QUỶ DIỆN TƯỚNG QUÂN SỦNG KIỀU NƯƠNG

Lúc trước Hoắc Viễn Thành nhìn thấy Ninh Như Ngọc xinh đẹp kiều diễm, bị hấp dẫn bởi dung mạo tuyệt trần của nàng, cảm thấy nàng đẹp đến không thể tưởng tượng nổi, chính là có cảm giác đặc biệt không nói lên lời. Cũng không phải hắn chưa từng thấy nữ nhân đẹp hơn nàng, chỉ cần lấy hai đứa nha hoàn mà nương hắn là Đường thị nhét vào phòng Hoắc Viễn Hành kia cũng đều xinh đẹp hơn Ninh Như Ngọc, nhưng ánh mắt đầu tiên khi hắn nhìn thấy Ninh Như Ngọc đã bị nàng kinh diễm một cách không thể hiểu nổi rồi, lúc ấy hắn cũng không suy nghĩ nguyên nhân sâu xa trong đó, chỉ cảm thấy vì Ninh Như Ngọc đẹp như hoa như ngọc, bị nàng hấp dẫn, hiện tại hắn mơ hồ có thể nhận ra một ít duyên cớ.
 
Ánh mắt đầu tiên khi hắn nhìn thấy Ninh Như Ngọc chính là cảm thấy trên người nàng có một cảm giác rất quen thuộc, dường như đã từng gặp qua ở nơi nào đó, hôm nay ngửi thấy mùi thơm của Thanh Ninh Hương, rốt cục hắn mới hiểu được, Ninh Như Ngọc hơi giống với Khương Uyển Ngọc, không, không phải chỉ hơi giống, mà là đặc biệt giống nhau, mặc dù dáng vẻ hai người không giống nhau, mỹ mạo thì mỗi người mỗi vẻ, nhưng cảm giác hắn bị kinh diễm ngay từ ánh mắt đầu tiên lại giống nhau, vì vậy hắn mới có thể cố ý mà chú ý tới Ninh Như Ngọc, đúng, đúng là như vậy, chính là bởi vì thế mới khiến hắn nhớ mãi không quên đối với Ninh Như Ngọc.
 
Sau khi Hoắc Viễn Thành suy nghĩ cẩn thận điểm này, rốt cuộc run sợ trong lòng hơi buông thả nhẹ nhàng một chút, dưới đáy lòng âm thầm nói với chính mình: Khương Uyển Ngọc đã chết lâu như vậy rồi, chính mắt hắn nhìn thấy nàng nhập liễm, đóng quan, vùi vào trong lòng đất, hiện tại thời gian đã trôi qua nhiều năm, có khi thân thể đều đã hư rớt.

 
Hắn chỉ hơi tưởng tượng đến một nữ nhân xinh đẹp như vậy, bây giờ đang nằm dưới lòng đất ẩm ướt lạnh lẽo, xá.c thịt toàn thân bị hư thối, bị kiến cắn rắn chuột gặm, Hoắc Viễn Thành liền hết muốn ăn, cảm thấy tiếc hận mà cảm thán một câu, đáng tiếc, đáng tiếc, thật quá đáng tiếc!
 
Hoắc Viễn Thành xoay người từ trên giường bò dậy, hai mắt nhìn chằm chằm vào túi thơm đựng Thanh Ninh Hương trong tay, người kia đã qua đời, giữ lại cái này cũng không thú vị, liền đứng dậy đi đến bên cửa sổ, rồi giơ tay ném ra ngoài, không bao giờ lại lưu luyến bất cứ điều gì.
 
Lại nói Hoắc Viễn Hành cầm túi vải đựng Thanh Ninh Hương do Trần ma ma mang về từ chỗ Ninh Như Ngọc, liền trực tiếp trở về Sùng An Đường, Trần ma ma cũng đi theo phía sau cùng nhau trở về.
 
Vừa vào sân của Sùng An Đường, Hoắc Viễn Hành quay đầu lại, nhìn thấy Trần ma ma còn đi theo phía sau, liền mở miệng phân phó: “Ma ma cũng mệt mỏi rồi, trở về nghỉ ngơi đi.”
 
“Vậy, chỗ đại thiếu gia thì sao ạ?” Trần ma ma không yên lòng mà nói.
 
“Không cần phải quan tâm tới hắn ta, hắn cũng không thể làm được cái gì.” Hoắc Viễn Hành không thèm để ý xem Hoắc Viễn Thành muốn làm gì, dù sao cũng không thể thoát khỏi khống chế của chàng.

 
Trần ma ma nghe vậy mới hơi yên tâm một chút, hành lễ với Hoắc Viễn Hành rồi lui xuống.
 

