[QUYỂN 2] NHÂN NGƯ HÃM LẠC

Hai người từ thành phố Nha Trùng lái xe rời đi, đổi xe dọc đường, chạy trên cao tốc mất gần hai mươi giờ, thành phố cuối cùng đi qua là thành phố Thông Khẩu, đi ngang qua phủ Chính Viễn Thực ở ngã tư đường Nam Phong Thành và đường Hoằng Nhã, thuận tiện đi vào ăn cơm rồi mới khởi hành.

Viện 109 do tính chất bảo mật nên địa điểm cụ thể của nó bị cấm hiển thị trên phần mềm định vị thông thường, mặc dù huấn luyện viên K đã đưa tọa độ vệ tinh cho họ trước.

Mà Bạch Sở Niên cũng có một chút dự đoán về vị trí cụ thể của nơi đó, lúc trước ở trong căn phòng tam lăng trùy, Vô Tượng Tiềm Hành Giả sao chép ra hai mươi tám gian phòng, thời gian đồng hồ của mỗi phòng đại biểu cho thời gian cậu đã đến căn phòng đó, bởi vậy cũng có thể đại khái tính toán ra, sau khi rời khỏi thành phố Thông Khẩu, ước chừng một giờ lái xe là có thể đến tổng bộ viện nghiên cứu.

Trụ sở chính của viện 109 nằm ở biên giới không có thẩm quyền và được bao quanh bởi biển, đổ ra chất thải công nghiệp rất thuận tiện, và một số thiết bị sử dụng thủy triều để tạo ra điện, tiết kiệm năng lượng đến mức tối đa, trong tâm trí thông minh của một số người, đây là một địa điểm tuyệt vời.

Thời gian bọn họ ở lại thành phố Thông Khẩu so với dự kiến nhiều hơn ba tiếng, bởi vì Bạch Sở Niên tạm thời nảy sinh ý định tính toán đến nhà riêng của Ngải Liên điều tra xem, nhỡ may có liên hợp tố dự bị mà cô ta giấu ở trong két sắt hoặc dưới gối đầu thì bọn họ liền không cần tốn thời gian đi nữa.

Nhưng sự thật không đơn giản như vậy, nhà riêng của Ngải Liên nhìn qua đã lâu không có người ở, chỉ có người làm vườn còn ở trong hoa viên cắt tỉa cành thông tươi tốt.

Rimbaud vụng trộm tránh bảo mẫu và quản gia bò vào trong biệt thự lục lọi, Bạch Sở Niên thì ăn mặc như một người tìm việc hèn mọn, cầm một bản lý lịch giả đi hỏi tung tích của người làm vườn trong nhà Ngải Liên.

Đối với hướng đi của chủ nhân, người làm vườn chỉ nói cô ta đã đi làm hoặc đi công tác, Bạch Sở Niên hỏi kỹ, người làm vườn nói một tháng trước, giáo sư Tiêu Cảnh có ở trong biệt thự kéo hành lý lái xe rời đi rồi, xem ra là muốn đi xa một chuyến, mà bản thân Ngải Liên ở lầu hai nhìn theo Tiêu Cảnh rời đi xong lại vội vàng chạy về viện nghiên cứu, hẳn là trong công việc xảy ra vấn đề gì, cô ta vội vàng về xử lý, những người khác trong thời gian này đều không có ra vào biệt thự.

Ngải Liên là một người cuồng công việc, bình thường trực tiếp ở viện nghiên cứu dành nhiều thời gian hơn, liên tiếp mấy tuần không về nhà cũng là chuyện bình thường, cho nên bảo mẫu trong nhà và quản gia cũng dừng lại các loại công việc thường ngày, cũng không cảm thấy có cái gì kỳ quái.

Sau khi điều tra không có kết quả, Bạch Sở Niên và Rimbaud trực tiếp lái xe đến địa phương như mục đích ban đầu muốn tới.

