[QUYỂN 2] NHÂN NGƯ HÃM LẠC

Sân đỗ máy bay trụ sở IOA.

Bạch Sở Niên mặc quần áo bệnh nhân, trên người khoác áo khoác của Rimbaud nhàn nhã đứng bên lan can đàibujc chủ tịch nhìn từng chiếc trực thăng vũ trang sơn logo PBB từ trên trời hạ cánh xuống, hơn mười chiếc xe trật tự nghiêm cẩn dừng ở sân thể dục, binh sĩ PBB mặc trang phục chiến đấu ngụy trang chỉnh tề khoác túi hành lý từ trên xe xuống xếp thành hàng ngũ nghiêm mật, chờ đợi mệnh lệnh của cấp trên.

Binh sĩ đặc chủng PBB Phong Bạo không giống với đồng phục của Thủy quân lục chiến Cuồng Sa, đồng phục tác chiến của lực lượng Phong Bạo là ngụy trang màu đen, trước ngực có logo PBBw, đồng phục của binh sĩ Cuồng Sa là ngụy trang màu xanh dương và mũ nồi màu xanh quân đội, trước ngực có logo PBBs, vì vậy binh lính từ xe buýt xuống tự động chia thành hai đội hình chữ nhật màu sắc khác nhau.

"Chỉnh tề ghê, đời này chưa từng thấy qua đội ngũ nghiêm túc như vậy." Bạch Sở Niên từ đáy lòng cảm thán.

"Hừ, mấy cái luộm thuộm của IOA các cậu sớm thay đổi đi, lần trước trao đổi huấn luyện vẫn có hiệu quả, mấy đứa nhỏ cậu mang theo qua có tiến bộ rất lớn, ban đầu ngay cả nội vụ cũng sửa sang lại không tốt, mỗi ngày bởi vì cái này mà bị phạt, đều là bởi vì cậu lên lương bất chính." Hà Sở Vị chắp tay ra sau thắt lưng, chậm rãi đi qua đi lui trên đài chủ tịch, thỉnh thoảng lấy ra bộ đàm, đem tổ làm việc phía dưới khiển trách một trận.

"Lấy đâu ra nhiều quy củ như vậy. Có điều là dùng thì rất có mặt mũi, không giống đám tiểu tử của tôi, mặt mũi đều phởn." Bạch Sở Niên ôm cánh tay như có điều suy nghĩ gật gù gật đầu.

Quân đội PBB đang lấy danh nghĩa diễn tập chung tập kết IOA, điều này có nghĩa là bọn họ đã chuẩn bị cho viện cấm, chờ đề xuất của hội trưởng vừa thông qua, lệnh khám xét và lệnh bắt giữ cùng nhau đi xuống, cục cảnh sát quốc tế sẽ bắt giữ tất cả các nghiên cứu viên, không loại trừ khả năng Ngải Liên vội vàng nhảy tường, quân đội PBB tập kết trước cũng chỉ là chuẩn bị toàn bộ để ngăn cản viện nghiên cứu phản kháng và bảo vệ dân thường.

"Vết thương của cậu còn chưa tốt hơn sao, rốt cuộc nghiêm trọng bao nhiêu vậy?" Hà Sở Vị nhìn từ trên xuống dưới đánh giá Bạch Sở Niên một phen, bụng và lồng ngực của hắn đều được quấn băng gạc, trên người cũng mặc quần áo bệnh nhân màu xanh trắng, cùng với lúc bình thường tinh thần phấn chấn trong sóng biển mang theo bộ dáng rất khác nhau.

Bạch Sở Niên vịn lan can, nhìn qua có chút mệt mỏi. Hắn hiển nhiên không khôi phục lại trạng thái thời kỳ toàn thịnh, làn da tái nhợt như tờ giấy, mí mắt cùng môi đều đỏ đến dị thường, nhìn qua so với bình thường gầy đi một chút. Hắn vẫn đeo nhẫn cưới, nhưng chiếc nhẫn lỏng lẻo và bị mắc kẹt trên đốt khớp tay đỏ của mình.

Hà Sở Vị không dám tin, hiện tại Bạch Sở Niên lại cho hắn một loại ảo giác yếu ớt, tinh thần yếu đi rất nhiều, cả người lộ ra một cỗ bệnh khí.

