[QUYỂN 2] NHÂN NGƯ HÃM LẠC

Khoang bồi dưỡng hai bên vẫn đang chen chúc ở giữa, lúc này khoảng cách hai bên chỉ còn lại 30cm, Bạch Sở Niên thậm chí không cách nào đứng ngang người, không khí cũng bắt đầu trở nên mỏng manh, hắn nhịn xuống đau lòng, kéo Rimbaud vào trong khoang nuôi dưỡng của Trân Châu lúc trước.

Không gian rốt cục cũng hơi lớn một chút, Rimbaud rốt cục cũng có thể mở thân thể nằm trong ngực Bạch Sở Niên, suy yếu dựa vào trong khuỷu tay hắn, nửa nhắm mắt, lông mi vàng nhạt run rẩy.

Bạch Sở Niên cực kỳ đau lòng cúi người xuống, nghẹn ngào hôn lên mắt anh một cái: "Rimbaud, anh có thể khôi phục lại đi? Không có chuyện gì mà anh không làm được, phải không? Anh mau nói cho tôi biết đi."

"Tôi có rất nhiều chuyện không làm được." Môi Rimbaud dần dần rút đi huyết sắc, nâng đầu ngón tay tái nhợt đỡ lên hai má Tiểu Bạch: "Ví dụ như, không cứu được em."

Bạch Sở Niên không thể khống chế trạng thái, tai sư tử dán sát vào tóc, nỗi sợ hãi sâu trong nội tâm xuyên thấu qua bản năng biểu hiện ra bên ngoài.

"Tôi không nên đến đây, tôi nên về nhà với anh. Là tôi quá tham lam, tôi muốn ở cùng anh lâu hơn một chút... Ngay từ đầu anh đã nhân nhượng tôi vì tôi mà ở lại trên đất liền, vì tôi mạo hiểm tiến vào viện nghiên cứu, thực xin lỗi..."

"Dọa em đấy, chỉ là chút vết thương nhỏ mà thôi." Rimbaud dùng đầu ngón tay cái lau nước mắt cho hắn.

Bạch Sở Niên lập tức ngẩng đầu, chóp mũi phiếm hồng nhìn anh, hít hít mũi: "Thật sao?"

Rimbaud lau ánh mắt hắn, quay đầu nhìn về phía Trân Châu đang lúng túng dừng ở cửa.

Ngực Trân Châu cũng trúng một phát đạn của Rimbaud, viên đạn đá trái tim Biển Chết xuyên thủng thân thể bé, viên đạn lưu lại lỗ hổng bốc khói đen ra ngoài, không cách nào khép lại, thân thể Trân Châu cũng bởi vì linh hồn bị nghiền nát mà từng chút một trở nên tàn phá.

Trân Châu quỳ trên mặt đất, cẩn thận vịn khung cửa không dám tiến vào, thẳng đến khi thấy Rimbaud vẫy tay với mình mới vội vàng bò vào, quỳ gối bên cạnh Rimbaud, bàn tay nhỏ bé cẩn thận đặt ở đầu gối.

"Siren." Trân Châu chắp hai tay, cúi đầu, trán sắp chạm đất, hướng thủ lĩnh biểu hiện tư thái thần phục.

Rimbaud cũng không rõ đã xảy ra chuyện gì, nhưng có thể đoán được là thi thể Trân Châu ở bên ngoài đi theo Vĩnh Sinh Vong Linh cuối cùng lại lựa chọn thần phục mình, Vong linh triệu hoán thể trước mặt mới có thể đột nhiên đình chỉ công kích và nhận thua.

Rimbaud miễn cưỡng giơ tay lên, xoa xoa mái tóc xoăn mềm mại của Trân Châu, đầu ngón tay nâng cằm bé lên, bảo bé ngẩng đầu nhìn Tiểu Bạch: "Con có biết đây là ai không?"

Trân Châu ngơ ngác quan sát Bạch Sở Niên, lắc đầu.

