QUỶ DIỆN TƯỚNG QUÂN SỦNG KIỀU NƯƠNG

Hai người hành lễ cáo từ với Từ thị và Ninh Khánh An rồi một trước một sau ra khỏi nhà chính.
 
Đi ra Quế Hương Uyển, Hoắc Viễn Hành cùng Ninh Như Ngọc đi phía trước, Bích Hà theo phía sau nhưng cách một đoạn rất xa, cố gắng không quấy rầy hai người họ.
 
Ninh Như Ngọc lấy ra một hầu bao từ trong túi nhỏ trên tay áo, đây là nàng vừa trở về Y Lan Viện lấy, dùng hai tay đưa tới trước mặt Hoắc Viễn Hành, một đôi mắt đen láy trong veo lộ ra ánh sáng rực rỡ, khuôn mặt nhỏ xinh vẫn còn nét trẻ con hơi ửng đỏ: “Cái này tặng cho chàng.”

 
Hoắc Viễn Hành cúi đầu nhìn về phía hầu bao trong tay nàng, mặt trên thêu hoa lan quân tử, đường thêu tinh xảo, tay nghề thủ công rất tốt, không hề thua kém hầu bao được bán trong tú phường, vui vẻ nói: “Tặng cho ta?”
 
“Ừ.” Ninh Như Ngọc càng đỏ bừng mặt, cười nói: “Đây là lễ vật nhỏ dùng để cám ơn chàng.”
 
“Nếu là như vậy, ta đương nhiên phải nhận.” Hoắc Viễn Hành nhận lấy hầu bao mà Ninh Như Ngọc đưa cho chàng, cẩn thận đánh giá từng mũi thêu hoa lan quân tử phía trên rồi mở miệng khen ngợi: “Tài thêu thùa của nàng rất tốt.”
 
“Ta chỉ tùy tiện thêu thôi, Hồng Châu và mấy người khác cũng giúp đỡ rất nhiều.” Ninh Như Ngọc được khen đến mức ngượng ngùng, khuôn mặt kiều diễm càng thêm ửng hồng.
 
Trước đây Hoắc Viễn Hành thường xuyên đưa lễ vật cho nàng, Ninh Như Ngọc cũng muốn tặng cho Hoắc Viễn Hành một lễ vật để đáp tạ, lúc ấy nàng không biết nên đưa cái gì mới tốt, mấy người Hồng Châu liền kiến nghị nàng làm hầu bao, nàng cảm thấy đề nghị này khá hay nên liền bắt tay làm, mấy người Hồng Châu cũng giúp không ít việc, nàng tự mình thêu còn chưa đến một phần ba. Lần này Hoắc Viễn Hành vừa giúp nàng một việc lớn, nàng liền tìm được cái cớ để tặng hầu bao cho chàng. 
 
Hoắc Viễn Hành nhận lấy hầu bao, thuận tay liền treo lên đai lưng, động tác rất tự nhiên, ngón tay thon dài đưa hầu bao tới đai lưng rồi treo lên khiến người khác nhìn mà thấy cảnh đẹp ý vui, một người có thể làm động tác ấy đẹp như vậy, thật không dễ dàng.
 

“Ngày mai ta có thời gian rảnh, ta tới đón nàng ra ngoài chơi, đến Sơn Thủy Các nghe thuyết thư, bù lại lần trước thật tốt, được không?” Hoắc Viễn Hành vừa chăm chú nhìn Ninh Như Ngọc vừa nói. 
 

Ninh Như Ngọc hơi đắn đo, cắn cắn cánh môi, hơi rụt rè nói: “Chàng có thể đưa ta đi gặp thất công chúa một lần không?”
 
“Vì sao nàng lại muốn đi gặp nàng ta?” Hoắc Viễn Hành nhớ lại dáng vẻ của thất công chúa trong phòng giam của Đại Lý Tự mà chàng vừa gặp lúc sáng, tối tăm u ám nặng nề, còn nói những câu điên điên khùng khùng, chàng không quá hy vọng Ninh Như Ngọc sẽ đi gặp nàng ta.
 
Trong lòng Ninh Như Ngọc vô cùng nghi hoặc: “Ta có vài lời muốn trực tiếp hỏi nàng ta. Vì sao nàng ta phải đối phó ta? Sau khi lục công chúa xảy ra chuyện, nàng ta liền trở nên rất kỳ quái, chẳng lẽ thật sự chỉ bởi vì cái chết của lục công chúa mà giận chó đánh mèo lên ta ư?”
 
