[QUYỂN 2] NHÂN NGƯ HÃM LẠC

Bạch Sở Niên bước ra khỏi thang máy, tùy tiện bắt một đồng nghiệp hỏi: "Hội trưởng có tới không?"

Đồng nghiệp nói không thấy hội trưởng đến làm việc, Bạch Sở Niên liền an tâm kéo Rimbaud đến văn phòng hội trưởng.

Cửa không khóa, đẩy tay nắm cửa ra liền đi vào, có lẽ tối hôm qua tan tầm quá gấp nên quên khóa cửa, có điều là hội trưởng bình thường sẽ đem tài liệu quan trọng để trong két sắt phòng nghỉ, trên mặt văn phòng chỉ đặt một ít đồ vật không quan trọng.

Bạch Sở Niên nhìn lướt qua cửa phòng nghỉ, đã khóa lại, lúc này mới yên tâm, bước nhanh đến trước bàn làm việc, đem hồng sắc  ngày hôm qua rút ra khỏi bình hoa, thay thành bó hoa nhỏ mà mình mang đến.

Hắn cẩn thận sửa sang lại cành cây một chút, dư quang thoáng nhìn thấy trên bàn tựa hồ có thêm một khung ảnh.

Bạch Sở Niên tiện tay cầm lấy lên xem liền ngây ngẩn cả người, ảnh chụp rất mới, mới rửa ra không lâu, bối cảnh là ký túc xá đơn độc của huấn luyện viên đảo Nha Trùng, hội trưởng cùng chú Cẩm ngồi trên sô pha, Rimbaud dựa nghiêng vào một góc sô pha chống đầu nhìn ngoài cửa sổ, Lục Ngôn ngồi ở giữa, hai tay ôm một con sư tử nhỏ màu trắng, trong miệng sư tử trắng còn ngậm một món đồ chơi cá nhỏ màu lam.

Ở góc dưới bên phải của bức ảnh có một dòng chữ viết tay: "Bức ảnh lưu niệm gia đình được chụp tại cơ sở huấn luyện đặc huấn đảo Nha Trùng, K036 vào tháng 12 năm 2036."

Bạch Sở Niên lật qua lật lại xem nửa ngày, cuối cùng yên lặng đặt trở lại trên bàn, ngụy trang thành bộ dáng chưa ai động vào, lúc thu tay lại suýt nữa bởi vì thất thần mà đánh đổ ly thủy tinh trên bàn.

Rimbaud giơ tay lên giúp hắn giữ ly thủy tinh: "Em thích bức ảnh này sao? Tôi có thể trực tiếp nói với Ngôn Dật gửi hình qua, em muốn mấy tấm đều được."

"Các anh thân như vậy sao?" Bạch Sở Niên giật mình một chút, Rimbaud liền giơ di động lên hướng về phía hắn, trên thanh tin nhắn nói chuyện phiếm chính là tên của Ngôn Dật.

Yêu meo meo Randi♡: "(Tin nhắn thoại) Tiểu Bạch của tôi đã thay bó hoa trong văn phòng của anh rồi đấy."

"Này! Đừng nói, thu lại, mau thu lại đi!"

Bạch Sở Niên đang định cướp điện thoại di động lại thu hồi tin nhắn về, khóa cửa phòng nghỉ trong bỗng nhiên mở ra, Ngôn Dật từ bên trong đi ra, không thắt cà vạt, áo sơ mi trắng cũng có chút nhăn nhúm, vừa đi vừa nhét quả cầu đuôi thỏ vào trong quần âu phục, khoác áo khoác tây trang.

Bạch Sở Niên vội vàng xoay người lại không nhìn, nhưng mà xoay người liền hướng về phía gương mặc quần áo, lần này lại thấy rõ ràng hơn.

Vốn tưởng rằng hội trưởng đêm qua tăng ca quá trễ liền trực tiếp ngủ ở phòng nghỉ, không nghĩ tới hai phút sau chú Cẩm cũng từ trong phòng nghỉ đi ra, ngáp một cái, nhấc chân dùng mũi giày quét đi mấy sợi lông chim rải rác trên mặt đất, hương thơm ngọt ngào của tường vi giáng sinh giao triền với hương sữa từ trong phòng nghỉ lan tràn ra.

"Tiểu Bạch?" Lục Thượng Cẩm tự nhiên vỗ vỗ vai Bạch Sở Niên: "Quay lưng về phía chúng ta làm gì, để ta xem có biến dạng không nào."

