QUỶ DIỆN TƯỚNG QUÂN SỦNG KIỀU NƯƠNG

“Nếu ngươi không muốn ngồi trên xe ngựa thì đi xuống đi!”
 
Phải chịu đựng suốt dọc đường, Ninh Như Ngọc cũng thấy phiền, bỗng nhiên mở to mắt, đôi mắt trắng đen rõ ràng nhìn chằm chằm Ninh Như Trân, bắn ra một tia sắc bén như dao như mũi tên mà đè trên đầu nàng ta, lời nói cũng mang theo hơi thở lạnh lẽo như băng.
 
Có lẽ là ở bên Hoắc Viễn Hành đã lâu, thời điểm Ninh Như Ngọc nói chuyện, rất tự nhiên mà bắt chước ngữ khí của chàng, dáng vẻ hờ hững lãnh khốc của Hoắc Viễn Hành có lực uy hiếp mười phần mười, dùng cực kỳ tốt để đối phó với loại người miệng cọp gan thỏ như Ninh Như Trân.

 
Quả nhiên, Ninh Như Trân bị Ninh Như Ngọc mắng một câu như vậy, lúc sau nàng ta chỉ dám bĩu môi dẩu miệng, muốn phản bác Ninh Như Ngọc vài câu nhưng lại không có dũng khí, khi đối diện với ánh mắt lạnh như băng của Ninh Như Ngọc, khí thế của nàng ta đã bị mất đi một nửa. Ninh Như Trân lại nhớ đến việc mình bị trúng độc, càng không dám chọc giận Ninh Như Ngọc, chỉ dám thầm mắng Ninh Như Ngọc trong lòng, nhưng cũng không thể không co đầu rụt cổ mà ngoan ngoãn ngồi một bên, không dám lại tiếp tục lăn lộn.
 
Rốt cuộc trong xe ngựa cũng an tĩnh trở lại, Ninh Như Trân tức giận mà ngồi dựa trên cửa sổ, dáng vẻ giận mà không dám nói gì, Ninh Như Ngọc nhìn thấy nàng ta như vậy thì rất muốn cười, quả nhiên chỉ là phế vật hay bắt nạt kẻ yếu, miệng cọp gan thỏ.
 
Ninh Như Ngọc tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi, xe ngựa chầm chậm chạy trên đường lớn, thời gian trôi qua rất nhanh, cuối cùng đoàn người cũng tới thư viện Đức Nhã dành cho nữ tử.
 
Xe ngựa dừng lại trên quảng trường phía trước thư viện, Ninh Như Ngọc mở mắt ra, liếc nhìn thoáng qua Ninh Như Trân bên cạnh một cái, rồi đứng lên ra khỏi thùng xe, đỡ tay Bích Hà để xuống xe ngựa, Ninh Như Trân ngồi lại trong chốc lát rồi mới đi ra.
 
Sau khi xuống xe ngựa, Ninh Như Ngọc cũng không chờ Ninh Như Trân, phân phó Bích Hà mang theo đồ dùng cần thiết của các nàng, hai người liền một trước một sau đi tới cổng lớn của thư viện.
 
Vào cổng thư viện Đức Nhã dành cho nữ tử, Ninh Như Ngọc dẫn theo Bích Hà đi về hướng khu nhà ký túc xá ở phía sau, hai bên đường mòn trồng đủ loại hoa cỏ với mọi kiểu dáng, có một số ít loại hoa đã nở rộ, khoe sắc diễm lệ, hấp dẫn ánh mắt thưởng thức của mọi người.
 
Đi được nửa đường liền gặp Chu Tư Kỳ ở phía đối diện đang vội vàng ra cửa ghênh đón, nàng ấy vừa trông thấy Ninh Như Ngọc thì vui mừng mà nhào lên phía trước.
 


“Như Ngọc, ta vừa nghe nói hôm nay ngươi sẽ đến thư viện, ta liền chạy nhanh ra đón ngươi, rất nhiều ngày không được gặp ngươi, ngươi vẫn tốt chứ? Đi đi đi, chúng ta trở về phòng rồi nói.” Trên khuôn mặt tròn trịa của Chu Tư Kỳ lộ ra tươi cười vui sướng, một đôi mắt to cười đến mức cong cong thành vầng trăng non, thoạt nhìn mười phần vui mừng.
 
