[QUYỂN 2] NHÂN NGƯ HÃM LẠC

Lục Ngôn gửi ảnh xong, tràn đầy chờ đợi Tất Lãm Tinh trả lời, kết quả trả lời chỉ có năm chữ*: "Lão bà thật đẹp."

*老婆真好看: Tiếng trung là 5 chữ

Lời nói rất dễ nghe, Lục Ngôn cầm điện thoại cắn cắn môi, nhưng đây không phải là thứ cậu muốn.

Lúc mới chụp ảnh cậu cố ý bẻ cổ đồng phục xuống, lộ ra gáy, dùng góc lõm mới tìm được một góc có thể nhìn thấy tuyến thể trong gương chiếu hậu xe, cho rằng như vậy có thể chọc tức Lãm Tinh.

Kết quả alpha chậm chạp kia có lẽ căn bản không chú ý tới tâm tư nhỏ bé của cậu.

Đúng vậy, hành động khăn tắm không thất bại nhưng cũng không hoàn toàn không thất bại, Lãm Tinh tuy rằng đáp ứng chuyện mua xe máy nhưng rất hiển nhiên chuyện này còn có đường đổi ý, chỉ cần Tất Lãm Tinh cố ý kéo dài không đi thi bằng lái xe máy, vậy thì xe máy kia vĩnh viễn đừng hòng mua được.

Tất Lãm Tinh chính là một khối gỗ, ngồi trên đùi hắn cũng không nhất định có phản ứng, alpha hệ thực vật đều như vậy, trì trệ chậm chạp, xa tít lự không bằng alpha hệ mãnh thú biểu đạt tình yêu nhiệt liệt thẳng thắn, Lục Ngôn hạ quyết tâm, còn phải tiếp tục làm theo mới được. Xe máy còn chưa đến tay, thỏ thỏ quyết không dừng lại.

Trên điện thoại di động lại có thêm 99+ lời mời kết bạn, khung chat cũng chật kín tin nhắn chào hỏi, Lục Ngôn từ trường quân đội An Phỉ Á mới tốt nghiệp ba năm, còn xa mới đến mức thần ẩn trong danh bạ của bạn học cũ, cho nên các phần mềm chat lớn liên lạc của cậu đều bị đàn em moi ra, điên cuồng lan truyền trong nhóm.

Lục Ngôn cầm điện thoại di động, tai thỏ không kiên nhẫn run rẩy, xóa bỏ tin nhắn cũng không xóa hết được, tin tức hữu dụng đều bị trôi đi hết.

Trước khi lựa chọn cự tuyệt tất cả tin nhắn của người xa lạ, Lục Ngôn đột nhiên lên kế hoạch, chụp màn hình trang tin nhắn 99+ gửi cho Tất Lãm Tinh.

"Hê hê, tôi xem anh có nghe lời tôi hay không." Lục Ngôn cắn môi cười xấu xa, lại chụp vài tấm ảnh chụp về phía học sinh đi cùng nhau trong lan can trường quân đội An Phỉ Á, chọn mấy tấm ảnh học đệ alpha trông rất được nhét vào, cùng đăng lên dòng thời gian bạn bè kèm theo dòng trạng thái.

"Tuổi trẻ thật là tốt, giáo thảo của trường chúng ta là nhiều nhất, thật hoài niệm mà."

Sau đó thiết lập thành chỉ có Lãm Tinh mưới có thể nhìn thấy.

"Wú hu~" Lục Ngôn nhảy nhót lên chờ Lãm Tinh nhìn thấy nhất định sẽ ghen chết, không đến ba ngày sẽ chủ động đi thi bằng lái xe máy, cạnh tranh cầu hôn giữa alpha so với omega kịch liệt hơn nhiều, ham muốn chiếm hữu cùng đố kỵ chính là bệnh chung khắc trong gien của alpha, y học có lý luận của nó.

