[QUYỂN 2] NHÂN NGƯ HÃM LẠC

Tám tháng sau sau khi Rimbaud dẫn dắt hải tộc rời khỏi viện nghiên cứu, 60% bề mặt biển bị băng hóa, ngành vận tải biển buộc phải dừng lại, thương mại quốc tế sụp đổ, một số lượng lớn công nhân thất nghiệp, các công ty liên quan đóng cửa, cổ phiếu một đạo sáng xanh, trung tâm thương mại nhộn nhịp mỗi ngày đều có công dân giơ biển diễu hành, dân thường phẫn nộ đem oán khí một cỗ rắc vào chính phủ, mà không biết chính phủ cũng bó tay.

Hầu như tất cả các tàu phá băng đều được hạ xuống hải vực để loại bỏ lớp niêm phong cố định trên mặt biển, nhưng cũng chỉ là một ly nước đổ vào biển rộng mà thôi, tốc độ thanh trừ không nhanh bằng tốc độ hóa băng.

Nước ngầm hạn chế và nước ngọt trong các con sông hồ nhanh chóng được tiêu thụ bởi một số lượng khổng lồ, do thiếu điều tiết đại dương, nước ngọt chưa sử dụng và nước thải đã qua sử dụng tham gia vào chu kỳ, không còn mưa trên toàn thế giới, ngay cả khi một lượng nhỏ mưa cũng bị lắng đọng axit.

Khu trồng lương thực héo rũ đầu tiên, ngay sau đó liền đến lượt cây xanh ở các ngóc ngách trên đất liền, từ bản đồ vệ tinh có thể thấy được, khu vực rừng nhiệt đới mỗi ngày đều có thể nhìn thấy bằng mắt thường thu nhỏ diện tích tương đối lớn, trước nay chưa từng có hạn hán quy mô lớn quét qua toàn cầu, bão cát đổ bộ, cướp bóc trần chụi hiên ngang.

Mặc dù nhà nước đang cố gắng điều tiết giá nước, nhưng vẫn không tránh khỏi có người ác ý tích trữ nước uống và bán với giá cao, giá niêm yết 300 nhân dân tệ một chai nước khoáng thông thường vừa lên kệ đã bị cướp sạch, sau đó lại nhanh chóng tăng giá đến sáu trăm và tám trăm, ấy thế mà vẫn có người mua.

Sau đó, giá ngừng tăng, bởi vì tiền không còn có giá trị.

Tình trạng thiếu nước nghiêm trọng đã góp phần vào sự thống nhất của con người trong một thời gian ngắn, nơi mọi người chia sẻ thức ăn và nước ngọt với nhau, nhưng bầu không khí hỗ trợ lẫn nhau tốt này chỉ kéo dài một tháng, và mọi người từ hào phóng trở nên điên rồ, vội vã đến các khu phố và nhà cửa để cướp nước khoáng và thực phẩm nén.

Cuộc xung đột biên giới ngày càng trở nên tồi tệ hơn, dầu không còn là một nguồn tài nguyên quý giá trong mắt mọi người, nhưng các quốc gia nhỏ có hồ nước ngọt thường xuyên bị xâm lược.

Nhiệt độ tăng nhanh hơn, các chất phóng xạ trong không khí tăng lên gần ngưỡng một cách kỳ lạ.

Chỉ trong tháng 4, nhiệt độ trung bình ở Bắc bán cầu đã tăng vọt lên 42 độ C. Cư dân thành phố chỉ có thể bật điều hòa cả ngày để duy trì cuộc sống bình thường, xung đột điện dẫn đến mạch điện bị đốt cháy, và sau đó toàn bộ tòa nhà bị nuốt chửng bởi không khí khô nóng.

Do nắng nóng và khô ráo, cháy rừng bùng phát ở các khu vực khác nhau, ngọn lửa bùng phát nhanh chóng nuốt chửng ốc đảo còn sót lại.

Những ngày này, quân đội PBB đã ở trên đường phố để duy trì trật tự và trấn an cảm xúc của người dân, dưới ánh mặt trời chói đắng, Hà Sở Vị đổ mồ hôi, ngồi xổm sau xe bọc thép để nghỉ ngơi.

Thường xuyên xảy ra bình dân bạo loạn, bởi vậy binh lính không thể không mặc áo chống đạn dày và quần áo tác chiến để bảo vệ an toàn của mình, đã có hơn mười đội viên say nắng hôn mê và được hội y học đưa đi.

