[QUYỂN 2] NHÂN NGƯ HÃM LẠC

Phong Nguyệt một đường hộ tống Rimbaud cùng Bạch Sở Niên trở về tổng bộ IOA, xe của hội y khoa đã ở cửa tiến vào nội thành chờ. Xe của bọn họ vừa vào nội thành đã được các bác sĩ vây quanh, đem Bạch Sở Niên chuyển lên xe cấp cứu.

Rimbaud vốn định đi theo nhưng không gian trên xe đã bị thiết bị và các bác sĩ chiếm đầy, thấy trên xe có người quen thuộc là chim bồ câu rừng của khoa kiểm tra nên Rimbaud mới không cố ý đi theo, ở lại trên xe Phong Nguyệt.

Bọn họ không giống như xe cấp cứu có thể đi làn đường khẩn cấp, sau khi tiến vào nội thành dòng xe trở nên chật chội, thỉnh thoảng gặp phải loại kẹt xe nhỏ, chậm rãi bị mài đến mất bình tĩnh, chỉ có thể nhẫn tâm chờ đợi.

Rimbaud đổi sang ghế phụ, cúi đầu nhìn ra ngoài cửa sổ ngẩn người. Xe hơi trên đất liền thực sự rất nhiều, xe hơi, suv, xe thể thao, xe tải, xe Jíp, nhiều đến mức làm cho người ta khó chịu, và chỉ có thể lái xe trên làn đường hẹp, di chuyển về phía trước từng chút một, Rimbaud rất ghét trật tự như vậy, anh thích lật một cái gì đó để chặn đường, đi thẳng về phía trước.

Nhưng thế giới loài người không giống nhau, mặc dù họ biết rằng có đường thẳng ngắn nhất giữa hai điểm nhưng vẫn sẽ dành rất nhiều thời gian trong vòng tròn, điều này làm cho Rimbaud rất buồn bực.

Phong Nguyệt thấy anh có chút lo âu, mở đài phát thanh trên xe, tìm kênh âm nhạc bình thường mình thường nghe, có điều là bây giờ kênh này đang phát tin tức buổi trưa.

"Phóng viên đài này đưa tin cho biết, sáng sớm đến trưa nay ở vùng biển xung quanh các thành phố ven biển xảy ra nhiều vụ bạo hành đánh tàu cá, quần thể cá voi xanh ở vùng biển nông ven thành phố Nha Trùng bị mắc cạn tập thể, dưới đáy biển phát ra tiếng kêu sinh vật không rõ ràng và tiếng động lạ, có người làm chứng cho biết trên đường tình cờ phát hiện cá voi sát thủ nhỏ, đàn cá voi sát thủ kích động, lật thuyền dò xét, may mắn không có thương vong. Nguyên nhân của tình trạng này những người có liên quan vẫn đang tiến hành điều tra, yêu cầu mọi người đang lái xe tạm thời rời khỏi bờ biển, đường cao tốc ven biển đã bị đóng cửa, thời gian mở cửa cụ thể xin vui lòng chờ thông báo tiếp theo."

Rimbaud nghe loạt tin tức này phát sóng, phiền muộn xoa xoa huyệt thái dương, nhẹ giọng lẩm bẩm: "Gilen boliea. (Để ta yên)"

Tin tức kết thúc, kênh âm nhạc tiếp tục phát sóng một nửa bản Balld Châu Âu trung cổ, bài hát thanh lịch nhẹ nhàng làm cho Rimbaud hơi thoải mái một chút, biểu tình không còn ngưng trọng như vừa rồi.

"Đi biển đi." Rimbaud nói.

"Ồ?" Phong Nguyệt nhịn không được dùng dư quang đánh giá anh. Nam nhân này không chỉ đẹp mắt, hơn nữa còn lạnh lùng kiêu ngạo, từ xương tướng đến da không có một chỗ tỳ vết, thanh âm cũng từ tính dễ nghe, khí chất giơ tay nhấc chân mang theo một loại điềm đạm đã trải qua sự đời. Cho nên đại khái quả thật là thủ lĩnh mafia và quý tộc Châu Âu đi.

