[QUYỂN 2] NHÂN NGƯ HÃM LẠC

Phòng thí nghiệm trụ sở viện nghiên cứu nằm ở tầng trệt của tòa nhà, xâm nhập sâu dưới mặt đất mấy trăm mét, giam giữ mấy trăm thí nghiệm tinh anh dùng để sinh sản cùng với hàng ngàn thí nghiệm bình thường, mỗi thí nghiệm thể sẽ có riêng một hộp quan sát nhỏ, thời gian ngoài huấn luyện và thí nghiệm đều sẽ sinh hoạt trong hộp quan sát.

Kỹ thuật chế tạo hộp quan sát được cung cấp bởi một kỹ thuật viên trốn thoát khỏi Viện thiết kế vũ khí PBB, Ngải Liê cho hắn đãi ngộ tốt nhất và sử dụng tất cả các phương tiện để bảo vệ cuộc sống an toàn cho hắn dưới sự truy nã của PBB.

Hộp quan sát cơ thể thí nghiệm hắn phát minh ra sử dụng vật liệu composite được sử dụng bởi xe tăng quân sự, chế tạo ra một loại giáp thủy tinh một chiều, làm cho nó kiên cố và dày không thể bị phá vỡ từ bên trong, cũng rất khó phá hủy từ bên ngoài. Theo thử nghiệm trước mắt, cần hai phát tên lửa MMP mới có thể hoàn toàn hủy diệt một hộp quan sát, đạn dược súng ống bình thường căn bản không thể lay động từng chút một, muốn mở hộp quan sát, phương thức duy nhất chính là sử dụng khóa mống mắt cơ cài đặt trương trình từ trước đó.

Mà các nghiên cứu viên trong cơ thể đều tiêm qua chip sinh mệnh, dùng để phát hiện dấu hiệu sinh mệnh, khi dấu hiệu sinh mệnh của nhà nghiên cứu phát sinh biến hóa kịch liệt sẽ kích hoạt báo động.

Hộp quan sát của Vĩnh Sinh Vong Linh bật đèn xanh, hệ thống nhắc nhở kết quả phù hợp chính xác, hắn đang mở khóa, cửa bọc thép trong suốt chậm rãi di chuyển sang một bên mở ra, bởi vì vật liệu nặng nề nên cửa mở rất chậm.

Quan sát cho thấy mẩu ngón tay bên ngoài hộp đã vứt bỏ nhãn cầu đẫm máu đang nắm trong tay, im lặng chờ đợi trên bảng điều khiển số, bàn tay dính đầy máu khẽ gõ ở rìa.

Mà bên kia phòng thí nghiệm, mặt đất đã bị máu tươi loang lổ bao trùm, thi thể nghiên cứu viên nằm ngổn ngang trên vũng máu, cổ bọn họ đều dùng các loại tư thái khác nhau vặn vẹo, trong đó nhãn cầu phải của một nghiên cứu viên bị móc ra toàn bộ, chỉ còn lại một hốc mắt trống rỗng chảy máu.

Còi báo động trong phòng thí nghiệm vang lên, đèn chiếu sáng biến thành đèn đỏ, trong phòng thí nghiệm tối tăm lóe lên, tiếng ồn cực lớn làm cho các thí nghiệm trong hộp quan sát khác bắt đầu xao động, gầm gừ dùng thân thể đập vào cửa bọc thép kiên cố.

Nhân viên bảo vệ mặc áo chống đạn nhanh chóng mang theo trang bị súng ống xông vào phòng thí nghiệm, chỉ thấy trong hồng quang lóe lên, một ngón tay bị gãy bò trên bảng điều khiển số, ngón trỏ và ngón giữa luân phiên gõ vào cạnh màn hình CNC, mặc dù không có thân thể, nhưng nghiễm nhiên là bộ dáng ngạo mạn từ trên cao nhìn xuống.

