[QUYỂN 2] NHÂN NGƯ HÃM LẠC

Bạch Sở Niên cả người chấn động, cánh tay gãy đặt trên vai liền trượt xuống đất, máu bắn tung tóe trên mặt đất, có điều là lượng máu không lớn, màu sắc cũng tối đen lại, có thể thấy được đoạn tay này không phải là mấy giây trước vừa mới bị chặt đứt.

Ngón áp út trên ngón tay bị gãy có một vòng hằn vết nhẫn, trừ bỏ điểm oxy hóa màu xanh đen ra thì màu da trùng khớp với Bạch Sở Niên, đầu ngón tay chuyển sang màu đen, mơ hồ có thể thấy được dấu vết cháy, mùi cũng hơi khét.

"Đây là tay của tôi, tôi ném nó vào một thùng rác ở cầu thang rồi cơ mà. Ai mang nó đến đấy?" Bạch Sở Niên lập tức quét qua bốn phía, đem toàn bộ góc phòng thí nghiệm đều xem xét một lần, nhưng cũng không phát hiện ra.

Hắn nhìn lên trần nhà nhưng vẫn không tìm thấy những sinh vật đáng ngờ, nhưng hắn kết luận: "Có thứ gì đó theo chúng ta rồi."

Nhưng phòng thí nghiệm cũng không có bất kỳ khe hở nào có thể làm cho sinh vật xuyên qua, con đường duy nhất không khép kín cũng chỉ có hành lang dẫn tới lò đốt rác.

Người làm con rối cau mày, từ xa liếc mắt nhìn cuối hành lang lúc bọn họ tới, màu sắc hỏa diễm lẻ tẻ bốc lên, lò đốt rác đang di chuyển về phía vị trí của bọn họ.

"Không còn thời gian đâu."

"Chậc." Bạch Sở Niên cũng biết thời gian cấp bách, không có thời gian suy nghĩ nhiều, vì thế đem đoạn tay trên mặt đất đá vào chân tường, miễn cho vướng bận, tay bị đứt kéo lê một đường máu bẩn trên mặt đất.

Lại nhìn kỹ căn phòng hiện tại, bên trong tổng cộng đặt một trăm khối vuông các chất liệu khác nhau, dùng để kiểm tra lực nghiền nát, như vậy có nghĩa là nhất định phải đánh nát từng cái, Bạch Sở Niên dùng lực lượng của mình để tính toán, mỗi lần đánh nát một khối cá thể dùng thời gian ba giây, sức lực đánh hai khối cần khoảng thời gian bốn giây, toàn bộ đánh nát tất cả khối thể cần thời gian ít nhất cũng phải mười phút, mà từ lò đốt mang theo nhiệt độ dần dần lan tràn tới thời gian của bọn Rimbaud mà xem, lò đốt rác đem bọn họ nghiền nát và đốt cháy họ trong thời gian sẽ không vượt quá năm phút.

Bạch Sở Niên trước tiên đem những khối vuông xếp thành một hàng tận lực đẩy về phía trước, tranh thủ cho mình một chút thời gian, nhưng phát hiện các khối thể đều đóng đinh trên mặt đất, cũng không thể thúc đẩy. Nếu như dùng đá trái tim Biển Chết đúc thành búa, lần lượt đập vỡ khối thể, như vậy thời gian hẳn là đủ.

Trong khi suy nghĩ, hắn vuốt ve bề mặt của các khối đá granit, người làm con rối cúi xuống hỏi: "Dùng năng lực hủy diệt? Nó có công nhận tên của nó là đá granit không?"

"Tôi đến xem sao." Người làm con rối coi như trấn định, lấy ra một cái chìa khóa miệng vuông màu bạc từ trong túi tạp dề da. Dây cót ở trong lòng bàn tay hắn máy móc co rút biến dạng, đầu phẳng, đuôi biến sắc, hình thành một cái đinh cơ giới dài.

