QUỶ DIỆN TƯỚNG QUÂN SỦNG KIỀU NƯƠNG

 
Hoắc Viễn Hành phụng mệnh của Cảnh Tuyên Đế đến đây để diều tra vụ án Hứa Kiều bị giết hại, cùng đi với chàng còn có nhị hoàng tử Tiêu Dục Minh và Đại lý tự khanh Trương Phán.
 
Hôm qua Cảnh Tuyên Đế nhận được sổ con của Viện trưởng thư viện, ngay lập tức cho truyền Hoắc Viễn Hành và Tiêu Dục Minh vào cung, dù sao người chết chính là vị hôn thê của Tiêu Dục Minh, nhị hoàng tử phi tương lai, không phải là người bình thường, án tử này nhất định phải xử lý cẩn thận.
 

Sau khi Tiêu Dục Minh biết được tin tức Hứa Kiều bị chết đuối, trên khuôn mặt tuấn mỹ lập tức lộ ra biểu tình khiếp sợ, hoàn toàn không thể tin được. Tiêu Dục Minh phải xác nhận đi xác nhận lại việc Hứa Kiều thật sự đã mất, vẻ khiếp sợ trên mặt hóa thành nỗi bi thương nồng đậm, giống như một khối ngọc bích thượng hạng tốt nhất trên thế gian này đột nhiên bị nứt vỡ, sau đó vết rạn dần dần khếch tán ra bên ngoài, cuối cùng càng ngày càng nhiều, càng ngày càng nồng đậm, cơ hồ bao phủ cả người.
 
Tiêu Dục Minh thống khổ không thôi, vẻ mặt đau đớn kịch liệt, quỳ rạp xuống trên mặt đất Ngự Thư phòng, than thở bi thương tột cùng mà khẩn cầu Hoàng Thượng nhất định phải tìm ra hung thủ, nghiêm trị không tha, hơn nữa chủ động xin được đích thân điều tra vụ án này: “Phụ Hoàng, Hứa Kiều là vị hôn thê của nhi thần, nàng vô tội mà uổng mạng, nhi thần không thể thờ ơ khoanh tay đứng nhìn, nhi thần muốn đích thân được phụ trách vụ án này, sớm ngày bắt được hung thủ, thỉnh Phụ Hoàng thành toàn.”
 
Tiêu Dục Minh thâm tình khiến Cảnh Tuyên Đế vô cùng xúc động, lập tức hạ chỉ lệnh cho hắn toàn quyền phụ trách điều tra vụ án này, cũng mệnh lệnh cho Hoắc Viễn Hành và Đại lý tự khanh Trương Phán hiệp trợ hắn cùng nhau phá án, không để cho hung thủ nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.
 
“Tạ ơn Phụ Hoàng.” Tiêu Dục Minh cảm động mà quỳ xuống đất tạ ơn.
 
Sau đó, Tiêu Dục Minh còn đi một chuyến tới Hứa gia vấn an Hứa Thượng thư và Hứa phu nhân, cũng nhẫn nại mà an ủi bọn họ, chia sẻ sự mất mát thống khổ khi mất đi Hứa Kiều, thậm chí còn cực kỳ đau buồn bi thương, so với Hứa Thượng thư và Hứa phu nhân còn khổ sở hơn vài phần, biểu hiện còn đau đớn hơn cả ca ca ruột của Hứa Kiều, khiến cho Hứa Thượng thư và Hứa phu nhận vô cùng cảm động, liên tiếp khen ngợi Tiêu Dục Minh là người tình thâm nghĩa trọng, là một nam nhân tốt.
 
Tiêu Dục Minh có phải người tốt hay không, có phải thật sự tình thâm nghĩa trọng với Hứa Kiều hay không, chỉ có chính hắn biết.
 
Kỳ thật trong thâm tâm hắn cũng rất rõ ràng, hắn làm như vậy, chủ yếu là do diễn kịch mà thôi. Việc hắn khóc thương tâm hay đi Hứa gia vấn án Hứa Thượng thư và Hứa phu nhân chỉ là diễn trò cho người khác xem.
 

Khi Hứa Thượng thư vừa mới ngồi lên ghế Binh Bộ Thượng Thư, Tiêu Dục Minh liền cố ý muốn mượn sức Hứa Thượng thư, nhưng khổ nỗi lúc ấy Hứa Thượng thư chỉ giữ thái độ khách khí, muốn quan sát tình hình, không chịu đứng về phía hắn. Sau đó Thẩm Quý Phi mới nghĩ ra chủ ý khiến Cảnh Tuyên Đế tứ hôn cho Tiêu Dục Minh và Hứa Kiều, Tiêu Dục Minh liền trở thành rể hiền của Hứa Thượng thư, hiển nhiên Hứa Thượng thư đảo hướng về phía Tiêu Dục Minh, trở thành một cánh tay đắc lực của Tiêu Dục Minh.