Đội trưởng bảo vệ ra lệnh một tiếng, tất cả mọi người nổ súng tập trung vào bàn tay kia, tuy nhiên bàn tay đứt lìa kia lại hoạt động một cách linh hoạt đáng kinh, bàn tay vịn ở giữa vách tường cùng máy tính nhanh chóng bò đi, mượn cơ hội này tránh né đạn, đột nhiên mượn lực nhảy dựng lên, trên không trung vẽ ra một đường vòng cung, bắt lấy mặt một đội viên của đội an toàn.

Nhất thời đội viên kia hoảng sợ kêu lên, lăn lộn khắp nơi muốn vứt bỏ bàn tay bị bám sâu trên mặt mình, bàn tay gãy kia giống như con sâu ôm mặt, đầu ngón tay cực kỳ hữu lực khắc vào trong xương cốt trên mặt hắn, cũng không ngừng dùng sức siết chặt, thẳng đến có tiếng kêu *Rắc* một tiếng, bàn tay đem hộp sọ đội viên kia bóp nát.

Bàn tay nhảy xuống, đoạt AK trong tay đội viên tử vong, bóp cò điên cuồng bắn phản kích, cả đội viên bảo toàn toàn lực đối kháng một bàn tay, thậm chí bọn họ còn ở thế hạ phong một chút.

Tại thời điểm này, một thành viên trong nhóm phía sau lá chắn chống bạo động hét lên: "Lưới bắt nitơ lỏng đã sẵn sàng, tránh ra!"

Đội viên bảo vệ phía trước lập tức tách ra, một phát pháo nitơ lỏng từ trong nòng pháo bắn ra, nổ tung bàn tay đứt kia, thoáng chốc sương trắng tràn ngập, nhiệt độ trong phòng thí nghiệm đột nhiên giảm xuống, nhiệt kế trên tường nhanh chóng giảm xuống, một cỗ hàn khí từ vị trí lưới bắt nitơ lỏng nổ tung bay lên, sàn nhà cùng vách tường đều ngưng kết một tầng băng sương.

Bàn tay gãy và khẩu AK bị đóng băng cùng một chỗ, không nhúc nhích nữa.

Đội trưởng bảo toàn rốt cục thở phào nhẹ nhõm, ấn bộ đàm: "Mục tiêu đã chế phục, các người lên xử lý việc ỏn lại đi."

"Hì hì~"

Một tiếng cười không linh đột nhiên xuất hiện trong phòng thí nghiệm yên tĩnh, sương trắng của pháo nitơ lỏng tản đi, cửa bọc thép thủy tinh của hòm quan sát Vĩnh Sinh Vong Linh đã hoàn toàn mở ra, U Linh khoác vải trắng chậm rãi đi ra, trên vải trắng dùng bút ký vẽ một nét vẽ khuôn mặt tươi cười.

Vĩnh Sinh Vong Linh vươn ra chỉ còn lại một cánh tay phải bốc khói đen, tay bị đông cứng trên mặt đất nhanh chóng tan băng, vẩy vẩy giọt nước trên tay, cầm AK nhảy lên cánh tay phải của Vĩnh Sinh Vong Linh, liền mạch nối lại với nhau.

Vĩnh Sinh vong linh nâng họng súng trường lên, khẽ cười nói: "Đến đây chơi đi."

Các đội viên bảo vệ sởn tóc gáy, nhao nhao lui về phía sau, đội trưởng bải an cực kỳ hoảng sợ, cầm lấy bộ đàm dồn dập nói: "Vĩnh Sinh Vong Linh mất khống chế, lưới bắt nitơ lỏng không cách nào chế phục, thỉnh cầu trợ giúp! Thỉnh cầu chi nhánh——"

Tiếng nói đột nhiên dừng lại.

Tiếng hít thở trong không gian này biến mất cùng với tiếng tim đập.

Trong phòng thí nghiệm vang vọng tiếng cười điên cuồng của U Linh.

