QUỶ DIỆN TƯỚNG QUÂN SỦNG KIỀU NƯƠNG

❃ Chương 052 ❃
 
Edit + Beta: Tiêu Kỳ Y
 
Ninh Như Ngọc ngẩng đầu một cái liền đối diện với ánh mắt sáng rực của Hoắc Viễn Hành, ánh mắt nóng bỏng như lửa, dường như muốn đốt cháy nàng vậy, trong lòng chợt giật mình.
 
"Nàng khóc." Hoắc Viễn Hành nhạy bén nhìn gương mặt nàng, đem toàn bộ tất cả những biểu tình trên mặt nàng đều thu vào trong mắt.
 
"Không có." Ninh Như Ngọc kiên quyết chối.
 
"Vậy sao mắt nàng lại đỏ?" Hoắc Viễn Hành chỉ tay vào mắt nàng, ngón tay mang một chút ấm áp quét qua mi mắt.
 
Ninh Như Ngọc vội vàng né tránh, hất cằm lên: "Hạt cát vào mắt không được sao?"
 
Ánh mắt Hoắc Viễn Hành vừa vặn nhìn về phía đôi môi đỏ thắm kia của nàng, liền nhớ lại mùi vị lần trước ngậm nó trong miệng. Ngọt ngào mềm mại, giống như bánh ngọt thượng hạng, không nhịn được lại muốn nếm thử lần nữa. Ngón tay ở bên người động động, cố gắng áp chế khát vọng trong lòng, yết hầu Hoắc Viễn Hành chuyển động lên xuống một chút, mở miệng nói: "Vậy bây giờ mắt đã đỡ hơn chưa?"
 
"Đỡ hơn rồi." Ninh Như Ngọc thuận miệng lấp liếm cho qua, quay đầu đi không nhìn hắn nữa.
 
"Không có chuyện gì thì tốt." Hoắc Viễn Hành lại sâu sắc nhìn nàng một cái, sau đó lui đến bên cạnh an tĩnh ngồi xuống.
 
Cho dù Hoắc Viễn Hành chỉ an tĩnh ngồi bên cạnh cũng có thể làm cho Ninh Như Ngọc cảm giác được khí tức mạnh mẽ của hắn, nhớ tới vừa rồi hai người mới cãi nhau nên không được tự nhiên, nàng liền dời mông sang bên cạnh một chút, kéo dài khoảng cách giữa hai người.
 
Cứ như vậy, ở giữa Ninh Như Ngọc và Hoắc Viễn Hành có khe hở rộng nửa cánh tay. Hoắc Viễn Hành nhìn vào vị trí trống đó, thật lâu vẫn không dời đi, ánh mắt sắc bén thâm trầm, dường như muốn nhìn ra một lỗ thủng ở chỗ đó vậy.
 
Có điều cuối cùng cũng không có xảy ra chuyện gì, nhìn Hoắc Viễn Hành giống như là mệt mỏi, dựa lưng vào buồng xe, hai tay vòng trước ngực, nhắm hai mắt lại.
 
Thật lâu không nghe thấy sau lưng truyền tới động tĩnh gì, Ninh Như Ngọc lặng lẽ nhìn lén Hoắc Viễn Hành. Hai tay hắn vòng trước ngực tựa vào vách buồng xe, nhắm hai mắt, hô hấp đều đặn, dường như đã ngủ rồi. Chỉ có mặt nạ bạc bên trái vẫn như thường ngày, hiện lên ánh sáng lạnh lùng cự tuyệt người ngoài ngàn dặm.
 

Ninh Như Ngọc cắn cắn môi, không biết từ nơi nào sinh ra cảm giác khó chịu, đưa tay ra muốn đẩy hắn một cái. Chẳng qua là tay mới nâng lên, Hoắc Viễn Hành liền mở mắt, đúng lúc nhìn thấy toàn bộ động tác nhỏ của Ninh Như Ngọc.
 
Hoắc Viễn Hành nhíu mày nhìn nàng, không mở miệng nói chuyện, có điều ý biểu đạt trong ánh mắt rất rõ ràng ----- Nàng muốn làm gì?
 
Không ngờ tới nàng lại bị bắt tại chỗ, trong lòng Ninh Như Ngọc hoảng hốt, muốn thu tay về, nhưng như vậy lại quá kinh sợ. Rõ ràng đã bị bắt, nhất định Hoắc Viễn Hành đã biết nàng muốn làm gì, dứt khoát hoặc là không làm hoặc đã làm thì phải làm cho xong, Ninh Như Ngọc trực tiếp nhào tới, hung hăng véo một cái trên cánh tay hắn.
 