Hôm nay Hoắc Viễn Hành đi gặp thất công chúa cũng đã có thể đoán được nguyên nhân, giải thích được những nghi vấn của Ninh Như Ngọc, cái chết của lục công chúa chỉ là ngòi nổ kích phát những chuyện đó, thất công chúa sẽ lựa chọn đi lên con đường không lối thoát này, thật ra có quan hệ rất lớn với hoàn cảnh sống của nàng ta, hậu cung thâm sâu vốn dĩ chính là nơi ăn thịt người không nhả xương, nàng ta biến thành người như vậy, cũng chỉ là một hình ảnh thu nhỏ của gia đình Đế Vương vô tình.
 
Hoắc Viễn Hành vốn dĩ không muốn Ninh Như Ngọc đi gặp thất công chúa, nhưng lại không từ chối được khẩn cầu của Ninh Như Ngọc, cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý, hai người hẹn nhau sáng mai Hoắc Viễn Hành sẽ tới đón nàng.
 
Sáng sớm hôm sau, xe ngựa của phủ Vũ An Hầu đi đến phủ Ngụy Quốc Công, Ninh Như Ngọc đã đứng chờ bên cạnh cửa, nhìn thấy xe ngựa đang đi tới, Hoắc Viễn Hành lưu loát xoay người mà nhảy xuống từ trên lưng ngựa, vài bước đã đi lên bậc tháng, hành lễ chào Từ thị, nói với Ninh Như Ngọc: “Chúng ta đi thôi.”
 
Ninh Như Ngọc “Ừ” một tiếng, chào tạm biệt Từ thi đang đứng bên cạnh, Từ thị chỉ nghĩ nàng ra ngoài dạo chơi, kêu nàng đi chơi vui vẻ rồi nhìn theo bóng dáng nàng lên xe ngựa.
 
“Nương, nương vào nhà đi.” Ninh Như Ngọc xốc mành lên, nói với Từ thị đang đứng đối diện ở cửa hông.
 

Xe ngựa chậm rãi chạy ra khỏi ngõ nhỏ, tới đường cái liền đổi phương hướng, tiến về phía Đại Lý Tự.
 
Hoắc Viễn Hành cưỡi ngựa đi theo bên cạnh xe ngựa, sau khi tới Đại Lý Tự, Hoắc Viễn Hành xoay người nhảy xuống, Ninh Như Ngọc vịn tay Bích Hà cũng bước xuống từ trên xe ngựa.


 
“Ta mang nàng vào.” Hoắc Viễn Hành nhẹ giọng nói.
 
“Được.” Ninh Như Ngọc đáp một tiếng, đi theo Hoắc Viễn Hành vào trong Đại Lý Tự.
 
Hoắc Viễn Hành đi phía trước dẫn đường, Ninh Như Ngọc theo sát sau lưng, đi được một đoạn, Hoắc Viễn Hành bỗng nhiên vươn tay tới trước mặt nàng, dắt lấy tay nàng, dặn dò: “Phía trước liền đến nhà lao, hơi tối, điều kiện không tốt, ta dắt nàng đi, cẩn thận một chút.”
 
Ninh Như Ngọc được chàng dắt tay, ánh mắt dừng trên bàn tay chàng đang cầm, bàn tay to nắm lấy tay nhỏ, vô cùng ấm áp, Ninh Như Ngọc sâu sắc cảm nhận được cảm giác an toàn được người bảo vệ.
 
Một đường đi thẳng vào sâu trong nhà lao, giám ngục nhìn thấy Hoắc Viễn Hành thì vội vàng đứng lên hành lễ, lại thấy một cô nương xinh đẹp như tiên trên trời đi theo sau lưng chàng, ánh mắt kinh ngạc không thể che giấu, không hiểu tại sao Hoắc Viễn Hành lại mang một cô nương xinh đẹp nũng nịu như vậy vào đây? Đại Lý Tự giam giữ toàn những kẻ phạm tội nghiêm trọng, người tiến vào nơi này đều không đơn giản, vậy mà Hoắc Viễn Hành lại mang theo cô nương vô cùng xinh đẹp tiến vào, thật là kỳ quái.
 
Hoắc Viễn Hành liếc mắt nhìn qua, những người đó vội vã cúi đầu, cho dù trong lòng đang sôi nổi dậy sóng, cũng đều không dám thể hiện ra ngoài.
 