——

Ngải Liên xem xong video giám sát do trợ lý AI gửi tới, sắc mặt đã từ xanh mét trở nên tái nhợt, mà Tiêu Dương ngồi đối diện còn hoàn toàn không biết gì về chuyện gì đã xảy ra ở tổng bộ, đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ đơn từ chức, uống một ngụm nước chanh sắp tan hết đá.

"Ngải Liên lão sư, cô làm sao vậy?"

Ngải Liên hít sâu một hơi, ngón tay thon dài luồn vào trong mái tóc đỏ, cúi đầu nhắm mắt một hồi. Những năm tháng mệt mỏi tiêu điều cuối cùng cũng để lại dấu vết vĩnh viễn trên gương mặt xinh đẹp của cô ta, đặc biệt là nếp nhăn hình chữ Xuyên (川) hiện rõkhi không trang điểm.

Vài phút trôi qua, Tiêu Dương đã có chút không kiên nhẫn, biết Ngải Liên nhất định sẽ không thả hắn đi, trong lòng càng thêm phiền não.

"Cậu định đi đâu?" Ngải Liên ổn định lại tinh thần, thẳng lưng tựa lưng vào lưng ghế, khàn giọng hỏi.

"Tôi có bạn bè ở Ý."

"Đừng xuất cảnh. Tình hình của chúng ta bây giờ là không thuận lợi, cậu đi ra ngoài rất nguy hiểm." Ngải Liên nói đến chém đinh chặt sắt, phảng phất như không có một chút đường thương lượng.

Tiêu Dương chỉ cười nhạt một tiếng. Đúng kà chuỗi tài chính của viện nghiên cứu sắp đứt gãy, dược tề tiếp theo lại không cung cấp được, các quốc gia và tổ chức khác đã mua qua cơ thể thí nghiệm không có được bảo đảm sau bán hàng và cung ứng dược tề, đợi đến khi người mua tiêu hao hết kiên nhẫn, nhất định sẽ dùng một ít thủ đoạn để bảo vệ lợi ích của mình, Tiêu Dương lúc này xuất cảnh hiển nhiên là không sáng suốt.

"Về gia tộc Linh Đề đi. Nó bị cô lập và an toàn."

"Ồ?" Tiêu Dương mặt hơi có ý cười, ánh mắt lơ đãng toát ra rõ ràng ghê tởm.

Ngải Liên lấy ra một cái chìa khóa, đặt ở trước mặt Tiêu Dương, ngữ khí không thể nghi ngờ: "Không được xuất cảnh. Đây là sự nhượng bộ lớn nhất mà tôi cho cậu. Về phần cậu sau khi trở về dự định làm cái gì, tùy cậu."

Tiêu Dương sửng sốt, do dự một chút, chậm rãi cầm lấy chìa khóa trên bàn. Đây là chìa khóa kho vũ khí trong biệt thự của Ngải Liên.

"Đi đi." Ngải Liên lấy đi đơn từ chức mà hắn đặt trên bàn, nhìn thoáng qua vali đã thu dọn xong trên thảm bên giường, đứng rồi lên đi ra ngoài.

"Vệ sĩ sẽ đưa cậu đi, tôi trở về làm việc."

——

Lâu đài trong tuyết ở dãy núi Lawrence.

Trong đại sảnh kiểu châu Âu được trang trí hoa lệ, Kỳ Sinh Cốt dựa nghiêng vào sofa da, nhẹ nhàng lay động lông vũ trên quạt nhỏ, nhàm chán cắt xuống một mảnh lông khổng tước từ lông đuôi mình dán lên mặt quạt.

Tiểu quỷ Võng Lượng ôm đồng hồ cát thủy tinh ngồi trên thảm, ngơ ngác nhìn đồng hồ đong đưa trên tường, con trỏ cổ xưa chỉ về phía mười hai giờ trưa, cánh cửa nhỏ trên đồng hồ chậm rãi mở ra, chậm rãi vươn ra một cô gái nhảy múa ba lê, bật nhạc leng keng.