Lúc này cách đó trăm mét đột nhiên chuông báo động vang lên, đèn cảnh báo của cổ áo bật sáng đỏ. Lục Ngôn nghe thấy cảnh sát ra lệnh bắt giữ: "Phát hiện mục tiêu, hơn nữa có hai người phạm tội, đều cầm súng, cầu xin đặc vụ IOA hỗ trợ, định vị mục tiêu đã gửi qua!"

Lục Ngôn ném điện thoại di động trở lại trong túi quần kéo khóa kéo lên, nhìn thoáng qua định vị mục tiêu nhận được của đồng hồ, ngay gần ga tàu điện ngầm ngoài cổng trường.

"IOA Lục Ngôn đã nhận được tin!"

Nghiên cứu viên bị truy nã đã bị khóa, hắn không thể lái xe cũng không có khả năng đi ra khỏi trường học, cho nên bị ép lựa chọn ga tàu điện ngầm hỗn tạp, để có thể thừa dịp loạn mà đưa đồ ra ngoài.

Trong ga tàu điện ngầm gần trường học đông đúc, phong tỏa tìm kiếm khó khăn, trên người nghiên cứu mục tiêu mang theo mẫu thí nghiệm của viện 109, rất có thể bao gồm một số mẫu virus chết người, vì không muốn ép phải nhảy tường đập vỡ mẫu tại chỗ, sở cảnh sát không dám tùy tiện phái một số lượng lớn cảnh sát vây kín tiến tới đánh rắn động cỏ, chỉ có thể nhờ đặc công hỗ trợ.

Lục Ngôn không ngụy trang gì, đi thẳng vào cửa tàu điện ngầm, không nhanh không chậm. Từ nhỏ cậu đã học tại trường quân đội An Phỉ Á, đã quen thuộc với địa hình xung quanh trường như nhà mình.

Đặc công IOA tương đương với vũ khí bày trong tủ trưng bày, bình thường đều chỉ chấp hành nhiệm vụ công khai, có giấy tờ tùy thân, có thư nhiệm vụ do cấp trên giao, có huy chương và súng bội súng dành riêng cho IOA, sự tồn tại của bọn họ chính là thực lực vũ trang mà IOA thể hiện ra cho công chúng, dung mạo đến tư liệu xuất thân của bọn họ đều có thể tiêu tiền mua ở chợ đen, hầu như không có bất kỳ bí mật nào đáng nói.

Những kẻ bị truy nã đương nhiên cũng hiểu rõ mặt của những cán bộ khoa điều tra này.

Nghiên cứu viên chạy trốn liếc nhìn bóng dáng Lục Ngôn giữa đám đông, nhanh chóng cúi đầu kéo chặt áo gió che mặt mình, chen tới nơi đông người hơn, hơn nữa còn gọi điện thoại cho hai đồng bọn khác, nói cho bọn họ biết vị trí của Lục Ngôn.

"Truy đuổi chúng ta là một omega thỏ cụp tai M2, các người cẩn thận một chút."

Nhưng chờ cho hắn gọi điện thoại xong quay đầu lại, Lục Ngôn đã không thấy đâu, hắn thở phào nhẹ nhõm, hẳn là đã thành công cắt đứt theo dõi.

Đồng bọn trong điện thoại lại đột nhiên khẩn trương nói: "Hắn đi theo phía sau ta, ta đi hướng tây dụ hắn đi, các ngươdi nhân cơ hội đi hướng đông giao hàng."

"Được."

Súng và hàng hóa của bọn họ được phủ lớp niêm phong trống nhiễu của viện nghiên cứu, có thể không có rào cản thông qua máy kiểm tra an ninh, chỉ cần có thể giao nộp thành công, cơ hội thoát thân là rất lớn.

Các nhà nghiên cứu mang theo hàng hóa ngụy trang thành gói thức ăn, đi theo dòng người theo hướng đã thỏa thuận.

Ai ngờ ở một ngã tư hắn vốn định rẽ trái, lại mơ hồ nhìn thấy bên cầu thang trái là Lục Ngôn đang đứng đó.

Hắn đã phải chạy trốn sang phải và báo cáo tính hình với các đồng phạm của mình: "Ngươi đã dụ hắn đi đâu đấy? Hắn lại đuổi theo ta rồi."