Ai kêu chàng khi dễ ta, không để ý tới ta, còn ném ta qua một bên. Hừ, ta bóp chết chàng! Ninh Như Ngọc hung dữ nghĩ trong lòng.
 
Nhưng mà cho dù nàng rất dùng sức mà nhéo, nhưng Hoắc Viễn Hành hàng năm luyện võ, trên cánh tay bắp thịt đều rất rắn chắc, nàng có nhéo mạnh hơn một chút thì cũng không có bị sao cả, căn bản là không có chiếm được tiện nghi nào, ngược lại làm cho nàng mất đi rất nhiều khí lực, tay còn bị đau.
 
Đáng tiếc là làm cũng đã làm rồi, Ninh Như Ngọc cũng chỉ có thể nhận lại được thiệt thòi, chịu đựng thu tay về, sợ hãi muốn cách xa Hoắc Viễn Hành một chút. Cũng không biết vừa rồi nàng bóp nhéo hắn có thể chọc hắn nổi giận hay không, vẫn nên cẩn thận thì hơn.
 
"A..." Ninh Như Ngọc vừa định lui về phía sau, liền bị Hoắc Viễn Hành bắt được cánh tay. Trên tay hắn dùng một chút lực, nàng liền không bị khống chế mà nhào vào trong ngực hắn, bị hắn vững vàng ôm vào lòng.
 
Hoắc Viễn Hành xoay mình đè Ninh Như Ngọc ở dưới người, một tay nắm lấy eo nhỏ của nàng, một tay đặt ở phía sau đầu nàng, thân trên ngăn chặn nửa người trên của nàng, hai chân thon dài vừa vặn chặn lại hai chân nàng, tránh cho nàng đá đạp lung tung.
 
"Vừa rồi tại sao lại khóc? Tại sao lại nhéo tay ta?" Hoắc Viễn Hành đang ở trước mắt, gần gũi đến mức có thể thấy rõ ràng lông mi của hắn, thở ra hơi nóng trên mặt nàng, mũi thẳng tắp gần như đụng phải chóp mũi nàng, thân thể cả hai kề sát nhau, không khí mập mờ lại  có chút khác thường quỷ dị.
 
"Chàng đáng ghét." Cũng không biết Ninh Như Ngọc lấy dũng khi từ đâu hét lên với hắn.
 
Hoắc Viễn Hành nghe vậy thì sững sốt một chút, ánh mắt càng thêm thâm trầm, nhẫn nại hỏi: "Ta có chỗ nào đáng ghét?" Hắn tự nhận mình đối với nàng rất có kiên nhẫn, nếu đổi thành người khác, hắn đã sớm đem người từ trong xe ngựa ném ra ngoài, căn bản sẽ không để người đó có cơ hội nổi giận với hắn.
 
Ninh Như Ngọc bị hắn ngăn chặn không có cách nào nhúc nhích, trong lòng ủy khuất vô cùng, rõ ràng không có khóc cũng muốn khóc, trong mắt liền nổi lên sương mù, vừa khóc vừa lên án hắn: "Vừa rồi ta đã nói xin lỗi rồi, chàng lại còn mắng ta ngốc. Ta muốn nói chuyện với chàng, chàng lại không để ý tới ta, còn ném ta sang một bên, sao chàng lại đáng ghét như vậy!"
 
Lần này cuối cùng Hoắc Viễn Hành cũng biết nàng đang nháo cái gì, lòng dạ nữ nhân đúng thật là khó suy nghĩ!
 
"Không phải như nàng nghĩ." Hoắc Viễn Hành giải thích.

 
"Hả?"
 
"Ta nói không phải như nàng nghĩ." Hoắc Viễn Hành lại nói một lần: "Ta không có không để ý tới nàng."
 
"Chàng rõ ràng có..."
 
"Là nàng không để ý tới ta trước." Hoắc Viễn Hành nhìn chằm chằm vào mắt nàng nói: "Nàng thấy ta liền tránh sang bên cạnh, vẻ mặt đầy ghét bỏ, ta không thể làm gì khác hơn là cách xa nàng một chút."
 
"Ta mới không có..." Ninh Như Ngọc lập tức nhớ tới động tác tránh Hoắc Viễn Hành của nàng, lời nói phủ nhận nói đến một nửa liền bị mắc kẹt. Khi đó là nàng quả thật có chút phản ứng quá khích, làm cho Hoắc Viễn Hành lầm tưởng nàng ghét hắn.
 
