QUỶ DIỆN TƯỚNG QUÂN SỦNG KIỀU NƯƠNG

 
“Chàng vừa từ phủ Hầu Gia tới đây ư?” Ninh Như Ngọc phát hiện hình như tâm trạng của Hoắc Viễn Hành không được tốt nên quan tâm hỏi.
 
Hoắc Viễn Hành đúng là không vui, nhớ đến việc lên quan tới thất công chúa thì lại cảm thấy phiền lòng: “Không phải, là từ Đại Lý Tự tới đây.”
 
“Chàng đi thẩm vấn thất công chúa à? Nàng ta nói cái gì?” Ninh Như Ngọc lập tức đoán ra chân tướng, nàng bị thất công chúa hãm hại đã nhiều ngày, rất nhiều đồng học trong thư viện đều hiểu nhầm nàng, thậm chí có người còn chỉ thẳng vào mặt mắng nàng là hung thủ giết người, mặc dù nàng vẫn cố gắng kiên cường tỏ ra mình vẫn ổn khi đối mặt với những lời vu khống cùng trào phúng của đám người đó, nhưng thật ra trong lòng đang rất khổ sở thương tâm, bị người vu oan không phải là một việc dễ chịu, nàng cũng không phải là một người mạnh mẽ đến mức có thể bỏ qua mọi lời bàn tán bên ngoài, cho dù mặt ngoài nàng luôn thể hiện là không hề để ý, nhưng trong nội tâm vẫn luôn luôn mong muốn, nếu có thể nhanh chóng bắt được hung thủ thật sự, rửa sạch tội danh oan uổng trên người nàng, lấy bằng chứng rõ ràng rành mạch để chứng minh nàng trong sạch thì tốt biết bao. Cũng may Hoắc Viễn Hành đã làm được, đích thân chàng ra roi thúc ngựa, rất nhanh đã bắt được hung thủ chân chính là thất công chúa, điều tra rõ ngọn nguồn, trả lại sự trong sạch cho nàng.
 
“Nàng ta không nói gì, cũng không đáng nhắc tới.” Chính vì nghe xong những lời thất công chúa nói mà tâm trạng của Hoắc Viễn Hành mới trở nên tồi tệ, đây cũng không phải hồi ức tốt đẹp nên chàng không muốn kể lại cho Ninh Như Ngọc nghe, miễn làm bẩn lỗ tai nàng.
 
Ninh Như Ngọc thấy sắc mặt chàng không được vui, cũng không muốn nói thêm về thất công chúa, nàng suy đoán có lẽ chàng phiền não vì vụ án giết người này, liền không hỏi nhiều, trên mặt tươi cười rạng rỡ, vui vẻ dẫn chàng vào nhà.
 
Bước lên bậc thang đi đến cửa nhà chính, nha hoàn canh cửa vén mành cho Ninh Như Ngọc và Hoắc Viễn Hành một trước một sau vào phòng, Hoắc Viễn Hành tiến lên hành lễ chào hỏi với Từ thị, Từ thị cười nói: “Mau ngồi xuống đi.”
 
Sau khi Hoắc Viễn Hành ngồi xuống, có nha hoàn dâng trà lên, ly trà bằng sứ Thanh Hoa đế trắng, pha loại trà ngon thượng hạng, nước trà nóng bốc hơi nghi ngút, hương trà dễ chịu lan tràn bốn phía.