Chu Tư Kỳ lôi kéo tay Ninh Như Ngọc đi về phía khu nhà ký túc xá, vừa đi vừa nói những việc xảy ra gần đây cho Ninh Như Ngọc biết.
 
“Đã có thành tích thi tháng rồi, bởi vì ngươi không thi một môn nên bị tụt hạng, nhưng không sao đâu, sau khi ngươi thi lại thì nhất định có thể xếp hạng cao thôi.”
 
Ninh Như Ngọc mỉm cười nhìn Chu Tư Kỳ: “Ngươi chỉ nói về ta, vậy ngươi thì sao? Đừng nói lại đứng cuối nhé!”
 
Chu Tư Kỳ đỏ mặt: “Còn tốt còn tốt!”
 
“Còn tốt là như thế nào?” Ninh Như Ngọc hơi buồn cười truy vấn.
 
Chu Tư Kỳ ngượng ngùng mà cười ha ha: “Tức là vẫn giống như trước đây.”
 
“Ngươi nha.” Ninh Như Ngọc dùng ngón tay chọc chọc cái trán của nàng ấy: “Liền không thể cố gắng thi tốt một chút.”
 
“Ta mà có khả năng như ngươi thì tốt rồi.” Chu Tư Kỳ cũng không che dấu sự sùng bái với Ninh Như Ngọc, ôm cánh tay nàng rồi ngẩng mặt nói: “Vậy dứt khoát chia cho ta một nửa cái đầu của ngươi đi.”
 
“Làm gì?” Ninh Như Ngọc giả bộ run lên một cách khoa trương.
 
“Nếu thế thì ta cũng có thể thi tốt như ngươi nha!” Chu Tư Kỳ cười tủm tỉm.

 
“Đừng có mơ, không phân biệt tốt xấu!” Ninh Như Ngọc xụ mặt, Chu Tư Kỳ quấn lấy nàng không rời, hai người lập tức cười đùa vui vẻ.
 
Đúng lúc này, một người đang đi tới từ trên hành lang đối diện, dáng người mảnh khảnh, mặt gầy chỉ còn da bọc xương, âm dương quái khí, ánh mắt âm trầm lạnh lẽo mà nhìn hai người đang đứng chắn ngang trên hành lang, không thèm che giấu địch ý tràn ngập.
 
Gió lạnh u ám quái dị khiến Ninh Như Ngọc và Chu Tư Kỳ lập tức cảm giác được một luồng khí lạnh, toàn thân nổi một tầng da gà, nhanh chóng dừng lại việc vui đùa ầm ĩ, quay đầu nhìn lại người đang tới.
 
Cũng không phải người khác, mà chính là Thất công chúa đã nhiều ngày không thấy, nàng ta đã cực kỳ gầy so với trước đây, vốn là khuôn mặt trái xoan chua ngoa nay càng không có một chút thịt nào, hai mắt trũng sâu xuống, cằm nhọn như cái đinh, dường như có thể chọc thẳng tắp xuống mặt đất, ánh mắt lạnh lùng, mặt như có tầng sương lạnh dày đặc, lễ phục của thư viện to rộng như treo trên người nàng ta, thoạt nhìn cực kỳ đáng sợ, giống như quái vật bò ra từ địa phương âm lãnh ẩm ướt.
 
Ninh Như Ngọc bị khiếp sợ bởi dáng vẻ khủng bố của Thất công chúa, làm sao mà một người có thể biến thành dáng vẻ như vậy trong khoảng thời gian ngắn ngủi vừa rồi? Rốt cuộc mấy ngày nay Thất công đã trải qua điều gì?
 
“Tránh ra.” Âm thanh lạnh lùng của Thất công chúa vang lên, tựa như từ địa phương xa xôi âm lãnh thổi tới, không hề mang theo một tia nhân khí.
 
Ninh Như Ngọc và Chu Tư Kỳ lập tức lui sang một bên, cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại của chính mình, nhường đường cho Thất công chúa đi qua.
 
Thất công chúa chậm rãi bước qua bên người các nàng, Ninh Như Ngọc cùng Chu Tư Kỳ nín thở đến nỗi bị nghẹn khí cũng không dám thở ra, sợ sẽ đột nhiên chọc giận Thất công chúa với dáng vẻ quỷ dị này.
 