"Vừa rồi là hiểu lầm." Ninh Như Ngọc nuốt nước bọt nói: "Chẳng qua là chàng bỗng nhiên đến gần ta làm ta sợ hết hồn, ta cũng không có ghét chàng, chẳng qua là theo bản năng nên né đi thôi."
 
"Ừ." Hoắc Viễn Hành dường như không tin lời giải thích của nàng.
 
Vì để cho Hoắc Viễn Hành tin tưởng, Ninh Như Ngọc vội vàng nói thêm một câu: "Ta thật sự không có ghét chàng, là thật lòng."
 
"Không ghét chính là thích?" Hoắc Viễn Hành đột nhiên hỏi.
 
Ninh Như Ngọc: "..."
 
"Là như vậy phải không?" Không chờ được Ninh Như Ngọc trả lời, Hoắc Viễn Hành lại truy hỏi đến cùng.
 
Ninh Như Ngọc: "Cái này..."
 
Sắc mặt Hoắc Viễn Hành đã tốt hơn rất nhiều, bên khóe miệng dường như còn ẩn giấu nụ cười vui vẻ vì đã thực hiện được trò đùa: "Không nói lời nào chính là ngầm thừa nhận."

 
"Chàng, ưm..." Ninh Như Ngọc mở miệng muốn phản bác, Hoắc Viễn Hành đã cúi đầu hôn lên môi nàng, đem toàn bộ lời nàng muốn nói ngăn lại trong cổ họng, đầu lưỡi linh hoạt lập tức chui vào trong miệng nàng, quét qua hàm răng nàng, cuối cùng ngậm lấy đầu lưỡi nàng, hung hăng hôn xuống.
 
Ninh Như Ngọc bị hắn hôn một trận đến choáng đầu hoa mắt, lúc trước nghĩ tới cái gì cũng đều bị ném lên chín tầng mây. Cả người mềm thành một bãi nước, vô lực nằm trong ngực Hoắc Viễn Hành, bị hắn vững vàng ôm lấy, ngoan ngoãn rúc vào trong ngực hắn mặc hắn muốn làm gì thì làm, không nháo ầm ĩ nữa.
 
"Nàng đó, ta cầm lấy nàng như thế nào mới phải đây?" Vừa hôn xong, Hoắc Viễn Hành đưa tay vuốt gương mặt nàng, không thể làm gì khác hơn là thở dài một cái, mặc dù như vậy, vẫn là ôn nhu ôm nàng không buông tay.
 
Lúc này bên ngoài xe ngựa truyền tới giọng nói của thị vệ Ngô Dược: "Hầu gia, đồ người muốn đã mua về rồi."
 
"Đưa vào đây." Lúc này Hoắc Viễn Hành mới buông Ninh Như Ngọc ra, ngồi dậy phân phó với Ngô Dược ở bên ngoài một câu.
 
Một cái tay từ bên ngoài đưa vào, cầm trong tay là hai túi giấy dầu, bên trong căng phồng ra, để rất nhiều thứ.
 
Hoắc Viễn Hành đứng dậy, đưa tay nhận lấy túi giấy, quay đầu đưa đến trước mặt Ninh Như Ngọc, ôn nhu nói: "Mở ra nhìn đi."
 
Vào lúc này Ninh Như Ngọc đã bị Hoắc Viễn Hành trấn áp, bình tĩnh nhìn túi giấy dầu đưa đến trước mặt, một mùi hương khó ngửi từ trong bọc giấy truyền tới, khiến người khác thèm ăn, nàng không có lập tức đưa tay nhận, ngẩng đầu hỏi: "Tại sao lại cho ta?"
 
"Không phải nàng muốn sao?" Hoắc Viễn Hành nhìn nàng nói nghiêm túc. Đây là hắn đặc biệt phân phó Ngô Dược chạy đi mua đậu phụ thối và kẹo hồ lô cho nàng.
 
Ninh Như Ngọc nghiêng đầu nhìn hắn, nháy mắt một cái, giống như hắn đang nói đùa: "Chàng có phải nghĩ sai rồi không? Ta không có nói muốn những nhứ này."
 
Hoắc Viễn Hành nghe vậy sững sốt một chút, thầm nói chẳng lẽ thật sự là hắn hiểu sai rồi?
 
