[QUYỂN 2] NHÂN NGƯ HÃM LẠC

"Lĩnh vực trong gương tăng cường" của Vô Tượng Tiềm Hành Giả là năng lực bắt chước mà ngay cả Bạch Sở Niên và Rimbaud cũng đau đầu, trong hầu hết các trường hợp, đối thủ chưa từng nghĩ tới cách phòng bị và đánh bại mình.

Vĩnh Sinh Vong Linh bị một cỗ lực kéo mạnh hơn so với tay quỷ của mình phóng thích ra kéo xuống phía dưới, tay quỷ đen kịt từ trong ma kính ủa Vô Tượng Tiềm Hành giả sao chép ra sinh trưởng lên trên, vô số tay quỷ bắt lấy cổ chân và cổ tay Vong linh, quấn lấy cổ hắn, che mắt cùng miệng mũi hắn, làm cho hắn không cách nào hô hấp.

Những bàn tay quỷ kia phát ra tiếng kêu gào xuyên tạc, ở bên tai Vong linh như ruồi muỗi thì thầm: "Cứu tôi... Kim Hi... Cứu tôi... Cầu xin cậu cứu tôi..."

Vong linh phảng phất như người chết đuối bất lực, ở trong bùn đất ra sức giãy dụa, trong đôi mắt xám xịt chảy ra hai hàng nước đen, hắn ngửa mặt lên trời thét chói tai, từng trận chấn động mãnh liệt biến động lấy hắn làm trung tâm phát tán ra, ù ù chói tai làm cho Vô Tượng Tiềm Hành Giả không thể không che tai, miệng mũi cậu dần dần chảy ra sợi máu.

Vong linh dùng tay trái bám lấy mặt đất, thân thể đã bị kéo vào trong gương hơn phân nửa, nhưng hắn cắn chặt răng, chống lại lực lượng tay quỷ quấn quanh người mình, chính là không cam lòng rơi xuống.

Lấy cấp bậc tuyến thể M2 để bắt chước cơ thể thí nghiệm giai đoạn xấu đi cấp A3 không khỏi quá cố gắng, thân thể Vô Tượng Tiềm Hành Giả bắt đầu phát run, nhưng Vong linh chung quy bị vây khốn, thừa dịp hắn không thể bay nhảy tránh né, Kim Lũ Trùng nâng súng bắn, mi tâm Vong linh liền nổ tung một đóa hoa bốc khói đen, khói xám trắng từ trong lỗ chảy ra ngoài, Kim Lũ Trùng mắt không chớp, ngưng trọng nhìn chăm chú vào hắn, không chút do dự bóp cò, đánh nát tay trái còn sót lại của Vong linh.

Vong linh mất thăng bằng, lại rơi xuống hai tấc, nhưng vẫn dùng khuỷu tay kẹt trên mặt đất, đôi mắt tràn ngập ác ý dơ bẩn đột nhiên nâng lên: "Hì hì, muốn ta kéo các ngươi cùng chết sao?"

Trong cơ thể hắn bộc phát ra một trận biến động mãnh liệt, Vô Tượng Tiềm Hành Giả và Kim Lũ Trùng cách hắn gần nhất bị lật mạnh ra ngoài, xác ướp phá không đón Kim Lũ Trùng, lại cùng nhau bị hung mãnh trùng kích đụng ra ngoài, trên không trung Huck lấy cánh chim xoay tròn tiếp được Vô Tượng Tiềm Hành Giả, nhẹ nhàng đặt trên mặt đất, cái đuôi Tiểu Trùng biến sắc vô lực lại cuốn lên, mệt mỏi rũ xuống.

Vong linh đem thân thể từ trong gương rút ra, ma kính bắt chước trong nháy mắt bị đánh nát, Vô Tượng Tiềm Hành Giả bị trùng kích cắn trả, tại chỗ phun ra một ngụm máu bẩn trộn lẫn khối nội tạng vụn, nằm sấp trên mặt đất cuộn mình thành một đoàn.

Dưới chân Vong linh một lần nữa triển khai một mặt ma kính Pandora, trong gương tay quỷ hướng Vô Tượng Tiềm Hành Giả nhanh chóng di chuyển, giống như cái gai sắc bén sinh trưởng lên trên.

