QUỶ DIỆN TƯỚNG QUÂN SỦNG KIỀU NƯƠNG

Tuyệt chiêu đánh lạc hướng này của Hoắc Viễn Hành đặc biệt có hiệu quả, trực tiếp hôn Ninh Như Ngọc đến mức choáng váng, cũng không có tinh lực mà suy nghĩ đến việc của thất công chúa.
 
Hoắc Viễn Hành khàn giọng nói: “Ta thật hối hận đã đáp ứng phụ thân nàng rằng phải chờ sau khi nàng học xong mới rước nàng vào cửa, thật sự rất muốn ngay lập tức được mang nàng về nhà!”
 
Ninh Như Ngọc đang dùng tay vuốt ve đôi môi bị hôn đến nỗi sưng đỏ, chợt nghe được tiếng Hoắc Viễn Hành nói muốn nhanh chóng cưới nàng về nhà, liền hoảng sợ. Nàng nhớ rõ Từ thị từng nói qua, Hoắc Viễn Hành và Ninh Khánh An đã quyết định đợi nàng tốt nghiệp việc học ở thư viện thì hai người mới thành thân, nhưng vừa rồi trong lời nói của Hoắc Viễn Hành hình như có ý là, kỳ thật chàng còn muốn cưới nàng vào cửa càng nhanh càng tốt, nhưng Ninh Khành An không đồng ý, cuối cùng hai người phải bàn bạc thật lâu mới quyết định, sau khi nàng kết thúc việc học thì sẽ gả qua đó.

 
“Ai muốn gả cho chàng chứ!” Ninh Như Ngọc đỏ bừng mặt, yếu ớt mà phản bác lại, ánh mắt nhấp nháy, thẹn thùng mà cúi đầu xuống, căn bản không dám nhìn Hoắc Viễn Hành.
 
Hoắc Viễn Hành dùng một tay bế nàng lên rồi đặt trên đùi mình, bàn tay to khoanh tròn giữ lấy eo nhỏ, chặt chẽ như gông cùm xiềng xích trong lòng ngực, tay phải nâng cằm nàng lên, liếc mắt nhìn nàng: “Nàng vừa nói không muốn gả cho ta, vậy nàng muốn gả cho ai?”
 
“Ai ta cũng không gả.” Ninh Như Ngọc bị ánh mắt nóng rực của chàng làm cho hoảng hốt, tựa như sắp bị thiêu cháy bởi tầm mắt sáng quắc ấy, tâm hoảng ý loạn mà muốn thoát khỏi gông cùm xiềng xích của chàng, bàn tay nhỏ mềm mại đang có ý đồ đẩy cánh tay chàng ra, mông nhỏ vặn trái vặn phải mà giãy giụa muốn xuống khỏi đùi chàng.
 
Không ngờ những động tác này của nàng càng kích thích Hoắc Viễn Hành một cách mạnh mẽ, cái mông nhỏ mềm mại xoắn tới xoắn đi trên đùi chàng, mãnh liệt kích thích nơi nào đó trên thân thể chàng, tiểu Hoắc Hoắc liền lập tức phấn chấn tinh thần, càng ngày càng có xu thế lớn mạnh muốn đột phá cực hạn.
 
Đáng tiếc Ninh Như ngọc không hề phát giác, chỉ sốt ruột muốn từ trên đùi Hoắc Viễn Hành đi xuống, mông uốn éo liên tục liền đụng phải chỗ khả nghi kia, chỉ nghe thấy Hoắc Viễn Hành hít một hơi khí lạnh, cánh tay đang ôm chặt lấy eo thon của nàng càng dùng sức hơn.
 
Ninh Như Ngọc là người từng trải, lập tức liền phản ứng lại thứ đang đứng thẳng chọc vào nàng là cái gì, khuôn mặt trứng ngỗng tức khắc đỏ bừng lên, quả thực như sắp bốc cháy, toàn thân hoàn toàn đỏ au, cứng nhắc người không dám lại lộn xộn.
 
Trong không khí tràn ngập hơi thở ái muội, Hoắc Viễn Hành dùng sức ôm chặt lấy nàng, vùi đầu ở hõm cổ nàng, hít sâu một hơi, mãi một lúc lâu sau mới buông nàng ra, ôm nàng từ trên đùi đặt xuống ghế ngồi, trên mặt đã khôi phục vẻ bình tĩnh như cũ, nhìn không ta điểm nào khác thường, nhưng ở nơi Ninh Như Ngọc không thấy được, vành tai phía sau đã ửng đỏ một mảnh.
 