Võng Lượng lập tức trở nên cao hứng, khuôn mặt nhỏ nhắn giống như thủy tinh protein đỏ bừng: "Tay Knicks... Thật hợp."

"Ừm. Cậu ngồi trên kia đi, ngồi dưới đất quá lạnh rồi." Một nữ hài tóc dài cũng ngồi trên ghế sa lon, sau lưng buông một đôi cánh chuồn chuồn, tay cầm violin dịu dàng nhìn tiểu quỷ Võng Lượng đang ngồi trên thảm.

"Haiz... Đáng tiếc dùng không đúng chỗ." Kỳ Sinh Cốt khinh miệt thử thử quạt lông khổng tước mới dính: "Hắn cắt lồng ngực ra, đem trái tim mình lấy ra, đúc thành một kiểu gốm sứ, đến bây giờ vẫn còn đang mài giũa. Khụ khụ khụ... Con người thực sự là dị tưởng thiên khai mà. Hắn có thể tính là nhân loại sao, có thể tùy tiện thay đổi cơ quan nội tạng thân thể, bản thân hẳn là sẽ không chết đi. Khụ khụ..."

Kỳ Sinh Cốt lười cùng một tiểu quỷ Võng Lượng nói không rõ ràng nói chuyện, lại thật sự nhàm chán, cũng may trong tòa thành có không ít thí nghiệm thể thời kỳ thành thục, tuy rằng thực lực kém một chút, nhưng ít nhiều có thể nói chuyện phiếm giải sầu.

"Knicks là một người rất tốt, hắn chịu thu nhận chúng ta đã rất tốt rồi." Thí nghiệm thể chuồn chuồn lo lắng nói: "Knicks làm việc lâu như vậy, cơ thể không quan trọng sao, tôi đi pha cho ông ta một ly cà phê."

"Đừng để ý đến hắn, làm sai bước nào hắn lại sẽ trách cô." Kỳ Sinh Cốt ho khan hai tiếng, quay đầu oán giận tiểu quỷ Võng Lượng đem lò sưởi đốt cháy quá sặc.

Chuồn chuồn vẫn rót một tách cà phê đưa đến phòng làm việc của người làm con rối, trên bàn làm việc đặt một con rối gốm sứ rách nát chậm chạp ngẩng đầu lên, dùng hốc mắt trống rỗng nhìn về phía cô ta.

Người làm con rối đang đeo thị kính để chạm khắc trái tim gốm sứ.

Trái tim tinh vi dị thường, phải dựa vào thủ công điêu khắc ra mỗi một nơi cùng mỗi một mạch máu rất nhỏ, là một công trình cực kỳ khổng lồ. Người làm con rối hết sức chăm chú điêu khắc, thậm chí không cách nào phân tâm ngẩng đầu liếc mắt nhìn người tiến vào, bởi vì một khi dời tầm mắt, rất khó tìm được mạch máu vừa điêu khắc kia, như vậy liền không cách nào nối tiếp được nữa.

Chuồn chuồn cẩn thận đặt cà phê ở một vị trí không dễ bị va chạm chuẩn bị đi về.

Đèn chùm trên đỉnh đầu đột nhiên lắc lư một chút, chuồn chuồn cảnh giác ngẩng đầu, trong phút chốc, tựa hồ có thứ gì đó nặng nề đụng mạnh vào vách ngoài tòa thành, mặt đất cùng vách tường kịch liệt lắc lư.

Chuồn chuồn cái gì cũng không kịp nghĩ, trước tiên bắt lấy tách cà phê vừa đặt trên bàn, để tránh cà phê đổ, nước nóng nóng hắt lên người cô ta, cô ta cắn môi, chịu đựng đau đớn nhìn xung quanh, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Người làm con rối cũng cảm nhận được động tĩnh bên ngoài tòa thành, nhưng ông không thể ngẩng đầu lên, không thể rời mắt khỏi trái tim gốm sứ, thậm chí không thể nói chuyện lớn tiếng, để tránh ngón tay rung động.