Bạch Sở Niên vốn không muốn đối mặt với bọn họ, tất cả đều do lão bà quỷ quái của mình phản bội mà.

"Chú... Chú Cẩm..." Bạch Sở Niên cứng ngắc xoay người lại.

Lục Thượng Cẩm vừa nhìn huyết áp lập tức tăng lên, tiểu tử này, trên đầu lưỡi là khảm cái gì đấy, đinh lưỡi đấy à? Tóc không chỉ bạc phớ như tuyết trắng mà ngọn tóc còn mọc ra một đoạn đuôi sói, mắt không biết đeo len gì xanh lòe đến mức giống như lam bảo thạch tuần trước hắn bỏ ra ba mươi triệu mua vào tuần trước, lông mi cùng tóc nhuộm cùng một màu, cổ đeo một vòng cổ màu đen nhỏ, cái này cũng thôi đi, mấu chốt là từ cổ họng bắt đầu phủ đầy một tầng hoa văn cá yêu diễm màu lam, trên cổ còn có không ít dấu răng hôn. Nhất định là con cá kia cắn rồi!

Rimbaud đi tới tự nhiên khoác lên vai Bạch Sở Niên, khẽ giương hàm, thả ra một luồng tin tức tố áp bách bạch thứ mân tuyên bố chủ quyền.

Hai người đẳng cấp giống nhau, tin tức tố của Rimbaud không làm cho Lục Thượng Cẩm cảm thấy áp bách, mà tin tức tố áp bách của Lục Thượng Cẩm cũng không uy hiếp được Rimbaud.

Bạch Sở Niên xấu hổ nói: "Gọi chú đi..."

Rimbaud và Lục Thượng Cẩm nhìn nhau vài giây, tựa hồ đều đang chờ đối phương gọi chú.

Bầu không khí thậm chí còn lúng túng hơn.

Ngôn Dật cười nhẹ một tiếng: "Đừng gọi chú nữa." Anh lấy ra một văn kiện từ ngăn kéo bị khóa đưa cho Bạch Sở Niên: "Sau khi viện nghiên cứu bị niêm phong, hóa đơn của tất cả đối tượng thí nghiệm thể đều bị hủy bỏ, ta cho người đi làm thủ tục nhận con nuôi, đây là hồ sơ hộ khẩu và chứng minh thư của con."

Bạch Sở Niên chớp chớp mắt, lòng bàn tay cọ cọ trên quần mới từ từ nhận lấy.

Hộ khẩu của hắn xếp chồng lên nhau với Lục Ngôn, chứng minh thư hoàn toàn mới, có điều là thủ tục nhận con nuôi có giới hạn độ tuổi, cho nên trên chứng minh thư mới của Bạch Sở Niên in mười bảy tuổi, ngày tháng liền dựa theo ngày hắn từ trong hạt thủy tinh châu phá vỏ đi ra.

"Lão đại, cám ơn, cháu..." Bạch Sở Niên liếm liếm môi.

"Lão đại?" Lục Thượng Cẩm tay đút túi quần trêu chọc.

"À... Chú... Chú..."

"Chú?"

"Vậy... Ba..."

Bạch Sở Niên thốt ra, kêu xong luôn cảm thấy có chút không được tự nhiên, gãi gãi tóc, chọc cho Lục Thượng Cẩm cười thẳng.

Ngôn Dật gọi Rimbaud đến bên cửa sổ, đưa cho anh một ly cà phê mới pha.

Rimbaud tiếp nhận cà phê, dựa vào cửa sổ sát đất, lắc lắc cốc nhấp một ngụm, là băng, bên trong đặt một ít đá, làm cho nhiệt độ cà phê nhanh chóng hạ xuống.

"Người theo đuổi anh nhất định rất nhiều." Rimbaud nhìn qua cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn và nhìn vào bờ biển xa nhất nói: "Anh có sự quyến rũ để làm cho mọi người rơi vào ái tình của mình."

"Giống như cậu, tôi cũng chỉ lựa chọn một người." Ngôn Dật cười cười: "Sau lại định đi đâu?"

"Dẫn Tiểu Bạch tuần tra lãnh địa, tôi đáp ứng em ấy rồi." Rimbaud trả lời: "À, em ấy nói cái này được gọi là đi du lịch vòng quanh thế giới, giống vậy đi."

