[QUYỂN 2] NHÂN NGƯ HÃM LẠC

Vượt qua mặt đất sạt lở rộng khoảng 12 mét, ánh sáng đã rời khỏi khu vực kiểm tra, bọn họ lại trở lại bóng tối.

Dưới ánh sáng lờ mờ, người làm con rối vẫn thấy rõ trạng thái lúc này của Bạch Sở Niên, hắn nằm trên mặt đất, tuy rằng hai tay vòng quanh Rimbaud làm ra tư thái bảo hộ nhưng thái độ bên tai dưới chấn động tinh thần không khống chế được xuất hiện, tai sư tử dán sát vào đầu, đồng tử tan rã, khẽ há miệng dồn dập thở dốc, đây là biểu hiện căng thẳng.

Mà gần đó có thứ gì đó có thể tạo thành căng thẳng xung kích hắn cũng chỉ có—— người làm con rối nhìn quanh bốn phía, trong hoàn cảnh tối tăm chỉ có bóng đen lóe lên trong góc, một con chuột bạch mà bọn họ dùng để nghiên cức. Người làm con rối trước khi tốt nghiệp trường y khoa đều tiếp xúc với chúng mỗi ngày.

Thấy bộ dạng chật vật thất hồn kia của hắn, người làm con rối lại cười không nổi, hắn quan sát thấy biểu tình Rimbaud vuốt ve an ủi Bạch Sở Niên thuần tình, nhìn qua giống như thói quen đã dưỡng thành từ nhiều năm trước.

Rimbaud đối với những người khác thờ ơ, quỳ xuống đất, đem Tiểu Bạch khép lại vào trong ngực, Bạch Sở Niên vùi đầu ôm hắn trong chốc lát, liền nhanh chóng thu thập tinh thần, biểu hiện như không có việc gì, giơ tay khép sợi tóc Rimbaud lại, cắn dây chun da cá nhỏ bằng nhựa màu lam trên cổ tay rồi buộc lên sau đầu anh

"Tôi không có việc gì, chỉ là ngã xuống có chút bối rối." Mặt Bạch Sở Niên và hai má Rimbaud rất gần nhau, thỉnh thoảng cọ cọ cùng một chỗ.

"Vậy sao? Tôi nhặt được thứ gì đó này, đến xem xem." Tiếng bước chân đến gần bọn họ dừng lại, người làm con rối khẽ cúi người xuống, trong tay cầm một thứ vật kim loại, buông tay, thứ kia rơi xuống bên chân Bạch Sở Niên vang lên một tiếng.

Bạch Sở Niên nghe tiếng quay đầu lại nhìn, vừa nhìn liền lập tức đồng tử đột nhiên co rụt lại, giống như con mèo bị kinh hách kịch liệt xù lông từ trên mặt đất bay lên.

Rimbaud bị phản ứng đột ngột của hắn dọa sợ, quay đầu lại nhìn thoáng qua thứ rơi xuống đất, là một cái kìm y tế lớn hơn so với bình thường không ít, chuẩn xác mà nói là một thanh giáp khí.

"Cái bóng còn sót lại từ thời ấu thể tạo thành một phản xạ có điều kiện trong một thời gian khá dài." Người làm con rối bình thản tự thuật: "Kiểm tra một chút, trình độ thân nhân của thí nghiệm thể có tỷ lệ nghịch với thương tổn thời thơ ấu hay không, xem ra cũng không phải như thế, tựa hồ tính cách trưởng thành càng phải ỷ lại vào những ngày sau dưỡng thành chứ không phải gen bẩm sainh."

"Cút đi." Rimbaud nâng mí mắt sắc bén nhìn lướt qua người làm con rối một cái, nhặt kìm y tế trên mặt đất lên, nắm chặt trong tay, một dòng điện từ lòng bàn tay hiện ra, sắt thép điện phiếm hồng hòa tan, nước sắt chảy xuống đất bốc lên khói nóng bỏng, chậm rãi ngưng đọng trên mặt đất.

"Em không sao chứ?" Anh vội vàng bò đến bên cạnh Bạch Sở Niên, nhẹ nhàng vỗ lưng hắn. Rimbaud sống đã lâu, sống trên đời gần ba trăm năm, rất nhiều nỗi sợ hãi thống khổ đối với anh mà nói đã thấy lạ không trách, nhưng Tiểu Bạch thì khác, lúc hắn vừa mới sinh ra còn là một tờ giấy trắng, đã bị hung hăng nhàu nát.

"Không có việc gì." Bạch Sở Niên hai tay chống mép bàn giữa phòng, cúi đầu lắc lắc đầu để cho mình thanh tỉnh.