Rimbaud dạy bé phát âm từng âm tiết: "Daimi. (Ba ba)"

"Daimi." Trân Châu nhỏ giọng lặp đi lặp lại, nghe lời cọ đến bên cạnh Bạch Sở Niên, giống như cún con dùng đầu cọ cọ tay hắn.

Bạch Sở Niên sửng sốt, giơ tay lên không biết nên làm gì. Một khắc trước còn vì Rimbaud trọng thương mà nổi lên sát tâm, lúc này lại dập tắt, hắn vẫn không thể oán hận đứa nhỏ đáng thương không thể sinh ra này, hắn chỉ oán hận Ngải Liên, cũng oán hận chính hắn.

"Daimi, daimi." Trân Châu tựa hồ cảm ứng được tin tức tố dịu dàng trên người alpha trước mặt, bản năng khiến bé muốn được vuốt ve và an ủi, mềm mại dính vào cánh tay Bạch Sở Niên, hấp thu pheromone trấn an vốn nên có nhưng lại bị thiếu thốn nhiều năm qua.

Bạch Sở Niên giang tay đem Trân Châu cùng Rimbaud cùng nhau ôm vào trong ngực, phóng thích ra đại lượng tin tức tố trấn an, đem bọn họ ôm dưới thân mình che chở.

Rimbaud khẽ hôn lên trán Trân Châu một cái, cầm tay Bạch Sở Niên đặt lên gáy Trân Châu, dùng giọng nói thuần tình cùng từ tính ở bên tai Trân Châu chậm rãi nói: "Daimi đặt cho con một cái tên rất dễ nghe là Bạch Ái Tinh, con thích không?"

Trân Châu đắm chìm trong hạnh phúc vô biên, nhắm mắt lại gật đầu: "En."

Lỗ đạn sau lưng bé còn đang bốc khói đen ra ngoài, linh hồn trọng thương đang trôi đi, một tay và một chân của Trân Châu đều biến mất, lỗ đạn trên thân thể cũng càng mở rộng, cắn nuốt thân thể xám trắng của bé.

"Con có nhận cái tên này không?" Rimbaud hỏi bé.

Thân thể Trân Châu còn không ngừng rách nát tiêu tán, lúc này bé thậm chí không cách nào quỳ xuống giữ thăng bằng được nữa, chỉ có thể lưu luyến dán má lên tay Bạch Sở Niên và Rimbaud, chân thành trả lời: "Con nhận."

Khi bé trả lời, cơ thể đột nhiên ngừng tiêu tan nhưng dần dần bị nén đông lại, càng ngày càng nhỏ, bị không khí ép thành một quả cầu thủy tinh nhỏ.

Năng lực M2 Hủy diệt của Thần Sứ: Dùng hình cầu không tinh thể lưu lại linh hồn, [khi quả cầu thủy tinh bị nghiền nát, nứt vỡ], người bị hủy diệt sẽ bị xóa khỏi tin tức của mình trên thế giới, ngoại trừ Bạch Sở Niên, những người khác sẽ mất đi trí nhớ đối với người kia, đồng thời mất đi hứng thú tìm kiếm sự tồn tại của người đó.

Quên lãng là sự ra đi thuần khiết hơn cái chết.

Tuy rằng Vong linh triệu hoán thể của Trân Châu là màu xám trắng nhưng hạt thủy tinh rơi vào trong lòng bàn tay Bạch Sở Niên lại là màu hồng nhạt, giống như sữa dâu tây đông cứng.

Bạch Sở Niên đem hạt thủy tinh nắm vào lòng bàn tay, cẩn thận bỏ vào trong túi, sợ nó vỡ vụn, ôm chặt lấy Rimbaud, vùi mặt vào trong cổ anh, nước mắt không ngừng rơi trên băng dưỡng ẩm quấn lên người Rimbaud.

Rimbaud càng thêm mệt mỏi, nằm trong khuỷu tay Bạch Sở Niên, hô hấp cũng trở nên yếu hơn.