"Không phải là bệnh lao chứ, đừng có mà lây nhiễm cho tôi."

"Vậy nhất định càng phải phải lây nhiễm cho cậu đầu tiên." Bạch Sở Niên cọ một bước về phía bên người Hà Sở Vị.

Hà Sở Vị nhíu mày vỗ vỗ bả vai hắn: "Nói thật đi, không sao chứ?"

"Không thể nói hoàn toàn không có việc gì, chỉ có thể nói kéo dài hơi tàn." Bạch Sở Niên lười biếng nắm tay: "Hảo huynh đệ, tôi có thể sắp không còn nữa, nếu tôi thật sự không còn, cậu giúp tôi chăm sóc tốt học viên của tôi, vợ thì không cần cậu chăm sóc, dù sao cậu không có vợ cũng không có kinh nghiệm gì, bình thường lúc không có việc gì dẫn đội viên của cậu ra bờ biển nhặt rác ở đó là được."

"Shh..." Hà Sở Vị là vơ một nhúm cỏ nhét vào trong miệng Bạch Sở Niên, hắn biết ngay tiểu tử này trong miệng phun không ra được tiếng người nào mà.

Điện thoại di động trong túi Bạch Sở Niên rung rung, hắn lấy ra nhìn thoáng qua, là điện thoại video Kim Lũ Trùng gọi tới.

"Yo, nhanh như vậy đã đến rồi sao?" Bạch Sở Niên bấm nút nghe máy.

Khuôn mặt của Kim Lũ Trùng xuất hiện trên màn hình, một đôi mắt nhện phủ lớp kim loại nháy mắt hai cái trước ống kính, nhắm nhóc cười nói: "Bây giờ tôi đang ở căn cứ huấn luyện đảo Nha Trùng, PBB hộ tống các thí nghiệm thể cũng đến, tất cả mọi người đều ở đây."

Sau đó cậu đem máy tính giao cho xác ướp, xác ướp ôm máy tính chậm rãi lui ra phía sau, ống kính mới chậm rãi kéo ra xa.

Vu Tiểu Chanh ôm cổ Huck (thí nghiệm thể 7115 chim ó đuôi đỏ) chen vào ống kính: "Huấn luyện viên... A, Sở ca, anh bị thương đã khá hơn chưa?"

Bạch Sở Niên lộ ra răng sư tử: "Vết thương nhỏ không có gì đáng nói cả."

Huck nhìn thấy Bạch Sở Niên, mặt suy sụp, Vu Tiểu Chanh mạnh mẽ kéo mặt hắn làm cho hắn mỉm cười: "Ai nha, chào hỏi người khác một tiếng thì anh sẽ chết à?"

Huck miễn cưỡng vắt lời ra khỏi kẽ răng của mình: "Chào (Đồ chó)."

Con rối vải omega và omega mèo xiêm lôi kéo đôi chồng chất nhau nhút nhát và thí nghiệm chuột đồng trong lúc trao đổi huấn luyện cho Bạch Sở Niên xem.

Bọn họ thật sự quá nhát gan, bởi vì lúc trước ở PBB tiếp xúc qua với Bạch Sở Niên, dẫn đến hiện tại vừa nhìn thấy mặt Bạch Sở Niên liền bị kinh hách, một đầu đâm vào trong ngực mèo con bên cạnh phát run, thiếu chút nữa thì đụng người ngã xuống luôn.

Tâm lý sợ hãi của thí nghiệm thể nhỏ yếu đối với đồng loại cường giả rất khó tiêu trừ, nhất là dưới sự áp chế của loài cực hạn như mèo và chuột, cũng may học viên mèo chăm sóc bọn họ có thể làm cho bọn họ ít nhiều thích ứng một chút.

"Sở, Sở ca.. Hôm nay tôi mới dạy cho anh ta gõ chữ bằng cách sử dụng bính âm, tôi yêu cầu anh ta biểu diễn cho anh, nào, Dứa Lớn, anh gõ chữ tên tôi xem xem." Huỳnh đẩy tới một thí nghiệm thể voi Châu Phi khổng lồ, vừa xuất hiện đã chiếm hơn phân nửa màn hình, Dứa Lớn có chút thẹn thùng, liên tục che mặt trốn về phía sau Huỳnh.