Đồng bọn cắn răng nói: "Lúc ta quay đầu lại liền không thấy bóng dáng hắn đâu nữa."

Bọn họ chạy trốn trong ga tàu điện ngầm địa hình chồng chéo, bất tri bất giác bên cạnh trở nên thưa thớt người, trống trải yên tĩnh, cho đến khi đi mấy chục bước cũng không nhìn thấy một bóng người.

Nghiên cứu viên có chút bối rối, không khỏi bước nhanh hơn.

Nhưng đèn chiếu sáng phía trước tối tăm che một bóng người, thân hình nhỏ nhắn mảnh khảnh nhưng chân dài mạnh mẽ, là hình thể đặc trưng của thỏ.

Nghiên cứu viên nhận ra Lục Ngôn, chân khẩn trương đến cứng ngắc, muốn xoay người chạy trốn, thân thể lại chấn động mạnh, sau lưng có người đặt hai tay lên vai hắn.

"Ngươi sẽ không phải là chạy trốn chứ?"

Một khuôn mặt omega thanh khiết đáng yêu dán vào tai hắn.

Lục Ngôn từ sau lưng dùng cánh tay nhỏ khóa cổ hắn lại, đầu gối mạnh mẽ thúc vào thắt lưng hắn, một người ôm ngã đè nghiên cứu viên xuống đất, hàng hóa từ trong tay nghiên cứu viên bay ra ngoài, một Lục Ngôn khác tiện tay tiếp nhận, bọc nặng treo trên ngón trỏ phảng phất không có trọng lượng.

Lục Ngôn ở xa xa chắp tay đi tới, cong người ở trước mặt nghiên cứu viên đang thống khổ gào thét run rẩy lấy giấy tờ, đầu ngón tay treo còng tay lắc lư, nhếch môi cười: "Đặc công công khai IOA Lục Ngôn vì ngươi đưa tiễn đoạn đường, người thấy vinh hạnh đi?"

Cùng lúc đó, hai đồng bọn khác bất tri bất giác chạy vào bên cạnh một chuyến tàu điện ngầm trống rỗng, một người trong đó đã ý thức được nguy hiểm, trước khi bị ép vào tuyệt cảnh tiện tay bắt một học sinh mặc đồng phục học sinh, dùng súng chĩa vào thái dương uy hiếp người chạy ra ngoài.

Một người khác muốn chạy đã không còn kịp nữa, tin tức tố áp bách vị ngọt của mật ong từ bốn phương tám hướng xông tới, bám vào trên người hắn.

Hắn không có chỗ trốn, vừa vặn tàu điện ngầm sắp đóng cửa, hắn nhân cơ hội chạy lên.

Trên tàu điện ngầm lần này không có một người, chỗ ngồi hoàn toàn trống rỗng, một số vòng treo tay vịn theo tàu điện ngầm chạy mà lắc lư nhẹ nhàng.

Hắn lấy súng ra, cảnh giác dựa lưng vào trước một bên cửa, chờ tàu điện ngầm đến điểm dừng tiếp theo hắn sẽ có cơ hội trốn thoát.

Tàu điện ngầm đến nhà ga, tiếng âm nhạc mở cửa du dương.

Hắn giơ súng lên muốn lao ra ngoài, đột nhiên sửng sốt, sau đó kinh ngạc lui về phía sau.

Mỗi một cánh cửa mở ra trên mỗi toa xe đều đi lên một Lục Ngôn, khi cửa xe đóng lại, mười mấy con thỏ omega tai cụp giống nhau như đúc đồng thời quay đầu nhìn về phía hắn, cùng nhau giơ giấy tờ tùy thân cùng còng tay, lắc lắc về phía hắn.

____

Lục Ngôn đang hỗ trợ hành động bắt giữ gần khuôn viên An Phỉ Á, được nhân viên theo dõi của bộ phận kỹ thuật IOA báo cáo cho trưởng phòng điều tra, trưởng phòng đang định đi xem công việc của Tất Lãm Tinh nhưng khi đẩy cửa tiến vào, thấy Tất Lãm Tinh đang xoa xoa mi tâm nhìn điện thoại di động, thở dài, cầm điện thoại di động lên mặt bàn, sau đó kéo ngăn kéo ra tìm đồ.

