọc lắc lắc đầu, chủ động tiến về phía trước, duỗi tay ôm lấy eo Hoắc Viễn Hành: “Ta biết chàng cũng chỉ vì ta mà thôi.”
 
Ngày ấy ở Bảo Nguyệt Lâu, Ninh Như Ngọc tận mắt chứng kiến mọi việc, thái độ của Cảnh Tuyên Đế mập mờ, Hoắc Viễn Hành bị buộc bất đắc dĩ mà nói như vậy, nếu đã nói ra miệng, tất nhiên phải biến lời nói dối thành sự thật, khiến Cảnh Tuyên Đế không tìm được lý do làm khó bọn họ. 
 
Hoắc Viễn Hành khom lưng, nhẹ nhàng ôm chặt Ninh Như Ngọc, cúi đầu thâm tình nói bên tai nàng: “Có thể thành thân với nàng là phúc khí của ta.”

 
Ninh Như Ngọc nghe vậy thì cả người run rẩy, càng ôm chàng chặt hơn, khóe mắt đỏ hoe, âm thầm nói trong lòng: Thật ra ta không tốt như chàng vẫn nghĩ, nếu không phải ta đã trải qua một đời khổ nhục, làm sao ta có thể gặp được chàng, chàng mới chính là phúc khí lớn nhất trong kiếp này của ta.
 
Ninh Như Ngọc ngẩng đầu nhìn chàng, hai tròng mắt ngân ngấn nước mắt trong suốt, lời nói phát ra từ tận đáy lòng: “Kiếp này có thể gặp được chàng, gả cho chàng, cũng là phúc khí của ta.”
 
“Đình Đình, ta rất vui.” Rất vui khi nghe nàng nói như vậy, Hoắc Viễn Hành đưa tay vuốt ve gương mặt nhỏ của Ninh Như Ngọc, dùng ngón tay cái lau nước mắt tràn ra khóe mi của nàng, ngón tay mang theo nước mắt ươn ướt còn ấm nóng, càng khiến trái tim chàng cảm thấy thương tiếc, cúi đầu hôn lên má nàng.
 
Bích Hà đang canh giữ ngoài cửa, lẳng lặng không một tiếng động mà đóng cửa lại, trong phòng chỉ còn hai người chậm rãi nói chuyện.
 
Hoắc Viễn Hành ở lại Y Lan Viện gần nửa canh giờ rồi mới rời đi.
 
Hồng Châu đi vào, nhìn thấy Ninh Như Ngọc đỏ mặt ngồi trên ghế, lập tức đi ra phía trước, vẫy vẫy tay trước mặt nàng, nhỏ giọng gọi một câu: “Tứ tiểu thư.”
 
Ninh Như Ngọc lập tức đánh nhẹ một cái vào tay nàng ấy, liếc mắt nhìn qua: “Có việc?”
 
“Không không.” Hồng Châu nhanh chóng đảo mắt. 
 
Ninh Như Ngọc dùng ngón tay chọc chọc vào trán nàng ấy: “Suy nghĩ linh tinh cái gì đấy?”
 
Hồng Châu đỏ bừng mặt, vội vàng lắc đầu xua tay nói: “Thật sự không nghĩ cái gì, hắc hắc……”
 
***
 
Sáng sớm ngày hôm sau, Ninh Như Ngọc phải quay lại thư viện Đức Nhã dành cho nữ tử để đi học, Từ thị đưa nàng ra cửa, còn chưa lên xe ngựa, Hoặc Viễn Hành đã cưỡi ngựa chạy đến.

 
“Ta đưa Đình Đình tới thư viện.” Hoắc Viễn Hành lưu loát xoay người nhảy xuống từ trên lưng ngựa, đi đến trước mặt Ninh Như Ngọc và Từ thị.
 
Ninh Như Ngọc rất kinh ngạc không biết tại sao mới sáng sớm mà chàng đã tới đây: “Hôm nay không phải chàng rất bận à?”
 