"Giúp tôi tranh thủ một ngày thời gian." Chóp mũi của người làm con rối chảy ra mồ hôi, nói với một giọng nói rất nhẹ: "Đây là yêu cầu duy nhất của tôi."

Chuồn chuồn kinh ngạc đứng tại chỗ trong chốc lát, lặng lẽ rời khỏi phòng làm việc, đóng cửa lại, vội vàng đi theo búp bê con rối cùng các thí nghiệm thể chạy từ hành lang vọt tới ban công trong lâu đài Juliet đầy hoa hồng.

Từ trên cao nhìn xuống, ít nhất hơn trăm thí nghiệm thể toàn thân màu xám trắng từ trong tuyết trắng bò ra đang tụ tập chung quanh tòa thành.

Đám búp bê con rối ăn mặc hoa lệ ôm súng ống liên tiếp từ trên ban công nhảy xuống, lao ra khỏi sân đình, cùng với đám thí nghiệm thể màu xám trắng ập đến chém giết cùng một chỗ.

Chuồn chuồn ngây ngẩn cả người, cô ta chưa bao giờ thấy qua tình huống như vậy, tuy nói cô ta là cơ thể thí nghiệm, nhưng sức chiến đấu trời sinh yếu đuối, bản thân cô ta là sự tồn tại của thức ăn, đột nhiên cô ta không biết bây giờ nên làm gì.

Đang lúc cô ta cố gắng bảo vệ ấu thể thí nghiệm bị sợ tới mức khóc lóc bên cạnh an ủi, đỉnh đầu xẹt qua một dải kim lam quang, cô ta ngửa đầu nhìn lại, Kỳ Sinh Cốt từ chỗ cao nhất lướt xuống, lông đuôi chim công màu vàng lam tản ra trên không trung, một cái lồng bảo hộ màu vàng nhạt bao trùm toàn bộ tòa thành.

"Đám tiểu quỷ này từ đâu tới đây." Kỳ Sinh Cốt từ dưới làn váy sườn xám lấy ra hai khẩu súng lục, hai tay mỗi bên cầm một cái, đem cơ thể thí nghiệm đang trèo lên tường bắn hạ chính xác.

"Thuộc tính, hoán đổi cho nhau." Tiểu quỷ Võng Lượng trèo lên phía trên cùng tòa thành, đem đồng hồ cát thủy tinh trong tay đảo ngược trên mặt đất, đồng hồ cát đảo ngược lưu chuyển, tuyết đọng ngoài đình viện đột nhiên bốc cháy liên miên liệt hỏa, thí nghiệm thể màu xám trắng ngâm trong tuyết đọng bị ngọn lửa thiêu đốt đến lớn tiếng thét chói tai, lăn lộn trên mặt đất ý đồ dập tắt ngọn lửa trên người.

Đế Ngạc dựa vào thân hình khổng lồ chống lại cửa đình viên, toàn bộ tường vây đều lan tràn lên một tầng lân giáp cá sấu kiên cố.

Chuồn chuồn luống cuống nhìn bọn họ, đột nhiên, Kỳ Sinh Cốt quay đầu nhìn cô ta một cái, ném lên một khẩu súng, đôi mắt diễm mỹ hơi nhướng lên.

"Xuống hỗ trợ, cô cũng không thể ăn không mà không làm giúp được gì."

Chuồn chuồn theo bản năng rung động cánh mỏng bay ra khỏi ban công, hai tay bắt lấy khẩu súng nặng nề mà nóng bỏng kia.

Cô ta quay đầu lại nhìn lại, trên ban công không ngừng nhảy ra khỏi thí nghiệm đã trưởng thành đến giai đoạn trưởng thành, một tay hoặc hai tay ôm vũ khí bọn họ không quá thuần thục, chuồn chuồn mơ hồ nghe thấy bọn họ thì thầm.

"Bảo vệ Knicks!"

Bình luận

Truyện đang đọc