Ninh Như Ngọc há miệng thở dốc, lời nói đến bên miệng rồi lại cứng rắn nuốt xuống, lúc này vẫn không nên nói gì thì hơn, miễn lại kích thích tới chàng.

 
Hoắc Viễn Hành hơi tỉnh táo, nhận thấy nếu lại tiếp tục ở đây thì sẽ không thể nhẫn nhịn được nữa, Ninh Như Ngọc trước mắt quá hấp dẫn mê người, đôi môi mềm đỏ rực chọc người yêu thương, khuôn mặt nhỏ ửng hồng, một đôi mắt trong veo như nước khiến lòng người gợn sóng, sẽ không thể nhịn được mà muốn đè nàng xuống, hung hăng mà trừng phạt nàng.
 
“Ta đi xuống trước.” Hoắc Viễn Hành nhanh chóng đứng lên rồi rời khỏi xe ngựa.
 
“Ơ……” Ninh Như Ngọc há miệng thở dốc.
 
“Làm sao vậy?” Lúc Ninh Như Ngọc cho rằng chàng không nghe thấy thì Hoắc Viễn Hành đã tới cửa xe ngựa chợt quay đầu hỏi lại. 
 
“Ta…… Không có gì……” Suýt nữa Ninh Như Ngọc đã cắn đứt đầu lưỡi của mình khi đột ngột đối diện với ánh mắt chăm chú của Hoăc Viễn Hành, nàng đang nói cái gì vậy a, trong đầu nhanh chóng tìm ý tưởng, vội vàng tìm lời nói lấp liếm cho qua: “Ta đói bụng……”
 
Ách, lời vừa nói ra, Ninh Như Ngọc càng thêm xấu hổ, vội vàng tránh đi tầm mắt của Hoắc Viễn Hành, vỗ vỗ hai bên má mình.
 
“Được, chúng ta đi tới Túy Tiên Lâu phía trước dùng bữa.” Hình như Ninh Như Ngọc vừa nghe thấy Hoắc Viễn Hành cười khẽ một tiếng, màn xe lắc lư, chàng nhanh chóng đi xuống. Ninh Như Ngọc quay đầu lại, muốn xác nhận có phải chàng vừa cười ra tiếng hay không nhưng đã không kịp.
 
“Đáng ghét!” Ninh Như Ngọc hơi mím môi, tay vân ve khăn tay, hừ hừ hai tiếng.
 
Bích Hà vừa trở lại trên xe ngựa liền nhìn thấy Ninh Như Ngọc phồng hai má, cúi đầu nghịch khăn tay, khuôn mặt ửng hồng, hai mắt long lanh, đôi môi mỏng xinh xắn càng thêm hồng rực, vừa thấy đã biết là bị người khi dễ, còn người đó có thể là ai ngoại trừ Hoắc Viễn Hành.
 
Có vẻ Hầu Gia cũng không phải người lạnh lùng vô tình như vẻ bề ngoài, lúc bá đạo lên cũng rất đáng sợ.
 
Bích Hà đi qua đi rót một ly trà, đặt vào trong tay Ninh Như Ngọc, nhỏ giọng nói: “Tứ tiểu thư uống nước đi.”

 
Ninh Như Ngọc “Ừ” một tiếng, nhận lấy ly trà mà Bích Hà đưa  tới, Ninh Như Ngọc uống một ngụm, hương vị ngọt nhẹ, rất dễ uống.
 
“Sao lại ngọt vậy?” Ninh Như Ngọc kinh ngạc nói.
 
Bích Hà không giấu giếm cười đáp lời: “Đây là Hầu Gia chuẩn bị riêng cho tứ tiểu thư.” 
 
Ninh Như Ngọc hơi mím môi, trong lòng vẫn còn giận dỗi, coi như chàng có tâm, nhưng khóe mắt đuôi lông mày lại không tự chủ được mà lộ ra ý cười.
 
Xe ngựa chậm rãi chạy trên đường lớn, tiếng ồn ào náo nhiệt cùng tiếng rao hàng từ bên ngoài truyền vào trong xe ngựa, đi ngang qua sạp bán hồ lô ngào đường lần trước, Ninh Như Ngọc lại nghe được tiếng chào hàng của ông chủ, nhớ tới việc lần trước Hoắc Viễn Hành cố ý phân phó người đi mua hồ lô ngào đường cho nàng, trong lòng liền càng thêm ngọt ngào.
 
Ninh Như Ngọc giơ tay vén mành xe lên, nói với Hoắc Viễn Hành đang cưỡi ngựa sát bên cạnh xe: “Ta muốn ăn hồ lô ngào đường.”
 