Rimbaud nhẹ nhàng vuốt ve tai hắn, đọc những câu an ủi bên tai hắn.

Mí mắt Bạch Sở Niên phiếm hồng, nhịn không được nắm chặt tay, đầu ngón tay tựa hồ mơ hồ đau đớn.

Rimbaud từ sau lưng quấn lên, nhẹ nhàng đặt tay lên mu bàn tay hắn, tay kia nhẹ nhàng vuốt ve bụng hắn.

Eris không đúng lúc cười rộ lên, khoác vai Bạch Sở Niên lớn tiếng cười nhạo: "Đại ca, anh thật yếu đuối nha."

"Eris." Người làm con rối gọi hắn một tiếng, tay phải đeo nửa găng bàn tay giơ lên, một cái kim khâu đeo tơ máu rơi xuống bên chân Eris, Eris hoảng sợ, khoa trương nhảy ra như bị điện giật.

Đồng thời, tiết tấu khác thường trong hạch tâm lồng ngực khiến hắn kinh ngạc đỡ lấy ngực, tựa hồ bên trong mô phỏng máy móc hạch tâm đang kịch liệt nhịp điệu.

"Đồng cảm đi." Người làm con rối thì thầm răn dạy.

"Got it, got it~" Eris ngấp nghễ thu hồi biểu tình trào phúng, nhàm chán đi về bên cạnh người làm con rối, hai tay túm lưng quần nhìn xung quanh đồ trang trí.

Căn phòng ẩm ướt này tràn ngập mùi nước khử trùng sắp tan, cùng với mùi hôi thối gần như che giấu mùi nước khử trùng.

Bạch Sở Niên nắm tay Rimbaud ý bảo mình không có việc gì, mở đèn pin từng tấc từng tấc chiếu sáng bài trí trong phòng.

Trên mặt đất bên trái bàn làm việc đặt một thùng rác màu vàng, bên trong chứa rác y tế, kim khâu và kìm y tế của người làm con rối chính là lấy ra từ bên trong này.

Người làm con rối đang đứng tại bàn làm việc của họ để đọc các tài liệu còn lại trong ngăn kéo.

"Đây là nơi kiểm tra sức khỏe của thí nghiệm thể thông qua kiểm tra năng lực." Người làm con rối buông tài liệu bị mốc xuống, đẩy ngăn kéo chứa nhiệt kế ống nghe và các vật dụng linh tinh khác trở về.

Trong góc tối, chuột đang kêu chít chít, Bạch Sở Niên cẩn thận di chuyển chùm đèn pin qua, thấy chỗ sâu nhất trong phòng có một cánh cửa bên phải, nhưng dùng sức đẩy, cửa vẫn không nhúc nhích.

Bạch Sở Niên quay đầu lại, phát hiện trên tường nứt ra một khe hở.

"Tường nứt ra." Bạch Sở Niên dán vào một bức tường xa nhất với chuột đi đến một góc, đầu ngón tay mò mẫm trên vết nứt: "Giống như là máy khoan điện cách vách làm nứt tường." Nhưng vết nứt quá nhỏ, bật đèn cũng không nhìn thấy tình huống bên trong.

Hắn vừa sờ vừa di chuyển, chân đột nhiên đá vào một cái rương, vì thế ngồi xổm xuống quan sát. Là một tủ đông bảo quản, trên mặt đất rải rác rất nhiều thuốc ống nghiệm bị vỡ, thời gian quá lâu, rất nhiều dược tề đã bốc hơi khô, trên mặt đất để lại một ít vết bẩn.

"Tiểu Bạch, tôi vừa mới ăn một quả dưa." Rimbaud ghé vào chen tới, Bạch Sở Niên vừa quay đầu lại, đang nhìn thấy Rimbaud dùng hai đầu ngón tay xách đuôi con chuột đang kêu loạn, xoay vòng quăng mạnh sau đó ném vào rãnh sạt lở bên ngoài phòng.

"Được rồi, nó đã chết." Rimbaud an ủi.

"...... Anh tìm thấy dưa hấu ở đâu?"

"Trong giỏ trái cây bên móc áo."

"Không phải tất cả đều thối rữa sao? Tất cả đều bốc mùi."

"Dưa hấu không thối."

"Aizz, đừng ăn lung tung chứ." Bạch Sở Niên phát hiện tủ đông không thể trực tiếp mở ra, phía trên có một bộ mật mã, nhưng bởi vì mất điện, màn hình mật mã là màu đen.

