[QUYỂN 2] NHÂN NGƯ HÃM LẠC

Rimbaud nhìn hắn, nhịn không được quét qua sợi tóc che mắt hắn, nhẹ nhàng dùng ngón tay gảy lông mi của hắn. Tư thế nửa sấp của anh đè ra hai vết nhăn của bên nửa mặt bên cạnh gối đầu, Rimbaud dùng đầu ngón tay lau một cái liền phẳng.

Lông mi Bạch Sở Niên run rẩy, buồn ngủ nửa mở mắt, thấy Rimbaud nằm bên người lại yên tâm nhắm mắt lại, thân thể chen chúc vào Rimbaud cọ cọ, để cho anh xoay người nằm nghiêng, vòng tay trên eo omega, từ sau lưng dính lấy anh.

Rimbaud đưa lưng về phía hắn, sau lưng alpha trần truồng, lồng ngực nóng bỏng kề sát vào lưng anh, sống mũi cao thẳng cọ qua gáy anh, ở cổ vai anh áp sát ngửi ngửi.

"Lão bà, chào buổi sáng." Thanh âm nhẹ nhàng lười biếng, khàn khàn kéo theo thânh âm cuối dính liền.

"Đã là buổi chiều rồi." Rimbaud nói.

Bạch Sở Niên ồ lên một tiếng, quay đầu lại nhìn đồng hồ, đồng hồ trên tường phong cách quý trọng tao nhã, rõ ràng không phải phẩm vị của hắn: "A? Nhà của ai đây, đây là đâu vậy?"

"Nhà bác sĩ Hàn." Rimbaud quay đầu lại liếc hắn: "Là em đón tôi từ biển Nha Trùng trở về, quên rồi sao?"

"Ồ... Trách không được có mùi hạt hướng dương chiên." Bạch Sở Niên lại lười biếng lui về chăn, ôm Rimbaud nhắm mắt ngửi ngửi nửa ngày, tay đưa vào trong quần đùi Rimbaud nhàm chán chơi bảo bối của anh, một lúc lâu sau, chậm rãi nói: "Có chút ấn tượng."

"À đúng rồi." Bạch Sở Niên đột nhiên bừng tỉnh, chống người lên để Rimbaud nằm phẳng, vén áo thun của anh lên, nhìn thấy băng gạc trước ngực đã tùy tiện băng bó, lông mày nhíu lại một khối: "Như vậy có được không, còn đau nữa không?"

"Không đụng vào thì không đau." Rimbaud cũng ngồi dậy, một tay chống giường, một tay vén vạt áo lên, cúi đầu nhìn xem có chảy máu hay không: "Không có việc gì, lúc còn trẻ đánh đánh giết giết rất nhiều lần, cái này cũng không tính là trọng thương."

"Chậc, anh bây giờ cũng còn trẻ, mà ở trong đám nhân ngư tính theo tuổi cũng không già." Bạch Sở Niên dùng ngón tay khép tóc cho anh: "Anh đợi một lát, tôi trước tiên tìm một bộ quần áo mặc vào cái đã."

Rimbaud chỉ vào tủ thấp: "Bác sĩ Hàn vừa mới cho người đưa tới."

Bạch Sở Niên cầm một cái quần lót sạch sẽ mặc vào, đứng trước gương mặc ngẩn người.

Rimbaud thò đầu lại nhìn hắn rồi bật cười.

Quần lót in hình mèo hoạt hình, đều là hình đầu mèo.

"Cái mòe gì đây, tôi đắc tội anh ta khi nào đấy??" Bạch Sở Niên không có biện pháp, lại mặc một chiếc quần đùi ngoài màu đen, một chiếc áo thun đen bình thường, vừa mặc vừa hỏi: "Thuyền không sao chứ? Không có thương vong phải không? Tôi phải quay lại khoa điều tra xem, anh theo tôi trở về, bảo Hàn ca quấn băng lại cho anh một lần nữa, anh quấn quá chặt rồi, cho tôi nhìn xem phát."