Hắn cúi người đặt đinh dài lên khối hình vuông, trong thân máy móc màu bạc có máy móc mini chuyển động ly tâm trên dưới, tốc độ càng ngày càng nhanh, tiếng ong ong chấn động đồng hóa lên đá granite, khiến khối chính khối cùng cộng hưởng chấn động, đột nhiên vết nứt bò đầy nham thạch, theo một tiếng nứt, đá granit vỡ thành mấy mảnh vụn.

"Lợi hại lợi hại lợi hai, có thể biến ly tâm đinh, thứ này của ông có thể." Bạch Sở Niên chân thành khen ngợi, đem vòng cổ trên cổ dẫn vào trong tay, đúc thành một cái chùy chuôi dài, cùng người làm con rối phân chia nhau đập nát khối thể khác nhau.

Hai người vùi đầu làm việc, lại bắt đầu âm thầm oán thầm. Bị ngẫu nhiên phân thành một tổ quả thực là khủng khiếp, rất nhiều người không muốn bại lộ năng lực cùng nhược điểm của đối phương mà lần này lại bị buộc phải công khai chúng ra, sau này lại oan gia ngõ hẹp gặp lại ngươi sống ta chết thì càng khó thủ thắng.

Như vậy không được. Bạch Sở Niên nghĩ.

Không bằng thừa dịp Eris không có ở đây, trước tiên giải quyết người làm con rối. Nếu là nhân loại, như vậy chỉ cần bị đá trái tim Biển Chết đâm phải, nói vậy sẽ bị thương nghiêm trọng đi.

Hai người cùng nhau nghiền nát khối thể, tiến độ nhanh hơn rất nhiều, mất không đến hai phút, liền thanh trừ hơn phân nửa khối hình vuông.

Bạch Sở Niên tính toán thời gian và số lượng khối hình vuông còn lại, cho đến khi số lượng còn lại không nhiều lắm, chính mình cũng đủ thông qua lần kiểm tra này liền âm thầm khống chế đá trái tim Biển Chết đúc một khối lưỡi dao, giấu ở trong lòng bàn tay.

Dựa theo tính toán của bản đồ, khảo nghiệm phía sau hẳn là không còn lại bao nhiêu, chờ xử lý xong người làm con rối, lại cùng Rimbaud cùng nhau giải quyết Eris. Dù sao dây cót cũng không ở trên người Eris, giết Eris dễ như trở bàn tay.

Hắn hơi liếc mắt nhìn người làm con rối một cái, trong lòng tính toán góc độ ra tay, nhưng trong lúc vô tình ngẩng đầu, đột nhiên ngẩn ra:

"Đệt đệt!"

Nguyên bản dây cót mà người làm con rối nắm trong tay đã mơ hồ nghiêng về phía Bạch Sở Niên, lại bị một tiếng chửi thề của hắn cắt đứt, người làm con rối lại yên lặng thu tay lại, phân ra ánh mắt nhìn về phía Bạch Sở Niên lăng lăng nhìn qua.

Đoạn tay vừa bị đá vào tường đã biến mất.

"Ai ta, thật giả, ta liền đặt ở chỗ này." Bạch Sở Niên chạy nhanh vài bước đi qua xem xét, không chỉ đoạn tay biến mất, ngay cả vết máu trên mặt đất cũng biến mất, tựa như không hiểu sao lại bốc hơi.

Hắn dùng đầu ngón tay cọ cọ mặt đất, bất luận có ai tới, dấu vết gì cũng không lưu lại, quỷ dị như khi đài quan sát lúc tới không có vân tay.

"Thật sự không còn nữa, tôi không nghe thấy thanh âm gì cả."

"Trước tiên đừng để ý đến nó."

Thời gian không đợi người, lò đốt rác càng ngày càng gần, Bạch Sở Niên lại chạy trở về tiếp tục đập khối vuông, lau một phen mồ hôi trên trán chảy ra.