Hoắc Viễn Hành cầm theo Thanh Ninh Hương đi chính phòng, thẳng tới buồng trong, đem túi vải đặt trên mặt bàn, dọc đường đi trong túi vải đều tản ra một mùi hương tươi mát, quanh quẩn ở chóp mũi, khiến cảm giác bực bội trong người dần dần an tĩnh lại, dường như đang đặt mình giữa  đồng ruộng yên bình ở thôn trang, khắp nơi trải dài màu xanh mướt của đồng cỏ tươi mát, không bị việc vặt vãnh trong phàm trần quấy nhiễu, tĩnh lặng mà an tâm.
 
Kỳ thật mấy thứ hương liệu này có tác dụng không lớn với Hoắc Viễn Hành, từ nhỏ chàng đã tập võ, lại bởi vì thân phận nên phải cố ý luyện tập chống cự với các loại mùi hương, miễn cho bị ám toán.
 
Vậy mà hiếm có được chính là hương liệu do Ninh Như Ngọc điều chế này lại có thể khiến chàng cảm thấy rất dễ chịu, ngửi thấy lần đầu tiên, liền muốn ngửi thêm lần thứ hai, hương liệu từ tay Ninh Như Ngọc điều chế có lực hấp dẫn rất lớn với chàng, tựa như chính bản thân Ninh Như Ngọc vậy đều có lực hấp dẫn mạnh mẽ với chàng, chàng giống như bị trúng kịch độc mà trầm mê trong đó vô pháp tự kiềm chế.
 
Hoắc Viễn Hành đi lấy một cái lư hương, mở ra túi vải rồi lấy ra một ít Thanh Ninh Hương để vào bên trong, xong xuôi mới châm lửa đặt ở trong phòng, mùi thơm của Thanh Ninh Hương chậm rãi từ lư hương phiêu tán ra bên ngoài, len lỏi khắp các nơi theo khói trắng mờ ảo, dần dần trong phòng tràn ngập mùi thơm nhàn nhạt của Thanh Ninh Hương.
 
Thể xác và tinh thần đều vô thức được thả lỏng, Hoắc Viễn Hành đi đến mép giường rồi nằm xuống, chậm rãi nhắm hai mắt lại, rất nhanh liền tiến vào mộng đẹp.
 
Một đêm dài trôi qua nhanh chóng, khi Hoắc Viễn Hành tỉnh lại mặt trời đã lên cao, chàng nằm trên giường trong chốc lát rồi mới đứng dậy, không thể tin được là chàng lại ngủ một giấc thật thỏa mãn tới hừng đông, toàn thân đều vô cùng nhẹ nhàng thoải mái, tinh thần tốt hơn lúc trước rất nhiều, đây là lần đầu tiên chàng có thể ngủ một giấc dài thỏa mãn nhất trong mấy năm gần đây, trời biết đất biết đã rất nhiều năm chàng đều không thể ngủ liền một mạch đến sáng hôm sau.
 
Hoắc Viễn Hành đứng lên, gọi hạ nhân mang nước rửa mặt vào phòng, cho người lui xuống, bởi vì chàng không thích có người đến gần hầu hạ, những việc này chàng đều có thể tự mình làm.

 
Sau khi rửa mặt, Hoắc Viễn Hành đi ra ngoài cửa, Trần ma ma đã chờ sẵn ở bên ngoài, tiến lên hành lễ rồi hỏi: “Bây giờ Hầu Gia có muốn dùng đồ ăn sáng không ạ?”
 
“Không cần, ta muốn ra ngoài.” Đột nhiên Hoắc Viễn Hành lại tâm huyết sôi trào, rất muốn lập tức được nhìn thấy Ninh Như Ngọc, chàng muốn đi gặp nàng, muốn được trông thấy nàng một lần, chẳng sợ trên cánh tay còn mang theo vết thương, những băn khoăn trước đó cũng có thể vứt sang một bên, chàng muốn đến gặp nàng, ôm nàng một cái, nàng luôn có thể cho chàng cảm giác yên bình và an tâm như một kỳ tích.
 
Hạ nhân ở Sùng An Đường chỉ cảm thấy trước mắt có bóng người chợt lóe, đến khi bọn họ phục hồi tinh thần lại, người đã không thấy tăm hơi.
 
Trần ma ma ngẩng đầu nhìn phương hướng mà Hoắc Viễn Hành vừa rời đi, khóe mắt ở đuôi lông mày để lộ ra ý cười, trong nội tâm cũng cảm thán một câu, rốt cuộc Hầu Gia cũng gặp được một người có thể khiến ngài ấy không thể nhịn được xúc động.
 