 
“Hai ngày nay đã khiến Hầu Gia vất vả rồi, đa tạ Hầu Gia đã điều tra rõ ràng chân tướng mọi việc, chứng minh Đình Đình vô tội.” Vừa rồi Từ thị đã nghe Ninh Như Ngọc nói qua những việc xảy ra trong thư viện, lúc trước bà nghe tin Ninh Như Ngọc bị dính líu tới việc Hứa Kiều chết đuối thì vô cùng lo lắng, cuống cuồng muốn xuất phát đuổi tới thư viện, nhưng bị Ninh Khánh An ngăn cản, khuyên bảo rằng Hoắc Viễn Hành đã đi đến thư viện Đức Nhã dành cho nữ tử để đích thân điều tra vụ án này. Có chàng che chở chắc chắn Ninh Như Ngọc sẽ không có gì nguy hiểm, ông cũng đã hỏi thăm tình huống ở thư viện, hiện tại thư viện đã giới nghiêm, nội bất xuất ngoại bất nhập, người ngoài không thể vào trong, cho dù bà có đi cũng sẽ không gặp được Ninh Như Ngọc, hoàn toàn không thay đổi được gì, còn không bằng ở nguyên trong nhà chờ tin tức. Cũng may chỉ đợi hai ngày là chờ được tin tức tốt, hung thủ thật sự đã bị bắt, chứng minh Ninh Như Ngọc vô tội, Từ thị mới an tâm, vô cùng cảm kích người phụ trách xử lý án này là Hoắc Viễn Hành, cũng càng thêm ưng ý Hoắc Viễn Hành, đại khái giống như câu nói “Nhạc mẫu nhìn hiền tế, càng nhìn càng thuận mắt”, huống chi Hoắc Viễn Hành thật sự rất ưu tú, là người đáng giá cho nữ nhi phó thác chung thân.
 
Hoắc Viễn Hành không biết cái nhìn của Từ thị với chàng, chỉ cảm thấy chuyện này là việc chàng nên làm, khiêm tốn nói: “Đình Đình vốn là vô tội, gặp kẻ gian hãm hại, nếu ta đã phụng mệnh hành sự thì tự nhiên phải bảo hộ nàng chu toàn.”
 
Sau khi Vân Châu xảy ra chuyện, Bích Hà liền âm thầm truyền tin cho Hoắc Viễn Hành, nhưng lúc ấy Hoắc Viễn Hành không thể nhúng tay vào quản chuyện này, chỉ có thể phân phó Bích Hà càng thêm quan tâm chiếu cố cho Ninh Như Ngọc, Ninh Như Ngọc muốn làm cái gì thì phải tận tâm giúp nàng làm cái đó. Ninh Như Ngọc muốn tìm ra hung thủ, liền giúp nàng điều tra, lúc ấy Ninh Như Ngọc lăn lộn một hồi, nhìn có vẻ là tốn công vô dụng, còn chưa tra ra được chân tướng, Hứa Kiều đã bị giết chết, việc đó càng nháo càng lớn, tậm chí mọi việc đều đẩy lên đầu Ninh Như Ngọc. Cũng may Viện trưởng thư viện kịp thời dâng sổ con bẩm báo tất cả cho Cảnh Tuyên Đế, Cảnh Tuyên Đế liền phái Hoắc Viễn Hành đi điều tra vụ án này, tất nhiên trong đó có sự ngầm tác động của chàng.
 
Khi đến thư viện Đức Nhã dành cho nữ tử, Hoắc Viễn Hành gần như đã tìm ra sự thật, mục tiêu lúc ấy là thất công chúa, chỉ là không lập tức bắt giữ nàng ta, mà là âm thầm chỉ đường dẫn lối cho Tiêu Dục Minh và Trương Phán đi điều tra toàn bộ án tử, dẫn bọn họ hướng tới trên người thất công chúa, cuối cùng thông qua Tiêu Dục Minh bắt giữ thất công chúa.
 
Hoắc Viên Hành làm như vậy là có tính toán riêng, nếu chàng tự tay bắt được thất công chúa, khó tránh khỏi khiến người khác cảm thấy chàng thiên vị Ninh Như Ngọc, nhưng nếu người bắt là Tiêu Dục Minh, Tiêu Dục Minh và thất công chúa là huynh muội cùng cha khác nương, Tiêu Dục Minh cũng đủ để trấn áp được Thất công chúa, hiệu quả tất nhiên khác nhau một trời một vực.

 
Những việc này Hoắc Viễn Hành chưa từng nói với Ninh Như Ngọc, Bích Hà càng không dám nói với nàng, chỉ là hiện tại Ninh Như Ngọc nghe thấy Hoắc Viễn Hành nói “Tự nhiên phải bảo hộ nàng chu toàn”, trong lòng liền cảm thấy ấm áp, ngọt giống như ăn mật ăn đường.
 