Khối hình vuông toàn bộ bị nghiền nát, tường khâu chặt chẽ ở cuối phòng mới chậm rãi dâng lên, cũng bay ra một tờ bảng điểm.

"Điểm số: 91, đánh giá: S, bài kiểm tra này đủ điều kiện."

Bạch Sở Niên giẫm lên bảng điểm trực tiếp dọc theo hành lang đi vào căn phòng sâu hơn: "Nó dựa theo thời gian tính thành tích sao, hai người cùng nhau mới được 91 điểm, vậy một trăm điểm là có bao nhiêu nghịch thiên chứ."

Người làm con rối đưa dây cót trở lại trong túi của mình, đi bộ phía sau hắn và thì thầm với máy thông tin liên lạc: "Eris, đọc các chủ đề đi."

Eris nghe lời và đọc nó.

Hắn đọc tiếng Anh, chủ đề nên có một bản dịch của các ngôn ngữ khác nhau, cũng may hắn nhận ra từ. Hắn phát âm rất tiếng Anh với giọng Glasgow rõ ràng.

"Xin vui lòng mô tả ngắn gọn cách tính giá cổ phiếu và giá chứng khoán. Vui lòng mô tả ngắn gọn về phương thức cho thuê tài chính thiết bị y tế."

"Cứu mạng." Bạch Sở Niên xoa xoa mặt: "Không phải là yêu cầu viết tay trả lời vấn đề đấy chứ?"

Rampo: "Có nhận dạng giọng nói."

"Thật tốt quá rồi."

May mà đi theo chú Cẩm học được không ít thứ trong công ty, Bạch Sở Niên cố gắng nhớ lại nội dung trong sách: "Tôi nói một câu anh đọc theo một câu. Giá trị lý thuyết của mỗi chứng chỉ chứng nhận cổ phần được tính theo công thức B-S..."

Rimbaud: "Mỗi phần xương người được hấp hoàn toàn, giá trị được tính bằng công thức phải chết."

Đặng: Đang edit chỗ trên kinh dị nổi da gà đến chỗ này cười sặc

Bạch Sở Niên: "Bảo bối, anh dán micro máy thông tin liên lạc lên cổng nhận dạng giọng nói, nó nhận ra chính xác hơn anh một chút."

Người làm con rối thản nhiên giải đáp câu hỏi thứ hai.

Đề tài kiểm tra trí lực tiến hành so với kiểm tra vũ lực bên này nhanh hơn rất nhiều, Bạch Sở Niên bấm thời gian, có thể giúp bọn họ vượt qua mấy bài kiểm tra trước.

Eris đọc ra đề thi thứ ba, có điều là đọc rất miễn cưỡng, hai người liên tục đoán mới biết được vấn đề.

"Số lượng chức năng f(x)=e^x mở thành x. Số lớp 10 mở rộng f(x)=sinx thành x."

"Chờ một chút, tôi nghĩ cái đã." Bạch Sở Niên xắn tay áo lên, dùng ngón tay ở trên không trung làm quá trình tính toán, đề không khó, nhưng loại đề này cho dù trải đáp án trên mặt đất để cho hai người Rimbaud và Eris sao chép đều có độ khó, dùng miệng nói lại càng khó hơn.

Người làm con rối đã bắt đầu quá trình giải thích vấn đề cho Eris. Rất nhiều danh từ Eris nghe không hiểu, người làm con rối không nóng nảy, giọng nói bình thản không chán nản nói cho hắn nghe. Điều này làm cho hắn nhớ tới sự nghiệp đại học của mình, mỗi cuối ngày hết hạn hắn đều trả lời xong đề thi, sau đó thông qua tai nghe đem đáp án đọc cho các bạn cùng phòng cùng phòng, các bạn cùng phòng bình thường không học trong nghề ngay cả đáp án hắn đọc cũng nghe không hiểu, hắn chỉ có thể lặp đi lặp lại hết lần này đến lần khác.