"Bác sĩ Hàn nói bây giờ em không thể đi ra ngoài phải ở lại đây cho đến khi bọn họ lấy được kích thích liên hợp tố, triệt để ổn định thân thể của em mới được. Em phải tiêm thuốc giải ly cho đến khi đó." Rimbaud chỉ có thể một năm một mười nói rõ tình cảnh hiện tại của hắn cho Bạch Sở Niên, cho nên không thể tránh khỏi sẽ phải kể cho hắn nghe chuyện xảy ra lúc bọn họ đến thăm hắn.

Nghe xong, Bạch Sở Niên hóa đá ở trên giường, sửng sốt nửa phút, chậm rãi trượt ngã trên giường, đầu cắm dưới gối.

Rimbaud trèo lên lay lay hắn, Bạch Sở Niên giật giật một chút, kêu rên: "Nếu có một quả bom nguyên tử còn có một phút nữa thì nổ tung trước mặt tôi, mà tôi chỉ có thể nói một câu tôi sẽ nói "đừng cứu tôi, cảm ơn." "

"Haiz, quên đi." Bạch Sở Niên rút đầu ra từ dưới gối thò ra, lo lắng xốc vạt áo Rimbaud lên: "Thật không có việc gì đi, anh cởi bỏ để tôi xem xem miệng vết thương thế nào rồi."

Rimbaud cởi áo khoác ra, dùng thép hóa để cắt lớp băng gạc trên người, từng lớp từng lớp cởi ra.

"Nhìn đi."

Sau lưng anh bao trùm một hỏa diễm bạch sư văn họa, là dấu hiệu vĩnh viễn mà Bạch Sở Niên lưu lại trên người anh, dưới hoa văn sư tử đè lên vết sẹo không thoát được, nhưng bởi vì sư tử đánh dấu trương cuồng tươi đẹp, dưới sự bao trùm của nó những vết sẹo ảm đạm kia đã nhìn không còn rõ nữa.

Băng gạc rơi xuống giường, cho dù là băng lót trong cùng cũng không dính bao nhiêu vết máu, lớp băng cuối cùng bị Rimbaud xốc lên, Bạch Sở Niên liền nhìn thấy vết thương trước ngực anh.

Đây là một đạo xuyên qua vết thương, từ sau lưng đâm xuyên qua xương ức, đổi lại là nhân loại, cho dù không phải là loại vũ khí trsi mạng đá trái tim Biển Chết này tạo thành thương thế thì cũng khó thoát khỏi cái chết, mà Rimbaud dĩ nhiên lại còn có thể cùng hắn nói chuyện vui vẻ.

Mà vết thương của anh cũng khác với vết thương của người bình thường, mép vết đâm chỉnh tề trơn nhẵn, vết máu toàn bộ bị tinh lọc, làn da chung quanh cũng sạch sẽ trắng nõn.

"Haiz..." Bạch Sở Niên đau lòng liên tục đưa tay ra nhưng lại không dám đụng vào anh.

"Thân thể của tôi cũng rất thú vị, cho em xem này." Rimbaud ôm cổ hắn bảo hắn cúi đầu tiến đến bên cạnh vết thương của mình.

Bạch Sở Niên từ trong vết thương còn chưa khép lại, mơ hồ nhìn thấy không phải là huyết nhục đỏ tươi, mà là dòng hải lưu màu lam đậm, bắt đầu khởi động.

"Em sờ đi." Rimbaud bắt lấy tay Bạch Sở Niên, mang theo đầu ngón tay của hắn tiếp xúc với miệng vết thương của mình, chậm rãi hướng trong miệng vết thương tiến vào.

Bạch Sở Niên trợn to hai mắt: "Đừng! Anh sẽ đau đấy!"

"Không đau, chỉ cần không phải là đá trái tim Biển Chết thì tôi sẽ không bị thương." Rimbaud nắm chặt cổ tay hắn, nhẹ giọng nói: "Em nhắm mắt lại có thể sờ đến được thứ tốt."