“Nhưng thời gian đưa nàng tới thư viện thì vẫn phải có.” Khóe miệng Hoắc Viễn Hành cong lên lộ ra nụ cười nhẹ, nói: “Từ đây đến thư viện Đức Nhã dành cho nữ tử cũng không xa, qua lại chỉ mất nửa canh giờ, ta đưa nàng tới thư viện, thuận tiện ra khỏi thành làm một số việc.”
 
Từ thị cười nói: “Vẫn là Hầu Gia suy nghĩ chu đáo.”
 
Ninh Như Ngọc hơi bĩu môi, thầm nghĩ rõ ràng là Hoắc Viễn Hành chỉ tìm cớ đưa nàng đi mà thôi, Từ thị còn phối hợp với chàng, thật là.
 
Mặc dù Ninh Như Ngọc nghĩ như vậy, nhưng thật ra trong lòng cảm thấy cực kì cao hứng, vui vẻ lên xe ngựa, Hoắc Viễn Hành một đường hộ tống nàng tới tận cổng thư viện Đức Nhã dành cho nữ tử.
 
Xe ngựa chạy trên đường, Ninh Như Ngọc vén một góc rèm cửa, len lén đánh giá Hoắc Viễn Hành cưỡi ngựa đi bên cạnh xe ngựa, sườn mặt anh tuấn, dáng người cao lớn đĩnh bạt, chân dài thẳng tắp, càng nhìn càng khiến trái tim đập nhanh thình thịch, chính là dáng vẻ nàng cực kì yêu thích.
 
Rất nhanh đã tới thư viện, Ninh Như Ngọc xuống xe ngựa, sau khi hai người nói chuyện vài câu, Hoắc Viễn Hành dõi mắt nhìn theo bóng lưng nàng đi vào trong thư viện rồi mới rời đi.
 
Vừa tiến vào cổng lớn của thư viện, không biết Chu Tư Kỳ đột nhiên nhảy ra từ chỗ nào, giữ chặt cánh tay Ninh Như Ngọc, cười tủm tỉm nói: “Ta đều nhìn thấy hết rồi, Vũ An Hầu đưa ngươi tới đúng không? Ta nghe nói hôm qua Vũ An Hầu mang sính lễ tới nhà ngươi, đồn đãi rằng 64 hòm sính lễ, làm cũng lớn thật đấy, đã truyền khắp toàn bộ Tấn Đô Thành rồi, xem ra hắn thật sự vừa lòng và vô cùng yêu thích ngươi nha.”
 
Ninh Như Ngọc bị Chu Tư Kỳ trêu ghẹo, nhịn không được mà đỏ bừng mặt, rút cánh tay từ trong tay nàng ấy ra, né tránh ánh mắt tò mò tìm tòi của nàng ấy, ngượng ngùng nói: “Sao ngươi lại lắm chuyện như thế hả?”
 
“Ai ui, ta đâu có lắm chuyện, đây là ta đang quan tâm ngươi.” Chu Tư Kỳ không để Ninh Như Ngọc trốn đi, lập tức bắt được nàng, lần này càng nắm chặt hơn lúc nãy, không cho nàng có cơ hội chạy đi.
 
Ninh Như Ngọc cảm thấy bất đắc dĩ, mỉm cười nhìn Chu Tư Kỳ, từ bỏ giãy giụa: “Được rồi, ngươi muốn hỏi cái gì thì cứ hỏi đi, ta đảm bảo biết gì nói nấy, không dám giấu giếm nửa lời.”
 
“Vậy mới ngoan!” Chu Tư Kỳ vui cười sờ sờ khuôn mặt nhỏ của Ninh Như Ngọc, xúc cảm thật sự vô cùng trơn mềm, dường như có thể véo ra nước, nhịn không được mà cảm thán một câu: “Da thịt của ngươi mới đẹp làm sao!”
 
Ninh Như Ngọc tức giận mà liếc mắt nhìn nàng ấy một cái: “Ngươi tới tìm ta để nói cái này hả? Nếu không có chuyện gì thì ta phải đi rồi. Ta còn chưa làm xong bài tập đâu.”
 

Chu Tư Kỳ lập tức mở to hai mắt nhìn qua, giống như không quen biết Ninh Như Ngọc mà liếc mắt nhìn một cái, chỉ ngón tay vào người Ninh Như Ngọc rồi kêu lên: “Ta có nghe nhầm không, ngươi mà cũng có ngày không làm xong bài tập á, ngươi vẫn là Ninh Như Ngọc mà ta quen biết trước kia hả?”
 