Vu Tiểu Chanh cách Vô Tượng Tiềm Hành Giả gần nhất chạy tới, ghé vào trên người cậu, gắt gao ôm cậu xoay người, triệu hoán ra một đóa hải quỳ màu vàng, đem mình cùng Vô Tượng Tiềm Hành Giả bị cắn trả nghiêm trọng bao vây lại.

"Huỳnh! Đằng sau!" Vu Tiểu Chanh ra sức đẩy Vô Tượng Tiềm Hành Giả ra khỏi tuyến cảnh giới, dùng hải quỳ màu vàng bọc mình thật chặt thành một quả cầu phát ra quang mang màu cam vàng. Hải quỳ màu vàng bị tay quỷ từng tầng từng tầng xé rách, tất cả mọi người đều chuyển họng súng về phía tay quỷ quấn quanh hải quỳ màu vàng, nhưng số lượng tay quỷ rất nhiều, đánh nát một cái liền vươn ra một cái khác.

Biến cố bất thình lình dẫn đến hỗn chiến bùng nổ trong tuyến cảnh giới, các học viên cầm vũ khí điên cuồng tiến công về phía Vĩnh Sinh Vong Linh.

Trên không trung vòng quanh chim ó đuôi đỏ phát ra một tiếng gào thét từ xa thê lương, Huck thu hồi cánh chim trực tiếp lao xuống phía dưới, mạnh mẽ đem hải quỳ màu vàng đánh ra khỏi phạm vi công kích của tay quỷ, nhưng tay quỷ hành động nhanh chóng, nhân cơ hội bắt lấy cánh chim của hắn, Huck giống như một con đại bàng chìm vào đầm lầy, thân thể bị kéo vào trong gương càng lún càng sâu, Tiểu Chanh ngã ra xa mấy thước, liên tục lăn lộn chật vật bò trở về bên người Huck, vươn tay về phía hắn.

"Ra khỏi đây! Đừng để nó kéo đi!"

Huck đưa tay qua, nắm chặt tay cá hề đang đỏ đến sắp nhỏ máu trong hốc mắt, liều lĩnh bò lên trên, rốt cục, thân thể đột nhiên nhẹ nhàng, Huck nhào mạnh vào trong ngực Tiểu Chanh, đụng vào đầu hắn.

Hắn lộ ra nụ cười sống còn sót lại sau kiếp nạn, lại chỉ nhìn thấy đồng tử thu nhỏ lại cùng ánh mắt trống rỗng mờ mịt của Vu Tiểu Chanh.

Huck mới nhìn thấy mình trong hình ảnh phản chiếu của đôi mắt của Vu Tiểu Chanh, mình đang bị bàn tay quỷ xé ra cánh trái, ngay cả nửa bên trái của cơ thể cũng cùng nhau bị gãy, ngực trái bị hỏng và nửa dưới cùng rơi vào gương, máu tươi trên mặt đất như một ly trà sữa đổ loang lổ ở khắp mọi nơi.

Hóa ra thân thể bị chặt đứt cũng sẽ không lập tức chết đi, ý thức vẫn rõ ràng như cũ. Huck dùng đầu ngón tay viết một chữ "Thắng" trên bãi biển, sau đó ngẩng đầu lên, đối mặt với khuôn mặt bị nước mắt của Vu Tiểu Chanh bao phủ, lộ ra một nụ cười ngây ngốc ghét bỏ, có lẽ hắn quá ngốc, chữ Hán lại quá khó học, Vu Tiểu Chanh dạy hắn rất nhiều chữ, cuối cùng hắn lại chỉ nhớ rõ mỗi chữ này.

Huck mở to hai mắt, muốn đem khuôn mặt buồn cười xấu xí trước mặt khóc rống nức nở in ở trong đầu, máu trong cơ thể trước khi khép lại một bước khô ráo, vì thế ký ức như ý nguyện dừng lại trong nháy mắt ở khoảnh khắc này.

____

Bị Vong linh triệu hoán biến động ảnh hưởng, Trân Châu đứng ngẩn người dưới pho tượng Rimbaud rốt cục cũng phục hồi lại tinh thần rời khỏi hồ ước nguyện, ngang dọc giữa đám vong linh cùng học trò đảo Nha Trùng thủ vệ cảnh giới.