Bạch Sở Niên trong lòng còn sợ hãi, nhưng vẫn nghe lời nhắm mắt lại, hắn cảm thấy tay mình bị một dòng nước lạnh nhẹ nhàng rửa sạch, trong thân thể Rimbaud cũng không phải tràn ngập máu thịt cùng nội tạng, mà là biển thánh khiết ôn nhu hơn bất cứ cái gì.

Dòng nước trong trẻo lạnh lẽo xuyên qua đầu ngón tay, Bạch Sở Niên cảm thấy mình chạm tới hư không vô tận, nội tâm yên tĩnh lại, hô hấp đều trở nên vững vàng.

Bỗng nhiên, đầu ngón tay tựa hồ đụng phải một thứ cứng rắn, đầy góc cạnh, rất lạnh, so với nhiệt độ chung quanh thấp hơn rất nhiều, tựa hồ là một khối khoáng thạch. Bạch Sở Niên dọc theo mép khoáng thạch vuốt ve, sờ lên phía trên bên trái phát hiện nó thiếu một góc.

Hình dạng của lỗ hổng giống như quặng thạch mà Bạch Sở Niên đeo trên bông tai xương cá lúc này.

"Đây là trái tim của tôi, cũng là nguồn nước trên toàn hành tinh. Trước đây tôi đã lấy ra một miếng nhỏ cho em." Rimbaud áp sát hắn, ở bên tai hắn cười khẽ: "Đây là thứ quý giá nhất của tôi, nhân loại sẽ dừng từ "sứ mệnh" để gọi nó như vậy đi, từ này cũng thực chuẩn."

Rimbaud mang theo hắn rút tay ra, Bạch Sở Niên kinh ngạc nhìn tay mình, mặt trên không dính máu, cũng không dính nước, nhưng nếp nhăn trên da trở nên phi thường nhạt, móng tay dài một mảng lớn.

"Thế nào, rất thú vị đi." Rimbaud dùng kéo thép thủy hóa cắt móng tay ngắn lại cho hắn: "Trái tim của người sống, nguồn sinh mệnh, cùng với đá trái tim Biển Chết tặng cho em là tương phản lại."

"Được đấy, tuyệt vời nha..." Bạch Sở Niên kinh ngạc so sánh hai tay mình một chút, bàn tay vừa mới rút ra nhìn qua giống như trẻ sơ sinh, trơn nhẵn trắng nõn, vết chai do cầm súng và vết sẹo trên tay đều biến mất.

Hắn lấy hộp thuốc ra, mở ra một túi băng mới, tỉ mỉ dán vào da quấn chặt vết thượng cho Rimbaud, ở vị trí hông nghiêng thắt một cái nơ nhỏ tinh xảo, sau đó ôm Rimbaud vào giữa hai chân, khoanh chân vòng quanh anh, cằm đặt ở trên vai anh, uể oải cọ cọ.

"Sao em còn khó chịu, tôi đã nói không đau rồi." Rimbaud giơ tay xoa mặt hắn: "Tôi đã rất cố gắng để dỗ cho em vui đấy."

"Tôi không biết. Anh muốn chứng minh anh sẽ không chết, nhưng tôi càng cảm thấy anh dễ bị tổn thương. Anh không giống sinh vật trong hiện thực, sẽ không phải là tôi tự mình vọng tưởng ra đi, tôi có chút lo sợ sẽ có chuyện gì xảy ra." Bạch Sở Niên phóng thích pheromone trấn an, để cho miệng vết thương của anh có thể khép lại nhanh hơn: "Tôi không cần dỗ dành, lúc tỉnh ngủ vừa mở mắt đã thấy anh mới là chuyện vui vẻ nhất."

Rimbaud lại cười ra tiếng, xoay người ngồi trên bụng Bạch Sở Niên, hai tay khoác lên cổ hắn, nghiêng đầu hôn lên môi hắn, đầu lưỡi nhấc mũi răng của hắn: "Obe?"

Yết hầu của Bạch Sở Niên giật giật.

