[QUYỂN 2] NHÂN NGƯ HÃM LẠC

Bạch Sở Niên trong cơ thể thừa hưởng một bộ phận năng lực thanh lọc của Rimbaud, nhưng chỉ có thể duy trì thuốc nhiễm trùng lấp đầy đầu đạn không lan rộng trong cơ thể.

Rimbaud dùng hai ngón tay kẹp lấy đầu lưỡi của hắn, bảo hắn khẽ há miệng, răng nanh cắn vào xương ngón tay mình, tránh khi quá đau không khống chế được mà cắn mình, tay kia hai ngón tay thò vào trong lỗ đạn chảy máu, kẹp đầu đạn ra.

Bạch Sở Niên đau đến cả người căng thẳng, thân thể cứng đờ, không khống chế được cắn chặt ngón tay Rimbaud.

"Lấy ra rồi, không đau nữa." Ngón tay Rimbaud bị răng nanh của hắn cắn ra hai lỗ, từng dòng từng dòng máu chảy ra, nhỏ xuống đầu lưỡi hắn bị kẹp lấy, cùng nước trong suốt hỗn hợp đến một chỗ, theo khóe miệng không cách nào khép lại chảy xuống.

"Không đau nữa, được rồi." Ngoài miệng Rimbaud nhẹ giọng dỗ dành, đầu ngón tay lại một lần nữa thò vào trong lỗ đạn máu chảy không ngừng, hơi cong đầu ngón tay, đem độc tố nhiễm trùng còn sót lại trong máu thịt cạo ra.

Nỗi đau kịch khó có thể chịu đựng khiến Bạch Sở Niên run rẩy không ngừng, nhãn cầu sung huyết bò đầy tơ máu, nước mắt không tự chủ được chảy ra tuyến lệ, làm mờ tầm mắt.

"Được rồi, làm sạch rồi." Rimbaud lần cuối cùng rút ngón tay ra, từ trong ba lô trang bị lấy băng y tế ra, quấn cho Bạch Sở Niên vài vòng chờ miệng vết thương khép lại.

"Đệch... mạnh quá, đau chết tôi rồi." Bạch Sở Niên kiệt sức, đầu vùi vào hốc vai Rimbaud, trọng lượng thân thể toàn bộ đè lên người Rimbaud, hít thở yếu ớt, chậm rãi khôi phục thể lực.

Tay trái Rimbaud ôm lấy hắn, miễn cho hắn từ trên xà treo rơi xuống, vỗ nhẹ lưng hắn, phóng ra tin tức tố trấn an an ủi, phát hiện trên da tay phải còn lưu lại máu của Bạch Sở Niên.

Anh giơ tay phải lên trước mặt quan sát, huyết dịch đỏ tươi theo đầu ngón tay chảy đến lòng bàn tay, lan tràn trong nếp đường chỉ tay da trắng như tuyết.

Máu chảy thành một bức tranh trừu tượng trong hoa văn tay, Rimbaud xuất thần quan sát, nhìn thấy có chút si mê, vươn đầu lưỡi liếm liếm đầu ngón tay.

Hương Brandy nhàn nhạt và mùi máu tươi từ trong miệng tràn ngập, Rimbaud quên mình nhấm nháp nó.

Cằm Bạch Sở Niên đặt lên vai Rimbaud hôn mê một lát, ngây ngô tỉnh lại, thấy Rimbaud không nhúc nhích, liền khàn giọng hỏi: "Anh đang làm gì vậy?"

Rimbaud liếm vết máu cuối cùng trên đầu ngón tay của mình trả lời một cách trung thực: "Tôi đang làm tình với linh hồn của em." Ngữ điệu mang theo dư vị hưng phấn.

"...... À...?" Bạch Sở Niên mệt mỏi ngồi dậy, lười biếng ngáp một cái, mũi răng sư tử vươn ra, lại bị đôi môi mỏng che lại trong miệng, liếc mắt nhìn thấy đầu đạn trong tay Rimbaud, đầu đạn đặc thù khắc hoa văn khe rãnh, thuốc lây nhiễm cô đặc vẫn áp súc trong những khe rãnh này.

"Đầu đạn rách còn cầm nó làm gì, mau ném đi."