 
Tiêu Dục Minh không nhất định phải có tình cảm sâu nặng với Hứa Kiều, nhưng vì lợi ích toàn cục, Tiêu Dục Minh rất cần sự giúp đỡ của Hứa Thượng thư, vì vậy hắn mới thúc đẩy việc tứ hôn này. Hiện tại Hứa Kiều đã chết, tất nhiên hôn sự của Tiêu Dục Minh và Hứa Kiều cũng bị hủy bỏ, vì tiếp tục lung lạc Hứa Thượng thư nên hắn mới cố ý biểu hiện dáng vẻ thâm tình với Hứa Kiều trước mặt ông. Dụng ý hắn làm như vậy không chỉ trấn an được Hứa Thượng thư, còn mà tể hiện thái độ cho người khác xem - hắn không phải loại người vô lương tâm, ăn cháo đá bát, hắn sẽ luôn đối xử tốt với những người đi theo hắn, sẽ không khiến bọn họ phải hối hận. Còn việc hắn có thật sự làm được điều đó hay không thì hãy để thời gian kiểm chứng. 
 
Tiêu Dục Minh tới Hứa gia để an ủi Hứa Thượng thư và Hứa phu nhân, nhưng sáng sớm ngày hôm sau liền triệu kiến Hoắc Viễn Hành và Trương Phán, mang theo một đội thị vệ được võ trang đầy đủ, hưng sư động chúng* mà xuất phát từ Tấn Đô Thành tiến về thư viện Đức Nhã dành cho nữ tử để điều tra nguyên nhân cái chết của Hứa Kiều.
 
*hưng sư động chúng (兴师动众): Thành ngữ, ý chỉ là triệu tập lực lượng, việc nhỏ nhưng huy động tất cả mọi người một cách phô trương rầm rộ.
 
Tiêu Dục Minh là hoàng tử, dựa theo quy chế khi ra ngoài làm việc vốn luôn mang theo một đại đội, người chật như nêm cối, nếu hắn muốn điệu thấp mà đi, thật lòng thật dạ muốn điều tra vụ án Hứa Kiều bị hại thì hoàn toàn có thể cải trang vi hành, nhưng hắn lại cố tình phô trương đến mức toàn thành đều biết, có thể hiểu được dụng ý của hắn.
 
Tiêu Dục Minh mang theo nhân thủ đi tới thư viện Đức Nhã dành cho nữ tử để điều tra nguyên nhân cái chết của Hứa Kiều là thật, muốn xây dựng hình tượng thâm tình trọng nghĩa với những người không biết nội tình cũng là thật, nhưng bản thân hắn lại bỏ qua một điều, chính là thanh danh phong lưu của hắn ở bên ngoài, số nữ nhân có quan hệ với hắn đều đếm không hết, cho dù hiện tại hắn bày ra dáng vẻ thâm tình thì sức thuyết phục cũng giảm đi rất nhiều.
 
Nhưng đây cũng không phải là việc mà Tiêu Dục Minh quan tâm, hắn cứ làm là được.
 
Ngày hôm đó, đoàn người Tiêu Dục Minh, Hoắc Viễn Hành và Trương Phán mang theo một đội thị vệ đuổi tới thư viện Đức Nhã dành cho nữ tử, Viện trưởng ra tận cổng thư viện nghênh đón, dẫn bọn họ đi thẳng tới phòng tiếp khách của thư viện.
 
Mấy người dựa theo thân phân địa vị mà ngồi xuống, hạ nhân dâng trà lên, Tiêu Dục Minh hỏi chi tiết về việc Hứa Kiều bị giết, Viện trưởng thư viện liền tỉ mỉ thuật lại quá trình đã phát hiện ra Hứa Kiều bị chết đuối như thế nào. 
 
Sau khi Tiêu Dục Minh dựa vào ghế, mặt vô cảm mà nghe Viện trưởng kể lại, đôi mắt phượng tà mị nhìn về phía Hoắc Viễn Hành và Trương Phán, nhàn nhạt nói: “Các ngươi thấy thế nào?”

 
Sắc mặt Hoắc Viễn Hành vẫn lãnh đạm như cũ, mặt nạ bạc trên má trái càng ánh lên vẻ lạnh lùng, không có ý muốn mở miệng, Trương Phán nhìn chàng một cái, biết chàng luôn luôn như thế, cũng không quá để ý, mở miệng nói: “Hạ quan muốn đi xem hiện trường nơi Hứa Kiều bị chết đuối.”
 