Phong Nguyệt từ trong cúc tay lấy ra một túi nilon nhỏ giống như thuốc xông cảm lạnh, đưa cho Rimbaud.

Rimbaud rũ mắt nhìn ba chữ tên kẹo trên túi, cũng không biết chữ gì.

"Chua chua đấy." Phong Nguyệt cắn mở bao bì, đem bột phấn màu trắng bên trong đổ vào trong miệng, khẽ liếm môi, sau đó lộ ra biểu tình hưởng thụ: "Thương hiệu này chỉ có ở cổng trường tiểu học mới có bán, rất khó tìm."

Rimbaud cầm lấy một gói hương vị nấm chua, làm theo Phong Nguyệt xé ra bao bì, đem bột phấn bên trong đổ vào miệng.

Vừa cho vào miệng liền thấy chưa chua, cảm giác trên người từng trận nổi lên da gà.

Ngon quá.

Phong Nguyệt lại từ trong túi lấy ra kẹo nổ cùng thanh cay đưa cho anh. Em gái cô vẫn còn ở trường tiểu học, mỗi cuối tuần khi cô đi đón con bé luôn luôn mua rất nhiều đồ ăn nhẹ từ các quầy hàng nhỏ ở cổng trường.

Xe chạy đến bờ biển thành phố Nha Trùng thì dừng lại, trước khi xuống xe, Rimbaud giơ tay lên, đầu ngón tay tụ tập những giọt nước, trong giọt nước bao bọc một con sứa lam quang bơi lội. Những giọt nước trôi nổi trước mặt Phong Nguyệt, rơi vào lòng bàn tay cô.

"Tôi thích thứ cô cung phụng, đây là phần thưởng cô xứng đáng. (Mặt khác đuôi cũng rất dễ sờ)" Rimbaud xuống xe, đóng cửa xe lại, áo khoác tây phục trắng khoác lên vai bị gió thổi bay lên xuống, đi về phía bãi biển ven biển.

Phong Nguyệt dùng hai ngón tay nắm lấy quả cầu sứa nổi ở trước mặt, sửng sốt một lúc lâu.

Cho nên anh ta đích thật là quý tộc Châu Âu và là thủ lĩnh Mafia?

——

Rimbaud đi đến gần bờ biển, toàn bộ bãi biển đã được cảnh sát liên minh dọn dẹp, kéo lên đường dây cảnh giới, mấy chiếc xe cảnh sát nằm ngang trên đường, cấm xe lại gần.

Trên bãi cát có chừng hai mươi mốt con cá voi lưng gù, con nhỏ nhất cũng dài hơn mười mét, nặng hơn hai mươi tấn, loại đại gia hỏa thân hình nặng nề này cơ hồ không bao giờ xuất hiện ở vùng biển cạn, lúc này thành đàn mắc cạn, các nhà sinh vật học su đoán đây là bão lớn hoặc các vấn đề địa chất và khí hậu nghiêm trọng khác, ngược lại còn có thể bảo trì bình tĩnh, có điều nội bộ ngư dân đã bắt đầu truyền bá các loại tin đồn mạt thế thái quá.

Hiện tại dưới tình huống này, các sĩ quan cảnh sát cũng luống cuống tay chân, tuy rằng cho đến bây giờ cá voi vẫn chưa chết, nhưng số lượng lớn như vậy trong thời gian ngắn rất khó mà hoàn thành việc đưa về khu vực biển sâu, nếu thời gian trì hoãn quá lâu, dưới nhiệt độ như vậy bên trong cá voi rất nhanh sẽ bị hư hỏng, trong khoang cơ thể tích tụ khí, rất có thể sẽ phát sinh nổ tung.

Rimbaud tay đút túi quần đứng ở phía xa, nhìn chúng từ xa.

Mặc dù cá voi không phát ra âm thanh nhưng Rimbaud đã nhận được những biến động mà chúng phát ra.

"Quaun. (Vương hậu)"

Trong tin tức được phát sóng trên màn hình lớn của bãi biển, những đàn cá bạo loạn, bầy cá voi sát thủ đâm vào tàu thăm dò, tất cả đều phát ra sóng âm thanh với cùng tần số, Rimbaud có thể nhận được những tín hiệu từ các vùng biển khác nhau.