Loại mật mã này không khác gì cầu thang đại sảnh lối vào, lúc bật điện cần nhập mật mã mới có thể mở ra, lúc mất điện sẽ tự động khóa khóa thủy lực, trong ngoài đều không mở được, trừ phi bạo lực đập phá, nhưng chất liệu khóa cùng tấm kim loại kiểm tra quyền lực kia giống nhau, không phải tùy tiện một người có thể dễ dàng đập vỡ.

"Nơi này có hộp điều khiển điện." Người làm con rối sử dụng đèn pin ngón tay cái để chiếu sáng các bức tường bên trái, mở vỏ của hộp điều khiển điện, xem xét cẩn thận: "Công tắc được tắt do con người tạo ra." Hắn bật công tắc chung lên.

Chỉ nghe đèn chiếu sáng trên đỉnh đầu phát ra một ít tiếng tít, sau đó phụt phụt sáng lên.

Căn phòng được chiếu sáng rực rỡ, ngoại trừ Eris, cả ba đều che mắt để thích nghi với ánh sáng bất ngờ.

"Không tồi, lần này sáng hơn nhiều rồi." Tủ đông trước mặt Bạch Sở Niên cũng bật đèn xanh hiển thị đang vận hành, phím mật mã sáng lên, hiển thị cần nhập sáu chữ mật mã. Bạch Sở Niên nhẫn nại lấy bộ giải mã từ trong ba lô ra, nối lên mật mã chờ đọc.

"Anh cố chấp với cái tủ làm gì, có cửa liền đập qua luôn." Eris đã bực bội đến mức không thể chờ đợi được để đập cửa, nhưng phía bên kia của cánh cửa dường như có một cái gì đó chống lại, rất khó để đẩy ra.

Bộ giải mã bên Bạch Sở Niên đọc xong, mật mã tự động điền vào, máy bay phản lực khóa thủy lực của tủ đông buông ra.

Không cần bất luận kẻ nào động thủ, nắp tủ đông quả thực là chính mình sụp đổ, sau một tiếng nổ lớn, một đám ruồi nhặng nhào ra, giống như một cỗ gió lốc màu đen ong ong đập vào mặt, xen lẫn mùi hôi thối kịch liệt.

Đầu đuôi Rimbaud phóng điện, một tấm lưới điện sét đánh từ trước mặt Tiểu Bạch kéo ra, bao phủ tủ đông, ruồi nhặng bị lưới điện thiêu đốt lép bép rơi xuống, một hai phút trôi qua đã bị thanh lý bảy tám phần.

Trong tủ đông này máu tươi hỗn độn, bốn vách tường đều bị vết máu bẩn trọc trải đầy, một thi thể không đầu thối rữa cao độ cuộn mình ngồi xổm ở bên trong, trên người mặc áo blouse của viện nghiên cứu 109.

"Ha, mùi này, phải chết không ít thời gian rồi đi." Bạch Sở Niên nhấc mặt nạ phòng độc nửa mặt kim loại nhỏ trên cổ áo tác chiến đặt ở miệng mũi: "Tìm tìm trên người hắn có thứ hữu dụng hay không."

Rimbaud liền nằm sấp trên mép tủ đông đưa tay vào tìm kiếm. Thịt thối dính máu và dầu thi thể dính vào cánh tay anh, nhưng không mất mười giây đã bị tinh lọc, lục lọi hồi lâu, anh vẫn sạch sẽ như cũ.

Người làm con rối không khỏi cảm thán trong lòng, nhân ngư đích thật là một sinh vật cổ xưa thần bí lại thánh khiết. Chỉ có loại sinh vật cao cấp này mới có thể duy trì tinh cầu nơi cư trú phát triển theo hướng phục hồi chứ không phải là phá hủy, mới xứng đáng sống trên thế gian.

Rimbaud tìm thấy một thẻ ID danh tính trong túi xác chết. Theo thông tin trên thẻ từ, nạn nhân tên là Abido, là alpha, thuộc bộ phận "Phòng mẫu vật".

Eris còn đang đập cửa, không ngừng phát ra tiếng ồn, Bạch Sở Niên lại chống cằm tự hỏi ở trong đầu xem lại chuyện gì đã xảy ra trong căn phòng này.

Người làm con rối: "Có hai điểm chính, một, người bị mất đầu chỉ dựa vào cơ thể thì sẽ không thể hoàn thành hành động phức tạp như trèo vào tủ đông và đậy nắp. Hai, động tác của thi thể tự nhiên, không phải nhân tạo bỏ vào tủ đông. Hắn ta ném tất cả mọi thứ trong tủ đông ra và ngồi xổm trong tủ đông, rõ ràng là tránh những gì. Có nghĩa là kẻ giết người đang đuổi theo hắn ở phía sau. Đó là con người, hoặc một thí nghiệm thể."