Giám ngục dẫn đường phía trước, Hoắc Viễn Hành và Ninh Như Ngọc đi tới bên ngoài phòng giam thất công chúa, giám ngục mở cửa nhà lao, hai người đi xuyên qua cửa.

 
Trong phòng giam tràn ngập mùi hôi hám khó ngửi, tản ra mùi máu tanh gây mũi, nơi nơi đều ẩm ướt hôi thối.
 
Thất công chúa vẫn ngồi trên ghế như cũ, toàn thân tràn ngập cảm giác u ám tối tăm, tử khí nặng nề mà ngồi yên không nhúc nhích, dường như đã tiến vào thế giới riêng biệt, nghe thấy động tĩnh ở cửa cũng không có phản ứng gì lớn, mãi đến khi Hoắc Viễn Hành dắt Ninh Như Ngọc bước vào, thất công chúa mới chậm rì rì ngẩng đầu lên.
 
Trong khoảnh khắc nhìn thấy Ninh Như Ngọc, đáy mắt tối tăm không có một tia sáng của thất công chúa rốt cuộc hơi dao động, tử khí nặng nề trên mặt cũng xao động, giật giật đôi môi khô nứt nẻ, giọng nói khàn khàn: “Ninh Như Ngọc, cuối cùng ngươi cũng tới rồi. Hắn còn nói sẽ không cho ngươi tới đây.”
 
Ninh Như Ngọc chợt cảm thấy lời nàng ta nói hơi khó hiểu, theo bản năng mà nghiêng đầu nhìn thoáng qua Hoắc Viễn Hành đang đứng bên cạnh, Hoắc Viễn Hành nhỏ giọng nói: “Hôm qua nàng ta nói muốn gặp nàng, nhưng ta không đồng ý.”
 
“Ta hiểu được.” Ninh Như Ngọc tất nhiên hiểu rõ đây là Hoắc Viễn Hành muốn che chở bảo vệ nàng, lấy dáng vẻ hiện tại của thất công chúa, nếu không phải nàng chủ động muốn gặp, Hoắc Viễn Hành tuyệt đối sẽ không mang nàng đến đây, bởi vì dáng vẻ bây giờ của thất công chúa càng không giống một con người, chỉ như một cái xác không hồn.
 
Thất công chúa nhìn hai người, bỗng nhiên toét miệng cười khùng khục: “Tình cảm của hai người thật tốt, khiến người khác phải ghen tị, lúc trước Phụ hoàng loạn điểm uyên ương, hạ chỉ tứ hôn cho các ngươi, chắc không nghĩ tới khả năng các ngươi sẽ yêu nhau như vậy, đây có phải là hắn tính sai rồi không?”
 
Ninh Như Ngọc nhíu mày nói: “Thất công chúa nói sai rồi, tình cảm của ta và Minh Tông rất tốt là nhờ phúc của Hoàng Thượng, nếu Hoàng Thượng biết cũng sẽ rất vui mới đúng.”
 
Cho dù lúc trước xuất phát từ mục đích gì mà Cảnh Nguyên Đế lại tứ hôn cho nàng và Hoắc Viễn Hành, hiện giờ tình cảm của hai người rất tốt, Hoắc Viễn Hành là một người nam nhân tốt, nếu phải so sánh với phu quân đời trước của nàng là Hoắc Viễn Thành thì tốt hơn không biết bao nhiêu lần, nàng cảm thấy mình rất hạnh phúc, gặp được Hoắc Viễn Hành là may mắn của nàng.
 
Thất công chúa cười chế giễu: “Ta biết, tất nhiên người sẽ nói như vậy……” Sau đó thất công chúa lại lẩm bẩm gì đó, Ninh Như Ngọc không thể nghe rõ.
 
Ninh Như Ngọc tiến lên một bước, quan sát thất công chúa đầu bù tóc rối trước mặt, nếu không phải biết rõ thân phận của nàng ta, nếu không phải đang ở trong phòng giam của Đại Lý Tự, nếu nàng ta xuất hiện trên đường cái với dáng vẻ này, không chừng bị người qua đường nhận nhầm là khất cái không có nhà để về.
 

“Thất công chúa, ta muốn hỏi ngươi vài câu?” Ninh Như Ngọc nhìn nàng ta, nói: “Vì sao ngươi cứ một hai phải nhằm vào ta? Đến nỗi chẳng sợ phải giết người?”
 
Thất công chúa nghe câu hỏi của Ninh Như Ngọc, lại nhìn chằm chằm vào nàng rồi cười khanh khách quái dị: “Bởi vì ngươi đáng ghét, thật sự quá đáng ghét.”
 