"Randi..." Rimbaud gian nan giơ tay lên sau gáy hắn, khiêu dâm cọ cọ tuyến thể của hắn, miễn cưỡng nhếch khóe môi cười khẽ: "Obe?"

Bạch Sở Niên đầu đau như muốn nứt ra sắp hít thở không thông, hướng nhân ngư hét lớn: "Đã là lúc này rồi, rốt cuộc anh đang suy nghĩ cái gì vậy!"

Bị mèo con rống lên Rimbaud có chút ủy khuất, cau mày dỗ dành hắn: "Tôi là vĩnh sinh bất tử, bất luận lực lượng nào cũng không thể giết chết tôi. Ném tôi xuống biển, chôn cất dưới cát, đại dương sẽ cung cấp cho tôi cho đến khi chữa lành, nhiều thập kỷ sau tôi sẽ được nguyên vẹn. Nhưng khi tôi thức dậy, tôi sẽ không bao giờ gặp lại em nữa. Tôi sẽ phải ở dưới đáy biển lục lọi mấy trăm triệu con sao biển mới có thể tìm được cái mà em biến thành."

"Đừng nói nữa, tôi mang anh đi ra ngoài." Bạch Sở Niên rất nhẹ nhàng đem Rimbaud đặt trên mặt đất, bẻ bẻ bông tai xương cá quặng chỗ một góc trái tim Rimbaud trả lại cho anh, tỉ mỉ đem khối khoáng thạch kia từ lúc Rimbaud bị một cái lỗ lớn trên lồng ngực đánh ra bổ sung trở về.

Một góc quặng thạch bù lại khoảng trống trong tim, vết nứt của trái tim liền bắt đầu chậm rãi dính lại, tuy rằng tốc độ khôi phục rất chậm nhưng có còn hơn không, Rimbaud hơi dễ chịu một chút, nằm trên mặt đất nhắm mắt nghỉ ngơi.

Nhìn thấy biểu tình an ổn một chút của Rimbaud, Bạch Sở Niên mới ý thức được, một khối khoáng thạch nhỏ bẻ xuống làm bông tai cho hắn đối với Rimbaud mà nói cũng không thể thiếu, cũng không phải cái gì có cũng được không có cũng được, có lẽ mất đi một góc trái tim, mỗi ngày anh sẽ đều mơ hồ đau đớn, nhưng anh không quan tâm. Tình yêu của nhân ngư vừa cố chấp lại điên cuồng như vậy.

Bạch Sở Niên dùng sức tát mình một cái, cực lực làm cho mình tỉnh táo tỉnh táo lại, ở trong khoang bồi dưỡng dọc theo từng tấc tường mò mẫm, tìm đường ra.

Nếu không tìm thấy lối thoát, cabin nuôi cấy này sẽ trở thành quan tài trong suốt mà họ chôn cất ở đây.

Bạch Sở Niên chú ý tới khẩu súng máy hạng nặng của Trân Châu lưu lại, bước nhanh chạy tới đem nó chuyển vào.

Xuyên thấu qua vách khoang bồi dưỡng kim loại trong suốt, Bạch Sở Niên nhìn thấy rất nhiều thí nghiệm thể cấp A3 ngủ say trong khoang bồi dưỡng của mình, nếu như hắn muốn phá hư khoang bồi dưỡng chạy ra ngoài, tất nhiên sẽ thả ra các thí nghiệm thể khác ra theo, trong cơ thể chúng đặt chip chiến đấu đời thứ hai, dục vọng tàn sát sẽ làm cho toàn thân bọn họ không nhận chỉ biết giết chóc cùng phá hư, trong thời gian ngắn câu thông hợp tác là không có khả năng.

Bạch Sở Niên do dự, quay đầu lại nhìn lại, Rimbaud cuộn mình trên mặt đất, đem mình cuốn thành nửa quả bóng, tuy rằng ngoài miệng anh không nói mình đau bao nhiêu nhưng Bạch Sở Niên lại cảm giác được.