"Cậu ta chính là quá thẹn thùng mà." Huỳnh gãi gãi đầu, đành phải bỏ qua.

Alpha Border collie đứng trên bãi cát, điều khiển máy bay không người lái mang theo những ấu trùng thí nghiệm thể biết bay lượn vòng quanh biển, vẫy vẫy bàn tay bày ra với Bạch Sở Niên.

Bạch Sở Niên cười cười: "Đoàn Dã, kỳ sát hạch cuối năm năm nay nghiêm túc một chút, anh trai cậu chờ cậu nhanh chóng tới lớp bộ phận kỹ thuật đấy."

Tiểu Border collie giơ tay ra làm cử chỉ ok: "Anh trai tôi còn chưa hói sao? Đến lúc hói rồi đấy."

Mười bốn thí nghiệm thể mà PBB thu hồi từ nhà tù quốc tế, cộng với một số thí nghiệm thể ban đầu và tù nhân của PBB, cộng với một số cơ thể thí nghiệm và ấu trùng mà IOA đã nhận được một thời gian trước đó, sau thời gian quan sát và điều trị, xác định rằng họ không còn có ham muốn tấn công con người, vì vậy tất cả đều được ở trên đảo Nha Trùng, cố gắng sống chung với trẻ em.

Ở góc màn hình, Vô Tượng Tiềm Hành Giả đang dùng ngón tay vẽ Mona Lisa trên bãi biển, Bảo tàng Turing ngồi bên cạnh cậu đọc sách, hai thí nghiệm thể có chỉ số IQ siêu cao này ngược lại rất có thể chơi cùng nhau.

Thí nghiệm thể bồ công anh đang khóc lóc đuổi theo mái tóc của mình bị gió biển thổi đi, thí nghiệm thể Corundum nhặt vỏ sò bên bờ biển, mài thành trang sức bóng loáng như bảo thạch gửi cho các học viên bên cạnh, các học viên líu ríu cùng bọn họ chơi thành một đoàn.

Hạ Văn Tiêu, Hạ Văn Ý đột nhiên chen vào trong ống kính, nhất thời trên màn hình chỉ còn lại hai cái mũi.

"Đội trưởng đâu? Đội trưởng chúng tôi đâu rồi, chúng tôi hộ tống thí nghiệm thể."

Bạch Sở Niên ôm lấy cổ của Hà Sở Vị, kéo hắn đến bên cạnh: "Đây này, lão Hà, lại đây nói hai câu đi."

Hà Sở Vị cứng nhắc dạy dỗ: "Hai đứa bây đừng chỉ lo chơi, huấn luyện không thể phí công vô ích được, có nghe thấy không?"

"Rõ rồi, đội trưởng, chúng tôi nhớ anh." Hai con sói nhỏ vô tâm vô phế cười ở đối diện màn hình.

"Hừ, đừng có mà đánh trống lảng, vô dụng thôi." Hà Sở Vị đeo kính râm, ho khan một tiếng, quay đầu sang một bên.

Bạch Sở Niên buông Hà Sở Vị ra, lười biếng giơ điện thoại di động đến chỗ không có người dặn dò bọn tiểu tử một phen rồi mới cúp video.

Cúp video xong, đồng hồ báo thức trên điện thoại di động liền vang lên, đến thời gian kiểm tra thân thể thường xuyên, hôm nay gió thổi lâu như vậy, đã đến lúc trở về phòng bệnh rồi.

Nằm viện quan sát hai ngày, chỉ số kết quả kiểm tra sức khỏe của Bạch Sở Niên đủ điều kiện, các chỉ số trên cơ thể đều giảm xuống tạm thời duy trì trạng thái ổn định, chỉ là còn chưa tìm được phương pháp triệt để áp chế thời kỳ biến xấu đi, bác sĩ không cho phép hắn ra khỏi khu vực trụ sở IOA để tránh bị bên ngoài kích thích, hơn nữa tùy thời theo dõi chặt chẽ tình huống thân thể của hắn.