Hạ Văn Tiêu vụng trộm lấy một chai nước, nhìn xung quanh như kẻ trộm, sau đó mở nắp rót vào miệng Hà Sở Vị: "Đội trưởng, anh mau uống hai ngụm đi."

"Cậu lấy ở đâu?" Hà Sở Vị liếm liếm đôi môi khô khốc, cổ họng bốc hỏa trải qua một chút thấm ướt đã thoải mái hơn rất nhiều, hắn đem chai nước đẩy trở về: "Cậu uống đi, tôi không khát. Cậu cùng Văn Ý chia nhau."

"Nó có rồi, huấn luyện viên IOA cho chúng tôi." Hạ Văn Tiêu gỡ tóc bẩn trên đầu, cọ cọ đầu đầy mồ hôi nóng, ngồi xuống đất dùng mũ bảo hộquạt gió.

Cách đó không xa là chiếc xe bán tải in logo IOA, các bác sĩ của Hội Y khoa đang phân phát thuốc, trong đó có hai đứa trẻ đứng phía sau in huy hiệu huấn luyện đảo Nha Trùng, Đàm Thanh và Đàm Dương có tuyến thể nguyên tố hydroxy đang bận rộn tạo độ ẩm cho dân thường, mọi người mang theo dụng cụ lấy nước lo lắng xếp hàng chờ đợi.

Dưới ánh mặt trời chói chang, nhiệt độ bên trong container sắt kinh người, Đàm Dương tiêu hao quá lớn, đầu gối mềm nhũn liền ngã xuống.

"Tiểu Dương? Bác sĩ! Thầy Hàn! Em gái tôi ngất xỉu rồi!" Đàm Thanh cuống quít quỳ xuống ôm Đàm Dương vào trong ngực phóng thích pheromone trấn an khôi phục thể lực.

Người dân chờ nước phía sau đội ngũ không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy đội ngũ đột nhiên bất động, hùng hùng hổ hổ xôn xao.

Có người trực tiếp xông vào xe bán tải cướp nước của các bác sĩ rửa dụng cụ, Hàn Hành Khiêm chỉ có thể đem thực tập sinh của mình bảo vệ ra phía sau, trong lúc tranh chấp vô tình bị bình dân cầm dao trầy xước cánh tay, một chút vết máu trên đồng phục màu trắng càng lúc càng lớn, một người mẹ ôm đứa bé lại nhào tới, phát điên đem đứa nhỏ trong ngực áp đè lên cổ tay Hàn Hành Khiêm liếm máu của hắn.

"Lùi lại! Thả bác sĩ ra!" Hà Sở Vị bắn hai phát đạn vào trời, tiếng súng chấn động rốt cục cũng đem những người mất đi lý trí chấn lui.

Từ ngày Rimbaud mang theo hận ý cùng bi thương rời khỏi đất liền, hết thảy đều giống như phanh mất khống chế.

Bên ngoài tòa nhà IOA, nhân viên an ninh đã cố gắng hết sức để ngăn chặn một nhóm dân thường có vũ trang khác phản đối.

Ngôn Dật ngồi ở trước bàn làm việc, trên máy tính còn mở hội nghị nhiều người từ xa, nhưng anh vô cùng mệt mỏi, không ngừng xoa xoa đôi mắt khô khốc cùng huyệt thái dương trướng đau.

Một số lãnh đạo tổ chức hỏi ý kiến của Ngôn Dật, Ngôn Dật gượng lấy lại tinh thần, thở dài trả lời: "Nửa năm trước tôi đã nói rồi, giao Ngải Liên cho cậu ta chuyện này mới có chỗ thương lượng. Đây là cơ hội duy nhất, hiện tại tôi vẫn giữ quan điểm của mình."

Mấy tháng trước, những gã lãnh đạo này nghiêm từ chỉ trích Ngôn Dật vô trách nhiệm hiện giờ đang trầm mặc.

Họ không có bao nhiêu lòng trắc ẩn đối với Ngải Liên chỉ là khó chấp nhận, vũ khí và sự giàu có mà họ tự hào thể hiện yếu đuối và không thể chịu đựng được khi đối đầu với đại dương, đó là một sự xúc phạm đối với niềm tự hào và lòng tự trọng của con người.