Bạch Sở Niên ném ba lô xuống, tháo băng đạn trên người, tận lực làm cho mình mang trọng lượng ít nhất, sau đó đem súng máy hạng nặng đá trái tim Biển Chết đeo trên người, một tay nâng súng máy, tay kia ôm Rimbaud lên.

Rimbaud đã rất khó để mở mắt của mình và hỏi yếu ớt: "Nặng sao?" Đuôi cá dài ba mét rất nặng, nhưng bây giờ anh cũng thật sự không còn sức lực biến thành hình dáng con người nữa.

"Nắm chặt tôi, không sao đâu." Bạch Sở Niên nhấc chân lên để cho mình ôm chắc hơn một chút: "Xe hai tấn tôi đều di chuyển được, lão bà hai trăm cân* tính là cái gì."

*VN= 100kg

"Di chuyển chuyển đồ khuân vác và di chuyển chạy giống nhau sao?"

"Anh và xe hơi cũng không giống nhau."

"Hen!"

Bạch Sở Niên lui ra sau vài bước, tựa lưng vào cửa khoang, nâng súng máy hạng nặng lên, nổ súng vào chỗ khoang có thí nghiệm thể yếu nhất trong khoang bồi dưỡng mà mình phán đoán.

Tiếng súng chấn động đến màng nhĩ trong tai ong ong, viên đạn dày đặc ở tốc độ bắn cực cao va vào thành khoang, vỏ đạn đen kịt nhảy ra ngoài, sau đó một lần nữa đúc thành viên đạn lấp đầy băng đạn.

Vách khoang bị trùng kích biến hình, lỗ hổng xuất hiện, Bạch Sở Niên mở súng xông ra ngoài.

Nhưng cùng nhau bị phá hủy không chỉ có một khoang bồi dưỡng này, khoang bồi dưỡng kiên cố chen chúc chồng chất cùng một chỗ, đem bọn Bạch Sở Niên vây quanh ở tầng trong cùng, Bạch Sở Niên nhất định phải từ chính trung tâm một đường lao ra.

Khoang nuôi cấy bị phá hủy, mực nước dịch nuôi cấy trong khoang nhanh chóng giảm xuống, thí nghiệm thể thức tỉnh.

Bạch Sở Niên một đường chạy như bay, phía sau truyền đến tiếng gầm nhẹ phập phồng, thí nghiệm thể hình thù kỳ quái chậm rãi từ trong khoang bồi dưỡng đứng lên, ngửa mặt lên trời thét dài.

Bạch Sở Niên cầm trong tay súng máy hạng nặng đá trái tim Biển Chết phá tan một cánh cửa lại một bức tường, dây leo não dưa bị đốt cháy còn đang cháy hừng hực lửa trong hành lang, vỏ đạn nóng bỏng trên mặt Bạch Sở Niên trầy xước vết máu, hắn cúi đầu kề sát vào hai má Rimbaud, ngăn trở ngọn lửa bay tới khi thiết bị thiêu đốt nổ tung.

Rốt cục cũng lui về chỗ sụp đổ phía sau khu kiểm tra, ngọn lửa trong miệng đứt gãy hơn mười thước ngút trời, Bạch Sở Niên dừng bước, nhìn lại phía sau, ánh lửa trên tường phản chiếu ra vô số hình bóng quái vật truy đuổi hắn mà đến.

Trên người treo một khẩu súng máy hạng nặng, ôm Rimbaud, khoảng cách trợ giúp chạy hầu như không có, Bạch Sở Niên như thế nào cũng không có khả năng nhảy vọt đến bên khoảng cách mười mấy thước kia.

Hắn ném súng máy hạng nặng xuống, hai tay chết lặng ôm chặt Rimbaud, khàn khàn an ủi: "Ôm chặt một chút." Hắn thở dồn dập, cổ họng sắp bị khói thiêu rụi, giọng nói khô héo như bình chữa cháy không phụt được nổi xương.