"Quaun."

"Quaun."

Hiện tại vảy của Siren ở trong cơ thể Bạch Sở Niên, Tiểu Bạch lại là bạn đời mà Rimbaud công khai thừa nhận với hải tộc, Tiểu Bạch bị trọng thương, toàn bộ sinh vật trong đại dương đều bắt đầu theo bản năng cảm thấy bất an, nhưng chỉ số thông minh của những sinh vật biển này không đủ để cho bọn họ phân biệt "Thí nghiệm thể" và "Nhân loại", bởi vậy khi bị uy hiếp, phương thức biểu hiện sợ hãi của chúng chính là tính công kích trở nên mạnh mẽ, địch ý đối với nhân loại trở nên lớn hơn.

Ngư dân bị ảnh hưởng bởi việc đóng cửa biển tạm thời tập trung bên ngoài đường dây cảnh giới, cảnh sát vừa giữ gìn trật tự vừa chờ cấp trên ra lệnh xử lý.

Rimbaud đứng như không có người đứng trên bờ biển, điều này đã thu hút sự chú ý của cảnh sát, các sĩ quan cảnh sát đang trói dây kéo cho cá voi bị mắc cạn chạy đến, sử dụng dùi cui chỉ vào Rimbaud lên tiếng xua đuổi: "Ở đây nguy hiểm! Người không phận sự lui ra ngoài đường dây cảnh giới chờ!"

Rimbaud thản nhiên nói: "Để cho người của các ngươi lui ra."

Có cảnh sát liên minh nhận ra Rimbaud, biết anh làm việc ở trụ sở IOA, nhưng không có mệnh lệnh của cấp trên bọn họ cũng không dám dễ dàng rút lui.

Rimbaud cũng không quan tâm, anh đối mặt hướng biển rộng, trong mắt chớp động u lam ám quang.

Nước biển phủ qua một làn sóng, lan rộng ra bãi biển, rất nhanh đã vượt qua đường thủy triều lên, chỉ trong vài chục giây đã tăng lên dưới thân cá voi, những con cá voi giãy dụa vỗ cánh vây, bọt nước bắn tung tóe làm ướt quần áo của cảnh sát.

Các sĩ quan cảnh sát cũng phát hiện thủy triều lên với tốc độ khác với bình thường, lần lượt tháo dây kéo, chạy đến một nơi xa bờ để quan sát.

Nước dâng cao cũng không che được vây ngực cá voi, nuốt chửng hơn một nửa bãi biển, cá voi bắt đầu có thể miễn cưỡng di chuyển.

Rimbaud khẽ giơ tay lên, tự dưng cuộn lên hơn mười thước sóng biển ngưng kết thành bàn tay to lớn của thép thủy hóa, cánh tay trong suốt bắt đầu dòng nước chậm rãi từ trên trời giáng xuống, bên trong cá tôm cùng tảo bẹ bơi bơi, ôn nhu đem cá voi trên bờ khép lại trong biển, giống như người mẹ từ trong giấc ngủ tỉnh lại, giơ tay lên đem đứa bé bò đến bên giường ôm về trong ngực, tuy bất đắc dĩ nhưng lại bao dung.

Bầy cá voi một lần nữa xuống biển, phát ra những tiếng kêu dài nhấp nhô.

Rimbaud nghe bọn họ lo lắng dặn dò, thở dài, đầu ngón tay khẽ động, nước biển được anh khống chế, hóa thành đầu ngón tay mềm mại khẽ vuốt ve đầu một con cá voi con: "Chuyển lời cho tất cả mọi người khác, không được náo loạn nữa, bảo bối của ta, ta đương nhiên sẽ bảo vệ tốt em ấy."

Trong nước nổi lên không ít sứa ánh lam, theo nước biển du đãng, chúng được sắp xếp theo thứ tự, dần dần dùng thân thể ghép lại thành một đường viền hoa văn—— U Linh khoác vải trắng.

