QUỶ DIỆN TƯỚNG QUÂN SỦNG KIỀU NƯƠNG

 
Edit: Hanna

 
Một chiếc xe ngựa trông vô cùng bình thường dừng tại đầu ngõ, Hoắc Viễn Hành trực tiếp ôm Ninh Như Ngọc lên xe ngựa, phu xe dùng tay đè ép mũ rơm đang đội trên đầu, vung roi đánh ngựa vang lên một tiếng “bang”, con ngựa nhanh chóng chạy về phía trước đi ra ngoài, chẳng mấy chốc đã rời khỏi ngõ nhỏ, quẹo trái, càng lúc càng xa đường cái.
 

Trong xe ngựa, Hoắc Viễn Hành vẫn luôn ôm chặt Ninh Như Ngọc không buông tay, cánh tay phải ôm nàng dựa sát vào người mình, tay trái đặt trên đỉnh đầu nàng, để nàng dựa vào trong lòng ngực mình, dáng vẻ vừa căng thẳng khẩn trương vừa thương tiếc, giống như tìm lại được bảo bối đã đánh rơi của bản thân, hận không thể ôm Ninh Như Ngọc dung nhập vào thân thể mình, mãi mãi không bao giờ chia xa.
 
Có lẽ do Hoắc Viễn Hành ôm quá chặt, Ninh Như Ngọc đang dựa vào trong lòng ngực chàng rên lên một tiếng rất nhỏ, như tiếng ngâm dài: “Đau……”
 
“Đau ở đâu? Đau ở đâu?” Hoắc Viễn Hành lập tức khẩn trương lên, tay chân luống cuống buông nàng ra, vẻ mặt hoảng loạn kiểm tra thân thể nàng, lo lắng nàng bị thương trên người.
 
“Không sao, ta không sao, chàng đừng kéo váy áo của ta….” Ninh Như Ngọc vội vàng ngăn cản động tác của Hoắc Viễn Hành, không cho chàng cởi váy áo của mình, Hoắc Viễn Hành gấp gáp tới hỏng đầu, rõ ràng chàng lo lắng không biết có phải nàng bị thương hay không, nhưng động tác lại giống người gấp không chờ nổi muốn làm chuyện xấu.
 
“Nàng thật sự không sao chứ?” Hoắc Viễn Hành dừng tay, hai mắt nhìn nàng chăm chú không hề chớp mắt, muốn xác nhận nàng không bị thương một cách chắc chắn nhất.
 
Ninh Như Ngọc gật đầu, nhanh chóng kể lại mọi chuyện vừa xảy ra cho chàng nghe: “Ở chỗ kia ta không hề bị thương, thậm chí ta còn nhân cơ hội đánh cho tú bà kia một trận, sau đó muốn mặc quần áo của bà ta để chạy ra ngoài, tiếc là chân cầu thang có người canh giữ, ta đành phải trốn vào gian phòng kia, ai ngờ cửa sổ cách mặt đất quá cao, ta không dám nhảy xuống, tìm khắp phòng cũng không tìm thấy dây thừng, đành phải thay đổi váy áo một lần nữa, chuẩn bị tìm cơ hội đánh lừa người chạy ra ngoài, nhưng ta còn chưa nghĩ ra cách, tú bà đã mang người tìm tới rồi bắt được ta, cũng may chàng tới kịp thời, ta mới không bị đánh, cảm ơn chàng.” Vừa dứt lời, nàng dùng hai tay ôm lấy cánh tay Hoắc Viễn Hành.

 
Hoắc Viễn Hành giơ tay sờ đầu nàng, chậm rãi ôm nàng thật chặt, vùi đầu vào cần cổ của nàng, giọng nói khàn khàn: “Nàng không sao thì tốt rồi, ta chỉ đi mua đồ ăn trong chốc lát mà nàng đã bị bắt đi, là do ta quá chủ quan, không bảo vệ được nàng. Ta lo lắng nàng sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, không dám trì hoãn, sau khi phát hiện nàng mất tích thì lập tức sai người đi tìm nàng, may mà lúc bọn chúng bắt nàng đi cũng có người chứng kiến, rất nhanh đã tìm được manh mối để lần theo, kịp thời cứu nàng, mới không để nàng chịu thiệt thòi ủy khuất. Đều do ta không bảo vệ tốt cho nàng, là ta không làm tốt, Đình Đình, nàng có trách ta không?”
 