Bạch Sở Niên ngồi trên giường bệnh đơn, đặt máy tính làm việc ở đầu gối, duyệt xem tư liệu hành động gần đây nhất của viện 109. Bởi vì đơn enin tạm thời thiếu hụt, hơn nữa chú Cẩm âm thầm thả ra thông tin viện nghiên cứu thiếu thuốc thiếu hụt chuỗi tài chính đứt gãy, rất nhiều hợp tác về cơ thể thí nghiệm đều NG, nhìn qua danh tiếng của viện nghiên cứu cũng đang trượt thẳng xuống dốc.

Tối hôm qua chú Cẩm và hội trưởng cố ý gọi video tới thăm tình hình thương tích của hắn, Bạch Sở Niên có chút ngượng ngùng, liên tục nói không có việc gì để bọn họ yên tâm. Hội trưởng còn đang ở Westminster, chú Cẩm đẩy hành trình của mình đi cùng vợ mình, Bạch Sở Niên không muốn để bọn họ ở xa ngàn dặm còn lo lắng cho mình.

Hiện tại xem ra chỉ cần viện nghiên cứu 109 duy trì tốc độ suy bại này thì không bao lâu nữa, cho dù đề xuất lần này của hội trưởng vẫn không thông qua, viện nghiên cứu cũng có xác suất rất lớn tự mình sụp đổ.

Bộ phận kỹ thuật Đoàn Dương cho biết, buổi sáng nhận được một ổ cứng di động do một con búp bê hình người gửi tới, bên trong đều là nội dung 109 nhân viên mạng nội bộ mới có thể duyệt. Người làm con rối ném trực tiếp tư liệu mà bọn họ đã trộm cắp từ nhà máy dược phẩm Walva ở thành phố Hồng Li cho IOA, đại khái là trong hành động cướp đoạt cơ thể thí nghiệm lần này, trong một thời gian rất dài cũng không có ý định đối kháng trực diện với viện nghiên cứu.

Bộ phận kỹ thuật kiểm tra vị trí hiện tại của người làm con rối phát hiện đã không còn ở trong phạm vi này nữa, cửa hàng búp bê ở phố hẹp treo biển cho thuê mặt tiền cửa hàng, đồ đạc bên trong vẫn còn, nhưng những búp bê con rối trên giá trưng bày sắt nghệ thuật đều đã dọn sạch. Sáng nay, các nhân viên tìm kiếm của chi nhánh Bắc Mỹ của IOA đã gửi tin nhắn, nói rằng họ đã tìm thấy dấu vết của người làm con rối nói rằng hắn đang hoạt động ở Canada, nhưng không có hoạt động đặc biệt, trụ sở IOA đã trả lời lại rằng bảo họ tiếp tục quan sát.

Bạch Sở Niên duyệt qua tư liệu do người làm con rối gửi qua sao chép xuống, phát hiện viện nghiên cứu cũng không hoàn toàn ngừng sản xuất dược tề, cho dù là dưới tình huống đơn enin thiếu hụt thì vẫn bảo đảm hoàn thành đơn đặt hàng trước đó, tận lực giảm tổn thất xuống.

Cửa phòng bệnh vang lên hai tiếng, Hàn Hành Khiêm đẩy cửa đi vào, trong tay cầm sách kiểm tra phòng.

"Hôm nay có chỗ nào không thoải mái không?" Hắn đi đến bên giường bệnh của Bạch Sở Niên, cúi người nâng cằm Bạch Sở Niên lên, kiểm tra con ngươi có phát ra ánh sáng xanh hay không, lại mở miệng kiểm tra răng thú có phát triển hay không, sau đó ấn đầu hắn, kiểm tra tuyến thể có sưng đỏ bất thường hay không.

Sưng đỏ dị thường không có, sưng đỏ bình thường vẫn có, trên tuyến thể của Bạch Sở Niên có hai hàng dấu răng, còn dính mùi pheromone miêu bạc hà, vừa nhìn đã biết là con cá kia cắn.

"Không có không thoải mái." Bạch Sở Niên thành thành thật thật mặc hắn đùa bỡn.

"Mặc dù đời sống tình dục thích hợp có thể làm cho cậu phục hồi nhanh hơn, nhưng đừng ham muốn quá độ."

"Lão bà quấn lấy người, tôi không có biện pháp." Bạch Sở Niên lười biếng ngáp một cái, dựa vào tựa lưng trên giường bệnh: "Rimbaud sao còn chưa trở về nữa, đi căng tin mua một phần cơm mà thôi... Sẽ không ăn hết thìa của căng tin đấy chứ."