"Sau này ai nhìn thấy hắn, bất kể giá nào phải giết chết hắn, ta có ban thưởng, bất cứ người nào tham dự vây giết đều có ban thưởng." Rimbaud lạnh lùng ném xuống một câu mệnh lệnh rồi xoay người rời đi.

——

Ba giờ chiều, Rimbaud trở về trụ sở IOA, trực tiếp đi thang máy lên tầng của Hội y khoa.

Rimbaud tiến vào hội y khoa đã quen thuộc, rất nhanh liền chuyển đến phòng họp, mấy vị giáo sư hội y khoa đức cao vọng trọng và đại lão khoa kỹ thuật đều ở bên trong, bác sĩ Chung đứng trước màn hình đang giải thích cho những người khác.

Rimbaud đẩy cửa ra, ánh mắt lạnh lùng quét bọn họ một vòng: "Tiểu Bạch ở đâu?"

Bác sĩ Chung thấy anh, vẫy tay mời anh cũng vào ngồi xuống. Rimbaud miễn cưỡng dựa vào một chút kiên nhẫn còn lại đi vào, ngồi bên cạnh.

Bác sĩ Chung nhỏ giọng: "Thần Sứ bây giờ khá ổn định, cậu trước hãy ở đây nghe cuộc họp một lúc đi."

Bác sĩ Chung ra hiệu cho Rimbaud một chút, tiếp tục giảng giải cuộc họp vừa rồi, trên màn hình hiển thị hình ảnh Vĩnh Sinh Vong Linh mà Bạch Sở Niên dùng máy ảnh mini chụp được.

"Qua kết hợp tài liệu của phòng kiểm nghiệm và bộ phận kỹ thuật, chúng tôi đã điều tra làm rõ tình trạng của đối tượng Vĩnh Sinh Vong Linh.

Thí nghiệm thể số 200, mã hiệu Vĩnh Sinh Vong Linh, tên đầy đủ là Pandora Vĩnh Sinh Vong Linh, số đầu tiên số 2 đại biểu cho tuyến thể trùng, số trung vị 0 đại biểu cho trạng thái không mô phỏng hình dạng, số cuối cùng số 0 đại biểu cho năng lực hướng dẫn.

Trải qua so sánh gen, loài tuyến thể của hắn là gấu nước, vốn có khả năng cố định là bất tử.

Lúc này Vĩnh Sinh Vong Linh đã tiến vào giai đoạn xấu đi, nhưng so sánh với omega thí nghiệm thể thợ làm bánh ngọt 218 Vĩnh Sinh Vong Linh sau khi tiến vào giai đoạn xấu đi không tiến vào trạng thái hoàn toàn mất khống chế, mà là bị một loại lực lượng kiềm chế, loại kiềm chế này xuất phát từ viên Trân Châu trong tay hắn."

Bác sĩ Chung phóng to hình ảnh và đặt cận cảnh ngọc trai lên màn hình.

Rimbaud nhắm mắt lại.

"Số liệu của viên Trân Châu này chúng ta cũng đã thông qua hệ thống nhận dạng cơ thể thí nghiệm bắt được, số cơ thể thí nghiệm 8107, tên mã Minh Sứ, số đầu tiên 8 đại biểu cho tuyến thể thủy sinh, số trung vị 10 đại biểu cho trạng thái toàn mô hình cấu tạo, số cuối cùng số 7 đại biểu cho năng lực chủ lực là thao tác năng lượng vật chất.

Hiện nay trong cơ thể thí nghiệm mà chúng ta biết, chỉ có ba vị thí nghiệm hình Sứ hoàn toàn mô hình, viên ngọc trai này chính là vị trí thứ tư.

Giữa Minh Sứ và Vĩnh Sinh Vong Linh có một loại quan hệ thúc đẩy rất giống nhau, ở chỗ này chúng ta gọi là "tương tự", là bởi vì tôi cho rằng bọn họ không phải là quan hệ thúc đẩy chân chính, mà là dựa vào thúc đẩy liên hợp tố mạnh mẽ thiết lập quan hệ thúc đẩy."

Bác sĩ Chung lấy ra một bản sao tài liệu trộm cắp từ phòng tư liệu của gia tộc Linh Đề giao cho các giáo sư truyền đọc, trong đó nội dung về liên hợp tố thúc đẩy có màu đỏ cao.