Ninh Như Ngọc lắc đầu, nói: “Tại sao ta có thể trách chàng? Đây đều do bọn họ đã sớm chuẩn bị từ trước, không phải hôm nay thì cũng là ngày mai, chỉ cần ta ở một mình, bọn họ sẽ lập tức xuống tay, căn bản đã ủ mưu thật tốt từ lâu khiến người khó lòng phòng bị. Vì vậy chuyện xảy ra ngày hôm nay, không phải là lỗi của chàng, ta không trách chàng.”

 
Thật ra Ninh Như Ngọc không hề có ý trách cứ Hoắc Viễn Hành, lần trước nàng cố tình trốn tránh chàng, trách chàng sẽ không kịp thời tới cứu nàng, tất cả chỉ là lời nói khi giận dỗi, hôm nay nếu không phải Hoắc Viễn Hành đến đúng lúc, nàng chắc chắn sẽ bị tú bà đánh, sau đó sẽ gặp điều gì, nàng càng không dám nghĩ tới, vì vậy, Hoắc Viễn Hành có thể xuất hiện kịp thời khiến nàng vui mừng còn không kịp, làm sao nỡ trách chàng.
 
“Nàng không trách ta đã tới chậm thì tốt rồi.” Hoắc Viễn Hành không thể tìm thấy từ ngữ nào có thể hình dung được tâm trạng lúc này của chàng, chỉ gắt gao ôm chặt Ninh Như Ngọc, dường như muốn dung nhập nàng vào trong thân thể mình.
 
Ninh Như Ngọc có thể cảm nhận được sự lo lắng sợ hãi bất an của chàng nên không hề giãy giụa, cho dù hai tay bị chàng nắm chặt tới phát đau, nàng cũng không kêu rên một tiếng, chỉ tùy ý để chàng ôm, lắng nghe tiếng tim chàng đập thình thịch thình thịch.
 
Không thể không nói, thời điểm ở Vạn Hoa Lâu, mặc dù Ninh Như Ngọc vẫn luôn bình tĩnh quyết đoán, thật ra nàng vẫn rất sợ, cũng luôn hi vọng Hoắc Viễn Hành có thể nhanh chóng tới cứu nàng, nhưng nàng cũng biết, nàng không thể ngồi chờ chết ở đó, vì vậy nàng vẫn luôn không ngừng tìm cách chạy trốn, mặc dù cuối cùng nàng không thể tự cứu bản thân, còn bị người phát hiện, nhưng may mà nàng vẫn chống đỡ được tới khi Hoắc Viễn Hành tới cứu nàng, nàng không bị thương, không có tổn thất gì, hiên tại có thể bình an ở bên cạnh Hoắc Viễn Hành, có sự quan tâm và thương tiếc của Hoắc Viễn Hành an ủi, tâm trạng khẩn trương thấp thỏm lúc trước cũng dần dần yên ổn xuống dưới, có cảm giác an tâm hạnh phúc sau khi vượt qua nguy hiểm.
 
Ninh Như Ngọc duỗi tay ôm lấy eo Hoắc Viễn Hành, mềm mại dựa vào trong lòng ngực chàng, chàng đáng giá để nàng dựa vào.
 
Có lẽ được động tác của Ninh Như Ngọc khuyến khích, Hoắc Viễn Hành dùng hai tay nâng mặt nàng lên, ánh mắt thâm tình nhìn nàng, cúi đầu hôn một cái lên trán nàng, sau đó hôn lên chóp mũi, cuối cùng là môi, ngậm lấy cánh môi hồn nhuận mềm mại của nàng, dịu dàng chân thành mà hôn môi.

 
Môi lưỡi giao triền, mới đầu chỉ có Hoắc Viễn Hành kích động mà hôn môi Ninh Như Ngọc, Ninh Như Ngọc thụ động tiếp nhận nụ hôn của chàng, dần dần, Ninh Như Ngọc bắt đầu chậm rãi đáp lại, hô hấp giao hòa, chặt chẽ ôm chặt nhau, ngay cả nhiệt độ trong xe ngựa cũng tăng lên trong nháy mắt, trở lên nóng bỏng như muốn thiêu đốt hai người…..
 