Ninh Như Ngọc chớp chớp mắt, cắn môi nói: “Ngươi ghét ta?”
 
Thất công chúa kích động gào lên: “Đúng vậy, ta ghét ngươi, vì sao ngươi ưu tú như vậy? Vì sao ngươi lại có tất cả mọi thứ tốt đẹp? Vì sao lại bức tử lục công chúa? Nếu ngươi không ưu tú, không chọc người để ý, cho dù ngươi ngốc một chút, xấu một chút, không được người chú ý, lục công chúa cũng sẽ không để ý thấy ngươi, không cố tình nhằm vào ngươi, cuối cùng nàng ta sẽ không chết, ngươi nói xem có phải ngươi hại chết lục công chúa không? Nàng ta chết thì thôi đi, vì sao còn liên lụy tới ta? Ta và mẫu phi sắp không sống nổi nữa rồi, tất cả đều do ngươi làm hại, tất cả đều tại ngươi. Vì sao Hoắc Viễn Hành lại thích ngươi như vậy? Vì sao Phụ hoàng lại tứ hôn cho ngươi với hắn? Tại sao không ban ngươi cho kẻ khác? Ta ghét ngươi, không, ta hận ngươi, hận không thể giết chết ngươi! Nếu không phải Ninh Như Trân ngăn cản ta, ta đã sớm muốn giết ngươi, người chết không nên là Hứa Kiều, lẽ ra phải là ngươi mới đúng.”
 
“Ngươi vừa nói Ninh Như Trân ngăn cản ngươi?” Ninh Như Ngọc lắp bắp kinh hãi, vậy mà Ninh Như Trân lại ngăn cản thất công chúa động thủ với nàng.
 
“Đúng vậy, ngươi nói nàng ta có ngu hay không, cho rằng ngươi hạ độc nàng ta, sợ ngươi muốn chết, ta muốn giết ngươi, nàng ta lại sợ ngươi chết thì nàng ta không lấy được giải dược, không dám để ngươi chết! Ta nói ta có thể tìm ngự y giải độc cho nàng ta mà cũng không dám thử, đúng là người nhát như chuột lại ngu si không có đầu óc!” Thất công chúc cực kỳ khinh thường Ninh Như Trân, nếu không phải nàng muốn sống tốt hơn một chút thì căn bản cũng không nhẫn nhịu mà hầu hạ lục công chúa, càng không nhịn nhục mà hầu hạ Ninh Như Trân, đáng tiếc các nàng đều ngu dốt không thuốc chữa, thật khiến nàng quá thất vọng.
 
Ninh Như Ngọc và Hoắc Viễn Hành liếc mắt nhìn nhau một cái, lại tiếp tục hỏi thất công chúa: “Ngươi nói ngươi muốn giết ta, vì sao cuối cùng lại giết Hứa Kiều?”
 
“Các ngươi cho rằng Hứa Kiều là người tốt ư? Thật ra nàng ta cũng là một nữ nhân độc ác! Nàng ta cầm chứng cứ ta hãm hại Vân Châu để ép buộc ta vu oan lên đầu ngươi, ha ha, hóa ra người nàng ta thích không phải là nhị hoàng tử mà là Hoắc Viễn Hành……” Thất công chúa gân cổ hét to.
 
“Thật ư?” Ninh Như Ngọc mở to hai mắt, căn bản không thể tin nổi mình vừa nghe thấy điều gì.
 
Thất công chúa đang điên điên khùng khùng bỗng nhiên dừng lại một chút, ánh mắt chậm rãi chuyển hướng nhìn Hoắc Viễn Hành, chỉ vào Ninh Như Ngọc rồi mỉm cười với Hoắc Viễn Hành: “Ngươi nhìn nàng ta xem, thật ra nàng ta cũng không tốt như ngươi vẫn nghĩ, nàng ta cũng sẽ hạ độc người khác, cũng sẽ uy hiếp người khác, đều là nữ nhân có tâm tư ngoan độc!”
 
Sắc mặt Hoắc Viễn Hành lập tức trở nên lạnh lùng, tiến lên đem Ninh Như Ngọc kéo tới bên người, trầm giọng nói với thất công chúa: “Cho dù ngươi nói xấu Đình Đình như thế nào, ta đều chỉ tin tưởng những gì mà ta thấy, chỉ cần nàng nguyện ý ở bên ta, ta sẽ luôn đối xử tốt với nàng.”
 


Bình luận

Truyện đang đọc