QUỶ DIỆN TƯỚNG QUÂN SỦNG KIỀU NƯƠNG

Ninh Như Ngọc trong lòng lộp bộp rơi, Mị di nương còn chưa tới ngày dự sinh, hiện tại phải sinh sớm, lấy thân thể gầy yếu của nàng ấy, chỉ sợ không chịu nổi tới cuối cùng!
 
Ninh Như Ngọc nhìn về phía Từ thị theo bản năng, Từ thị đoán được ý nghĩ của nàng, duỗi tay giữ chặt tay nàng, Từ thị xua xua tay cho nha hoàn vừa tới thông báo lui xuống, quay đầu ôn nhu nói với Ninh Như Ngọc: “Con đừng lo lắng, chắc sẽ không có việc gì đâu, con cũng mệt mỏi một ngày rồi, trở về nghỉ ngơi sớm một chút đi.”
 
“Nương, chúng ta có nên đi qua nhìn xem sao không?” Mặc dù Mị di nương không khiến người ta quá yêu thích, nhưng rốt cuộc vẫn là một xác hai mạng người. Chiều nay lúc Ninh Như Ngọc về phủ vừa mới gặp mặt nàng ấy, một người sống sờ sờ, nếu thật sự có gì ngoài ý muốn xảy ra, chỉ sợ Ninh Như Ngọc sẽ luôn canh cánh trong lòng, không thể an tâm.

 
Từ thị ngẫm nghĩ rồi lắc lắc đầu, nói: “Bây giờ chúng ta qua đấy thì không tốt, con cũng biết bá mẫu con là người như thế nào rồi, chỉ sợ bà ấy sẽ càng hận chúng ta, hơn nữa Mị di nương là người của đại phòng, chúng ta đi qua rất không thích hợp, việc này đã có đại bá của con lo, con cứ yên tâm đi.”
 
Ninh Như Ngọc bĩu môi, không phải nàng hỗn, nhưng đại bá kia của nàng chính là người không đáng tin cậy, Mị di nương gặp được hắn cũng là xui xẻo, không được hưởng bao nhiêu phúc, nhưng phải chịu không ít tội.
 
Ninh Khánh An thấy Ninh Như Ngọc bĩu môi mà không nói lời nào, còn tưởng rằng nàng không nghe lọt tai những lời nói của Từ thị, mở miệng nói thêm: “Đình Đình, con vẫn nên về sớm nghỉ ngơi đi, việc của Mị di nương không phải chúng ta không muốn quản, mà là quản không được, có một số việc không phải cứ muốn thì có thể làm được, về sau con sẽ hiểu.”
 
Cũng không phải Ninh Như Ngọc không hiểu, nàng vội nói với Ninh Khánh An: “Cha, con hiểu mà, vậy con về trước đây.” Sau khi dứt lời thì đứng dậy từ trên ghế hành lễ với Từ thị và Ninh Khánh An rồi cáo lui đi ra ngoài.
 
Ra khỏi Quế Hương Uyển, mặt trời đã lặn xuống dưới chân trời, những đám mây hồng rực như ngọn lửa bùng cháy dữ dội, như muốn thiêu đốt tất cả mọi thứ.
 
Ninh Như Ngọc đi thẳng về Y Lan Viện, tâm trạng đều nặng nề không vui, vào phòng, liền lười nhác mà nằm ngẩn người bất động trên trường kỷ, mấy người Hồng Châu nghĩ biện pháp dỗ nàng vui vẻ, nhưng hiệu quả cũng không khá hơn.
 

Cuối cùng là chính bản thân Ninh Như Ngọc nghĩ thông suốt, chuyện này xác thật nàng có tâm mà không có sức, không thể giúp gì được, chỉ cầu mong Mị di nương có thể phúc lớn mạng lớn mà vượt qua kiếp nạn này.
 

“Bích Liên, đi gọi người chuẩn bị nước ấm, ta muốn tắm gội.” Ninh Như Ngọc ngồi dậy từ trên trường kỷ.
 
“Vâng.” Bích Liên vội đáp ứng một tiếng rồi chạy ra ngoài phân phó người làm.
 