Trân Châu vung tay phải lên, một thanh đao đá trái tim Biển Chết từ lòng bàn tay duỗi dài, nắm trong tay, ánh mắt lãnh lam nhìn lướt qua các thiếu niên trước mặt.

Lục Ngôn cố hết sức dùng súng chống đỡ thân thể, thở hổn hển đối mặt với thiếu niên tóc trắng mắt xanh trước mắt, trên người thiếu niên tản mát ra mùi hoa nghệ tây*, khiến cậu sinh ra một loại ảo giác giống như đã từng quen biết.

*Một loài hoa màu tím, nhụy của nó rất đắt. Giá bán ở VN hàng xịn 500k/ 1gam. Tác dụng dưỡng thần, làm đẹp.

"Giống như... Bộ dạng giống như..." Lục Ngôn thì thào lẩm bẩm: "Giống như Rimbaud, lại giống như Bạch Sở Niên."

Tất Lãm Tinh ở trong máy thông tin vội vàng nói: "A Ngôn, tránh ra!"

Nhưng Lục Ngôn không trốn, Trân Châu đã hóa thành một tia chớp màu tím áp sát tới trước mặt cậu, mũi đao dài trong tay chỉ còn cách cổ họng Lục Ngôn một li.

Đường đao do đá trái tim Biển Chết đúc ra, nhân loại một khi chạm vào, trong nháy mắt sẽ bị hút đi sinh mệnh, trở thành một cỗ hài cốt khô héo còn sót lại.

Lục Ngôn không dám nhúc nhích, khẽ nâng cằm, nước miếng cũng không dám dùng sức nuốt, run giọng hỏi: "Cậu, cậu có nhận ra Rimbaud hay không?"

Trân Châu có chút thất thần.

Đầu lâu của con chim biển đang vỗ cánh chỉ còn sót lại bộ xương máu lơ lửng trên không trung, vương miện làm từ cỏ nước khô héo đội lên đầu Trân Châu, hát ca ngợi Siren.

Cậu cùng Vong linh từ Westminster vượt biển bay tới, dọc theo đường đi đánh chìm tàu thuyền, kích nổ mỏ đáy biển cùng núi lửa, số lượng đầu lâu cá đi theo phía sau cậu tăng mạnh, dần dần từ trong hải vực khuếch tán.

Trân Châu nhìn lại bờ biển một cái, mấy bộ xương cá voi sát thủ mắc cạn hấp dẫn rất nhiều ruồi nhặng, ruồi đang giao phối, sau đó sản xuất trứng trên thịt thối còn sót lại của bộ xương, nước biển trong suốt màu xanh nhạt bị máu thịt trên bộ xương cá voi xâm nhiễm, đục ngầu chuyển màu đen.

Mà thành thị bên ngoài đường dây cảnh giới không biết từ khi nào đã bị ngọn lửa hừng hực thiêu đốt, các tòa nhà cao tầng lần lượt đổ xuống, khói đen hội tụ lên bầu trời, ngọn lửa thay thế mặt trời, đem mây mờ mù dày đặc chiếu sáng đỏ tươi, mùi khét nồng nặc tràn ngập trong không khí.

Hỗn chiến trên bãi biển vẫn tiếp tục, Vong linh tuy rằng bị thương, đồng thời đối mặt với gần trăm người tập hỏa xung phong đích xác là khó khăn, nhưng hắn có được chiến lực một địch một nghìn, sức lực của nhân loại căn bản không cách nào diệt trừ được hắn.

Các thiếu niên cũng bị thương, lại không biết lấy dũng khí từ đâu ra để cho bọn họ lần lượt đứng lên, phảng phất cùng Vĩnh Sinh Vong Linh ngoan cường, vĩnh viễn không cách nào bị đánh bại.

Bãi biển được bao phủ bởi máu và sóng biển không thể rửa sạch.

Trân Châu nhìn tòa thành thị không khống chế được dưới khói lửa đạn pháo, tựa hồ tất cả đều bởi vì mình trợ giúp phiêu hộ mà nổi lên.

Giọng nói của Rimbaud lại một lần nữa vang vọng từ tai cậu: "Đây có phải là điều con cho là đúng sao?"