Bạch Sở Niên dạy Rimbaud viết xong quá trình, bắt đầu mò mẫm đề tài bên mình, cũng thuận tiện cùng người làm con rối nói chuyện phiếm.

Người làm con rối thừa nhận rằng ông thích gian lận khi còn trẻ, đặc biệt là xem biểu hiện của bạn cùng phòng nhìn mình với ánh mắt biết ơn ông ta sau khi kỳ thi, đó là niềm vui lớn nhất của ông ta.

"A, thích được cảm ơn sao?" Bạch Sở Niên tóm tắt ngắn gọn một chút.

Người làm con rối muốn phản bác, nhưng sau khi xem xét lại mặc định.

"Vì sao phải đi khắp nơi giết người, thủ hạ của ông có nhiều thí nghiệm thể như vậy, làm chút gì đó thực không tốt. Ông thiếu tiền sao?"

"Không thiếu. Tài sản của Hồng Hầu Điểu nằm trong tay tôi."

"Vậy ông muốn cái gì?"

Người làm con rối trả lời: "Con người đứng trên đỉnh chuỗi thức ăn trong một thời gian dài nên đã quên rằng thiên nhiên còn có một bộ quy tắc tất yếu, tôi chỉ giúp họ nhớ lại, miễn cho họ đắc ý vênh váo. Nếu cậu nghĩ đó là sai, tôi sẽ không cố thuyết phục cậu. Sống và chết chỉ là hai trạng thái của cuộc sống, tội lỗi duy nhất của tôi là làm cho họ sợ hãi trước khi chết, ngoài ra, tôi là một người tốt."

Bạch Sở Niên tự biết không cách nào thuyết phục hắn, liền lười không buồn nói nhảm nữa.

Hạng kiểm tra vũ lực thứ ba mà bọn họ đối mặt là kiểm tra lực xuyên thấu, phòng trước mặt bị mấy lớp tấm thép thủy tinh chống đạn trong suốt bịt kín, chất liệu cũng kiên cố như vỏ xe tăng hình hổ, mỗi tấm thép thủy tinh cách nhau khoảng hai thước, xem ra là muốn bọn họ dùng thân thể đập vỡ tầng tầng lớp lớp gia cố tấm thép thủy tinh đây.

Bạch Sở Niên thử dùng búa lớn đúc thành đá trái tim Biển Chết đập nát một tấm thép thủy tinh, kết quả hiển thị thành tích sáng đèn đỏ, không cho phép dùng vũ khí sắc bén hoặc dụng cụ phụ trợ phá tường.

"Kỳ thi phá vỡ này có thể khiến người ta mệt chết mất." Bạch Sở Niên hơi thở trầm xuống, hơn nữa dùng sức hướng mặt ngoài tấm thủy tinh thép đụng tới.

*Uỳnh* một cái, phòng đều cùng nhau chấn động, Bạch Sở Niên nửa mặt thân thể đều tê dại, tấm thủy tinh cứng kia lại chỉ là nứt ra mấy đường lưới văn, nhưng cũng chỉ có thể kiên trì dựa vào cốt thép hóa tiếp tục đụng.

Dựa vào quán tính đập nát bốn tấm thép thủy tinh, tấm thép thủy tinh thứ năm không thể bị đập vỡ, chỉ xuất hiện một vài vết nứt nhỏ, trên mặt phẳng thủy tinh dính một ít vết máu.

"Đau quá..." Nửa người bên trái của Bạch Sở Niên đều đang chảy máu, mảnh thủy tinh vỡ vụn trên má nứt ra một vết thương.

Hắn chỉ có thể dừng lại nghỉ ngơi, để cho da thịt bị nứt cùng bộ xương bị hư tổn được thời gian sửa chữa.

Người làm con rối đang hỏi về chủ đề của Rimbaud và Eris.