Mãi đến khi Thất công chúa đã đi rất xa, Chu Tư Kỳ nhớ lại vẫn còn sợ mà vỗ vỗ ngực, nhỏ giọng nói thầm: “Thất công chúa bây giờ thật dọa người.” Sau khi dứt lời thì nhanh chóng nhìn về phía Ninh Như Ngọc, nàng ấy nhớ tới một việc cực kỳ đáng sợ, kích động mà giữ chặt cánh tay Ninh Như Ngọc, nói: “Như Ngọc, Như Ngọc, không hay rồi, ngày mai người phải thi lại môn đánh cờ, đối thủ chính là Thất công chúa.”
 
“Sao lại thế?” Ninh Như Ngọc cũng nhíu mày, vừa rồi Thất công chúa cho nàng cảm giác đặc biệt không tốt, cả người đều trở nên tối tăm hơn nhiều, toàn thân lộ ra một luồng khí lạnh buốt giống như không còn sức sống của con người, trước kia Thất công chúa đi theo Lục công chúa kiêu ngạo ương ngạnh, mặc dù là người hơi chua ngoa âm ngoan, nhưng còn chưa tới mức như bây giờ, hiện tại quả thực như bị thay đổi thành người khác.

 
Chu Tư Kỳ nhìn thoáng qua phương hướng mà Thất công chúa vừa rời đi, giữ chặt tay Ninh Như Ngọc, hạ giọng nói: “Vừa rồi ngươi cũng thấy đấy, Thất công chúa tự nhiên trở nên cực kỳ đáng sợ, cảm giác cả người đều thay đổi, âm trầm lạnh lẽo dọa người.”
 
“Ta không phải hỏi cái này.” Ninh Như Ngọc nói: “Ta muốn hỏi rõ về việc thi đánh cờ ấy, vì sao ta lại bị phần đến cùng một tổ với Thất công chúa?”
 
Chu Tư Kỳ vội vàng kể rõ việc phân tổ cho Ninh Như Ngọc: “Sự việc là như này, lần trước Lục công chúa xảy ra chuyện, chỉ còn lại ngươi cùng Thất công chúa là chưa thi, tiên sinh liền nói cho hai người các ngươi thi với nhau, cho nên mới quyết định như vậy, Thất công chúa đã tới thư viện trước ngươi, hẳn là đã biết chuyện này rồi.”
 
Ninh Như Ngọc nghe vậy thì suy tư một lát, gật gật đầu: “Sắp xếp như vậy cũng là bình thường.”
 
“Nhưng ngươi không cảm thấy Thất công chúa rất đáng sợ hả?” Chu Tư Kỳ sốt ruột hỏi lại.
 
Ninh Như Ngọc không quan tâm mà cười cười: “Cũng có một chút, nhưng không sao, chỉ là chơi cờ mà thôi, ta cứ làm tốt việc của mình là được.”
 
“Ngươi cũng thật bình tĩnh.” Chu Tư Kỳ cảm thán một câu: “Nếu cho ta đối mặt với Thất công chúa âm dương quái khí này, khẳng định ta đã bị dọa chết khiếp rồi, làm gì có tâm tư mà nghiêm túc chơi cờ.”
 
Ninh Như Ngọc nhéo khuôn mặt tròn tròn của Chu Tư Kỳ một cái, cười nói: “Ngươi cũng quá nhát gan rồi.”
 
Chu Tư Kỳ vội nói: “Không phải đâu, ngươi không biết hả? Hiện tại Thất công chúa và Lý tiệp dư đã quy phục Quý Phi nương nương rồi, sau khi Lục công chúa chết, mỗi ngày Thục phi nương nương đều náo loạn trong cung, mới đầu, Hoàng Thượng nghĩ Thục phi nương nương mới mất đi Lục công chúa, săn sóc quan tâm đến sự thống khổ của nàng, còn nguyện ý nhẫn nại mà dỗ dành, sau đó Thục phi nương nương làm loạn càng thêm lợi hại, hình như là bị kíc.h thích bởi cái chết của Lục công chúa.” Chu Tư Kỳ dùng ngón tay chỉ vào đầu, nói tiếp:
 
“Nghe nói đầu Thục phi nương nương không còn bình thường, mỗi ngày cứ khóc lóc ở trong cung, không có ai liền phát tiết trên đầu Thất công chúa và Lý tiệp dư, sau đó bị Hoàng Thượng phát hiện, liền ghét bỏ nàng ấy, Thất công chúa cùng Lý tiệp dư thấy Thục phi nương nương bị Hoàng Thượng chán ghét, đại thế đã mất, liền quay đầu quy phục dưới trướng của Quý Phi nương nương, hiện tại hai người đó là người của Quý Phi nương nương.”
 