Nước ấm luôn có sẵn nên rất nhanh đã chuẩn bị xong, Ninh Như Ngọc đứng dậy đi tới phòng tắm tắm gội, toàn thân thả lỏng thoải mái dễ chịu mà ngâm mình trong thùng nước ấm, tẩy đi mọi mệt mỏi trên người, tinh thần cũng tốt hơn nhiều, cảm xúc lo lắng không vui cũng qua đi.
 
Ninh Như Ngọc thay một bộ quần áo ở nhà thoải mái, đầu tóc còn ướt dầm dề đi ra ngoài, mấy người Bích Hà vội vàng cầm khăn khô tới giúp nàng lau tóc.
 
Mái tóc của Ninh Như Ngọc vừa dày vừa đen bóng, giống như vải sa tanh, rối tung xõa sau đầu, mang theo hơi nước ẩm ướt, óng ả và mượt mà, đẹp như ngọc trai đen quý hiếm. 
 
Mấy người Bích Hà vừa lau tóc cho Ninh Như Ngọc vừa nói vài chuyện thú vị, tóc mới lau khô một nửa, Ninh Như Ngọc đã xua tay bảo các nàng ngừng tay lại. 
 
Ninh Như Ngọc đứng lên, đi đến giá sách gần đó để lấy một quyển thoại bản tên là《 Giai thê như ý 》, tên cuốn sách này rất khác biệt so với những thoại bản khác. Ninh Như Ngọc liền cầm lấy, ngồi vào giường nhỏ bên cửa sổ mà đọc.
 
Ninh Như Ngọc ngồi dựa trên giường nhỏ, bất tri bất giác mà xem xong toàn bộ cuốn thoại bản, không thể không nói, cuốn thoại bản này viết chuyện xưa rất ly kỳ hấp dẫn, trước kia nàng chưa từng xem qua, chẳng hạn như câu chuyện vừa rồi, nữ chính Duẫn Nghiêu được trọng sinh lại sau khi chết, mà nam chính Chu Thừa Nghĩa xuyên đến từ triều đại xa xôi không thể tưởng tượng được, không thể không khen tác giả viết truyện này có ý tưởng rất phong phú.

 
Mặc dù thoại bản chỉ là thoại bản, nhưng Ninh Như Ngọc lại cảm thấy chuyện xưa trong này có khả năng là thật sự xảy ra, bởi vì nàng cũng là người đã chết nhưng lại sống lại đến bây giờ, chỉ là nàng biến thành một người khác, còn Duẫn Nghiêu là trở về quá khứ của nàng ấy.
 
Trong thoại bản, Chu Thừa Nghĩa đối xử với Duẫn Nghiêu vô cùng tốt, hai đời đều yêu nàng ấy, trân trọng bảo vệ nàng ấy. Ninh Như Ngọc rất hâm mộ tình cảm sâu đậm của hai người họ, hâm mộ việc Chu Thừa Nghĩa đối xử tốt với Duẫn Nghiêu, quan tâm săn sóc thật lòng thâm tình một lòng không thay đổi, giống như Từ thị và Ninh Khánh An, tình cảm kiên cố dù trải qua khảo nghiệm của thời gian cũng bất di bất dịch. Ninh Như Ngọc liền nghĩ, liệu nàng có thể may mắn giống Duẫn Nghiêu, có được tình yêu tốt đẹp hạnh phúc, Hoắc Viễn Hành cũng đối xử với nàng rất tốt, nàng và Duẫn Nghiêu đều trải qua chuyện tương tự, chắc là sẽ tốt thôi.
 
Ninh Như Ngọc mang theo suy nghĩ như vậy, bất tri bất giác liền ngủ quên.
 
Trong lúc nửa tỉnh nửa mơ, Ninh Như Ngọc trở mình, cánh tay liền đụng phải một người, làm sao lại có người ngủ trên giường nàng?
 