“Vậy đi xem đi.” Tiêu Dục Minh thản nhiên nói.
 
Lúc này Hoắc Viễn Hành mới mở miệng, nói với Viện trưởng thư viện: “Viện trưởng, làm phiền người dẫn đường cho chúng ta.”
 
“Được, các ngươi đi theo ta.” Viện trưởng đứng lên, dẫn đám người Hoắc Viễn Hành ra hồ sen ở phía sau của thư viện.
 
Tiêu Dục Minh đi phía trước, cầm cây quạt trắng bằng lụa có viết mấy chữ “Tiêu dao tự tại” mà phe phẩy, mặc áo gấm phong độ nhẹ nhàng, thoạt nhìn không giống tới tra án, mà càng giống khách thăm quan.
 
Hoắc Viễn Hành lặng lẽ theo sát sau lưng, chàng cũng đã biết rất nhiều tin tức từ chỗ Bích Hà, cái chết của Hứa Kiều có nhiều điểm đáng ngờ, cũng không phải chỉ đơn giản là trượt chân rơi xuống nước, hơn nữa bây giờ còn dính líu đến Ninh Như Ngọc, chàng là vị hôn phu của Ninh Như Ngọc, lại bị Cảnh Tuyên Đế phái tới hỗ trợ Tiêu Dục Minh tra án, Cảnh Tuyên Đế an bài như vậy, khẳng định có dụng ý riêng, chàng chỉ có thể tạm thời lấy tĩnh chế động, bình tĩnh quan sát tình hình.
 
Đại lý tự khanh Trương Phán thuần túy chỉ đi theo làm tuỳ tùng, một người là nhị hoàng tử, một người là Vũ An Hầu, thân phận đều cao hơn hắn, ngay khi hắn được phái tới điều tra vụ án tử vong này thì đã sớm hạ quyết tâm, hai người phía trước sai hắn làm gì thì hắn liền làm như thế, nghe lệnh làm việc tuyệt đối không sai.
 
Đường tới hồ sen cũng không xa phòng tiếp khách, khoảng một nén hương đã đến, hồ sen có trồng xen kẽ hoa súng, vươn ra từ màu xanh lục của lá sen nối tiếp không ngừng thành một mảng liên tục, giữa lòng hồ sen có xây một đình nghỉ chân ngắm cảnh, bên trái là một cây cầu dẫn ra đình nghỉ chân ở giữa hồ, Hứa Kiều được người phát hiện gần đó.
 
Viện trưởng thư viện dẫn Tiêu Dục Minh, Hoắc Viễn Hành, Trương Phán đi theo cây cầu nhỏ tới đình giữa hồ, vị trí ở đây rất tốt, ba mặt được bao quanh bởi nước hồ sen, tầm nhìn rộng rãi thoáng đãng, phóng mắt nhìn ra xa, tất cả đều là màu xanh mượt của lá sen cùng hoa sen, hồ nước trong veo, phong cảnh vô cùng đẹp.
 

Tiêu Dục Minh vừa phe phẩy cây quạt vừa đi một vòng quanh đình nghỉ chân, tùy ý ngồi xuống, cười nói: “Phong cảnh nơi này còn đẹp hơn so với phủ nhị hoàng tử của ta.”
 
Viện trưởng thư viện cười gượng rồi đáp lời: “Nhị hoàng tử thật biết cách nói đùa.”
 
Hoắc Viễn Hành liếc mắt nhìn Tiêu Dục Minh một cái, cẩn thận quan sát đình nghỉ chân giữa hồ từng li từng tí, Trương Phán cũng đi theo chàng mà nhìn xung quanh, nhưng cũng không phát hiện chỗ nào khác thường.
 
Hoắc Viễn Hành bỗng nhiên xoay người sang chỗ khác, nói với nhị hoàng tử Tiêu Dục Minh: “Hứa Kiều chính là bị ngã từ vị trí ngươi đang ngồi.”
 
Vẻ mặt Tiêu Dục Minh lập tức cứng đờ, cái tay đang thanh thản mà phe phẩy quạt rõ ràng dừng lại một lúc, dường như muốn lập tức đứng lên cách xa chỗ này một chút, lại bởi vì muốn giả vờ giả vịt mà không thể không tiếp tục kiên trì ngồi xuống, lộ ra dáng vẻ thống khổ: “Ngươi, ngươi đang nói đùa hả?”
 
“Ngươi thấy ta giống như đang nói đùa à?” Hoắc Viễn Hành vẫn lạnh lùng vô cảm hỏi lại.
 