Ninh Như Ngọc nghe thấy vậy thì nhướng mày, thấp giọng hỏi Chu Tư Kỳ: “Ngươi vừa nói Thất công chúa và Lý tiệp dư đầu phục Thẩm Quý Phi.”
 
“Đúng vậy.” Chu Tư Kỳ chắc chắn gật đầu.

 
Ninh Như Ngọc ngẫm nghĩ, cảm thấy sự việc này sẽ không đơn giản như vậy.
 
Một là các nữ nhân trong cung đều là nhân tinh, Thục phi nương nương đã vào cung nhiều năm, trải qua bao nhiêu sóng gió, dựa theo tính tình của nàng ta, không thể dễ dàng bị đẩy ngã như vậy, nàng ta có thể ngồi vững ở vị trí Thục phi nhiều năm nay, không nghĩ cũng biết là người có năng lực nhất định, nếu chỉ cần Lục công chúa chết mà có thể đem nàng ta đánh đổ, vậy cũng quá coi thường nàng ta.
 
Hai là Thục phi nương nương tức giận phát tiết trên người Thất công chúa và Lý tiệp dư vì cái chết của Lục công chúa, làm sao lại trùng hợp bị Hoàng Thượng gặp được? Hoàng Thượng đi đến cung của Thục phi là chuyện quan trọng phải thông truyền trước, hà cớ gì Thục phi không tránh đi Hoàng Thượng? Hoặc là Thục phi thật sự phát điên rồi, hoặc là Thục phi bị người khác hãm hại. Ninh Như Ngọc nghiêng về vế sau hơn, bởi vì Thất công chúa cùng Lý tiệp dư đầu nhập vào dưới trướng của Thẩm Quý Phi quá mức nhanh chóng quyết đoán, cảm giác như hết thảy đều được an bài tốt.
 
“Không đúng nha, ngươi nói Thất công chúa và Lý tiệp dư quy phục Thẩm Quý Phi, chắc chắn ngày tháng trôi qua phải tốt hơn nhiều so với làm thuộc hạ của Thục phi nương nương mới đúng, vì sao Thất công chúa lại biến thành dáng vẻ âm u như vậy?” Ninh Như Ngọc kỳ quái thắc mắc với Chu Tư Kỳ.
 
Chu Tư Kỳ cười nhạo một tiếng, lén lút thì thầm với Ninh Như Ngọc: “Chuyện này ta cũng nghe tổ mẫu nói qua, Thẩm Quý Phi đâu phải người dễ đối phó như vậy, nếu nàng ta thật sự là kẻ ngốc bạch ngọt thì cũng không ngồi lên được cái ghế Quý Phi, trước đây Thất công chúa và Lý tiệp dư là người của Thục phi, cho dù bây giờ các nàng đầu phục Thẩm Quý Phi, Thẩm Quý Phi cũng sẽ không dễ dàng mà tin tưởng các nàng, nhất định là muốn tra tấn các nàng một khoảng thời gian, nhìn xem có phải các nàng thật lòng hay không.”
 
Ninh Như Ngọc hơi hơi gật đầu, có thể lý giải dụng ý khi Thẩm Quý Phi làm như vậy, đứng trên lập trường của Thẩm Quý Phi, nếu Thất công chúa cùng Lý tiệp dư đã có thể phản bội Thục phi, chưa biết chừng một ngày nào đó cũng có thể phản bội nàng ta, Thẩm Quý Phi tuyệt đối không yên tâm, tất nhiên sẽ thường xuyên tra tấn các nàng, đây là kết cục khi phản bội chủ.
 
 
___________
Tác giả có lời muốn nói:
 
Đình đình: Thất công chúa thật đáng sợ, run bần bật. ~~~
 
Hoắc Hoắc: Không sợ, có ta rồi, lại đây, ta ôm nàng.
 
Tác giả: Rắc đường thì tránh sang một bên đi.
 
 


Bình luận

Truyện đang đọc