Trong đầu vừa có suy nghĩ này, Ninh Nhu Ngọc giật mình hoảng hốt, đột nhiên mở to hai mắt, đúng lúc đối diện với một khuôn mặt mang ý cười, Hoắc Viễn Hành chống một tay bên cạnh sườn nàng, cúi đầu nhìn xuống, khuôn mặt tuấn tú rất gần rất gần mặt nàng, gần tới mức có thể nghe thấy tiếng hít thở của nhau, cảm giác như chàng có thể đè lên bất cứ lúc nào. Mới sáng sớm mà đã bị mỹ nam dụ dỗ, thật là kích thích qua lớn rồi, làm hại mặt nàng đỏ bừng lên, tim gia tốc đập thình thịch, bùm bùm như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
 
“Chàng...” làm sao lại ở trên giường ta……
 
Trong đáy mắt đen nhánh như mực phản chiếu dáng vẻ của nàng, ngón tay nhẹ nhàng vuốt vẻ gương mặt nàng, di chuyển từng chút từng chút một, cuối cùng dừng trên môi nàng, ngăn chặn lời nàng muốn nói, cản trở nàng mở miệng nói tiếp.
 
“Đình Đình, nàng thật xinh đẹp.” Thanh âm của Hoắc Viễn Hành trầm thấp khàn khàn, rất dễ nghe, tràn ngập dụ hoặc, nghe tới mức cả người Ninh Như Ngọc hơi run rẩy.
 
“Minh, Minh Tông.” Ninh Như Ngọc khẩn trương mà nuốt một ngụm nước miếng, nhìn chàng chậm rãi áp khuôn mặt tuấn tú xuống gần, càng ngày càng gần, cuối cùng đôi môi mỏng của chàng dán ở chóp mũi nàng.

 
A—— A——
 
Ninh Như Ngọc giãy giụa nghiêng người, trong tay trống rỗng, người trên lòng ngực đã không thấy tăm hơi. Nàng sợ tới mức đột nhiên mở bừng mắt ra, thấy rõ ràng mọi thứ trước mắt, ý thức khôi phục lại sự tỉnh táo, nhận ra đây vẫn là phòng mình, giá cắm nến trên bàn còn ngọn nến cháy lay lắt, cuốn thoại bản《 Giai thê như ý》rơi ở dưới chân, hóa ra vừa rồi nàng dựa vào giường nhỏ mà ngủ quên một lúc.
 
Nhớ tới tình cảnh trong mơ, nàng liền nhịn không được mà mặt đỏ tim đập nhanh, tại sao có thể mơ như vậy chứ? Lại còn đặc biệt chân thật ……
 
Trời ơi, không được nghĩ nữa, không được nghĩ nữa, lại nghĩ tiếp chắc nàng muốn phát điên mất thôi!
 
Ninh Như Ngọc vươn tay vỗ vỗ mặt mình, vội vàng đứng lên từ trên giường nhỏ, đi đến bên cạnh bàn, cầm lấy ấm trà trên bàn, rót một ly nước lạnh, uống liền một hơi hai ly nước lạnh, mới miễn cưỡng đè nén cảm giác khô nóng trong lòng.
 
Bích Hà đang canh giữ ở gian ngoài liền vén rèm lên tiến vào, nhìn thấy Ninh Như Ngọc đang ngẩn người đứng bên cạnh bàn trà, đi ra phía trước nhỏ giọng gọi nàng một tiếng, thấp giọng nói: “Tứ tiểu thư, Mị di nương mất rồi.”
 
“Mị di nương mất rồi?” Mặc dù Ninh Như Ngọc đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng chợt nghe thấy tin tức này vẫn hơi sửng sốt một lát, cảm giác không thoải mái bùng lên từ dưới đáy lòng, cả người đang khô nóng lập tức biến thành hơi lạnh thấu xương. Một người vừa mới thấy mặt vài canh giờ trước mà thôi, đột nhiên đã không còn, mặc dù chỉ là một di nương có thân phận thấp kém, nhưng cũng là một người đang sống sờ sờ, đúng lúc tuổi tác dung mạo như hoa nở rộ, gặp phải người không tốt, cuối cùng lại rơi vào kết cục hương tiêu ngọc vẫn. Trong khoảnh khắc nàng lại nhớ tới đời trước của mình, cũng bị người ngoan độc giết chết ở những năm tháng thanh xuân tốt đẹp nhất, mới hai mươi tuổi, thậm chí nàng còn không biết người giết chết mình là ai, nhưng một ngày nào đó nàng nhất định sẽ trở về tìm ra tên hung thủ kia, đáng tiếc Mị di nương lại không còn cơ hội nữa.
 