“Lát nữa Minh Tông ở lại dùng bữa tối nhé, đợi một chút ta sẽ đi làm vài món, chàng thích ăn cái gì?” Ninh Như Ngọc vô cùng nhiệt tình, chủ động mở miệng đề nghị.
 
Tay Hoắc Viễn Hành đang cầm ly trà bỗng dừng lại trong giây lát, cúi đầu uống một ngụm, lại đặt ly trà lên trên bàn nhỏ rồi mới nhìn về phía Ninh Như Ngọc, nói: “Lần trước nàng làm ngó sen nấu với đường hoa quế ăn rất ngon.”
 
Hả?
 
Ninh Như Ngọc rõ ràng vẫn nhớ thời điểm Trần ma ma đưa bánh ngọt tới đây, chính miệng bà đã từng nói Hoắc Viễn Hành không thích ăn đồ ngọt, khi Trần ma ma làm đồ ăn đều không cho đường. Người này còn cố ý nói với nàng là muốn ăn món ngó sen nấu đường hoa quế, là vì dỗ nàng vui vẻ sao?
 
“Mỗi lần đều ăn cùng một món sẽ ngấy, ta sẽ làm món khác vậy, cho chàng nếm thử tay nghề của ta.” Ninh Như Ngọc biết rõ Hoắc Viễn Hành không thích ăn đồ ngọt nên không muốn lại ngược đãi dạ dày của chàng, quyết định làm một ít món ăn khác.
 
Dường như Hoắc Viễn Hành cũng chợt nhớ ra điều gì, liền nói: “Cũng được, ta lại có lộc ăn rồi.”
 
Mọi người đang nói chuyện thì Ninh Khánh An đã trở lại, biết được Ninh Như Ngọc lại muốn vào bếp vì cả nhà, thật sự rất vui vẻ, cười nói với Hoắc Viễn Hành: “Một lát nữa chúng ta lại có thể cùng nhau uống một chén.”
 
Sau đó Ninh Khánh An bồi Hoắc Viễn Hành chơi cờ, Ninh Như Ngọc dẫn theo Bích Hà đi tới phòng bếp nhỏ để nấu ăn, hôm nay Ninh Như Ngọc làm món gà chiên giòn sốt cay và sườn non hấp tỏi.
 
Một canh giờ sau, đồ ăn đã làm xong, Ninh Như Ngọc cho người đưa đồ ăn tới Quế Hương Uyển, lại phân phó các bà tử làm thêm một ít đồ ăn khác rồi cùng nhau đưa đến Quế Hương Uyển, nàng tranh thủ trở về Y Lan Viện để tắm rửa, thay quần áo rồi mới quay lại Quế Hương Uyển.
 
Mới vừa đi vào sân, liền thấy Hoắc Viễn Hành và Ninh Khánh An đang ngồi chơi cờ trong sân Quế Hương Uyển, tài đánh cờ của Ninh Như Ngọc cũng không tồi, chậm rãi tiến về phía trước quan sát bàn cờ, giờ phút này đúng lúc hai bên đang lâm vào cục diện giằng co gay cấn, khó phân thắng bại, một chốc một lát không thể định ra thắng bại.
 
Ninh Như Ngọc lẳng lặng đứng nhìn hai người họ chơi cờ, sau một lát quan sát, nàng nhạy bén mà phát hiện, hóa ra Hoắc Viễn Hành đang cố ý nhường Ninh Khánh An, lấy tài đánh cờ tinh vi cao siêu của Hoắc Viễn Hành, nếu không phải chàng có chủ ý sẽ thả ra một con đường thì đã sớm giết vào tận cuối bàn cờ khiến Ninh Khánh An thua tới mức không còn một mảnh giáp, có thể khiến hai người có tài đánh cờ chênh lệch nhau khá lớn mà hiện tại lại trở thành tình thế giằng co, thế lực ngang ngửa nhau, không thể không khen chàng.
 