"Vừa rồi không phải nàng vẫn luôn nhìn chằm chằm bên ngoài xe ngựa sao? Không phải là muốn những thứ này, vậy nàng nhìn cái gì?"
 
Ninh Như Ngọc lập tức nhớ ra rồi, nhìn bộ dạng nghiêm túc kia của Hoắc Viễn Hành, không nhịn được che miệng cười, nằm sấp ở trên chỗ ngồi cười đến mi mắt cong cong, dường như là rất vui vẻ.
 
Xem ra mình thật sự nghĩ sai rồi. Hoắc Viễn Hành nhìn túi giấy dầu trong tay một chút, mặt mũi trở nên cứng ngắc, đứng dậy định ném đồ ra ngoài.
 
"Này, chàng định làm gì đấy?" Ninh Như Ngọc phản ứng kịp thời, ôm lấy cánh tay hắn, ngăn cản động tác ném đồ ra ngoài của hắn.
 
"Nàng lại không muốn những thứ này, còn giữ lại làm gì?" Hắn tuyệt không thừa nhận là mình mất mặt không nén được giận, còn có đậu phụ thối kia quá thối, hắn có chút không chịu nổi.

 
"Ai nói ta không cần." Ninh Như Ngọc cười híp mắt nói: "Cái này ngửi cũng rất thơm, khẳng định là ăn rất ngon."
 
"Nàng muốn ăn?" Hoắc Viễn Hành cầm túi giấy nhìn Ninh Như Ngọc.
 
"Đúng vậy." Ninh Như Ngọc đáp ứng thật nhanh, sợ hắn sẽ ném đồ ra ngoài, vội vàng cầm lấy đồ vật trong tay hắn. Mở túi giấy dầu ra, ngửi được mùi hương của đậu phụ thối, vui vẻ cười cong mi mắt.
 
Nhìn dáng vẻ Ninh Như Ngọc cười vui vẻ , Hoắc Viễn Hành lại ngồi xuống bên cạnh. Trong buồng xe khắp nơi đều là mùi đậu phụ thối, có rất nhiều thứ đều không khó ngửi như vậy, thật ra thì đây vẫn còn dễ ngửi, so với tưởng tượng thì dễ dàng tiếp nhận hơn.
 
"Chàng muốn ăn sao?" Ninh Như Ngọc hỏi Hoắc Viễn Hành.
 
Hoắc Viễn Hành cự tuyệt nói: "Không cần, nàng ăn đi."
 
"Vậy ta sẽ không khách khí nữa." Ninh Như Ngọc cười khanh khách nói.
 
Hoắc Viễn Hành "Ừ" một tiếng, sau đó rót một ly nước đặt ở trước mặt nàng: "Từ từ ăn."
 
Ninh Như Ngọc cầm lấy túi giấy, ăn những thứ bên trong, cái miệng nhỏ ăn đến vui vẻ, động tác ung dung, nhìn cảnh đẹp ý vui, giống như ăn được món ăn ngon nhất trong thế gian vậy.
 
"Vừa rồi nàng nhìn chằm chằm phía ngoài cửa xe rốt cuộc là nhìn cái gì?" Hoắc Viễn Hành nhớ tới bộ dạng nhìn ra ngoài cửa xe của nàng, hắn nghĩ là nàng muốn mua đồ ăn, nhưng chính miệng nàng lại nói không phải, vậy khẳng định là có chuyện khác, hắn muốn giúp nàng giải quyết.
 
Ninh Như Ngọc nuốt đồ ăn trong miệng xuống, uống một ngụm nước, nhíu mày nói: "Vừa rồi ta thấy một chiếc xe ngựa, xe ngựa kia nhìn rất quen mắt, hình như là xe ngựa của Ngụy Quốc Công phủ, nhưng lại không có dấu của Ngụy Quốc Công phủ, cho nên ta không chắc chắn lắm."
 
"Nàng nghi ngờ xe ngựa kia có vấn đề?" Sắc mặt của Hoắc Viễn Hành cũng trở nên nghiêm túc hơn.
 
Ninh Như Ngọc gật đầu: "Ừ, ta cảm thấy có chút kỳ quái. Phương hướng chiếc xe ngựa kia đi, hình như là đường Hoa liễu."
 
Tác giả có lời muốn nói:
Hoắc Hoắc: Ta nghĩ là nàng muốn ăn, không ngờ là nghĩ sai rồi.
Đình Đình: Ăn rất ngon ^_^
Nói đến ta cũng muốn ăn...


Bình luận

Truyện đang đọc