Chu Tư Kỳ kêu rất lớn khiến cho bạn học đi ngang qua bên cạnh đều sôi nổi quay đầu nhìn lại đây, Ninh Như Ngọc nhíu mày, vội vàng đưa tay che lại miệng nàng ấy, nhỏ giọng nói bên tai nàng ấy: “Ngươi không thể nói nhỏ một chút à? Không phải ta cố ý không làm xong bài tập, mà hai ngày nay trong nhà quá bận. Vừa phải đi thi vũ đạo lại vừa phải chuyển nhà, còn phải xử lý sắp xếp một núi công việc lớn nhỏ, ta nào có dễ dàng làm hết được?”
 
“Ta hiểu mà, ta hiểu mà.” Chu Tư Kỳ liên tục gật đầu, cười tủm tỉm nói: “Có muốn mượn bài tập của ta không hả?”
 
“Không cần.” Ninh Như Ngọc lập tức từ chối thẳng thừng: “Ta chỉ còn thiếu một bức tranh mà thôi, còn chưa biết nên vẽ cái gì, chờ ta có linh cảm thì rất nhanh có thể hoàn thành.”
 
Chu Tư Kỳ dùng tay vỗ vỗ vào vai Ninh như Ngọc, cười động viên, nói: “Vậy ngươi cố lên nha, ta tin tưởng ngươi nhất định có thể vẽ rất đẹp.”
 
“Tất nhiên rồi.” Ninh Như Ngọc hừ một tiếng, không hề có dáng vẻ khiêm tốn một chút nào.
 
Hai người cười đùa suốt đoạn đường về phòng nghỉ ngơi, được nửa đường thì đụng phải Ninh Như Trân mang theo nha hoàn đi tới, đây là lần đầu tiên Ninh Như Ngọc nhìn thấy Ninh Như Trân sau khi dọn ra khỏi phủ Ngụy Quốc Công, Ninh Như Trân không tới tham gia yến hội mừng nhà mới ngày hôm ấy, Thẩm thị nói Ninh Như Trân cảm thấy không khỏe nên nghỉ ngơi ở phủ. Hiện tại Ninh Như Ngọc gặp mặt Ninh Như Trân, thật đúng là nhìn thấy sắc mặt nàng ta không được tốt lắm.
 
“Ngũ muội muội, hai ngày nay muội đã thấy tốt hơn chưa?” Ninh Như Ngọc chủ động mở miệng hỏi.
 
Ninh Như Trân liếc mắt nhìn nàng một cái, giọng điệu khó chịu nói: “Ai nói cho ngươi biết thân thể ta không được tốt?”
 
Ninh Như Ngọc hơi sửng sốt, nói: “Ngày ấy nhà ta mở yến tiệc mừng nhà mới, nhưng ngươi không tới nên đại bá mẫu nói như vậy.”
 
“Nương thật là nhiều chuyện.” Ninh Như Trân nói thầm một câu, tức giận đáp lại: “Ta đã tốt rồi, không phiền ngươi lo lắng.” Nói xong thì vung tay áo rời đi.
 
Chu Tư Kỳ chỉ vào bóng lưng Ninh Như Trân rời đi mà tức giận nói: “Sao nàng ta có thể nói như thế? Ngươi quan tâm đến nàng ta làm gì chứ?”
 
Ninh Như Ngọc giữ chặt tay Chu Tư kỳ, nhẹ giọng khuyên nhủ: “Được rồi, nàng ta cũng không phải ngày một ngày hai như vậy, mặc kệ nàng ta.”
 
“A, ta nhớ ra rồi.” Chu Tư Kỳ bỗng nhiên thần bí tiến đến nói vào bên tai Ninh Như Ngọc: “Ta nói cho ngươi biết một việc nhé, đây là ta nghe tổ mẫu kể lại, Thẩm Quý Phi có ý định gả Ninh Như Trân cho Nhị hoàng tử đấy.”
 
 


Bình luận

Truyện đang đọc