Vĩnh Sinh Vong Linh kêu Trân Châu một tiếng, dùng khuỷu tay mất đi chống đỡ thân thể nửa quỳ trên mặt đất, ngửa đầu nhe răng cười: "Bong bóng cá nước, ngươi mau giết bọn họ cho ta."

Trân Châu giống như bị kích thích đột nhiên xoay người, giơ tay lên, lưỡi đao sắc bén trong tay hiện lên phản quang ám tử dưới ngọn lửa đang đến gần, ẩn quang vẽ một vòng cung, mũi đao xoay chuyển, đem Vong linh phía sau từ thắt lưng chém thành hai.

Vong linh kinh ngạc, khó có thể tin đem ánh mắt từ trên mặt Trân Châu chậm rãi chuyển đến thân thể bị đứt của mình, sương đen từ trong miệng vết thương bộc phát, khói đen chạy tán loạn chung quanh.

Hắn vẫn không thể tin được sự thật trước mắt, ngẩng đầu lên, đối diện với đôi mắt lam bảo thạch mà Trân Châu thanh tỉnh thù địch.

Các học viên giết đỏ mắt cũng dần dần dừng bước, bờ biển trở nên vô cùng yên tĩnh, chỉ nghe được sóng biển dâng lên, chim biển kêu bi ai.

Lục Ngôn bị cục diện đột nhiên chuyển biến kinh hãi, nhỏ giọng hỏi: "Đây là làm sao vậy?"

Tất Lãm Tinh: "Thứ vừa mới được cho Vĩnh Sinh Vong Linh chính là hội y học lấy thúc đẩy liên hợp tố làm nền tảng kết hợp với giải ly chất chế tạo giải liên hợp tố, có thể tạm thời giải trừ quan hệ thúc đẩy giữa người dẫn sứ và sứ giả, Vĩnh Sinh Vong Linh vẫn không có bổ sung thúc đẩy liên hợp tố xưa nay duy trì quan hệ thúc đẩy sứ giả, liên hệ thao túng giữa bọn họ đã cực kỳ yếu rồi."

"Ngươi muốn thoát khỏi ta sao? Nhưng chúng ta mới là cùng một loại." Vĩnh Sinh Vong Linh thử tiếp tục phóng thích dao động thao túng, Trân Châu bị tiếng ong biến động này chấn đến dầu đau như muốn nứt ra, cậu bắt lấy thời khắc thanh tỉnh ngắn ngủi này, hết lần này tới lần khác đánh tới chấn động cùng tứ chi bách hài bởi vì chống cự mệnh lệnh của sứ giả mà bộc phát đau đớn, dứt khoát xoay người quay lưng về phía Vong linh, cước bộ nặng nề đi về phía pho tượng Rimbaud.

Ngọn lửa bùng cháy trong thành phố thiêu đốt tích tụ như những đám mây chồng chất, ánh sáng bầu trời ảm đạm, màn đêm ủ xuống, cơn bão sắp đổ bộ, những đám mây đen bao phủ những giọt mưa ập đến.

Trân Châu đem đá trái tim Biển Chết nặng nề cắm xuống mặt đất, đầu gối khụy xuống, quỳ gối trước bức tượng của Rimbaud.

Bức tượng Rimbaud là do ngư dân liên hợp tình nguyện xây dựng ở đây, thợ điêu khắc nổi tiếng nhất chủ động nắm lấy công việc này, không nhận lấy một xu. Bọn họ đem khuôn mặt Rimbaud điêu khắc thành mẫu tử từ bi Thần Biển trong tưởng tượng thành kính, hơi cúi đầu, khinh thường chúng sinh.

"Vĩnh viễn phải kính sợ." Đây là lời cảnh báo cuối cùng của Rimbaud.

Trân Châu vuốt ve vảy trắng bên đùi mình, đột nhiên nhấc nó lên, hung hăng cắn răng dùng sức rút ra, xé vảy từ trên đùi xuống.

Đau nhức khiến cậu như lột xác, vô lực tựa vào đuôi cá của pho tượng thở dốc.