"Ngài có thể cam đoan, Siren sau khi tiếp nhận Ngải Liên sẽ lập tức giải phong hải vực?"

"Siren từ rất sớm đã biểu hiện ra chán ghét cực độ đối với chúng ta, nhưng vẫn chưa từng có động tác gì, nói vậy cừu hận tích góp đến nay, lại bị chạm đến điểm mấu chốt mới có thể phẫn nộ như vậy." Ngôn Dật trả lời: "Tôi và Siren từng giao tiếp, cậu ta hoàn toàn do cảm tính chi phối hành động, tâm lý báo thù nhiều hơn lý trí, nếu như không thỏa mãn yêu cầu của cậu ta, cậu ta sẽ vĩnh viễn niêm phong hải vực, tuyệt đối sẽ không nương tay."

"Nếu như sau khi dẫn người ra sau đó hành động ám sát, có khả thi không?" Có người hỏi.

Ngôn Dật bất đắc dĩ đỡ trán lên: "Tiên sinh, như vậy chỉ càng thêm không thể vãn hồi. Ngay cả khi chúng ta giành chiến thắng nhưng chỉ chiến thắng ngắn ngủi. Trải qua nhiều thập kỷ sau, cậu ta vẫn sẽ thức dậy từ biển cả và bắt đầu điên cuồng trả thù."

Mọi người trầm mặc thật lâu, rốt cục có người gật đầu, vì thế lãnh đạo các tổ chức khác cũng bị ép tán thành, đồng ý Ngôn Dật dẫn người đi đàm phán với Rimbaud.

Khép máy tính lại, Ngôn Dật dùng sức xoa xoa mặt, buồn ngủ nằm sấp trên bàn.

Một bàn tay lớn đặt trên lưng anh, bế anh ra khỏi ghế văn phòng rồi đặt anh trên giường sofa.

"Em nghỉ ngơi một chút đi, trong khoảng thời gian này vẫn luôn ngủ không ngon."

Ngôn Dật lại bỗng nhiên ôm cổ Lục Thượng Cẩm, Lục Thượng Cẩm cũng không vội vàng đứng thẳng người, cúi người dán lên má anh: "Ngải Liên bị giam giữ trong ngục giam quốc tế, thời gian cách phiên tòa cuối cùng còn quá xa, cô ta cắn chặt vô tội giả điên giả ngốc không hợp tác điều tra, rõ ràng là còn có đường lui để đi, chờ thế lực ủng hộ cô ta âm thầm bảo vệ, nhiều năm sau vô tội phóng thích cũng không phải là chuyện không có khả năng."

Ngôn Dật nâng mí mắt lên, trong ánh mắt mệt mỏi hiện lên một tia thống khoái: "Yên tâm, chỉ cần rơi vào trong tay Rimbaud, sẽ không ai có thể cứu được cô ta."

____

Tuy rằng bên ngoài vẫn luôn ở trong nước sôi lửa bỏng, nhưng đảo Nha Trùng bị cô lập kỳ thật vẫn chưa bị ảnh hưởng, lớp niêm phong hóa đá không có hóa băng căn cứ đặc huấn đảo Nha Trùng, đảo Nha Trùng vẫn gió hòa nhật lệ như cũ.

Bác sĩ tháo những mảnh nhỏ của lớp niêm phong biển để quan sát và xét nghiệm, phát hiện ra rằng những lớp niêm phong này thực sự là chất thải tạp chất hỗn hợp trong nước biển, tạp chất nổi lên thành lớp niêm phong, vì vậy có thể suy luận rằng tạp chất nước biển trong khu vực khi thấp hơn một giá trị nhất định sẽ không được chữa khỏi.

Bạch Sở Niên từng lưu lại một quy củ ở căn cứ đặc huấn đảo Nha Trùng, mỗi ngày sắp xếp hai học viên thay phiên nhau quét dọn bờ biển và vùng biển phụ cận, thói quen này tích góp nhiều năm nên đã cứu bọn nhỏ trên đảo một mạng.

Hiện tại học viên còn ở lại đảo không nhiều lắm, chỉ có một ít học viên có thành tích khảo hạch còn chưa đạt tới yêu cầu của rời đảo cùng với thí nghiệm thể bị thu giữ ở đây, cùng với đặc công IOA bị trọng thương trong hành động tiêu diệt của viện nghiên cứu, được lệnh dưỡng thương ở đây.