Ninh Như Ngọc bỗng nhiên nhớ tới lần trước nàng chơi cờ với Hoắc Viễn Hành trong phủ Vũ An Hầu, cũng giống như bây giờ, sau khi hai người giằng co một hồi lâu, Hoắc Viễn Hành mới đột nhiên xảy ra sai lầm, nàng liền nhặt được món hời lớn mà thắng một ván, hiện tại nhớ lại, hóa ra do Hoắc Viễn Hành cố ý thua nàng.
 
Nghĩ tới đáp án vốn tài đánh cờ của chàng cực kỳ tuyệt diệu, cơ bản nếu nàng muốn thắng chàng cũng không phải việc dễ dàng gì, lúc ấy nàng vẫn luôn nói làm sao mà Hoắc Viễn Hành có thể sai lầm như vậy được, ngay cả nàng còn không hạ quân cờ sai, hóa ra là chàng cố tình nhường nàng mà thôi.
 
Ninh Như Ngọc vừa phát hiện ra một bí mật nho nhỏ, trong lòng thầm cảm thấy vui sướng hài lòng, Hoắc Viễn Hành là người biết quan tâm để ý tới người khác hơn nhiều so với tưởng tượng của nàng.
 
“Đến giờ ăn rồi.” Từ thị đi ra gọi bọn họ.
 
“Dạ, tới ngay ạ.” Ninh Như Ngọc đáp lại một tiếng, nói với Ninh Khánh An còn đang suy ngẫm nên hạ cờ như thế nào: “Cha, tới giờ dùng bữa rồi, lần sau có cơ hội thì lại chơi tiếp ván cờ này nhé.”
 
Thế cờ đang vào lúc giằng co, nếu cứ tiếp tục chơi thì có lẽ đến khi trời tối cũng vẫn chưa xong.
 
Ninh Khánh An cũng tự ý thức được bản thân không phải là đối thủ của Hoắc Viễn Hành, Hoắc Viễn Hành vẫn luôn hạ thủ lưu tình, vậy mà ông vẫn phải cố hết sức mới có thể ứng phó được, nếu Hoắc Viễn Hành mà dùng toàn lực, chắc chắn ông đã thua từ sớm, bây giờ có Ninh Như Ngọc giúp ông giải vây, ông liền nhanh chóng dựa theo Ninh Như Ngọc mà nói: “Được, hôm nay cũng đã muộn rồi, nếu lần sau có cơ hội thì lại chơi tiếp.”
 
“Được, đều nghe Ninh đại nhân.” Hoắc Viễn Hành cũng buông quân cờ đang cầm trong tay xuống rồi đứng dậy theo ông.
 
Mấy người liền đi tới phòng khách để dùng bữa tối, có nha hoàn mang khăn sạch nhúng nước ấm lên cho mọi người rửa tay, sau đó mấy người vây quanh bàn ăn mà ngồi xuống, món sườn non hấp tỏi và gà chiên giòn sốt cay rất hợp khẩu vị của Hoắc Viễn Hành, lần này chàng còn ăn no hơn lần trước nhiều.
 
Một bàn cơm tối rất phong phú, mấy người đều thật sự vừa lòng, Hoắc Viễn Hành cùng Ninh Khánh An uống hai ly rượu, lần này Ninh Khánh An đã kìm chế hơn, không uống say như lần trước.
 
Sau khi ăn xong, Hoắc Viễn Hành lại ngồi nói chuyện trong chốc lát, dùng trà rồi mới đưa ra lời cáo từ.
 
Ninh Như Ngọc chủ động nói: “Ta tiễn chàng ra cửa.”
 

Hoắc Viễn Hành quay đầu lại nhìn nàng một cái, ánh mắt dịu dàng ôn hòa, gật nhẹ đầu, nói: “Được.”





 
———————— Phiên ngoại ——————————————
 
Nhiều năm sau, Ninh Như Ngọc ngồi trong nhà chính của Sùng An Đường, lôi kéo Hoắc Tiểu Đậu so chiều cao, trên mặt lộ ra tươi cười dịu dàng, vỗ vỗ lên đầu Hoắc Tiểu Đậu, nói: “Cảm giác hình như con lại cao hơn rồi.”
 