Lân phiến mang theo máu từ trong tay cậu rơi xuống đất, Trân Châu chống đỡ thân thể, một thanh đao đá trái tim Biển Chết cắm ngược trước mặt, hai tay nắm ngược chuôi đao, đâm mạnh xuống phía dưới, lưỡi đao xuyên thấu vảy, lân phiến trong suốt tứ phân ngũ liệt, mảnh vụn rơi xuống đất, hào quang hoàn toàn biến mất.

Trân Châu yếu đuối cúi đầu trước bức tượng Rimbaud, thành kính trịnh trọng nói: "Ta tự nguyện từ bỏ thân phận Siren, từ bỏ Vương tọa mà trở thành tín đồ của người, sinh lực này sẽ trung thành với Thần, thân thể này sẽ trung thành với biển cả, sẽ không để Vong linh thao túng."

Vĩnh Sinh Vong Linh kinh hãi đến thân thể thẫn thờ.

快看:苏喻年

____

Cửa phòng điều tra bị gõ, Tất Lãm Tinh nhìn chằm chằm màn hình, từ trong lúc khẩn trương cao độ bị kinh hãi một chút, người tiến vào là omega bò sát.

Omega bò sát đặt một cái USB vào trong tay Tất Lãm Tinh: "Trước khi Bạch Sở Niên đi đặt cái này ở chỗ tôi bảo quản, anh ta nói, nếu Vong linh tập kích, mà các người đã toàn lực ứng phó, nếu giằng co tiếp tục sẽ thương vong thảm trọng, liền cho Vong linh xem đồ vật trong USB."

Tất Lãm Tinh cẩn thận tiếp nhận usb: "Bên trong là cái gì?"

Omega bò sát lắc đầu: "Anh ta nói, cậu chỉ có thể chọn cho hắn ta thấy, hoặc không cho hắn ta thấy. Bây giờ đã là sơn cùng thủy tận rồi, cậu còn có lựa chọn nào khác? Lại giằng co, những học viên kia, còn có binh sĩ quân đội, cảnh sát viên cục cảnh sát đều sẽ không sống được."

Tất Lãm Tinh nhắm mắt lại: "Ừ, chúng tôi đã cố gắng hết sức, Vĩnh Sinh Vong Linh không phải dùng lực lượng hiện tại của chúng tôi là có thể đánh bại."

"Phát ra đi." Omega bò sát đã kết nối USB vào máy tính, kết nối các thiết bị chiếu của máy bay không người lái, phát ra các tập tin video duy nhất trong USB ở độ cao của quảng trường bên bờ biển.

Mọi người nhao nhao ngẩng đầu lên, nhìn chăm chú vào màn ảnh trên không trung, Vong linh cũng nhìn qua.

Nội dung video là một đoạn video, nhưng máy ảnh hơi lắc lư, đột nhiên, một cơ thể alpha xuất hiện trong video, video chỉ quay dưới cổ, nhưng Tất Lãm Tinh hoàn toàn có thể nhận ra alpha này chính là Bạch Sở Niên.

Trong ống kính rung rung, Bạch Sở Niên từ trên nắp trước xe nhảy xuống, vòng vào cốp xe, mở nắp cốp xe lên, bên trong thế nhưng lại có một người đàn ông nằm đó.

Nam nhân bị trói tay chân, băng dính bịt miệng không thể nói chuyện, Tất Lãm Tinh vừa nhìn thấy mặt nam nhân kia, sắc mặt nhất thời trở nên xanh mét.

Mấy ngày nay IOA vẫn đang điều tra người đàn ông này, hắn là nhân viên cấp cao của sở cảnh sát thành phố Hồng Li, nhưng khi biết được con trai mình rơi xuống lầu tử vong trong trường học Anh, mà hung thủ cắm một thẻ ngân hàng trên thi thể con trai, hắn ta liền lập tức bốc hơi nhân gian, ngay cả đặc vụ IOA cũng không tìm được hắn.

Hắn chính là cha của Chân Lý- học sinh gây tai nạn trong sự kiện Trường trung học cơ sở Hồng Li 1 bị rơi xuống lầu, khiến cho Kim Hi cứu học sinh đã ngã xuống để thoát tội cho con trai mình, sau đó ném cho Kim Hi một tấm thẻ ngân hàng làm thù lao.

Vĩnh Sinh Vong Linh đã tìm kiếm hắn.