Bình thường hắn đi làm thường dùng loại xe Audi A6 do cán bộ của tổng bộ thống nhất phối hợp đi xe, hôm nay lại từ trong ngăn kéo đem chìa khóa Porsche 911 vứt ở góc ra ném vào trong túi.

Trưởng phòng điều tra thấy hắn chuẩn bị tan tầm, lông mày dựng thẳng hỏi: "Chờ đã, ai cho cậu tan ca đấy?"

Lộ trình thăng chức của Tất Lãm Tinh đã sớm được Bạch Sở Niên một tay an sắp xếp xong, mặc dù chỉ dựa vào bối cảnh của mình cũng đích xác không dựa vào hắn tiến cử nhưng Tất Lãm Tinh luôn luôn nho nhã lễ độ, đối với cấp trên tôn kính mà phục tùng, chưa bao giờ biểu hiện kiêu ngạo tự phụ, so với những cán bộ hoàn toàn không có bối cảnh còn kiên định chịu làm hơn, tình huống đi muộn về sớm càng chưa từng nghe thấy, hành vi hôm nay khác thường có lẽ là gặp phải chỗ khó khăn gì.

Tất Lãm Tinh dừng động tác trong tay: "Chuyện này, trưởng khoa, tôi muốn tan tầm sớm đi đón đứa nhỏ. Có chuyện gì sao?"

"Quên đi... Câu này không tíng là lí do." Trưởng phòng điều tra lắc đầu: "Lục Ngôn đang hỗ trợ cục cảnh sát bắt giữ tội phạm truy nã, đối phương có ba người, trong đó có hai người cầm súng, cậu vào chỉ huy một chút tương đối bảo trợ, bảo đảm an toàn cho quần chúng, không nên gây khủng hoảng."

Tất Lãm Tinh nghe xong, xốc bút điện điều ra vị trí hiện tại của Lục Ngôn, liên lạc với Lục Ngôn: "Báo cáo tình huống."

Hai giây sau Lục Ngôn thoải mái trả lời: "Nghiên cứu viên và đồng bọn đã bàn giao cho cảnh sát, hàng hóa bị tôi chặn lại rồi, đồng bọn có hai tên đã chạy trốn khỏi ga tàu điện ngầm, chúng bắt giữ chủ xe GTR và một sinh viên làm con tin, đang đua xe ngược chiều trên đường chính."

Tất Lãm Tinh điều ra bản đồ thời gian thực nhìn thoáng qua: "Ngăn hắn lại, đừng để hắn vào vùng ngoại ô."

"Ai nha, biết rồi."

Trên đường chính, trật tự dòng xe đã bị xáo trộn, GTR bị khống chế xông thẳng vào liều lĩnh chạy về phía khu vực hoang dã có cơ hội thoát thân, phía sau hơn mười chiếc xe cảnh sát bấm chuông báo động đuổi theo không rời.

Các sĩ quan cảnh sát cố kỵ con tin trên xe, không dám tùy tiện nổ súng, nhưng tên liều mạng kia không hề băn khoăn, trở mình từ trong cửa sổ xe vươn súng ra, bắn thủng bánh trước của một chiếc xe cảnh sát.

Bánh trước của xe cảnh sát phát nổ, toàn bộ thân xe quay sang lật nghiêng.

Qua vài phút nữa GTR liền đem chướng ngại vật phá vỡ xông vào vùng ngoại ô, tầm nhìn ngay phía trước không trung đột nhiên hiện ra một hắc động.

Lục Ngôn từ trong hang thỏ giảo hoạt trong nháy mắt rơi xuống đất, hai tay đặt trên nắp ca-pô xe, tay không ép tốc độ xe xuống, sau đó một cước mạnh mẽ đạp vỡ kính chắn gió, kéo chủ xe vô tội ra khỏi kính vỡ, ném vào khu tam giác do chướng ngại vật an toàn tạo thành chờ cứu viện.