Hoắc Tiểu Đậu năm tuổi ưỡn ngực thẳng lưng, nói: “Con muốn sau này lớn lên sẽ cao lớn giống cha.”
 
Ninh Như Ngọc vươn ngón tay cái ra trước mặt Hoắc Tiểu Đậu, mỉm cười khích lệ: “Đậu Đậu giỏi quá!”
 
“Hai mẫu tử đang nói chuyện gì vậy?” Hoắc Viễn Hành mặc một bộ áo gấm màu lam, bên hông treo ngọc bội và túi thơm, trên mặt mang theo ý cười, cất bước từ gian ngoài đi đến.
 
Hoắc Tiểu Đậu vui mừng chạy qua, ngửa đầu nhìn chàng: “Cha, nương nói con lại cao hơn rồi, sau này lớn lên con cũng muốn cao lớn như cha.”
 
Hoắc Viễn Hành khom lưng bế tiểu nhi tử lên, nói: “Có chí khí.”
 
Hoắc Tiểu Đậu cực kỳ vui vẻ, ôm lấy cổ Hoắc Viễn Hành, “bẹp” một tiếng hôn lên mặt chàng.
 
Hoắc Viễn Hành sửng sốt, nghiêng đầu nhìn nhi tử, Hoắc Tiểu Đậu bị ánh mắt chàng dọa sợ, vội vàng giải thích: “Con nhìn thấy nương vui vẻ cũng hôn cha như vậy……”
 
Sắc mặt Hoắc Viễn Hành tối sầm lại.
 
Ninh Như Ngọc che mặt.
 

“Chuyện này để sau hãy nói.” Hoắc Viễn Hành nói.
 
Hoắc Viễn Hành đặt Hoắc Tiểu Đậu xuống, giao cho bà vú mang ra ngoài chơi, cất bước đi đến trước mặt Ninh Như Ngọc rồi ngồi xuống, nhìn khuôn mặt ửng đỏ của nàng, nói: “Đình Đình, ta đói bụng.”
 
“Ta đi phân phó phòng bếp chuẩn bị bữa tối.” Ninh Như Ngọc vội vàng đứng dậy.
 
Hoắc Viễn Hành giữ chặt cánh tay nàng, hai mắt trông mong mà nhìn nàng, nói: “Đã lâu không được ăn thức ăn do nàng làm.”
 
Ninh Như Ngọc dừng lại, nhẹ giọng nói: “Vậy chàng muốn ăn gì?”
 
Hoắc Viễn Hành nhớ lại hương vị mà mình đã được ăn trước đây, mỹ vị tựa hồ vẫn còn đọng trong miệng, nói: “Sươn non hấp tỏi và gà chiên giòn sốt cay.”
 
“Được, vậy chàng chờ một lát, ta đi làm.” Ninh Như Ngọc gật đầu đồng ý.
 
Sau đó Ninh Như Ngọc dẫn theo Bích Hà xuống phòng bếp nấu ăn, một canh giờ sau hai món kia cũng được mang lên bàn.
 
Hoắc Viễn Hành nhìn từng miếng thịt gà chiên giòn đỏ au trên bàn, nhịn không được mà nuốt một ngụm nước miếng, cầm đũa lên gắp một miếng gà cay bỏ vào trong miệng.
 
“Phụt ——”
 
Hoắc Viễn Hành phun ra một hơi, cuống quít cầm lấy ly trà đang đặt trên bàn để uống nước, hai chén nước to xuống bụng mới có thể giảm bớt một ít vị cay nồng trong miệng.
 
Chàng thở phì phò hỏi Ninh Như Ngọc: “Nàng cho ớt gì mà cay như vậy?”
 
Ninh Như Ngọc bình tĩnh nói: “Ớt quỷ* vừa mới mua!”
 
Hoắc Viễn Hành:……
 
*Ớt quỷ: một loại ớt cay nổi tiếng ở vùng đông bắc Ấn độ, người dân địa phương tin rằng độ cay cực mạnh của loại ớt này đủ để xua đuổi ma quỷ nên họ gọi chúng là “ớt quỷ”.


Bình luận

Truyện đang đọc