"Không tồi, nghĩ đến chúng ta cũng đã lâu không nghiêm túc đi du lịch rồi. Gần đây tôi dự định xây mấy trường học, chuyên dạy tiếng nhân ngư, trong tộc của cậu có nguyện ý đến đất liền làm giáo viên không?"

Rimbaud suy nghĩ một chút, cư nhiên nghĩ đến người thích hợp.

"Xây đi." Rimbaud buông cốc rỗng xuống, thừa dịp Ngôn Dật không chú ý thuận tay nhéo nhéo lỗ tai thỏ của anh.

____

Thẳng đến khi hai người rời khỏi văn phòng, Lục Thượng Cẩm còn đang dặn dò Tiểu Bạch nếu bị khi dễ thì mau chạy về, quả thực còn quan tâm hơn đối với Thỏ Cầu, ít nhất Thỏ Cầu không tìm một bá chủ Hải Dương cuồng vọng làm đối tượng.

Hai người đi vào thang máy, cửa thang máy chậm rãi khép lại.

Bạch Sở Niên đến bây giờ tay còn có chút run rẩy, tuy rằng không đem kích động cùng mừng rỡ biểu hiện trên mặt, nhưng trong lòng vẫn luôn luôn nhảy nhót.

Rimbaud đến gần hắn đỡ hàm làm hắn hơi há miệng, nhướng mày hỏi: "Gọi người khác là "ba", làm cho em vui vẻ như vậy sao?"

"Không phải, cái này không giống, chuyện đó có thể giống nhau sao?" Bạch Sở Niên kiên nhẫn giải thích cho con cá này hiểu, đại biểu cho cách xưng hô gọi ba là sự ràng buộc gia đình và khi trên giường kêu daddy để tăng thêm tình thú là khác nhau.

"Tôi không nghe." Rimbaud dùng ngón trỏ và ngón giữa kẹp đầu lưỡi Bạch Sở Niên khiến hắn ngừng dong dài, nghiêng đầu liếm hôn một cái mắt Biển Chết khảm trên mặt lưỡi alpha.

Nhãn cầu của đá Biển Chết và Bạch Sở Niên đã hòa làm một thể, nối liền thần kinh và mạch máu nhỏ trong cơ thể hắn, có thể cảm giác được sát ý rất nhỏ quanh người, kỳ thật là một tồn tại còn mẫn cảm hơn cả trực quan, lúc bị hôn có thể bị kích thích trực tiếp.

Bạch Sở Niên kêu lên một cách đau đớn, đột nhiên phát hiện mình đang đối diện với màn hình trong thang máy, mọi thất thố trên mặt phỏng chừng toàn bộ đều bị hệ thống giám sát nhìn thấy.

Thang máy rốt cục cũng đi xuống lầu một, Rimbaud trêu chọc vỗ vỗ khuôn mặt nóng bỏng của Bạch Sở Niên chạy ra ngoài trước, Bạch Sở Niên đột nhiên phản ứng lại, một tay nắm lấy cổ tay Rimbaud bắt trở về, khiêng lên vai từ cửa sau hoa viên chuồn đi.

"Tôi muốn bán lão bà ra chợ hải sản, một cân là hai đồng năm."

Rimbaud cũng không giãy giụa, nằm sấp trên vai Tiểu Bạch nhìn điện thoại di động: "Randi, chúng ta trước tiên đi núi Hymos ở Thrace. Dạy tôi mua vé đi, tôi phải đi bằng máy bay, bơi rất mệt."

"Đó là chỗ nào? Tôi nghe chưa từng nghe qua."

"Chỗ ở của bạn tôi, chỗ của Boréas."

"Anh cho tôi điện thoại di động tôi xem một chút." Bạch Sở Niên buông Rimbaud xuống, dựa vào dưới chân tường túm lấy một cọng cỏ cho lên ngậm: "À, biển Aegean và Biển Đen, hơi xa đấy, có thể bay đến Thổ Nhĩ Kỳ trước rồi chuyển phương tiện giao thông khác, đây là lần đầu tiên anh nhắc tới anh em bạn bè của mình với tôi sao? Hình như tôi có nghe qua cái tên này rồi."

Bạch Sở Niên càng nghĩ càng quen tai, dứt khoát vào công cụ tìm kiếm điều tra một chút.

...

"Lão bà... Người anh em bạn bè này của anh, anh ta là anh em bình thường sao?"

...

Rimbaud đút túi dựa vào bên tường, thờ ơ nói: "Đúng vậy, rất bình thường."

Bình luận

Truyện đang đọc