Biết ngay là Hoắc Viễn Hành sẽ không nói đùa! Vì vậy, đây chính là thật sự! Trong lòng Tiêu Dục Minh đang sụp đổ ầm ầm, mông giống như có nhọt , không thể tiếp tục ngồi được nữa.
 
“Nhị hoàng tử, mời ngài tránh ra chỗ khác, hạ quan muốn kiểm tra nơi này.” Trương Phán kịp thời giải vây cho Tiêu Dục Minh, đưa cho hắn một bậc thang.
 
“À, được.” Tiêu Dục Minh vừa nghe thấy Trương Phán cần xem xét chỗ này thì nhanh chóng đứng phắt dậy, vọt sang bên cạnh, đưa lưng về phía mọi người, trên khuôn mặt tuấn tú thầm nhe răng trợn mắt, trong lòng nghĩ, ôi trời ơi, bao nhiêu chỗ mà hắn không ngồi, lại ngồi đúng chỗ có ngươi chết, quả thật là xui xẻo!
 
Trương Phán xem xét vị trí Tiêu Dục Minh vừa ngồi một lượt, tìm thấy một mảnh vải mỏng, hình như là bị xé từ trên quần áo xuống, chứng tỏ lúc trước có người đã từng giằng co ác liệt tại đây, cuối cùng kết quả mà Trương Phán quan sát phát hiện được cũng giống với Hoắc Viễn Hành, đầu tiên Hứa Kiều bị người khác bóp cổ, đến khi hôn mê bất tỉnh, kẻ đó dứt khoát không làm thì thôi, đã làm thì phải làm đến cùng nên trực tiếp đẩy Hứa Kiều vào hồ sen, mà vị trí kẻ đó đẩy Hứa Kiều xuống chính là chỗ Tiêu Dục Minh vừa ngồi.
 
“Hầu Gia, ngài thấy chuyện này thế nào?” Trương Phán hỏi Hoắc Viễn Hành.
 
Hoắc Viễn hành nhìn mảnh vải trong tay, ánh mắt hơi trầm xuống: “Bắt đầu tìm từ mảnh vải này, nguyên liệu có vẻ không tồi, không phải lễ phục của thư viện, chắc chắn là quần áo cá nhân của học sinh, đầu tiên phải tìm được chủ nhân của bộ quần áo đó, hẳn là có thể thu hoạch được một ít manh mối.”

 
“Vâng, Hầu Gia anh minh.” Trương Phán thuận thế nịnh nọt Hoắc Viễn Hành.
 
Hoắc Viễn Hành chỉ nhìn hắn thoáng qua một cái, không nói gì nữa, quay đầu nhìn về hướng khác, mấy người lại kiểm tra đình nghỉ chân thêm một lát, không phát hiện thêm điều gì nên quyết định rời đi.
 
Về tới phòng tiếp khách, sau khi mọi người bàn bạc thương lương tốt cách giải quyết thì phái người đi điều tra xem mảnh vải kia thuộc về ai, yêu cầu tra rõ ràng càng nhanh càng tốt.
 
Mấy người Hoắc Viễn Hành đợi trong phòng tiếp khách suốt một canh giờ, thị vệ được phái ra ngoài mới trở lại, nhất đẳng thị vệ lập tức bẩm báo: “Mảnh vải kia là của nha hoàn bên người Hứa Kiều.”
 
“Nha hoàn của Hứa Kiều? Là nàng ta giết Hứa Kiều ư? Nhanh bắt nàng ta lại!” Vừa rồi Tiêu Dục Minh đã ném hết mặt mũi trước mặt Hoắc Viễn Hành và Trương Phán, bây giờ hắn phải cố hết sức để duy trì hình tượng cơ trí của bản thân, vừa nghe mảnh vải kia thuộc về nha hoàn bên người Hứa Kiều, lập tức mở miệng cho người đi bắt nàng ta lại.
 
Nhất đẳng thị vệ lại nói: “Thuộc hạ đã bắt nha hoàn kia lại, nàng ta luôn miệng nói Hứa Kiều không phải do nàng ta giết, buổi tối hôm Hứa Kiều xảy ra chuyện, có người hẹn Hứa Kiều đến đình nghỉ chân ở giữa hồ gặp mặt, chắc hẳn có kẻ khác đã giết Hứa Kiều.”
 
____________________
Tác giả có lời muốn nói: 
 
Đình Đình: Hình như chàng cực kỳ chán ghét Tiêu Dục Minh nha.
 
Hoắc Hoắc: Nhìn hắn không vừa mắt.
 
Nhị ngu ngốc: Hai vợ chồng này hợp sức bắt nạt ta.
 


Bình luận

Truyện đang đọc