Xe ngựa chạy gần nửa canh giờ thì rẽ vào một tòa nhà nhỏ trong yên lặng, dừng lại trong sân, Hoắc Viễn Hành ôm chặt Ninh Như Ngọc, vùi đầu trên cổ nàng, dừng lại một lúc lâu mới áp xuống khí nóng trong thân thể.
 
Nhưng khi nhìn vào đôi mắt sáng lấp lánh ánh nước của Ninh Như Ngọc, còn có khuôn mặt nhỏ đỏ bừng như thoa phấn, nơi nào đó trên thân thể đang gào thét khát cầu càng thêm mãnh liệt, để phòng ngừa mình sẽ làm ra sự việc càng kịch liệt, Hoắc Viễn Hành đành phải nhanh chóng buông nàng ra.
 
“Nàng sửa soạn lại một chút đi, sau đó chúng ta đi xuống.” Hoắc Viễn Hành nói với Ninh Như Ngọc.
 
Gương mặt nhỏ của Ninh Như Ngọc càng đỏ bừng, vội vàng chỉnh lại váy áo hỗn độn trên người mình, vỗ búi tóc đã tán loạn, đành thả mái tóc đen dài xuống, dùng dây tết thành bím tóc đơn giản, sau khi xác định không có điểm bất thường mới nói với Hoắc Viễn Hành: “Được rồi, chúng ta đi xuống thôi.”
 
Hoắc Viễn Hành giúp nàng đi xuống, Bích Hà đang chờ bên dưới, nhìn thấy Ninh Như Ngọc muốn xuống xe ngựa, lập tức đi hai bước lên phía trước, duỗi tay định dìu Ninh Như Ngọc, lại bị Hoắc Viễn Hành giơ tay ngăn cản, Hoắc Viễn Hành đích thân đưa Ninh Như Ngọc vào phòng.
 
“Ta sai Bích Hà chuẩn bị váy áo sạch sẽ cho nàng rồi, nàng rửa mặt chải đầu đi rồi ta sẽ đưa nàng về phủ.”
 
Ninh Như Ngọc đã nhìn thấy váy áo trang sức đặt trên án kỉ, chuẩn bị rất đầy đủ, màu sắc và kiểu dáng giống y như đúc với bộ váy áo lúc trước nàng mặc, có thể thấy người chuẩn bị rất có tâm.

 
“Ta rất thích váy áo này.” Ninh Như Ngọc cười nói.
 
Hoắc Viễn Hành giơ tay vuốt ve gương mặt nàng, vén sợi tóc rơi trên má nàng ra sau tai: “Ta đi ra ngoài một lát, khi nào nàng xong thì bảo Bích Hà gọi ta.”
 
“Ừ.” Ninh Như Ngọc lên tiếng trả lời, nhìn Hoắc Viễn Hành xoay người đi ra ngoài.
 
Bích Hà đi lên giúp Ninh Như Ngọc tắm rửa, Ninh Như Ngọc bước vào phòng tắm.
 
Hoắc Viễn Hành đi ra ngoài thì lập tức đi sang sương phòng bên cạnh, ba ám vệ đi cứu Ninh Như Ngọc cùng chàng đã trở lại.
 
Hoắc Viễn Hành bước vào, ba ám vệ tiến lên hành lễ, Hoắc Viễn Hành mặt vô cảm, trầm giọng nói: “Xử lý tốt rồi?”
 
Một ám vệ tiến lên nói: “Bẩm Hầu Gia, mọi việc đã xử lý xong rồi, bí mật của Vạn Hoa Lâu cũng bị truyền ra ngoài, chắc chắn Hoàng Thượng sẽ lập tức sai người đi điều tra rõ ràng, nhưng cho dù bọn họ có điều tra như thế nào cũng không thể tra tới trên người Hầu Gia, xin Hầu Gia yên tâm.” 
 
Hoắc Viễn Hành gật đầu: “Các ngươi không được chủ quan sơ sót, tốt nhất phải xử lý thật sạch sẽ gọn gàng, không được để lại dấu vết gì, đừng để người có tâm lợi dụng.”
 