Người cầm súng ném con tin học sinh xuống, nhào tới ghế lái ổn định chiếc xe mất khống chế, giơ tay điên cuồng nổ súng về phía Lục Ngôn, lại bị Lục Ngôn dùng năng lực đồng sinh siêu âm liên tiếp né tránh, kính chắn gió vỡ thành hình mạng nhện.

Chiếc xe vốn đã giảm tốc độ lại bị đạp mạnh chân ga, Lục Ngôn tận lực bám chặt thân xe để tránh bị hất ra ngoài, kính vỡ đâm vào lòng bàn tay và ngón tay anhcaaju, Lục Ngôn lại còn dư lực phân ra một tay kề vào bên môi, dùng răng ngậm chiếc nhẫn trên ngón giữa, nhét vào trong túi áo kéo khóa kéo lên.

Giữa đường bị cảnh sát giao thông phong tỏa khẩn cấp đột nhiên lao ra một chiếc Porsche 911, đánh mạnh vào đường, thân xe trôi dạt,kịch liệt xoay hai vòng, nằm ngang trên đường GTR buộc xe không dừng lại không được.

Lục Ngôn nhân cơ hội trèo lên nóc xe, hai tay nắm lấy cửa sổ đi xuống phía dưới, đạp văng cửa sổ bên hông, bắt con tin học sinh ra.

Hai người liếc nhau một thời gian ngắn, học sinh lộ ra vẻ mặt hoảng sợ.

Khuôn mặt này thật quen mắt, không phải là bạn học cũ năm đó của cậu bị Bạch Sở Niên cầm chứng minh thư 19 tuổi của mình chế giễu một trận sao.

"Hả? Không phải chứ, sao anh vẫn chưa tốt nghiệp vậy?" Lục Ngôn mở to hai mắt nhỏ giọng lẩm bẩm, dùng sức ném con tin ra ngoài đường dây cảnh giới.

Nhưng trong nháy mắt như vậy, Lục Ngôn lựa chọn bảo vệ con tin và mất cơ hội khuất phục kẻ chạy trốn, bị người nhảy từ ghế lái nhảy xuống cầm súng chĩa vào gáy.

"Chậc." Lục Ngôn chậm rãi giơ hai tay lên.

Tất Lãm Tinh từ trên 911 đi xuống, hắn chưa kịp thay quần áo tác chiến, trên người còn mặc trang phục bình thường đi làm, thuận tay buông cà vạt, thả cho Lục Ngôn một cái độc đằng giáp, nghiêng đầu nói với máy thông tin liên lạc: "Chuẩn bị kết thúc công việc."

Dây leo trong nháy mắt bảo vệ tất cả chỗ yếu hại của Lục Ngôn, Lục Ngôn xoay người, khuỷu tay đánh trúng sườn người cầm súng, người nọ bất ngờ không kịp đề phòng cuống quít bắn một phát đạn, viên đạn bắn vào độc đằng giáp, hộ giáp nổ tung, Lục Ngôn không tổn hao gì, xoay người hai lần đá liên tiếp, một cước đá bay súng lục của người nọ, một cước khác đạp vào cằm người nọ, đạp người ra tám mét, người nọ bị gãy xương hàm, xương chân phải bị gãy, mất đi năng lực phản kháng tại chỗ.

Các sĩ quan cảnh sát bận rộn bắt giữ các tù nhân áp giải, sơ tán quần chúng, thống kê thiệt hại, Tất Lãm Tinh lái xe đưa con tin học sinh trở lại trường học.

Học sinh alpha tên là Chử Hưởng, năm xưa nhìn không ưa Lục Ngôn, thường thường châm chọc khiêu khích hai câu, sau đó không cẩn thận đụng phải họng súng của Bạch Sở Niên, bị một trận âm dương quái khí trào phúng, bị mất mặt ở trường học một thời gian dài.