Sau đó Bạch Sở Niên cũng nghe thấy tiếng kêu của Eris trong máy thông tin: "Sau khi chúng tôi đi vào, sàn nhà mở ra bật ra hai khối rubik, màu sắc lộn xộn, tôi đem sáu mặt trên mặt đất mài thành cùng một màu, nó chỉ cho tôi có sáu điểm!"

Thanh âm của Rimbaud nghe có vẻ đã đè nén lửa giận đến mức độ lớn nhất, răng kèn kẹt ma sát: "Tôi cắn nó ra, theo màu sắc ghép nó trở lại, bảng điểm cho tôi được năm điểm, nói rằng tôi thất bại, và bật thêm lên một cái mới. Tại sao tôi lại thấp hơn hắn ta một điểm, wei?"

"Tuyệt lắm, tuyệt lắm." Bạch Sở Niên vui mừng khen ngợi: "Thật đấy, anh thế nhưng có thể nghĩ ra được gỡ ra rồi ghép lại, tôi nghĩ cũng không dám nghĩ. Hệ thống chắc chắn đã sai rồi, anh nên được điểm cao hơn Eris mới phải."

Rimbaud nghe bên này dần dần trở nên nặng nề, đột nhiên thu hồi cơn thịnh nộ, ôn thanh hỏi: "Randi, mệt mỏi sao?"

"Không có việc gì đâu lão bà, anh đem khối rubik trong tay đặt trên mặt đất, theo trình tự đọc màu sắc cho tôi, tôi nói cho anh biết nên xoay như thế nào." Bạch Sở Niên ngồi xuống, mắt thấy cuối hành lang lại lan tràn ngọn lửa, trong lòng tính toán thời gian.

Rimbaud nghe lời đem khối rubik đặt ở trước mặt, theo thứ tự mà đọc cho Bạch Sở Niên nghe màu sắc của từng mặt.

Thẳng đến khi anh đọc xong dòng thứ nhất, Bạch Sở Niên mới biết đây là ma phương thất giai, so với ma phương cấp ba khó khăn hơn nhiều, hơn nữa trong tay hắn không có hiện vật, toàn bộ đều phải dựa vào tưởng tượng cùng truyền miệng, lại còn là dưới tình huống Rimbaud có thể hoàn toàn theo thứ tự hắn nói vặn đúng.

"Lão bà, anh đem khối rubik giơ lên, phương hướng đừng nhúc nhích, theo lời tôi nói mà xoay. Phương hướng đừng làm lộn xộn đấy."

Rimbaud ngồi trên mặt đất, nghiêm túc vặn rubik, nghe giọng nói có chút mệt mỏi trong máy thông tin, làm cho anh có chút lo âu.

Anh hơi thất thần, khối rubik trên tay động phương hướng.

"Không có việc gì." Bạch Sở Niên dừng lại một chút, bất đắc dĩ nở nụ cười một tiếng, kiên nhẫn nói: "Đừng nóng vội, anh lại thả xuống đất đọc màu sắc lại cho tôi nghe một lần nữa đi."

"Quá tốn thời gian." Rimbaud ngắt lời hắn: "Các người đi ra chưa, lửa cách các người bao xa? Nó sắp nóng đến với chỗ em chưa?"

"Yên tâm, tôi biết."

Eris nghe thấy bên phía người làm con rối xuất hiện tiếng quạt vạt áo.

"Knicks?"

Người làm con rối trả lời: "Chờ một chút, ngọn lửa đang cháy, cậu đặt khối rubik trên mặt đất đầu tiên, không di chuyển nó."

Eris bực bội buông khối rubik xuống, đứng lên đi tới đi lui: "Tôi chịu đủ rồi, quả thực là chịu đủ rồi, không bao giờ kết thúc đề bài được, xem cũng không hiểu, cũng không dùng được lực, mỗi lần đều phải để Knicks dạy tôi, tôi ghét nhất là như vậy."