"Anh ấy ở chỗ lão sư của tôi, khi đến tôi có thấy anh ấy."

"Anh ấy tìm bác sĩ Chung làm gì?"

"Còn có thể làm gì, lo lắng cho cậu chứ sao nữa."

"À" Bạch Sở Niên vụng trộm đến gần Hàn Hành Khiêm hỏi: "Anh ấy dấu tôi cùng các anh nói cái gì sao? Gần đây có rất nhiều chuyện xảy ra, tôi sợ anh ấy buồn."

"Yên tâm, anh ta thành thục hơn cậu nhiều lắm, anh ta sống lâu như vậy, có sóng to gió lớn nào mà chưa từng thấy qua chứ. Tính cách anh ta cứng rắn, lại kiêu ngạo, cho dù khổ sở cũng sẽ không lộ ra cho chúng ta xem đâu." Hàn Hành Khiêm rút ra bút bi trước ngực, cúi đầu ghi lại tình huống của Bạch Sở Niên trong sách kiểm tra phòng, ấn chuông gọi y tá tiến vào cho Bạch Sở Niên một lọ thuốc trấn an.

"Hàn ca, anh xem cái này này." Bạch Sở Niên đem máy tính chuyển qua hướng về phía Hàn Hành Khiêm: "Viện nghiên cứu kia vẫn kiên trì sản xuất dược tề, không có đơn enin, hiệu quả của dược tề này vẫn không ảnh hưởng à? Vậy thì chúng ta không phải là tống công vô ích rồi sao?"

"Chúng ta đã nghiên cứu qua đơn rồi, đã xác nhận tác dụng của loại nguyên liệu này trong dược tề." Hàn Hành Khiêm nói: "Đây là một loại thuốc an ủi gây nghiện mạnh, có thể cải thiện đáng kể sự tuân thủ của đối tượng thí nghiệm thể."

Hàn Hành Khiêm cẩn thận xem qua tài liệu trên máy tính về việc viện nghiên cứu tiếp tục sản xuất dược tề, suy nghĩ một chút lại nói: "Không có dược tề đơn enin, hiệu quả bản chất không thay đổi, nhưng tính phục tùng của cơ thể thí nghiệm sẽ rất nhanh trở nên kém đi, cơ thể thí nghiệm hung mãnh, bọn họ bán cho các quốc gia và tổ chức thí nghiệm thể lại càng là tinh anh vạn dặm chọn một, Ngải Liên đây là dự định kiếm được một đợt tiền rồi sau đó chạy trốn sao?"

Bạch Sở Niên nhíu mày, để cho bộ phận kỹ thuật gửi tin nhắn cho chi nhánh IOA nằm ở các quốc gia khác, để cho bọn họ cảnh giác lưu ý các tổ chức và quốc gia đã từng mua cơ thể thí nghiệm.

——

Trụ sở viện 109.

Ngải Liên ngồi tại bàn làm việc của mình, mang theo cà phê và xem video thử nghiệm được truyền qua máy tính.

Một chuỗi video đều là kỷ lục huấn luyện của Vĩnh Sinh Vong Linh, đây là tác phẩm cường đại nhất của cô ta, bất luận đối thủ là ai, hắn đều có thể một kích tất sát, cho dù là thí nghiệm thể cấp A3 cũng không phải là đối thủ của hắn.

Nhưng một cơ thể thí nghiệm mạnh mẽ hơn cũng có nhược điểm.

Trong video, Vĩnh Sinh Vong Linh vẫn luôn biểu hiện ngoan ngoãn nghe lời đột nhiên cố gắng phá vỡ hộp bồi dưỡng, nhưng bốn góc lồng nuôi cấy được lắp đặt lưới chụp đông lạnh nitơ lỏng chuyên dùng đối phó với cơ thể thí nghiệm, một phát pháo nitơ lỏng liền đông cứng Vĩnh Sinh Vong Linh, thẳng đến khi thân thể tan băng mới khôi phục lại năng lực hành động.