Chuông cửa dưới lầu bỗng nhiên vang lên, hứng trí của hai người bị cắt đứt, Bạch Sở Niên mới nhớ tới đây là nhà bác sĩ Hàn, ở trên giường anh ta làm càn chờ trở về khẳng định lại bị hắn giáo huấn.

Hàn Hành Khiêm nhận được tin tức từ Rimbaud, nói Bạch Sở Niên đã khôi phục hình người, vì thế buông công việc trong tay mang theo dược tề cùng dụng cụ giám sát lái xe chạy tới bên này.

Vẫn là Rimbaud tới mở cửa, cửa vừa mở ra, bên trong liền vọt ra một cỗ hương bạch thứ mân cùng hương Brandy giao triền, Hàn Hành Khiêm liền biết bọn họ ở trong nhà mình làm cái gì, thở dài thật sâu, đau đầu nói: "Văn phòng và nhà của tôi có chỗ nào đặc biệt hấp dẫn các người sao?"

Rimbaud tâm tình không tệ, nhếch khóe môi lên: "Vậy cậu muốn ban thưởng gì."

"Được rồi, lần trước anh ném cho thầy giáo tôi một cổ vật từ triều Hán, làm lão nhân gia hắn sợ hãi." Hàn Hành Khiêm ít thấy anh cười, không khỏi bị dung nhan xinh đẹp này lác mắt, Rimbaud quả thực rất đẹp mắt, có loại mỹ nữ cùng quý khí siêu nhiên.

Hắn đi thẳng lên lầu với Rimbaud, thuận tiện hỏi: "Bây giờ cậu ta đang ngủ sao?"

"Tỉnh rồi. Đang hóng gió trên ban công."

Rimbaud đẩy cửa phòng ngủ ra, bởi vì cửa ra vào ban công và cửa sổ đều mở rộng, mùi tin tức tố bên trong đều tản ra gần hết rồi, Bạch Sở Niên đứng bên lan can ban công, đưa lưng về phía bọn họ, tựa hồ đang chuyên chú nhìn chằm chằm hai con chim sẻ đậu trên lan can.

"Tiểu Bạch." Hàn Hành Khiêm gọi hắn một tiếng, nhưng Bạch Sở Niên không có phản ứng.

Rimbaud cũng cảm thấy khác thường, bước nhanh ra ban công, tay trái của Bạch Sở Niên đã bị móng vuốt sư tử thay thế, tốc độ ra tay cực nhanh, một tay đè lại một con chim sẻ trên lan can, chim sẻ lúc này bị móng vuốt sắc bén của hắn đâm thủng, Bạch Sở Niên ngồi xổm xuống, đem chim sẻ nửa sống nhét vào nuốt vào, liếm liếm máu nơi mũi móng vuốt.

Rimbaud giật mình, Bạch Sở Niên đột nhiên quay đầu lại, khóe mắt hai con mắt nhướng lên, trung tâm nhãn cầu đã mất đi con ngươi, toàn bộ ánh mắt dấy lên quỷ hỏa màu lam, cùng bộ dáng sư tử đêm qua rất giống nhau.

Hàn Hành Khiêm quyết đoán nói: "Rimbaud, đè cậu ta lại!"

Hắn buông hộp thiết bị xuống, cùng Rimbaud từ hai phương hướng ban công cùng nhau xông lên, khi Bạch Sở Niên đang muốn nhảy lên lan can nhảy xuống thì kéo hắn xuống, Hàn Hành Khiêm đè hai chân hắn lại, Rimbaud đè lên người hắn, xoay ngược hai tay hắn, từ trên vòng cổ dẫn ra một sợi dây chuyền đá trái tim Biển Chết vững vàng trói chặt.

Lăn qua lăn lại hơn mười phút bọn họ mới khống chế được Bạch Sở Niên suýt nữa biến thành bạch sư, Bạch Sở Niên giãy dụa lăn lộn gầm gừ, không khác gì mãnh thú không khống chế được.