Rimbaud cũng buông khối rubik xuống, nhìn xung quanh, chú ý tới vị trí có thêm khối rubik mới bật ra ——

Ở một bên phòng, có hai gian hàng rubik, bọn họ chính là đem khối rubik trước đó đặt trên bục trưng bày, bị phát bảng điểm kết quả không đạt. Mà trên mặt đất đối diện đài triển lãm năm thước có một khe hở hình vuông, vừa rồi khối rubik chính là từ nơi này bắn ra.

Rimbaud dùng đầu ngón tay dài nhọn khóa khe hở kia, nhưng nó cứng rắn như chất liệu trên mặt đất, không nhúc nhích.

"Xui xẻo." Rimbaud hướng phía Eris hất cằm lên: "Lại đây!"

Rimbaud kéo dài đầu đuôi, cuộn khối rubik trên mặt đất và ném nó cho Eris: "Đặt nó lên." Anh chỉ vào bục trưng bày đối diện với đầu đuôi của mình.

"Mới liều một nửa liền nộp bài?" Eris treo cổ đi qua, chụp khối Rubik trên bục trưng bày.

Bục trưng bày sáng đèn đỏ, phỏng chừng lại phải phun ra một bảng điểm không đạt tiêu đề.

Như thường lệ, trong khi hiển thị không đạt, hệ thống tự động bật lên một khối rubik mới.

Rimbaud toàn thân nằm trên mặt đất, lấy tư thế mai phục săn mồi hết sức chăm chú nhìn chằm chằm vào khe hở hình vuông nhỏ kia, khối rubik từ cái miệng nhỏ này bắn ra trong nháy mắt, Rimbaud một tay bắt lấy cái nắp vuông nhỏ nhấc lên trên mặt đất, cứng rắn chặn nó lại.

Hai bàn tay dài nhỏ nhanh chóng lân hóa, biến thành lưỡi dao sắc bén mạnh mẽ phủ đầy vảy giống như móng vuốt rồng, Rimbaud giữ chặt cái miệng nhỏ kia, vây lưng dựng thẳng gai nhọn, đuôi cá trong chốc lát biến thành màu đỏ hung mãnh.

*Két* một tiếng thật lớn, toàn bộ kim loại nặng nề dùng trên sàn nhà bị Rimbaud xé rách một vết nứt, lộ ra cơ quan phóng bên trong cùng dây cáp điện di chuyển dày đặc.

Đầu Rimbaud hướng xuống dưới từ khe hở mặt đất sắt thép mở ra bò vào, giống như thằn lằn theo tường du hành.

"Được đấy, đây mới chính là thứ ta thích." Eris thấy vậy cũng nhảy vào.

——

Bạch Sở Niên và người làm con rối còn đang tìm mọi cách phá hủy tấm thép thủy tinh, chỉ nghe thấy giọng Rimbaud trầm thấp trong máy thông tin liên lạc một tiếng: "Các người đứng sang một bên một chút." Tiếp theo bên trong chỉ còn lại tiếng thủy tinh ồn ào nổ tung, cùng tiếng hít thở bình tĩnh của Rimbaud.

Bắt đầu từ phía cuối, tấm thủy tinh thép tựa như giấy mỏng từng tờ bị đâm thủng, cách mấy tấm thép thủy tinh trong suốt, Bạch Sở Niên mơ hồ nhìn thấy điểm cuối cùng xuất hiện một bóng dáng, bóng dáng đang nhanh chóng đột phá tấm thủy tinh cứng, đột nhiên, trước mắt cả mảnh thủy tinh nổ tung, mảnh thủy tinh văng tung tóe giống như sóng biển bắn tung tóe vây quanh nhân ngư màu lam từ giữa nhảy ra.

Thành tích hiển thị trên tường bắt đầu tăng vọt lên, sau khi đến cuối cho thấy thành tích là ∞ chính là dấu hiệu vô cực, bảng điểm kiểm tra lực xuyên thấu rơi ra: "Điểm số: 100, đánh giá SSS, kết quả kiểm tra này đủ điều kiện."