Lưới bắt nitơ lỏng là kiệt tác của nhà nghiên cứu vũ khí dưới trướng Ngải Liên, lợi dụng tuyến thể tôm Bắc Cực chế tạo, ngay cả Thần Sứ cùng Điện Quang U Linh cũng sẽ bị đạn nitơ lỏng này đông lạnh, chứng minh loại đạn nitơ lỏng này là vũ khí hiệu quả nhất để khống chế tất cả các thí nghiệm thể, nghiên cứu viên phát minh ra đạn nitơ lỏng cũng được thăng chức tăng lương, Ngải Liên chưa bao giờ bạc đãi các nhà khoa học thiên tài dưới tay mình.

AI "Đăng" phát ra âm thanh nhắc nhở: "Đội ngũ người làm con rối bị thương nặng, lõi cơ khí của Eris bị hư hỏng, Kỳ Sinh Cốt bị cắn trả trọng thương, nội tạng Đế Ngạc bị tổn thương, bọn họ đã chạy trốn sang Canada."

Ngải Liên dùng đầu ngón tay lau một chút son môi dính trên chén Mark: "Hừ... Những ấu trùng các thí nghiệm thể vô dụng coi như tặng cho chúng đi."

Đăng nói thêm: "Năm thí nghiệm thể A3 mà chúng ta phái ra đã bị chết bốn, Velociraptor, Khiên Athena, Thực Miên bị Eris đánh chết, Hà Thời Lộc thì bị Vĩnh Sinh Vong Linh đánh chết."

Ngải Liên nhíu mày: "Vĩnh Sinh Vong Linh giết người của mình?"

Đăng trả lời: "Tôi đã ra lệnh quay về, nhưng bị Vĩnh Sinh Vong Linh từ chối."

Ngải Liên hừ nhẹ: "Hắn đúng là ham chơi. Cậu biết phải làm gì chưa?"

Đăng: "Ok. Lưới chụp nitơ lỏng đã được phát ra."

Ngải Liên nhìn máy tính truyền đến thời gian thực giám sát, trên màn hình xuất hiện hình ảnh Vĩnh Sinh Vong Linh, Vĩnh Sinh Vong Linh đang phiêu đãng không mục đích trên không trung, đột nhiên, một máy bay không người lái xuất hiện, bắn một viên đạn nitơ lỏng về phía hắn.

Vĩnh Sinh Vong Linh đeo vòng định vị của viện nghiên cứu, vị trí của hắn tùy thời sẽ bị truy tung, căn bản không cách nào thoát khỏi sự giám thị của bọn họ.

Vĩnh Sinh Vong Linh trong nháy mắt đông lạnh cứng ngắc, từ trên không trung rơi xuống, ngã trên mặt đất, tay chân đều trực tiếp bị ngã gãy, bay ra xa vài thước.

Ngải Liên nhìn hình ảnh trong camera cười lạnh: "Phái người đi đưa hắn về đây đi."

"Vâng."

"Hôm nay không có việc gì ta sẽ trở về thăm Tiêu Cảnh, đã mấy ngày rồi, hắn còn đang tuyệt thực với ta, nam nhân thật sự là khó dỗ dành."

Ngải Liên rời khỏi văn phòng, AI Đăng chịu trách nhiệm tắt điện trong văn phòng, khóa cửa ra vào và cửa sổ.

Máy tính trên bàn vẫn còn trên trang giám sát thời gian thực trước khi tắt. Trực thăng từ trên không trung chậm rãi tiếp cận, mấy nghiên cứu viên mặc quần áo bảo hộ theo dây thừng hạ cánh, đem thân thể Vĩnh Sinh Vong Linh đông cứng khóa vào trong thủy tinh, trực thăng mang theo bọn họ trở về.

Mà bên cạnh đống cỏ hoang khiêm tốn, một đoạn tay Vĩnh Sinh Vong Linh đông cứng té ngã rơi rải rác trong bụi cỏ hỗn loạn, ngón tay nhẹ nhàng giật giật.

Tay gãy nhanh chóng tan băng, ngón tay linh hoạt như chi của sâu, bò nhanh trên mặt đất, khi các nhà nghiên cứu thu hồi thang lái trực thăng dùng sức nhảy lên, bắt được xà ngang ở đoạn cuối của thang thoát vị.

"Hì hì!"

Bình luận

Truyện đang đọc