Vết thương trên người Lục Ngôn và Tiêu Thuần đã sớm khỏi hẳn, nhưng bởi vì nguyên nhân đại lượng mặt biển đóng băng, phà không thể di chuyển được, cho dù lòng bọn họ nóng như lửa đốt cũng không cách nào vượt qua mặt biển bay về nội thành được.

Lục Ngôn chỉ có thể mỗi ngày chạy đến bờ biển dạo vòng, chờ một cái bóng của tàu phà đến.

Hôm nay ngoài ý muốn gặp Vu Tiểu Chanh, từ ngày lên đảo, cá hề vẫn luôn nhốt mình trong ký túc xá, Lục Ngôn cũng chưa từng gặp qua hắn.

Lục Ngôn cẩn thận ngồi xuống bên cạnh Vu Tiểu Chanh, sau đó từng chút từng chút di chuyển qua, đỡ đầu gối nghiêng đầu nhìn cậu.

Vu Tiểu Chanh hai tay cầm một xấp ảnh xuất thần, trên cùng là ảnh chụp chung của học viên và huấn luyện viên, phía sau là ảnh thật vất vả mới có được ảnh chụp chung với Bạch Sở Niên, còn có chụp ảnh tự sướng quái đản với Hacker, bãi cát bên chân đã bị hắn đào ra một cái hố.

Lục Ngôn nhỏ giọng nói: "Nhưng chôn ở đây rất nhanh sẽ bị sóng biển cuốn trôi."

"Đem tôi cùng nhau cuốn luôn đi." Vu Tiểu Chanh ném bức ảnh kia xuống, dựa vào vai Lục Ngôn.

Lục Ngôn nâng lỗ tai thỏ lên đắp lên mặt Tiểu Chanh, tâm tình cũng cùng nhau hạ thấp.

Phía sau có người giẫm lên cát đi tới, Lục Ngôn quay đầu lại, thấy Kim Lũ Trùng cùng xác ướp ôm hai tập tạp vật đi về phía này.

"Văn Trì? Anh cầm cái gì vậy?"

Kim Lũ Trùng nhìn thấy bọn họ cũng có chút ngoài ý muốn, vội vàng đi tới ngồi xổm trước mặt bọn họ, đem đồ vật trong ngực đặt ở trên bãi cát.

Tất cả đều là những túi nhỏ và thủ công mỹ nghệ dệt tơ nhện.

"Muốn gửi cho Rimbaud." Kim Lũ Trùng ngồi xuống, cầm lấy một cái túi lưới nhỏ tỉ mỉ dệt: "Sở ca biến thành thủy tinh cầu dễ dàng lăn mất, bỏ vào trong túi có thể buộc vào người."

"Bọc này là thư của Tiểu Trùng viết, bọc này là kẹo dẻo do Huỳnh tự làm, gói này là gói kẹo chua Rimbaud thích ăn." Kim Lũy Trùng đem đồ đạc đều đóng gói lại với nhau: "Sợi tơ của tôi không thấm nước, để cho máy bay không người lái dưới nước chuyển qua là được rồi, mỗi một đoạn đường đều có trạm cơ sở dưới nước có thể sạc pin được."

"A a a, tôi cũng có ta cũng có." Lục Ngôn lấy điện thoại di động của mình ra, không chút nghĩ ngợi liền bỏ vào trong túi tơ nhện: "Tôi còn có điện thoại dự phòng. Vì vậy, Rimbaud sẽ nghe được điện thoại."

Vu Tiểu Chanh do dự đưa ảnh chụp qua: "Vậy cái này cũng... cũng gửi cho anh ấy đi."

"Được." Kim Lũ Trùng dùng tơ nhện đóng gói tất cả mọi thứ, vắt không khí bên trong lại bịt miệng, xác ướp ngồi xổm xuống mép nước, thả máy bay không người lái xuống dưới nước, cuối cùng treo tơ nhện bọc lại, chậm rãi chìm xuống biển.

"Mất bao lâu mới có thể đến được?"

"Có lẽ phải mất một hoặc hai tháng mới đến được Caribe."

"Ò... lâu quá."