Ninh Như Ngọc ngồi xuống, sắc mặt không tốt, tâm tình suy sút, mở miệng gian nan hỏi Bích Hà: “Rốt cuộc Mị di nương chết như thế nào?”
 
Bích Hà nói: “Mị di nương bị khó sinh, rong huyết mà chết, thân thể di nương vốn đã không tốt, gầy như vậy, lại phải sinh non, căn bản là không có khả năng sinh ra hài tử.”
 
Ninh Như Ngọc nghe vậy, trái tim đột nhiên nhảy dựng, sốt ruột nói: “Vậy hài tử đâu, đã sinh ra chưa?”
 

“Mị di nương là một người mẫu thân tốt, cuối cùng cũng liều mạng một hơi mà sinh hạ hài tử, đứa nhỏ rất ngoan, là một nam hài nhi.” Bích Hà đáp lời.
 
Người làm mẫu thân luôn luôn vĩ đại như vậy, ở thời khắc nguy hiểm cũng vẫn lo lắng cho hài tử của chính mình, chẳng sợ phải mất mạng cũng muốn hài tử được sống sót. Nhưng đứa nhỏ còn đỏ hỏn như vậy, không có sự che chở của mẫu thân thì liệu có thể sống sót, bình an mà trưởng thành? Ninh Như Ngọc lại chìm đắm trong cảm xúc bi quan thương cảm, có lẽ nàng từng trải qua những chuyện tồi tệ như vậy ở đời trước nên đặc biệt không thoải mái, trong lòng vô cùng khó chịu.
 
Ninh Như Ngọc nhíu mày nói: “Đứa nhỏ bây giờ đang ở đâu?” Nếu rơi vào tay Thẩm thị, có lẽ cũng không thể sống tốt, lại còn là nam hài nhi càng khiến Thẩm thị ghen ghét, có thể sống sót hay không đều rất khó nói, nếu là nữ hài nhi thì có thể sẽ tốt hơn một chút. 
 
Bích Hà cũng nghĩ đến điểm này, nói: “Hài tử tạm thời do bà vú và nha hoàn của Mị di nương chăm sóc.”
 
Đứa nhỏ đỏ hỏn vừa mới sinh ra đã bị người khác nắm vận mệnh trong tay, tùy ý quyết định, thật là đáng thương.
 
“Ta biết rồi, ngươi lui xuống đi.” Ninh Như Ngọc xua xua tay ý bảo Bích Hà ra ngoài.
 
Ninh Như Ngọc bỗng nhiên cảm thấy thật sự rất mệt, tâm mệt người mệt, nàng đi đến mép giường, nằm xuống.
 
Nằm trên giường, hai mắt trợn tròn, trước mắt lướt qua rất nhiều việc xảy ra ở đời trước, Đường thị cùng đám người Hoắc Viễn Thành với sắc mặt ghê tởm lúc ẩn lúc hiện trước mắt nàng, nàng trằn trọc trên giường, các loại cảm xúc tiêu cực quấn quanh, tra tấn nàng, khiến nàng không sao ngủ lại được.
 
Đời này nàng phải gả cho Hoắc Viễn Hành, còn phải gả vào Hoắc gia, đã từng phải chịu những đau đớn mệt mỏi kia, nàng sẽ không nhẫn nhịn vô ích, nàng sẽ trả lại cho bọn hắn……
 
Sáng sớm ngày hôm sau, Ninh Như Ngọc tỉnh lại, nằm trên giường trợn tròn mắt ngẩn người một lát mới ngồi dậy từ trên giường, xốc chăn lên đi xuống giường, Hồng Châu phụ trách gác đêm ở gian ngoài nghe được động tĩnh trong phòng liền vén rèm lên đi vào trong.
 
Một ngày mới, một khởi đầu mới, còn rất nhiều việc đang chờ nàng tự mình đi làm, Ninh Như Ngọc xốc lại tinh thần, dùng tay vỗ vỗ mặt, tự an ủi trong lòng.


Bình luận

Truyện đang đọc