Trong video, Bạch Sở Niên đâm kim tiêm vận chuyển chất dinh dưỡng cho người đàn ông, sau đó di chuyển ống kính từ trên người đàn ông lên trên, di chuyển đến tòa nhà khoa học kỹ thuật ở hậu cảnh, chính là tòa nhà viện nghiên cứu 109.

Tất Lãm Tinh ở trong màn hình rõ ràng nhìn thấy, Vĩnh Sinh Vong Linh sau khi xem xong video máy bay không người lái chiếu chiếu, ánh mắt trở nên cố chấp lại điên cuồng, hắn trôi nổi lên không trung, hướng viện nghiên cứu 109 bay đi.

"Sở ca. Anh ấy điên rồi sao, anh ấy dẫn dụ Vong linh qua, vậy bọn họ vừa phải tìm được liên hợp tố trong viện nghiên cứu nguy cơ trùng trùng điệp điệp, lại phải đối phó với một thí nghiệm giai đoạn xấu đi?" Tất Lãm Tinh lập tức rút USB, lập tức tỉnh ngộ: "Trách không được, anh ấy muốn từ chức, muốn cùng IOA xóa sạch quan hệ. Anh ấy bắt cóc cha của Chân Lý, chỉ vì lúc Vong linh xâm nhập thành thị mà dùng lợi thế cướp được này dẫn Vong linh đi."

"Anh ấy không..." Giọng điệu của Tất Lãm Tinh khẽ nói: "Sở ca ngay từ đầu đã không có ý định trở về."

Chuông điện thoại trong tay vang lên, Tất Lãm Tinh thuận tay nhận lấy, rõ ràng là thanh âm của hội trưởng.

"Ta lập tức chạy tới quảng trường ven biển, tổ trưởng nói cháu tự ý tiếp nhận vị trí chỉ huy đặc công, chuyện gì xảy ra vậy?"

Cách nhiều ngày rốt cục cũng nghe thấy thanh âm khiến người ta an tâm, một tảng đá lớn trong lòng Tất Lãm Tinh rốt cục rơi xuống, hắn như trút được gánh nặng: "Cháu... Cháu chấp nhận hình phạt. Hiện tại cư dân thành thị vẫn an toàn, Vong linh đã đi đến hướng viện nghiên cứu rồi."

Ngôn Dật: "Hội nghị quốc tế đã thông qua đề xuất cấm viện 109, quân đội đã phái bộ đội đặc chủng đến trụ sở viện nghiên cứu phụ trợ quá trình cấm, ta mang theo lệnh bắt giữ trở về."

Ánh mắt Tất Lãm Tinh sáng lên.

____

Trực thăng sơn logo IOA Chim Tự Do bay vào quảng trường ven biển, tiếng cánh quạt gầm rú trong sấm chớp, Ngôn Dật nắm lấy tay vịn, thò nửa người ra khỏi thân máy bay, cau mày, quan sát cả tòa thành phố đang cháy.

Anh bất ngờ nhìn thấy bên ngoài đường dây cảnh giới kéo đầy bờ biển, các học viên mặc đặc huấn phục bị nước mưa cùng máu ướt đẫm canh giữ trong mưa, một trong những học viên nhận ra hội trưởng trên trực thăng, liền khoác súng ra sau lưng, đứng thẳng người, ngẩng đầu lên, lòng bàn tay phải hướng lên trên tới gần ngực trái, hướng hội trưởng trên trực thăng chào hỏi, trong miệng khẽ lẩm: "For freedom."

Các học viên ngẩng đầu lên, nhao nhao thu súng đứng thẳng, dùng ngàn vạn lần bài huấn luyện ở tổ đặc công kính chào hội trưởng. Từng tiếng "For freedom" đan xen trong mưa lớn.

Ngôn Dật nhìn bọn họ, bóng dáng thiếu niên trùng hợp với Tiểu Bạch trong trí nhớ của anh, Tiểu Bạch từng cẩn thận trốn ở góc ngoài cửa sổ, giơ tay chào trước ngực, dùng ánh mắt trong suốt không tiếng động nói, trong tay không có vũ khí, lòng tôi trung thành.

Họ là lòng trung thành mà Tiểu Bạch để lại cho IOA.

Bình luận

Truyện đang đọc