Khuôn mặt tuấn tú của Hoắc Viễn Hành rõ ràng thay đổi một chút, Ninh Như Ngọc dùng cặp mắt sáng lấp lánh nhìn chàng, trên khuôn mặt xinh đẹp phấn nộn lộ rõ hai má lúm đồng tiền nho nhỏ, kiều mị lại đáng yêu khiến chàng không nỡ cự tuyệt.
 
“Được, nàng chờ một lát.” Hoắc Viễn Hành gật đầu với nàng, ngay lập tức quay ngựa trở lại mua hồ lô ngào đường cho nàng.
 
Lần trước Hoắc Viễn Hành chỉ phân phó Ngô Dược đi mua, lần này là Hoắc Viễn Hành tự mình đi mua, cảm giác rất khác nhau.
 
Ninh Như Ngọc vô cùng mừng rỡ, ló đầu ra khỏi cửa sổ xe, hô lên với bóng lưng của Hoắc Viễn Hành: “Ta muốn xiên vừa to vừa ngọt vừa ăn ngon.”
 

Hoắc Viễn Hành ngồi trên lưng ngựa, nghe được sau lưng truyền đến lời nói của Ninh Như Ngọc, toàn thân hơi cứng lại một lát, nhưng nếu không nhìn kỹ cũng không thể phát hiện ra, bởi rất nhanh đã khôi phục vẻ tự nhiên. Chàng còn thầm nghĩ sẽ thỏa mãn mọi yêu cầu của nàng, liền đi mua rất nhiều đồ ăn ngon cho nàng, không chỉ hồ lô ngào đường, còn có bánh ngọt, bánh rán giò cháo quẩy, kể cả đậu hũ thúi mà chàng chán ghét. Chỉ cần là việc mà người mình thích muốn làm, cho dù có khó khăn hơn nữa cũng có thể vượt qua, tất cả đều trở nên rất dễ dàng.
 
Ninh Như Ngọc vốn chỉ muốn trêu chọc Hoắc Viễn Hành một chút, không ngờ chàng thật sự mua một núi đồ ăn về cho nàng, đều là những món hợp khẩu vị của nàng, cực kỳ đúng ý nàng, dường như Hoắc Viễn Hành đặt biệt nghiên cứu qua sở thích của nàng, ngay lập tức liền bắt được trọng điểm.
 
Có một vị hôn phu hiểu mình lại quan tâm săn sóc mình là một việc đặc biệt hạnh phúc, sau khi Ninh Như Ngọc hơi kinh ngạc thì vui vẻ cầm đồ ăn lên.
 
“Mấy thứ này ăn rất ngon, ngươi cũng nếm thử đi.” Ninh Như Ngọc vui mừng mà nói với Bích Hà, đôi mắt xinh đẹp cong thành vầng trăng non, lấy một túi táo khô đỏ thẫm đưa tận tay cho Bích Hà.
 
“Cảm ơn tứ tiểu thư.” Bích Hà nói một tiếng cảm ơn rồi cầm một miếng táo đỏ thẫm cho vào miệng.
 
Ninh Như Ngọc và Bích Hà vui vẻ ăn vặt trên xe ngựa, kết quả là ăn quá nhiều, khi tới Túy Tiên Lâu, nàng lại no bụng đói con mắt mà gọi rất nhiều món ăn ngon, Hoắc Viễn Hành biết nàng tự có điểm dừng nên cũng không hề ngăn cản nàng, ngay cả ý nghĩ cũng không có.
 
Nhưng lúc thức ăn được mang đầy đủ lên bàn, nàng lại không ăn nổi, chỉ một chén nhỏ cháo hải sản cũng ăn không hết, gọi một bàn lớn đồ ăn mà chỉ động một phần rất nhỏ, cuối cùng chỉ có thể đóng gói mang về.
 
Hoắc Viễn Hành cùng Ninh Như Ngọc đi từ Túy Tiên Lâu xuống dưới, Bích Hà cầm theo một hộp đựng đồ ăn đi phía sau, Ninh Như Ngọc lên xe ngựa trước, Hoắc Viễn Hành cũng đi lên theo, Ninh Như Ngọc ngồi xuống, Hoắc Viễn Hành cũng ngồi xuống bên cạnh, hơn nữa còn giơ tay kéo rèm cửa sổ xe lên, có thể nhìn thấy mọi việc trên đường cái.
 
Xe ngựa bắt đầu khởi động, Hoắc Viễn Hành phân phó phu xe đi con đường khác, không phải đường mà Ninh Như Ngọc vẫn thường đi về nhà.
 
“Sao lại đi đường này?” Ninh Như Ngọc khó hiểu không biết tại sao chàng lại làm như vậy, bởi vì con đường này muốn trở về phủ Ngụy Quốc Công thì phải đi xa hơn một đoạn không ngắn.
 