____

Ngày đàm phán đã thỏa thuận được ấn định vào giữa tháng 8, địa điểm đàm phán được đặt trên đảo Trung tâm biển, nơi có nhà tù quốc tế.

Trại trưởng Lý Vọng đứng trước gương chính tùy tiện chỉnh lại cổ áo, Ngải Liên bị giam giữ trong nhà tù trọng hình do hắn quản lý, hôm nay Ngôn Dật muốn tới đây lấy người khác, hắn cũng không thể không ra mặt đi cùng.

"Vào giúp tôi thắt cà vạt." Lý Vọng kéo ngăn kéo ra tùy tiện sờ một cái cà vạt màu xanh đậm đặt lên cổ.

Vài phút sau mới có người đẩy cửa tiến vào, báo đen vẻ mặt lạnh lùng phiền não, bắt lấy cà vạt trước ngực Lý Vọng Thùy thắt lại.

"Ừm... Lần trước lão thỏ chê tôi lôi thôi, lúc này liền thắt cà vạt làm cho người ta lác mắt đi. Hôm nay cậu nghe lời khiến tôi bất ngờ đấy."

Báo đen không nói một lời, thắt cà vạt xong liền đi ra sofa, trang bị cho mình đồng phục vệ sĩ và găng tay cao su.

"Cậu đừng mặc, hôm nay không có ý định dẫn cậu đi ra ngoài." Lý Vọng hài lòng hơi nới lỏng cổ áo: "Rimbaud muốn tới, khẳng định sẽ mang theo viên thủy tinh cầu bảo bối của anh ta tới, lúc đàm phán người nhiều mắt tạp, tránh không được chủ ý có người muốn nhằm vào quả thủy tinh cầu kia, ý muốn giúp đỡ của cậu quá rõ ràng, ngọn lửa này chỉ sợ sẽ dẫn đến trên người tôi."

Đầu ngón tay báo đen dừng lại, giật mình một chút.

Lý Vọng đút túi chậm rãi đi đến phía sau báo đen: "Tôi vẫn luôn thả nuôi cậu, cậu muốn đi đâu tôi cũng không ước thúc, cũng tùy thời giữ lại nhà cho cậu, cậu phải biết điều. Lâu như vậy, tôi chỉ mệnh lệnh cho cậu bảo vệ Chú Sứ không chết, cậu lại quay về giữa Thần Sứ cùng Chú Sứ kéo thiên vị, một mình lẻn vào phòng thí nghiệm tàu ngầm giúp Thần Sứ thoát thân, lúc ở viện nghiên cứu không phải tôi kéo cậu một cái, trễ một chút chỉ sợ Thần Sứ cũng có thể được cậu bảo vệ, đối nghịch với tôi rốt cuộc có thể đạt được chỗ tốt gì?"

"Thấy ngươi đắc ý, ta không thoải mái." Báo đen hời hợt.

Lý Vọng hai tay vịn chiếc ô đen, mũi ô chống trên mặt đất, xoay người đưa lưng về phía hắn: "Không sao, cậu cảm thấy hả giận là tốt rồi. Có điều là chuyện lúc này cậu cũng không được nhúng tay vào, ngoan ngoãn ở trong phòng chờ đi."

Mũi ô chạm vào thảm, một vòng khói đen liền khuếch tán ra, đặt trên cổ chân báo đen, khói tiêu tán, vòng đen biến mất.

Báo đen bị mãnh liệt trói chặt, trái phải giãy dụa cũng không cách nào rời khỏi sô pha, hai tai báo đen kịt từ trong tóc đen vươn ra, bị kích động ra hình thái.

Cho dù như thế cũng chỉ có thể nghe theo mệnh lệnh của người sử dụng, ngồi trên sô pha không nhúc nhích.

Chiếc ô đen này chính là vật sử dụng của Ma Sứ, mệnh lệnh của Lý Vọng từ ô đen truyền đạt cho Ma Sứ báo đen, khiến hắn không còn lựa chọn nào khác ngoài việc nghe theo.

"Chờ tôi trở về." Lý Vọng Tưởng thuận tay xoa tai báo đen một chút, nhưng báo đen lại sụp xuống lỗ tai rụt về phía sau, một tay phá vỡ dây trói đẩy mặt Lý Vọng.