"Không ném. Tôi sẽ trả lại cho ả ta. Đánh không lại liền móc súng, chơi như này ai chơi nổi." Rimbaud nhét đầu đạn vào rốn mình, thoạt nhìn giống như một cái rốn màu bạc lấp lánh.

Tính cách ghi thù của Rimbaud Bạch Sở Niên rõ ràng nhất, trước kia có thù tại chỗ báo, hiện tại không giống, bề ngoài vân đạm phong khinh nhưng trong mắt lại lộ ra hung ác.

"Được rồi lão bà, đừng tức giận nữa, lông mày đều xoắn hết lại rồi." Bạch Sở Niên giơ tay khoác lên cổ anh, ôm Rimbaud lại hôn một cái, hôn vào vành tai anh, Rimbaud rất được hưởng thụ, lỗ tai biến thành tai vây màu lam dài nửa trong suốt, lại chậm rãi biến thành đỏ, cuộn lại, đầu đuôi cá thoải mái cuốn thành hình trái tim.

"Đứng lên, trước tiên hãy đi xuống xem một chút đã." Bạch Sở Niên giật giật thắt lưng, vết thương đã khép lại hơn phân nửa, chống đỡ thân thể đứng lên là không thành vấn đề.

Rimbaud trèo xuống xung quanh dây cáp thép thang máy, Bạch Sở Niên nhảy xuống đệm ngang giữa xà ngang, linh hoạt bò xuống phía dưới.

Cái giếng thang máy này dựng thẳng vô cùng sâu, ít nhất leo xuống dưới một hai trăm mét mới đến cuối, thang máy rơi xuống đáy, mãi cho đến khi chạm đáy, Rimbaud cũng không phát hiện ra thứ gì khác.

Bạch Sở Niên ngậm đèn pin, sau khi rơi xuống đất chiếu rọi bốn phía, phát hiện giữa xà ngang để lại một ít vết trầy xước đánh nhau, nhìn hình dạng là kéo màu bạc do dải dây cót biến thành lưu lại.

Hắn cúi đầu cẩn thận xem xét, phát hiện một trong những mặt ngoài xà ngang rơi xuống một bãi nước nhỏ.

Bạch Sở Niên cẩn thận xé một đoạn băng y tế, đặt ở trên bãi chất lỏng trong suốt kia.

Băng bị ăn mòn và một lỗ lớn bị đốt cháy do cacbua chuyển sang màu đen.

Là axit sulfuric đậm đặc.

"A." Bạch Sở Niên ôm hối hận nặng nề đập xà ngang một quyền: "Lúc trước Eris nhét một thùng axit sulfuric đậm đặc vào trong túi tạp dề của người làm con rối. Không để cho bọn họ ngỏm luôn ở đây thật sự là tính là bọn họ may mắn. Chết cũng phải kéo theo bọn họ."

"Tôi thấy em tiêm một mũi cho con búp bê rách."

"Ừm, có tiêm, nhưng hắn nhảy quá nhanh, còn chưa nhìn ra hiệu quả như thế nào." Bạch Sở Niên lấy ra ống tiêm kia chỉ còn lại hai phần ba mũi tiêm quan sát: "Anh nói xem đây là thật hay giả?"

"Đưa tôi." Rimbaud cầm súng tiêm, trực tiếp đâm vào cổ mình, đẩy một nửa dược dịch màu đỏ vào trong cơ thể mình. Năng lực thanh lọc của anh mạnh hơn nhiều so với hiệu quả dược vật do con người chế tạo, cho dù đây là một ống độc dược cường hiệu cũng không thể làm gì được anh.

Đợi một lát, Rimbaud xác định nhìn về phía hắn: "Dù sao cũng không phải độc dược."

"Không phải độc dược..." Bạch Sở Niên suy nghĩ một chút, nếu như là dược tề Ngải Liên lưu lại, cô ta không có lý do gì mà lưu lại liên hợp tố thật cho bọn họ, lại còn một lần lưu lại sáu kít. Hắn ngửi ngửi mùi trên ống kim, trên ống kim tựa hồ lưu lại một chút mùi pheromone nhàn nhạt, có chút quen thuộc, nhưng quá nhạt, hắn nhớ không ra.