“Hiện tại vẫn còn sớm, cứ từ từ mà đi.” Hoắc Viễn Hành nhàn nhạt giải thích.
 
Ninh Như Ngọc chỉ cho rằng Hoắc Viễn Hành muốn hai người ở bên nhau thêm một lát mới cho xe ngựa đi vòng đường xa, cũng không nghĩ nhiều tới phương diện khác.
 
Xe ngựa băng băng chạy trên đường cái, vì rèm cửa sổ được kéo lên, Ninh Như Ngọc có thể quan sát được tình hình trên đường.
 

Bỗng nhiên, Ninh Như Ngọc nhìn thấy mấy khất cái đang đánh nhau để tranh đoạt thức ăn ở bên đường, trong đó còn có một tiểu hài tử mới bảy tám tuổi quần áo rách tả tơi, gầy trơ cả xương, bởi vì có người cho một cái màn thầu mà lập tức nhét vào miệng ăn ngấu ăn nghiến, từng ngụm từng ngụm tống vào trong miệng, giống như đã thật lâu chưa được ăn gì, hoàn toàn bất chấp có thể bị nghẹn họng.
 
Ninh Như Ngọc chợt nhớ vừa rồi ở Túy Tiên Lâu nàng gọi rất nhiều nhưng lại không ăn hết, mà nơi này lại có người ăn không đủ no, không khỏi cảm thấy thẹn, vội phân phó cho xe ngựa dừng lại, bảo Bích Hà đưa chỗ thức ăn vừa đóng gói mang về cho những khất cái kia.
 
“Lần sau nhất định ta sẽ không gọi nhiều đồ ăn như vậy nữa.” Ninh Như Ngọc ngượng ngùng mà tự mình kiểm điểm.
 
Hoắc Viễn Hành ngồi đối diện, vẻ mặt vô cảm, nhìn không rõ là vui vẻ hay tức giận, chỉ nhàn nhạt nói: “Cũng có thể mang về ăn, không lãng phí.”
 
Mười bốn tuổi Hoắc Viễn Hành đã vào binh doanh, ngày tháng sinh hoạt vô cùng gian khổ, biên quan rất nhiều bá tánh nghèo khổ đến cơm còn không có mà ăn, nếu không may chiến sự kéo dài, lương thảo thiếu thốn, ngay cả vỏ cây rễ cỏ dại bọn họ cũng phải ăn. Chỉ có người đã từng trải qua mới hiểu được nỗi thống khổ đó, Ninh Như Ngọc là cô nương từ nhỏ đã được kiều dưỡng* mà lớn lên, chưa từng trải qua bất kỳ một đau khổ nào, tự nhiên sẽ không hiểu, chàng lại luyến tiếc nói nặng lời với nàng, đành phải dùng loại biện pháp này khiến nàng hiểu chuyện hơn.
 
*Kiều dưỡng: vô cùng nâng niu chiều chuộng.
 
“Về sau ta sẽ không bao giờ làm vậy nữa.” Rốt cuộc Ninh Như Ngọc đã hiểu, Hoắc Viễn Hành muốn dùng chuyện này để chỉ bảo nàng, nàng thật sự đã nhận ra sai lầm của mình, hai mắt đỏ hoe, trông cực kỳ đáng thương mà nhìn chàng.
 
“Không sao.” Hoắc Viễn Hành duỗi tay ôm nàng vào trong lòng ngực, nhẹ nhàng vỗ về sau lưng để an ủi nàng.
 
Ninh Như Ngọc tùy ý để Hoắc Viễn Hành ôm lấy, tay kéo tay áo chàng, dựa vào trong lòng ngực chàng, ngoan ngoãn hiểu chuyện.
 
Xe ngựa một đường trở về phủ Ngụy Quốc Công, dừng lại trước cổng lớn, Hoắc Viễn Hành dìu Ninh Như Ngọc xuống xe ngựa, giơ tay sờ sờ đầu nàng: “Mấy ngày tới ta có việc bận, làm xong lại đến gặp nàng.”
 
“Ừ.” Ninh Như Ngọc gật đầu.
 
“Trở về đi.” Hoắc Viễn Hành nhìn theo bóng dáng Ninh Như Ngọc vào cửa, mãi đến khi biến mất không còn nhìn thấy mới lên ngựa rời đi.
 
Ninh Như Ngọc trốn sau bức bình phong, đợi Hoắc Viễn Hành cưỡi ngựa đi xa rồi mới bước ra, ngây người nhìn theo hướng chàng vừa rời đi.


Bình luận

Truyện đang đọc