"Hôm nay là ngày 14 tháng 8, tôi đem ngày đàm phán hơi tiết lộ cho con rối nghe lén một chút, hy vọng Eris không làm tôi thất vọng." Lý Vọng đứng thẳng người, cẩn thận sửa sang lại cà vạt một chút, thong thả ra khỏi phòng.

Giữa trưa sắp đến, ánh mặt trời nóng rực đang xuyên qua bầu khí quyển mỏng manh trực tiếp ném lên mặt đất nóng bỏng, bầu trời vạn dặm không mây đột nhiên tối sầm lại, một ít hơi nước bốc hơi tụ tập, tập kết thành một đoàn mây đen mờ mịt, cũng bao trùm bầu trời trong vài chục giây.

Một cơn gió lạnh thổi tới, thổi bay hơi nóng trên mặt đất, quản giáo canh gác bên ngoài nhà tù quốc tế ngẩng đầu lên, lau mồ hôi trên mặt, không kiềm chế được lòng tràn đầy mừng như điên: "Sắp mưa rồi sao?"

Cửa nhà tù chậm rãi mở rộng, vệ sĩ mặc đồng phục trang bị chỉnh tề có đội ngũ tuần tự đi ra, lãnh đạo tổ chức tham gia đàm phán dưới sự vây quanh của vệ sĩ đi ra, xe radar dị hình của quân đội chậm rãi đi theo, tùy thời phòng ngừa xung quanh xuất hiện thí nghiệm thể nguy hiểm quấy nhiễu đàm phán.

Ngôn Dật đi ở phía trước, Lý Vọng đi cùng.

Quản giáo áp giải Ngải Liên đội mũ trùm đầu đen thuần khiết đi đến bên cạnh Ngôn Dật, Ngôn Dật xoay người vén lên đầu lên, đầu ngón tay vịn lên mép má cô ta kiểm tra xem có dấu vết mặt nạ hay không, không chút che giấu trước mặt mọi người xác nhận thân phận con tin một lần.

Trong một năm ngắn ngủi, Ngải Liên giống như già đi mười tuổi, hung hăng nâng mí mắt lỏng lẻo, cười lạnh nói: "Lấy việc công trả thù riêng, ta tưởng ngươi là chính nhân quân tử gì cơ."

"Thù riêng?" Ngôn Dật trùm đầu cô ta lên, đưa tay đứng chờ: "Thù riêng là gì? Là đặc vụ IOA và học viên bị thương nặng và hy sinh trong việc bảo vệ thành phố?"

Gần mười hai giờ trưa, bầu trời phong vân biến ảo, lớp phong tỏa mặt biển cố hóa dần dần nứt ra, vết nứt uốn cong mở rộng, bò đầy mặt biển phong ấn.

Đột nhiên, một dòng nước chảy xiết phá vỡ mặt biển, tạo thành một cuộn vòi rồng biển cao chót vót, những đám mây đen lưu thông điện quang, tia chớp màu xanh không ngừng leo xuống bầu trời phá vỡ mặt biển, sóng biển cuồn cuộn, dần dần từ thép thủy hóa đúc thành ngai vàng.

Một đạo lam quang toàn thân, thân thể cá đuối trong suốt có thể nhìn thấy xương cốt khổng lồ lao ra khỏi mặt nước, mở ra hai cánh gần mười thước, từ không trung vẽ ra một đạo lam quang rung động.

Cá đuối trong suốt hóa thành hình người, ngồi trên ngai vàng, cúi đầu nhìn chúng sinh.

Một con sò mẹ theo đó nhảy ra khỏi mặt nước, rơi vào khung san hô bằng thép thủy hóa, mở miệng to, lộ ra trân châu tròn trịa lớn bằng đĩa bên trong, sau đó đột nhiên khép lại, khóa chặt, bảo hộ viên trân châu bên trong.

Mặc dù bị trân châu dày bao bọc nhưng ánh sáng của vảy Siren vẫn không thể che đậy, đường nét nhàn nhạt từ bên trong trân châu lộ ra lam quang.

Rimbaud lo lắng sau khi mình rời khỏi Caribe sẽ có người gây bất lợi cho Tiểu Bạch nên chỉ có thể mang theo bên người mới hơi an tâm, nhưng trân châu lớn đã sinh trưởng đến mức không thể cầm trên tay, chỉ có thể cất giữ trong miệng sò mẹ.