Hoắc Viễn Hành ra khỏi phủ Võ An Hầu, cưỡi lên tuấn mã phi như bay tới phủ Ngụy Quốc Công.
 
Sáng sớm, người đi lại trên đường cũng không nhiều lắm, chỉ chợt thấy một thân ảnh màu lam cưỡi một con tuấn mã màu mận chín nhắm thẳng về phía trước mà đi.
 
Dựa trên cửa sổ ở lầu hai của trà lâu Thanh Phong Các, nhị hoàng tử Tiêu Dục Minh vừa liếc mắt thì đúng lúc thấy Hoắc Viễn Hành chạy như bay mà lướt qua trên đường, mày hơi nhăn lại, hỏi thị vệ đứng bên cạnh: “Người vừa đi qua là Hoắc Viễn Hành ư?”
 
“Đúng ạ.” Thị vệ cung kính trả lời.

 
“Mới sáng sớm mà hắn lại đi đâu?” Nhị hoàng tử Tiêu Dục Minh nghi hoặc mà nhìn về phương hướng Hoắc Viễn Hành rời đi, chẳng lẽ là lại nhận được chỉ thị quan trọng của Hoàng Thượng? Không phải vừa hôm qua hắn mới trở về từ phủ Bảo Định à? Làm sao nhanh như vậy lại muốn đi ra ngoài? Hoàng Thượng thật đúng là tín nhiệm hắn!
 
Không đúng, nhị hoàng tử Tiêu Dục Minh đột nhiên phát hiện một chỗ khả nghi, nếu Hoắc Viễn Hành có công vụ quan trọng phải ra cửa, tại sao lại không mang theo thị vệ? Nhìn dáng vẻ của hắn cũng không giống phải đi chấp hành công vụ, chẳng lẽ là có việc gì khác?
 
Tiêu Dục Minh đang mải suy đoán xem Hoắc Viễn Hành muốn đi đâu làm gì, thị vệ đứng bên cạnh nhìn theo hướng Hoắc Viễn Hành rời đi, nhỏ giọng nhắc nhở Tiêu Dục Minh: “Nhị hoàng tử, hình như hướng kia dẫn tới phủ Ngụy Quốc Công.”
 
“Ý của ngươi là Hoắc Viễn Hành đi đến phủ Ngụy Quốc Công?” Tiêu Dục Minh nghiêng đầu nhìn về phía thị vệ, suy tư về khả năng này - Quan hệ của Hoắc Viễn Hành và phủ Ngụy Quốc Công, hắn cùng Ninh Như Ngọc được tứ hôn, Ninh Như Ngọc lớn lên xinh đẹp động lòng người, nếu không phải bị Hoàng Thượng tứ hôn, hắn ta cũng từng có ý tưởng kiều diễm với nàng, nữ nhân kia mỹ mạo diễm lệ, dáng người lả lướt, đều là tràn ngập quyến rũ dụ hoặc với nam nhân, khó trách Hoắc Viễn Hành cũng sẽ thua dưới tay nàng.
 
Dường như phát hiện một việc rất thú vị, bên khóe miệng Tiêu Dục Minh ngậm ý cười thâm thúy sâu xa, nếu Hoắc Viễn Hành mới sáng sớm đã ra cửa thật sự là vì Ninh Như Ngọc mà chạy đến phủ Ngụy Quốc Công ngẫm lại liền cảm thấy rất có ý tứ, Tiêu Dục Minh xoay người nói với thị vệ: “Đi, chúng ta cũng tới phủ Ngụy Quốc Công.”
 
Tiêu Dục Minh mở cây quạt trong tay vang lên một tiếng xoạt, mặt trên của quạt làm bằng lụa trắng có viết mấy chữ to như rồng bay phượng múa “Tiêu dao tự tại”, nho nhã lưu loát mà múa may cây quạt lụa trắng, trên gương mặt đẹp trai lộ ra biểu cảm hứng thú dạt dào, mặc bộ áo gấm cũng màu trắng, bên hông đeo ngọc bội màu ngọc bích, quả thực rất xứng với bốn chữ trên mặt quạt “Tiêu dao tự tại”, cố tình tiêu sái mà bước xuống từ lầu hai của Thanh Phong Các, ngồi trên xe ngựa đang dừng trước cửa đi theo hướng tới phủ Ngụy Quốc Công.
 
Có người qua đường trông thấy một màn như vậy, hai mắt tỏa sáng mà tán thưởng một câu: “Đẹp trai quá!”
 
“Nhị hoàng tử đẹp như tiên trên trời nha!” Có nữ tử nhìn thấy dáng vẻ phong lưu tiêu sái của Tiêu Dục Minh mà kích động đến nỗi sắp ngất đi rồi.
 