Lục Ngôn ngồi ở ghế phụ, ngọ nguậy người nhìn hắn: "Đại ca, đến bây giờ anh còn chưa tốt nghiệp cũng quá khó tin rồi, kỳ thi ATWL còn chưa vượt qua sao?"

Chử Hưởng bị nói đến không dám nói chuyện, kỳ thật hắn vẫn biết Lục Ngôn thành tích tốt, là thiên tài cận chiến, hắn chỉ là không muốn thừa nhận, muốn tìm một lý do bôi đen người ta để cho trong lòng mình dễ chịu một chút mà thôi, nhưng hôm nay tự lừa mình dối người cũng vô dụng, lần này chính tay người này đem hắn cứu khỏi xe của kẻ đào tẩu cầm súng ra.

"...... Cám ơn." Chử Hưởng xoa xoa tay, cúi đầu khó chịu nặn ra một câu.

"Hừ hừ." Lục Ngôn hài lòng xoay người ngồi trở lại ghế lái phụ, ôm lấy cốc trà sữa khoai lang đá vừa mua, giơ một ngón tay lên lưng ghế lắc lư: "Là trách nhiệm của IOA thôi, không cần cảm ơn."

Tất Lãm Tinh vịn vô lăng, đầu ngón tay dây leo sinh trưởng ra sợi tơ nhỏ, quấn quanh gáy Lục Ngôn phiếm hồng, mượn quan hệ cộng sinh bổ sung năng lượng đã tiêu hao cho cậu, liếc mắt nhìn ngón áp út trống trơn của cậu.

"Lục Ngôn, nhẫn đâu?"

Lục Ngôn bất thình lình nghe thấy tên đầy đủ của mình, hoảng sợ, trong lòng cười trộm, Lãm Tinh nhất định là nhìn thấy bài đăng lên dòng thời gian của mình rồi, hiện tại đang nín thở.

"Nhẫn? Để quên nó ở nhà rồi." Lục Ngôn cố ý giận hắn.

Tất Lãm Tinh nâng mí mắt lên liếc cậu, nhìn chăm chú ngắn ngủi khiến Lục Ngôn không hiểu sao rùng mình một cái, Lục Ngôn chột dạ nghiêng đầu len lén quan sát Lãm Tinh, quả nhiên là ảo giác, Lãm Tinh cho dù tức giận cũng sẽ rất ôn nhu, chưa bao giờ hung dữ.

Khi bọn họ đến cổng trường vừa vặn bắt kịp hoạt động tự do của học sinh, hai người vừa xuống xe đã bị học sinh vây quanh.

Hình ảnh của Lục Ngôn đã sớm được lan truyền trong các nhóm lớn trong khuôn viên trường, học sinh vừa thấy Lục Ngôn liền sôi trào, nhất là mãnh thú alpha, một đám học đệ vẫy đuôi tiến đến bên cạnh Lục Ngôn, hỏi cậu bây giờ có phải đang độc thân hay không.

"Đương nhiên không phải..." Lục Ngôn thốt ra, bỗng nhiên giảo hoạt nháy mắt với Tất Lãm Tinh: "Ờm, cũng có thể là vậy."

Có điều là biểu tình của Tất Lãm Tinh vẫn bình tĩnh như trước, cũng không lên tiếng phản bác làm cho trong lòng Lục Ngôn có chút không yên. Không phải chứ, đây rốt cuộc là không quan tâm hay là đã tức giận? Mình dốt chút lửa rồi?

Lúc này, có một omega cẩn thận dựa vào bên cạnh Tất Lãm Tinh nhỏ giọng hỏi: "Học trưởng Lãm Tinh... Anh... Bây giờ có đối tượng yêu đương không?"

Tất Lãm Tinh buông tay, ôn nhu nói: "Lục Ngôn không có, vậy tôi cũng không có."

Lần này đổi thành nhóm tiểu O kích động, học sinh trước kia quen biết Tất Lãm Tinh đều biết, học trưởng Lãm Tinh vẫn luôn nói với bên ngoài mình có đối tượng yêu đương, đối với tất cả người theo đuổi đều cự tuyệt thập phần dứt khoát, bởi vậy rất ít người sẽ tới trước mặt hắn tự tìm thất vọng.