"Ta đến rồi. Người ta muốn có mang tới không?" Thanh âm của Rimbaud trầm thấp hữu lực, mang theo một chút tiếng cá voi vang vọng.

Ngôn Dật tiến về phía trước một bước, ý bảo Ngải Liên ở bên cạnh mình, nhưng không lập tức đẩy người qua: "Mong cậu hãy gỡ bỏ phong ấn tất cả hải vực."

Rimbaud dùng ngón trỏ dài ngọn quấn xoăn lọn tóc: "Ngươi có tự tin gì để bản điều kiện với ta?"

Rimbaud ngước mí mắt lên, đuôi cá hóa thành hai chân thon dài, giẫm lên bậc thang thép thủy hóa từng bước từng bước đi xuống ngai vàng.

Nhân ngư tách ra sóng biển mãnh liệt, mỗi một bước rơi xuống, dưới chân đều sẽ triển khai một mặt mặt thép thủy hóa chuyển dòng điện màu xanh.

Rimbaud cùng Ngôn Dật lướt qua, đi tới trước mặt Ngải Liên, vén đầu cô ta lên, dùng móng vuốt phủ đầy lạnh lẽo nâng cằm cô ta lên quan sát, trước mặt tất cả người đàm phán đùa nghịch con mồi mà mình muốn, móng tay bén nhọn màu đen vẽ ra một vết máu trên mặt Ngải Liên, cúi đầu ngửi mùi máu của cô ta.

"Ta sẽ không lập tức giết chết ngươi." Rimbaud khẽ vuốt ve bên tai Ngải Liên, sau đó đoạt lấy người, đẩy xuống biển, lồng thép thủy hóa phong bế Ngải Liên lại trong một khối hình vuông trong suốt hoàn toàn khép kín tràn đầy không khí, cũng chậm rãi chìm vào biển sâu.

Nỗi sợ hãi bị vực sâu vô tận cắn nuốt khiến Ngải Liên theo bản năng đập vào vách ngoài cầu cứu, nhưng cũng vô ích, không lâu sau đã hoàn toàn biến mất vô tung tích.

"Chúng tôi đã giao người ra, cậu hãy thực hiện lời hứa giải phong hải vực đi."

"Nếu tôi không thì sao?" Rimbaud nhướng mày cười nhạt: "Nhìn bộ dáng chật vật của các người nội tâm ta liền cao hứng."

"Nhưng hải lục cắt đứt gặp tai nạn không chỉ có chúng tôi, nếu thật sự bộc phát chiến tranh trên biển, lưỡng bại câu thương cục diện sẽ không phải là thứ cậu muốn. Sinh tồn trên đất liền không chỉ có một loại sinh vật là con người, cậu muốn đuổi tận giết tuyệt sao? Ngồi trên vương tọa, chuyện này có xem như là thất bại?"

Rimbaud chậm rãi đi trở lại biển, nước biển lạnh lẽo không qua bắp chân của anh.

"Xin lỗi." Ngôn Dật chân thành nói: "Sự tình phát triển đến cục diện như bây giờ, là lỗi của chúng tôi, chúng tôi sẽ tận lực vãn hồi."

Rimbaud trầm mặc lại, không trả lời nữa, lúc này, con ngươi hai mắt bỗng nhiên sáng lên đường vân màu vàng, năng lực đồng sinh Cẩm Lý ban phước cảm ứng được thời cơ tự động phóng thích, một cái túi vải không biết từ đâu bay tới từ trong nước, đụng phải chân Rimbaud.

Rimbaud lộ ra ánh mắt khinh miệt châm chọc, lại ngửi được mùi quen thuộc trên tơ nhện.

Anh giật mình, ngồi xổm xuống mở bưu kiện ra, bên trong chứa đầy quà tặng nhỏ dán nhãn, túi lưới tơ nhện, kẹo dẻo thủ công, mấy gói kẹo chua cùng một xấp ảnh chụp trên đảo Nha Trùng, còn có một chiếc điện thoại có ốp hình thỏ cơ bắp, tựa hồ bởi vì phiêu bạt quá lâu nên điện thoại đã sớm hết pin tắt máy.

Rimbaud khẽ chạm vào Tiểu Bạch đâng đứng bên cạnh mình, mí mắt chậm rãi nổi lên đỏ hồng.