Bạch Sở Niên: "Hắn chạy ra, dùng mật mã mở nắp tủ đông, rồi chạy tới tắt cổng điện, sau đó trở về trốn vào tủ đông muốn khóa mình lại, kết quả hung thủ đi trước một bước chém đầu hắn, đập nắp lại."

Người làm con rối: "Hoặc hắn ta ngồi xổm trong tủ đông đầu tiên, sau đó kẻ giết người chặt đầu hắn ta, sau đó đậy nắp cho hắn ta, và cuối cùng đóng cổng điện và khóa hắn ta lại."

Bạch Sở Niên: "Nói đi cũng phải nói lại, thế đầu hắn đâu?"

"......"

"Quên đi, vấn đề này không có ý nghĩa gì, đợi lát nữa nghĩ lại sau." Bạch Sở Niên tay đút túi quần đi đến bên cạnh Eris, Eris còn đang dùng sức đập cửa.

"Cánh cửa này không khóa. Nhưng đẩy không được cũng đập không nổi, đối diện hình như có rất nhiều thứ chống dựa vào cửa." Eris vẫy tay.

Bạch Sở Niên cũng thử, đích xác không dễ dàng đẩy mạnh, cửa giống như thật tâm, tựa hồ có thứ gì đó ở đối diện gắt gao chống đỡ.

Rimbaud cũng cố gắng đẩy.

Trong khe cửa mơ hồ truyền ra một chuỗi tiếng muỗi vo ve.

Cửa kêu két một tiếng rồi mở ra, không hề có lực cản, Rimbaud dùng sức quá mãnh liệt lảo đảo suýt nữa ngã vào liền bị Bạch Sở Niên bắt lấy cánh tay kéo trở về.

Rimbaud nhíu mày quét bụi trên vai: "Căn bản không có gì bị chặn."

"Đi trước đi." Bạch Sở Niên cẩn thận dò xét nửa cái đầu quan sát tình huống, bên trong bởi vì điện khôi phục mà trở nên sáng sủa, nơi này cùng máy kiểm tra an ninh tàu điện ngầm không khác nhau cho lắm, chẳng qua an ninh tàu điện ngầm kiểm tra qua là hành lý, nơi này phải qua cả người.

Bên ngoài lối đi an ninh khép kín có một bàn làm nhiệm vụ, trên bàn đặt máy tính để kiểm tra hình ảnh an ninh.

Rimbaud đối với nơi này coi như quen thuộc, không do dự liền nhấc rèm chì che nắng đi vào trong thông đạo an ninh X-quang tối tăm. Eris cũng đã trải qua kiểm tra an ninh của viện nghiên cứu, biết không có gì đáng sợ, vì vậy kéo gười làm con rối đuổi theo.

Bạch Sở Niên tận lực thả chậm cước bộ, lúc đi lên băng chuyền an ninh lại không tiếng động lui xuống.

Hắn lặng lẽ ngồi trước máy tính an ninh, thử nhập mã số quyền hạn trên thẻ nhận dạng của người tên Abido vào máy tính.

Máy tính giám sát đã thành công trong việc hiển thị hình ảnh X-quang an ninh.

Người đầu tiên đi qua là Rimbaud, anh chỉ có xương cốt mới có thể chiếu ra, bất kỳ nội tạng nào cũng bị dòng điện chạy loạn xạ bao bọc, không cách nào nhìn ra hình ảnh.

Xem ra chính vì vậy nên trong căn cứ nuôi dưỡng người của viện nghiên cứu họ mới không phát hiện Trân Châu tồn tại trong cơ thể Rimbaud, bị tùy tiện tiêm dược thủy tạo thành bi kịch.

"Rimbaud..." Bạch Sở Niên thở dài thật sâu.

Sau khi hình ảnh an ninh X-quang của Rimbaud di chuyển rời đi, Eris chạy theo, hình ảnh là một con rối khớp hình cầu toàn thân đều rắn, chỉ có một khối tuyến thể giống như nội tạng bình thường thành bán trong suốt, các bộ phận khác đều là gốm sứ, hoa trắng toàn bộ, căn bản không chụp ra được gì.

Bạch Sở Niên muốn xem nhất kỳ thật là dây cót bị ngẫu sư giấu ở địa phương nào, trong túi tạp dề của hắn quả nhiên có cơ quan, dây cót giấu ở trong tầng lửng cơ quan.

Ngoài ra, các cơ quan và xương khác của người làm con rối cũng giống như con người bình thường. Ngoại trừ trái tim.

Thật kỳ lạ, cái khối hoa trắng trái tim đó lại chụp không ra.

Bình luận

Truyện đang đọc