Nhị hoàng tử Tiêu Dục Minh khiến các nữ tử trẻ tuổi xung quanh nổi lên xuân tâm manh động vẫn hoàn toàn không biết gì mà tiếp tục đuổi theo Hoắc Viễn Hành đi tới phủ Ngụy Quốc Công, lúc này Hoắc Viễn Hành cũng đã bước vào cổng lớn của phủ Ngụy Quốc Công.
 
Hoắc Viễn Hành không đi Thụy An Đường để thỉnh an lão phu nhân La thị, từ sau khi lão phu nhân La thị cố ý làm khó dễ, Hoắc Viễn Hành liền không hề khách khí với bà ta như trước, chàng vừa vào cổng lớn phủ Ngụy Quốc Công thì sai người gác cổng đi thông báo cho nhị phòng, hạ nhân nhìn thấy mặt nạ bạc lóe lên ánh sáng lạnh như băng trên má trái của chàng, làm sao còn dám trì hoãn, bước chân nhanh như bay mà chạy đi bẩm báo, sau đó Hoắc Viễn Hành liền đi thẳng một đường đến nhị phòng.

 
Hôm nay đúng lúc Ninh Khánh An không phải lên triều, nghe được hạ nhân bẩm báo nói Võ An Hầu Hoắc Viễn Hành tới, vội vàng đứng dậy đi ra ngoài nghênh đón.
 
Ninh Khánh An ra khỏi sân Quế Hương Uyển, liền nhìn thấy Hoắc Viễn Hành đang khoanh tay đi tới từ phía hành lang, Hoắc Viễn Hành dáng cao chân dài, rất nhanh đã đi đến gần đó, Ninh Khánh An liền tiến lên, sau khi hai người thi lễ với nhau, Ninh Khánh An liền dẫn Hoắc Viễn Hành vào Quế Hương Uyển, cũng sai nha hoàn dâng trà ở nhà chính, hai người ngồi xuống, tùy ý mà hàn huyên một lát.
 
“Không phải Vũ An Hầu đi tới phủ Bảo Định làm việc ư?” Ninh Khánh An hỏi lời này vì cũng không phải chuyện bí mật, trong triều các đại thần đều biết Hoàng Thượng phái Vũ An Hầu Hoắc Viễn Hành đi phủ Bảo Định làm công vụ, việc đó không khó làm, nhưng cũng không dễ làm như trong tưởng tượng, lúc trước các đại thần liền dự tính cho dù người này là Hoắc Viễn Hành tự mình xuất mã, ước chừng cũng phải mất bảy hay tám ngày mới có thể trở về, không ngờ nhanh như vậy đã xong việc rồi hồi kinh, thủ đoạn của Hoắc Viễn Hành quả nhiên rất lợi hại.
 
Hoắc Viễn Hành bình tĩnh nói: “Hôm qua ta cũng vừa mới hồi kinh.”
 
Hoắc Viễn Hành cũng không muốn nhiều lời với người khác về những gian nan nguy hiểm đã trải qua trên đường đi, bởi vì chàng thấy không cần thiết. Người khác chỉ nhìn thấy mặt ngoài chàng được Cảnh Tuyên Đế tín nhiệm, coi trọng, nhận hết vinh sủng, nhưng lại không nghĩ nhiều xem phía sau lưng chàng đã phải trả giá bao nhiêu vất vả và cả mồ hôi cùng xương máu. Người khác chỉ cảm thấy dường như những vinh quang đó đạt được thật dễ dàng, những kẻ đi sau lưng nịnh nọt tâng bốc chàng cũng không phải thật sự thưởng thức con người chàng, có lẽ là vì quyền thế cùng ích lợi trong tay chàng. Nếu một ngày chàng ngã từ trên cao xuống dưới, những kẻ lúc trước liền sẽ biến thành người qua đường mà giẫm một chân làm trầm trọng thêm rồi khinh thường chế nhạo chàng, từ mười bốn tuổi tiến vào binh doanh đến bây giờ, chàng đã sớm quen với việc đó, cho nên rất bình tĩnh đạm nhiên.
 
Đương nhiên, chàng biết Ninh Khánh An không phải người như vậy, Ninh Khánh An hỏi lời này chỉ thuần túy vì quan tâm chàng, có lẽ càng nhiều là vì nữ nhi bảo bối của ông, Ninh Như Ngọc.
 
___________________
Tác giả có lời muốn nói: 
 
Ninh Khánh An: Ta thật sự vì nữ nhi của ta, ngươi tốt nàng mới có thể tốt.
 
Hoắc Hoắc: Ta biết, ta sẽ cố gắng.


Bình luận

Truyện đang đọc