Anh đã sắp tiếp nhận sự thật Tiểu Bạch biến thành thủy tinh cầu làm bạn bên cạnh mình, nhưng nhìn thấy bộ dáng tươi sống của Tiểu Bạch trong ảnh, anh lại rõ ràng cảm thấy đau đớn vẫn như cũ ở ngực mình trầm tích thật lâu, chưa bao giờ buông bỏ.

Đang lúc anh xuất thần, radar dị hình trên xe bọc thép đột nhiên báo động, âm thanh cảnh báo lặp đi lặp lại: "Thí nghiệm thể giai đoạn xấu đi đang đến gần!"

Tất cả vệ sĩ lập tức giơ súng đề phòng, mọi người nín thở ngưng thần không dám vọng động, đột nhiên, một đạo kim tuyến nguyền rủa quấn quanh trên châu mẫu trai, mạnh mẽ cạy vỏ sò, quấn quanh trân châu ngậm trong miệng nó.

Trên đỉnh cao nhất của ngục giam không biết từ khi nào lặng lẽ xuất hiện một thí nghiệm thể, Eris ngồi ở mép đài cao lắc lư hai chân, nhếch khóe miệng làm mặt quỷ.

Ngôn Dật cùng Rimbaud đồng thời cảm ứng được khí tức dị thường, hướng sò mẹ chạy tới.

Rimbaud nhảy xuống biển, hai chân khôi phục đuôi cá, từ trong sóng biển xuyên qua hồi viện, Ngôn Dật phi thân nhảy lên, từ trên không trung vài lần thuấn di, áp sát châu mẫu trai bảo hộ thủy tinh cầu trắng bên trong.

"Không được đánh vỡ nó——!"

Nhưng khí tức xui xẻo hàng lâm đột nhiên bao phủ xuống, trân châu từ đầu ngón tay Ngôn Dật trượt xuống, Rimbaud liều lĩnh đem nó tiếp vào trong ngực, sống lưng lại hung hăng nện lên mặt biển, khi rơi từ trên cao nước biển cứng rắn như mặt đất, lực trùng kích cực lớn làm cho trước mắt Rimbaud tối sầm lại.

Tuy rằng bắt được trân châu, nhưng mặt ngoài trân châu đã lan ra vết nứt, vết nứt càng lan ra càng nhiều, đột nhiên vỡ vụn ra.

Rimbaud nằm trên lớp băng nổi bằng thép thủy hóa, không để ý đến nỗi đau nhức nhừ xương cốt chấn nứt, gian nan đứng lên đem mảnh trân châu rải rác vào trong ngực.

Vảy Siren từ bên trong thủy tinh cầu văng ra, sau khi mất đi nơi ở, mảnh vảy lóe ra lam quang tự động trở về trên người Rimbaud.

Nhân ngư bối rối muốn đem mảnh trân châu lắp ráp trở về nguyên trạng, lại phát hiện căn bản không làm được.

"Không, không được quên, không được quên. Randi, đừng để tôi quên em..." Rimbaud hung hăng nắm chặt một mảnh nhỏ, lòng bàn tay chảy máu, làm cho đau đớn bức bách mình không được quên Tiểu Bạch.

Nước mắt rơi xuống biển, Rimbaud quỳ gối trên thép thủy hóa trôi nổi, ngửa đầu gào khóc. Uy nghiêm của Vương mà nhân ngư gây dựng lên vào giờ khắc này hoàn toàn sụp đổ, vui sướng báo thù ở trước mặt bi thương cực lớn không đáng nhắc tới.

"Rimbaud, đừng khóc." Ngôn Dật ở bên cạnh nhân ngư nói.

Khi Rimbaud sắp mất đi lý trí, đột nhiên cảm thấy có thứ gì đó ấm áp dán lên mu bàn tay mình.

Anh ngậm nước mắt cúi đầu nhìn thấy một cái móng vuốt nhỏ lông tơ trắng đặt trên mu bàn tay mình, rất nhỏ rất nhỏ.

Ngôn Dật nhịn không được cong hai mắt, một đầu gối quỳ xuống trên lớp băng nổi bằng thép thủy hóa, dùng đầu ngón tay sờ sờ đầu con sư tử con nhỏ còn lộ ra màu hồng hồng trong nhung trắng.

"Tiểu Bạch?"

Sư tử con vừa mới mở mắt ra chỉ biết kêu ya ya ya.

____

Bình luận

Truyện đang đọc