"Viên Trân Châu này có thể ngăn chặn được trạng thái bạo tẩu xấu đi của Vĩnh Sinh Vong Linh, nhưng trước mắt xem ra hạn chế rất nhiều, đầu tiên hai người phải duy trì khoảng cách đủ gần, tiếp theo là liên hợp tố phải tiêm đúng giờ mới có thể duy trì liên lạc như vậy.

Nếu Vĩnh Sinh Vong Linh tiến vào trạng thái bạo tẩu xấu đi, nhất định sẽ tạo thành phá hoại không thể khống chế quy mô lớn, đồng thời cũng sẽ tiêu hao sinh mệnh của chính hắn, giả thiết chúng ta để cho phá hư tiếp tục tiến hành, sinh mệnh Vĩnh Sinh Vong Linh sẽ trong thời gian ngắn tiêu hao, chỉ là trước mắt chúng ta còn không cách nào ước tính trình độ và quy mô phá hư của hắn."

Bác sĩ Chung giới thiệu xong tình huống Vĩnh Sinh Vong Linh, lại bắt đầu giải thích tình huống hiện tại của Bạch Sở Niên.

"Giai đoạn trưởng thành của Bạch Sở Niên đã đạt tới cấp bậc cao của thời kỳ trưởng thành, đã ở điểm tới hạn biến vào trạng thái xấu đi, hiện tại dựa vào một loại vật chất gọi là trái tim Biển Chết áp chế, tôi hy vọng mọi người có thể đem tư duy mở ra, liên hệ với tư liệu có trong tay chúng ta, mau chóng tìm ra phương pháp ngăn chặn biến xấu đi."

Rimbaud nhẫn nại nghe xong toàn bộ quá trình, đến cuối cùng đã có chút ngồi không yên.

Sau khi tiễn các giáo sư đi, bác sĩ Chung mới dẫn Rimbaud đến phòng quan sát, trên đường không ngừng uyển chuyển tiêm phòng cho Rimbaud: "Tình trạng hiện tại của Tiểu Bạch còn chưa tính là rất ổn định, tôi đặt cậu ấy ở phòng quan sát cách ly kín mít, cậu yên tâm, chúng tôi không dùng bất kỳ loại thuốc nào khiến cậu ấy khó chịu, chỉ là tạm thời trói buộc lại, để tránh ngộ thương y tá rửa sạch thay thuốc cho cậu ta."

Hắn biết Rimbaud tính tình bạo phát, Tiểu Bạch lại càng là nghịch lân của nhân ngư này, không sớm nói xong chỉ sợ đợi Rimbaud đi vào sẽ tức giận đến mức lật bàn.

Rimbaud chê hắn dong dài, vừa định bảo hắn câm miệng, liền thấy bác sĩ Chung quay màn hình giám sát thời gian thực của phòng quan sát kín lại, hướng về phía mình.

Bạch Sở Niên nằm trên giường bệnh đơn độc ở bên trong, tay chân đều bị còng tay đặc chế trói vào lan can ở cuối giường, vòng cổ đá trái tim Biển Chết giam cầm cổ họng hắn, làm cho hắn không thể thuận lợi hô hấp, miệng gân khóa cằm và răng hàm của hắn, hắn không thể nói chuyện. Ngoài ra, còn đeo mặt nạ mắt đen dày và nút tai, trên tuyến thể cũng dán miếng dán ngăn chặn pheromone kín mít.

Alpha rõ ràng là rất bất an, hắn đã không ngủ mà căng thẳng trong bóng tối yên tĩnh.

Rimbaud đỡ trên màn hình giám sát, trong lòng tinh tế đau đớn.

Bác sĩ Chung nhẹ nhàng nói: "Sau khi chúng tôi đón cậu ấy trở lại, cậu ấy đã lỡ tay trong giấc ngủ và làm tổn thương cánh tay của một y tá, mặc dù sau khi tỉnh dậy đã xin lỗi, nhưng miếng dán ức chế của chúng tôi chỉ có thể kiểm soát cậu ấy trước để tiến hành việc điều trị tiếp theo. Cậu đi vào nhìn cậu ấy đi, thời gian dài duy trì trạng thái bóc tách cảm giác đối với thân thể cùng tâm lý của cậu ấy đều sẽ tổn thương."