"Nếu tôi là Ngải Liên, tôi muốn xem náo nhiệt, tôi vì sao không lưu lại một nhánh dược tề rồi xem mọi người tranh đoạt, tốt nhất là dược tề này là độc dược, người đoạt thắng tiêm xong liền ngẻo, như này mới rất kịch tính. Giữ lại sáu kít nhiều như vậy... Vậy chúng ta tại chỗ đạt được sự đồng thuận, mỗi người chia làm ba kít, khả năng này không phải là lớn hơn sao?" Bạch Sở Niên có chút buồn bực.

Đột nhiên, Bạch Sở Niên ngồi thẳng người: "Trên máy tính có đặt video? Ngải Liên đã ghi âm trước và tự động bắt đầu phát lại sau khi phát hiện chúng ta. Đúng rồi... Chúng ta cũng không nói chuyện với cô ta!"

"Cô ta nói Ma Sứ không đi cùng chúng ta. Chắc cô ta đã nhìn thấy báo đen trước." Bạch Sở Niên lại cẩn thận ngửi một ngửi ống kim, hoa sen bạc nhạt nhẽo bị khứu giác nhạy bén bắt được, trong trí nhớ so sánh với mùi của báo đen.

Một lần tiếp xúc gần đây nhất giữa hắn và báo đen là khi ở gần căn cứ bồi dưỡng thành phố Hồng Li, báo đen chạy tới khuyên can giữa hắn và Eris, cũng dùng năng lực A3 Lời quỷ thì thầm nói ở bên tai để ngăn hắn giết Eris.

Khi đó, bọn họ đều bị dính mưa lớn, mùi bụi bặm do mưa bốc lên che giấu pheromone của báo đen, nhưng theo trí nhớ mà nghĩ lại, mùi trên người hắn và mùi trên kít tiêm dính rất giống nhau.

Tin tứ tố hoa sen bạc.

Bạch Sở Niên lấy kim tiêm trong tay: "Báo đen để lại cho chúng ta sao? Hắn ta đã ở đây?"

Rimbaud cũng tiến lại gần ngửi ngửi, như có điều suy nghĩ kết luận: "Quả nhiên đầu mèo chính là khiến người ta thích."

"Nếu như trên máy tính chiếu video, vậy Ngải Liên nhất định không còn ở đây nữa, cô ta đang lừa gạt chúng ta xâm nhập, đại khái là sẽ có bẫy đang chờ chúng ta." Bạch Sở Niên thu hồi liên hợp tố, ngẩng đầu nhìn phía trên, lối ra phía trên có súng máy hạng nặng canh giữ, đường đến cũng bị ngọn lửa chặn lại, không biết đã dập tắt chưa, nhưng có thể tưởng tượng nhiệt độ nhất định vô cùng cao, Rimbaud căn bản chịu không nổi, muốn trở về là không có khả năng.

"Kiên trì đi tiếp thôi, vừa đi vừa nhìn. Lão bà, nếu thật sự không được thì anh đem viện nghiên cứu này dìm xuống đi, ai sợ ai cơ chứ." Bạch Sở Niên bật đèn pin đi về phía trước, đưa tay ra sau lưng, mở lòng bàn tay ra.

Rimbaud đặt tay lên, liền lập tức bị Tiểu Bạch nắm lấy, giống như đang chạm vào một đóa hải quỳ ấm áp.

Mặc kệ nắm tay bao nhiêu lần, mỗi một lần được nắm chặt trong lòng đều sẽ bắt đầu nổi lên sóng biển. Trái tim của những người sống trên biển được kết nối với lồng ngực Rimbaud, vì vậy mỗi cơn bão và sóng thần được nhấc lên trên biển trái đất là trái tim của Thần.

"Tiểu Bạch, tôi..."

Bạch Sở Niên quay đầu lại nhìn anh: "Hả?"

Rimbaud bị ánh mắt dịu dàng kiên nhẫn cong lên của hắn bừng tỉnh, suy nghĩ hồi lâu, mới nghiêm túc nói: "Tôi muốn dẫn em tuần tra lãnh địa, phạm vi toàn cầu."

Bạch Sở Niên cười ra tiếng: "Cái đó gọi là đi du lịch vòng quanh thế giới, lão bà ngốc ạ."

Rimbaud lắc đầu, cảm thấy hắn nói không đủ chính xác.

"Tôi muốn giới thiệu em với bạn bè cũ của tôi, và với mỗi con sên biển."

Bình luận

Truyện đang đọc