“Thuộc hạ hiểu được.” Ám vệ nói.
 
Hoắc Viễn Hành lại hỏi: “Bên phía quận chúa Trường Bình sao rồi?”

 
Ám vệ nói: “Thuốc do Hầu Gia chuẩn bị đã được âm thầm đưa vào phủ Lương Vương, chỉ cần quận chúa Trường Bình dùng thuốc đó, gương mặt nàng ta sẽ không bao giờ khỏi, cho dù trị khỏi cũng sẽ để lại sẹo, coi như hoàn toàn bị hủy dung.”
 
Hoắc Viễn Hành nheo mắt lại, lóe ra một tia lạnh lùng hung ác, giọng nói căm hận: “Chỉ khiến ả ta bị hủy dung thì quá tiện nghi cho ả rồi.” Dám có gan ra tay hãm hại vị hôn thê của chàng thì phải có can đảm gánh vác hậu quả, lúc trước chàng chỉ sai người động tay động chân vào thuốc mà nàng ta sẽ dùng, hiện tại chàng đã thay đổi chủ ý.
 
“Lương Vương vẫn luôn lui tới với lũ Thát Tử ở phía Bắc, các ngươi đi tra rõ cho ta, thu thập chứng cứ Lương Vương phản quốc thông đồng với địch rồi trình báo cho Hoàng Thượng.” Hoắc Viễn Hành phân phó.
 
Dù sao Cảnh Tuyên Đế và Lương Vương có mâu thuẫn đã không phải chuyện ngày một ngày hai, từ lâu Cảnh Tuyên Đế đã muốn lấy mạng của Lương Vương, ai bảo ngày xưa Lương Vương không ủng hộ Cảnh Tuyên Đế, mà ủng hộ Thái tử lúc trước!Trong lòng Cảnh Tuyên Đế rất muốn diệt trừ Lương Vương, khổ nỗi vẫn không thể tìm thấy chứng cứ xác thực, lúc trước Cảnh Tuyên Đế sai Hoắc Viễn Hành ngăn cản Lương Vương hồi kinh, lần đó con cáo già Lương Vương dùng tính mạng đứa nhỏ làm bia để tránh thoát một kiếp, Hoắc Viễn Hành mới thất bại khiến Lương Vương thành công vào kinh. Lần này Lương Vương hồi kinh, căn bản không phải chỉ về ở một khoảng thời gian ngắn, mà có dụng tâm kín đáo. Cảnh Tuyên Đế không muốn buông tha cho Lương Vương chỉ tiếc trên tay lại không có chứng cứ buộc tội hắn, vậy Hoắc Viễn Hành không ngại làm to chuyện giúp Cảnh Tuyên Đế sớm ngày đạt thành tâm nguyện!
 
Ám vệ nghe xong phân phó thì nhanh chóng rời đi, Hoắc Viễn Hành ngồi lại trong sương phòng một lát rồi mới đi ra ngoài, đúng lúc gặp được Bích Hà tới thông báo cho chàng trên hành lang.
 
Bích Hà nói: “Tứ tiểu thư đã thu thập xong, tiểu thư hỏi Hầu Gia khi nào ngài có thể đưa tiểu thư về phủ?”
 
“Ta đi xem sao.” Hoắc Viễn Hành vòng qua Bích Hà đi về phía trước.
 
Hoắc Viễn Hành bước nhanh đi vào trong phòng, nhìn thấy Ninh Như Ngọc đang đứng bên trong, nàng trang điểm giống lúc trước như đúc, không có điểm bất đồng, làn da không son phấn non mềm mịn màng, nụ cười rạng rỡ, vậy mà khiến chàng nhìn tới ngây người một lần nữa.
 
“Minh Tông.” Ninh Như Ngọc mỉm cười nhìn chàng, ánh trăng dịu nhẹ chiếu vào trên người nàng, tựa như ảo mộng, như tiên tử hạ phàm.
 
Hoắc Viễn Hành chậm rãi đi về phía trước, kéo tay nàng, nhìn nàng chăm chú, nói: “Thật là xinh đẹp, ta luyến tiếc phải đưa nàng trở về, chỉ muốn giữ chặt bên cạnh mình.”


Bình luận

Truyện đang đọc