Hàn Hành Khiêm lau mồ hôi một phen để cho Rimbaud ấn hắn, chính mình lấy ra một nhánh thuốc giải ly, vén quần áo sau lưng hắn lên, đầu ngón tay theo xương sống sờ đến một vị trí, đem kim tiêm mềm mại nhanh chóng đâm vào, dược tề rót vào cột sống, lam sắc quỷ hỏa trong mắt Bạch Sở Niên mới lần nữa dập tắt, bạch sư trên người suy thoái, suy yếu nghiêng người nằm liệt trên mặt đất, đồng tử tan rã, khẽ há miệng ngắn ngủn thở dốc.

Trên mặt Rimbaud bị móng vuốt sắc bén của hắn bắt lấy một đạo vết máu, Hàn Hành Khiêm cũng xử lý cho Rimbaud một chút.

Rimbaud không có biểu tình gì, vết thương trên mặt chậm rãi khép lại, ánh mắt lại tối sầm lại, trầm mặc đặt tay lên đầu gối ngồi trên mặt đất, nhìn Tiểu Bạch nằm trên mặt đất hai mắt tan rã suy yếu thở dốc, nhẹ nhàng gạt đầu ngón tay hắn, lẩm bẩm: "Em ấy vừa rồi vẫn còn tốt."

"Đây chính là điềm xấu, biến xấu đi, phá hoại và giết chóc là thiết lập mà bọn họ đặt ra, cho dù Tiểu Bạch sống cùng với chúng tôi bốn năm, thói quen đã bị nhân loại đồng hóa nhưng vẫn không thể phản kháng lại được bản năng. Thả cậu ta ra sẽ tạo thành một thảm họa diện rộng lớn giống như Vĩnh Sinh Vong Linh." Hàn Hành Khiêm lấy ra dụng cụ giám sát nhận được trên người Bạch Sở Niên, lại rút của hắn vài ống máu.

Sau khi tiêm thuốc giải ly, Bạch Sở Niên suy yếu đến không nhúc nhích được, Rimbaud ôm hắn lên giường, sau đó dùng đá trái tim Biển Chết buộc cổ và tứ chi của hắn lên, lại đem cửa sổ ban công đều đóng chặt.

"Tôi không có ý định mạo hiểm dời cậu ta, đợi mấy vị giáo sư nguyên lão của hội y khoa tới hội chẩn, chờ một chút đi, anh đừng lo lắng quá." Hàn Hành Khiêm để thiết bị giám sát ở trong phòng ngủ, lăn qua lăn lại nửa ngày miệng khô lưỡi khô, đi phòng trà rót một ly nước.

Rimbaud ngồi đối diện hắn, cầm lấy chén trà đen mà Hàn Hành Khiêm đưa tới nhìn ra ngoài cửa sổ xuất thần.

"Đúng rồi, tôi nghe nói những ngư dân mà tàu PBB cứu về đã cùng nhau kiến nghị với Hiệp hội Thủy sản, muốn đúc cho anh một bức tượng đặt ở quảng trường ven biển." Hàn Hành Khiêm muốn cho tâm tình Rimbaud thoải mái một chút liền lấy điện thoại di động ra duyệt ảnh trên trang web cho anh xem, muốn anh dời đi sự chú ý một chút, không nên quá lo lắng.

"Anh xem, địa phương đều khoanh vùng rồi, hiện tại cư dân thành thị ven biển đều đang đàm luận về anh, tin tức cũng đang đưa tin."

Rimbaud cũng không có hứng thú, vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, thản nhiên nói: "Tôi không cần người đến khẳng định giá trị của mình, cũng không có vị tha từ bi như bọn họ nghĩ, nếu như một thuyền nhân mạng của bọn họ có thể đổi lấy thanh tỉnh cho em ấy, tôi liền cho bọn họ chìm xuống, cũng sẽ không chớp mắt. Đáng tiếc không thể, ai cũng không đổi được lại Tiểu Bạch của tôi, tôi chỉ có thể nhìn em ấy từng bước một cách tôi mà xa."

Bình luận

Truyện đang đọc