"Yo! Lợi hại, lão bà đúng là lợi hại." Bạch Sở Niên cúi đầu đi nhặt bảng điểm trên mặt đất, bị đuôi cá Rimbaud cuốn lấy cổ kéo về.

"Đi nhanh đi."

Ngọn lửa sau lưng sắp liếm đến sống lưng Bạch Sở Niên, Rimbaud một ngụm ngậm cổ áo sau của Bạch Sở Niên, giống như ngậm mèo con kéo hắn ra khỏi miệng lửa, hóa thành một đạo lam sắc thiểm điện hướng cuối hành lang uốn qua.

Người làm con rối nghe thấy tiếng động trên trần nhà, tấm nitride dày chắc chắn phía trên đỉnh đầu bị đạp ra một lỗ thủng, Eris treo ngược xuống, mặt vừa vặn xuất hiện trước mặt người làm con rối, tóc bạc rũ xuống, trong tay cầm một tấm bảng điểm 3s đầy đủ, khóe miệng đắc ý giương lên đến lỗ tai: "Tôi từ cửa ải phía sau ngã xuống đánh trở về, như thế nào?"

"Không có tác dụng gì." Người làm con rối hai tay đút vào trong túi áo gió chậm rãi đi về phía trước, đi ngang qua bên tai Eris quạt ra một trận gió.

——

"Rimbaud! Sàn rỗng phía trước sụp đổ, có một cái rãnh!"

Ở cuối hành lang xuất hiện một đoạn đứt gãy đen kịt, Rimbaud tạm thời buông lỏng, Bạch Sở Niên xoay người rơi xuống đất tung người nhảy lên, hai tay mèo treo ở bên cạnh nhô lên đối diện, hai tay căng thẳng lên trên, linh hoạt leo lên bục đối diện, Rimbaud cũng nhảy tới, ở trên không trung tối tăm vẽ ra một đường cong màu lam, hai tay treo trên hai tay Bạch Sở Niên thò ra bị kéo lên.

Eris theo sát phía sau, nắm lấy người làm con rối chạy về phía trước, khi đến đoạn đứt gãy dùng sức nhảy lên trên, khi hắn bắt đầu rơi xuống, người làm con rối nâng tay phát động năng lực J1 thế thân, trao đổi vị trí với Eris, thay thế Eris rơi xuống đối diện bục giảng, Eris lại một lần nữa nhảy lên, người làm con rối phóng ra một sợi dây nhện, vòng đến chân Eris, kéo hắn tới.

Lúc Rimbaud rơi xuống đất nhào ngã Bạch Sở Niên, bọn họ cùng nhau lăn trên mặt đất vài vòng mới dừng lại.

Xung quanh lại mất đi ánh sáng trở nên tối tăm, Bạch Sở Niên nằm trên mặt đất thở dốc, lúc mở mắt ra, mơ hồ cảm thấy có thứ gì đó đi ngang qua hai má, cái loại xúc cảm hơi nóng, lông mềm mại dơ bẩn này từ trên má hắn cọ qua, lập tức làm cho trí nhớ của hắn trở về ký ức khi còn nhỏ.

Chuột.

Hắn mở to hai mắt, trong nháy mắt đầu óc trống rỗng, chỉ cảm giác lông tơ sau lưng như muốn nổ tung, da đầu tê dại.

Thân thể lại bị ôm lấy vào giây sau, Rimbaud quấn lấy trên người hắn, bảo hắn vùi mặt vào cổ mình, phóng ra một cỗ tin tức trấn an nhàn nhạt, hạ thấp thanh âm dùng âm lượng chỉ có hai người nghe được bên tai hắn nói: "Không sợ."

Sau đó xoa xoa tai sư tử trắng mà hắn không biết từ lúc nào cũng xuất hiện —— hai tai sư tử rũ xuống dán chặt vào đầu, bộ dáng cực kỳ khẩn trương.

____

Bình luận

Truyện đang đọc