Trước mắt Bạch Sở Niên có chút mơ hồ choáng váng, đỡ một góc tường mới đứng vững. Thể lực của hắn đã cạn kiệt, mỗi một bước tiến về phía trước đều dựa vào ý chí khổ sở chống đỡ.

Rimbaud ôm cổ hắn, nhẹ giọng hỏi: "Bên ngoài, trời đã sáng rồi."

Hắn im lặng.

Rimbaud nói thêm: "Chúng ta sẽ kết thúc ở đây."

Mí mắt Bạch Sở Niên chậm rãi chuyển sang đỏ, nắm chặt nắm đấm hung hăng đập về phía tường: "Không có khả năng, anh đừng hòng bỏ tôi, chúng ta đã lĩnh giấy kết hôn... Hội trưởng nói lĩnh chứng cả đời sẽ chỉ đối xử tốt với một người, cả đời ở cùng một chỗ..."

"Randi, tôi muốn thẳng thắn với em một chuyện." Rimbaud cười nhạt giơ tay phải lên, dùng răng nanh xé mở màng tay, tìm kiếm tay Bạch Sở Niên, cùng mười ngón tay hắn siết chặt.

"Chuyện này tôi đã giấu diếm rất lâu rồi."

"Cái gì?"

"Khi tôi rời khỏi viện nghiên cứu, ý niệm đầu tiên khi ý thức tỉnh táo lại là—— tôi sẽ dẫn hải tộc thôn phệ đất liền." Khi Rimbaud nói lời này không ngừng khẽ hôn hắn, dùng nụ hôn để an ủi người yêu bất lực mà cô đơn: "Sau khi rời khỏi viện nghiên cứu, tôi cố ý bị băng nhóm buôn người bắt được, chỉ vì lúc xâm chiếm đất liền sư sư nổi danh. Nhưng vào thời điểm đó, em xuất hiện, từ bầu trời giáng xuống đến để cứu tôi, tôi mới gác lại kế hoạch."

"Cái gì? Không phải anh đã chỉ đích danh tôi đến cứu anh sao?"

"Em nói gì vậy, tôi chưa bao giờ để em đến cứu tôi. Tôi vốn định sau khi nhấn chìm đất liền, tôi sẽ đi IOA để cướp lại em, trói em trở lại đảo Caribe để em trở thành Vương hậu của mình. Tôi không biết tại sao em lại chủ động đến. Sao em lại đến cứu tôi."

Bạch Sở Niên hoàn toàn nghĩ không ra: "Không phải anh cầu cứu IOA chỉ đích danh tôi đi cứu anh sao? Hội trưởng nói, anh đã dùng mật mã Morse để điểm hai chữ "White lion" sư tử trắng, không phải là gọi tôi sao?" Hắn đang nói, đột nhiên dừng lại: "Anh... Không biết tiếng Anh..."

"A?" Rimbaud nhắm mắt lại, bừng tỉnh cười: "Thì ra là như vậy. Nó có nghĩa là sư tử trắng trong ngôn ngữ của em sao?"

"Được rồi." Rimbaud nhắm mắt lại: "Nói lời tạm biệt như vậy là đủ rồi. Hủy diệt tôi đi, đưa tôi ra ngoài rồi ném tôi xuống biển, tôi sẽ được tái sinh trong biển. Kết quả giống như em mang theo cơ thể của tôi đi ra ngoài, chúng ta sẽ không thể gặp nhau trong một thời gian dài nữa."

"Lúc nào mà nhớ tôi thì hãy đến bờ biển, chờ một con ốc biển bị sóng đánh lên bờ, nhặt được liền đặt ở trên tai nghe. Tôi sẽ để cho biển cả gửi nó đến và nói với em rằng "tôi không đi xa." "

Bình luận

Truyện đang đọc