Mười ngón tay của Tất Lãm Tinh kéo dài thành cành dây leo, cuốn lấy điện thoại di động nhóm tiểu O đưa tới, một lần thêm mười người bạn tốt, còn thông qua ứng dụng tại chỗ.

Rất nhanh chuông báo vào học vang lên, học sinh lưu luyến không rời vẫy tay tạm biệt, Tất Lãm Tinh còn mỉm cười vẫy tay cùng.

Chung quanh yên tĩnh lại, bên cạnh xe chỉ còn lại hai người bọn họ.

Tất Lãm Tinh quay đầu nhìn về phía Lục Ngôn, Lục Ngôn trừng mắt nhìn hắn, lỗ tai thỏ dựng thẳng lên.

"Làm sao vậy?" Tất Lãm Tinh dựa vào cửa xe.

Lục Ngôn nhảy dựng lên bám cổ Lãm Tinh: "Tất! Lãm! Tinh! Tôi bóp chết anh!! Tôi cũng không có kết bạn với họ, anh một lần lại thêm mười người!!"

"Không phải em tận 99+ sao, còn hoài niệm giáo thảo." Tất Lãm Tinh tùy ý cậu lung lay bóp cổ mình, tay nâng mông Lục Ngôn, miễn cho cậu ngã xuống.

"Tôi chụp ảnh màn hình cho anh thấy! Tôi muốn anh tức chết!" Lục Ngôn cáu lấy nhẫn từ trong túi áo ra, chính mình yên lặng đeo lên ngón giữa: "Lúc nãy đuổi theo xe tôi có cất đi vì sợ bị hỏng. Tất Lãm Tinh anh thật nhỏ nhen!"

"Tiểu quỷ nhỏ nhen, anh lại đây." Lục Ngôn nắm chặt cà vạt của hắn kéo xuống: "Cắn dấu hiệu cho tôi, cắn ngây bây giờ!"

Tất Lãm Tinh bật cười: "Chúng ta đang bên ngoài đấy, nơi này chính là An Phỉ Á."

"Chính là muốn ở đây cắn. Anh có cắn hay không thì bảo!"

"..."

____

Tất cả các tòa nhà có tên An Phỉ Á đều là sự đầu tư của Cửu An Hồng Diệp Hạ Thị.

Hôm nay hiệu trưởng mời khách, mời Hạ Bằng Thiên cùng Lục Thượng Cẩm ăn một bữa cơm.

Vị trí đỗ xe của Tất Lãm Tinh rất trùng hợp đối diện với khách sạn mà họ dùng bữa. Lục Thượng Cẩm và Hạ Bằng Thiên đi ra, từ xa nhìn đôi tình nhân dây dưa trước xe kia có chút quen mắt.

Trong góc nhìn của Lục Thượng Cẩm thấy rất rõ ràng đứa con trai ngoan nhà mình một bộ hung ác, giống như đang bắt nạt kéo cà vạt của Tất Lãm Tinh, vừa cắn vừa đá người ta, cuối cùng Tất Lãm Tinh cúi đầu cắn vào gáy Lục Ngôn, hôn hồi lâu vẻ mặt Lục Ngôn mới vừa lòng.

Hạ Bằng Thiên nâng cằm nhìn về phía đối diện: "Chậc chậc, thỏ con đây là cưỡng mua ép bán đấy à? Đứa nhỏ nhà Duệ ca thành thật, bị Lục Ngôn nhà cậu khi dễ mỗi ngày."

Lục Thượng Cẩm: "Là Lục Ngôn ép buộc người ta?"

Mấy vị lãnh đạo của trường cùng nhau đi ra không rõ tình huống cho nên cùng cười phụ họa: "Đúng đúng đúng, đúng luôn."

"Ồ." Lục Thượn Cẩm giả vờ không phát hiện khoác vai Hạ Bằng Thiên đi đường vòng rời đi.

Bình luận

Truyện đang đọc