Rimbaud không để ý đến việc hắn lải nhải, vội vàng chạy vào phòng quan sát kín mít.

Phòng quan sát kín hoàn toàn cách âm, cũng không có bất kỳ ánh sáng nào, hoàn toàn tối tăm.

Rimbaud nhẹ nhàng ngồi bên cạnh Bạch Sở Niên, nhưng bởi vì Bạch Sở Niên không cách nào nhìn thấy nghe thấy, cũng không cách nào đưa tay sờ, hắn chỉ có thể cảm thấy có người đè ép lên người mình, lại không cảm giác được là ai.

Rimbaud vươn tay, nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay chạm vào má alpha.

Bạch Sở Niên rất kịch liệt co giật một chút, thần kinh cả người căng thẳng, Rimbaud rõ ràng cảm giác được từ khuyên tai Bạch Sở Niên truyền về trái tim mình cực độ kinh hoảng cùng sợ hãi, cho dù alpha bề ngoài thoạt nhìn trạng thái còn không kém như vậy.

Nhiệt độ quen thuộc dán lên da má, Bạch Sở Niên nhẹ nhàng giật giật đầu, thân thể chậm rãi thả lỏng.

Rimbaud lấy nút tai của hắn ra trước, cúi người bên tai hắn thì thầm: "Randi, bây giờ tôi tiếp quản cơ thể của em, không cần sợ tôi làm tổn thương em, em có thể yên tâm nghỉ ngơi rồi."

Giọng nói của anh trời sinh mang theo lực lượng trấn an lòng người, thân thể căng thẳng của Bạch Sở Niên giãn ra một chút, dùng hai má khẽ dán lên hai má Rimbaud.

Rimbaud lấy đồ bịt miệng hắn ra, thời gian dài bị giam cầm ép đêbs đau nhức đến lợi hại, Bạch Sở Niên nhịn không được vẫn liếm môi.

Rimbaud cúi đầu, liếm liếm môi hắn, đầu lưỡi câu lấy kẽ răng của hắn, chậm rãi luồn vào khoang miệng, thay hắn thư thái chết lặng đầu lưỡi, liếm cái gai nhỏ nghịch đảo trên mặt lưỡi alpha.

Bạch Sở Niên nhìn không thấy, cũng không biết năng lực tiêu diệt của mình bất tri bất giác lan tràn, hắn rất khát vọng cỗ ôn nhu này, đuổi theo Rimbaud muốn anh liếm.

Pheromone áp bức hương Brandy từ bên trong miếng dán kín chảy ra, hơn nữa từ đầu ngón tay của Rimbaud bắt đầu ngưng tụ thủy tinh, thủy tinh ăn mòn làn da của anh.

Rimbaud không nói một tiếng đau đớn truyền đến đầu ngón tay, tiếp tục tinh tế hôn môi, sống mũi và trán Bạch Sở Niên, nhẹ giọng cười cười: "Thật đúng là coi tôi như một con mèo lớn? Cứ như vậy muốn liếm lông sao."

Bạch Sở Niên thanh tỉnh một chút, ngẩng đầu lên, lộ ra vết siết cổ loang lổ cùng một tấc da trắng lạnh, thu hồi toàn bộ tin tức tố áp bách, phóng ngược lại tin tức tố trấn an, vết thương trên đầu ngón tay Rimbaud bắt đầu khép lại.

Sắc mặt Bạch Sở Niên từ tái nhợt trở nên hồng nhuận, rốt cục nặng nề thở phào nhẹ nhõm, nhếch khóe môi, lộ ra nửa cái răng sư tử.

"Ai da, anh nói một chút lời mà tiểu kiều thê nên nói đi, đừng luôn bá đạo như vậy. Tôi muốn liếm lông thì sao, đây là chuyện thiên kinh địa nghĩa miêu."

Bình luận

Truyện đang đọc