Sau khi rời khỏi thành phố Thông Khẩu, không có con đường nhựa bằng phẳng rộng rãi để đi, cảnh sắc chung quanh cũng từ cây vỉa hè được cắt tỉa chỉnh tề biến thành bụi cỏ dại hoang vu, đường càng ngày càng xóc nảy, cũng may bọn họ lái xe việt dã, không đến mức bị xóc lộn ảnh hưởng đến khung tản nhiệt.

Chờ sau khi một tòa nhà màu bạc có phong cách khoa học kỹ thuật thế kỷ 22 xuất hiện trong tầm mắt, Bạch Sở Niên đỗ xe ở một sườn dốc ngược, lợi dụng cỏ dại che khuất thân xe. Toàn bộ thân xe đã được áp dụng năng lực M2 Mắt gió của Hàn Hành Khiêm khiến tín hiệu của chiếc xe này không bị bất kỳ dụng cụ nào quấy nhiễu, không thể bị tên lửa hành trình theo dõi, cũng không thể bị radar phát hiện nên sẽ không bị radar quân sự tinh vi cao của viện phát hiện.

Mùa này trời nóng ẩm ướt, trong bụi cỏ dại tất cả đều là muỗi, Bạch Sở Niên mở cửa sổ xe cúi đầu đối chiếu bản đồ một cái, tay vỗ đuôi cá Rimbaud, đuôi cá sáng lên ánh sáng xanh như tia chớp, từng đàn muỗi ong ong bay vào trong xe, bị điện giật đến lép bép rơi xác xuống.

"Là nơi này rồi, xem thấy thì mấy cửa mở đều không có bảo vệ trông coi." Bạch Sở Niên nhét bản đồ vào ba lô: "Anh ở trong phòng Ngải Liên không tìm được thẻ ID các loại đồ sao vậy như vậy sao?"

"Không có." Rimbaud buông tay ra: "Phòng rất sạch sẽ, tôi tìm được một gian mật thất vũ khí, nhưng vũ khí đều bị tháo dời hết, trên mặt đất ném cái chìa khóa này."

Bạch Sở Niên cầm lấy cái chìa khóa bằng đồng kia đánh giá một chút, hình dạng của chìa khóa tương đối cổ điển nhã nhặn, trừ cái đó ra thì cũng không có gì đặc biệt nữa.

"Người làm vườn nói, ngoại trừ Ngải Liên và Tiêu Cảnh, trong vòng một tháng này đều không có ai ra vào biệt thự, Ngải Liên đi một mình, Tiêu Cảnh kéo theo một cái vali, vũ khí kia chính là Tiêu Cảnh mang đi, nghe có vẻ bọn họ không đi cùng một đường." Bạch Sở Niên tiện tay nhét chìa khóa vào túi khóa kéo, nhìn thoáng qua thời gian đồng hồ: "Bảy giờ tối rồi."

Hắn kiểm tra trang bị một lần, nhìn thoáng qua Rimbaud ngồi ở ghế phụ.

Rimbaud cúi đầu, nạp từng viên đạn trong vài phát súng.

"Anh đang suy nghĩ chuyện gì vậy?" Bạch Sở Niên chống ghế ngồi thăm dò bên cạnh Rimbaud.

"Đây là nơi tôi trốn thoát. Trong gần ba trăm năm của cuộc sống của tôi, ba năm kinh nghiệm này không thể xóa trong bộ nhớ được, một nhóm tự xưng là con người vĩ đại tụ tập với nhau để mổ xẻ và nghiên cứu tôi, thật nực cười." Rimbaud ngẩng đầu lên, mây lửa chạng vạng từng chút từng chút tối xuống, tòa nhà khoa học kỹ thuật xa xa vẫn tối đen như cũ, cửa sổ đóng chặt, không có bất kỳ người ra vào nào.

Anh bị tộc nhân phản bội trục xuất, lại bị trục vớt vào phòng thí nghiệm cải tạo, những đao phẫu thuật sắc bén kia cắt lên người, mắt cũng không chớp, chỉ cảm thấy nhàm chán.

Nhìn sắc mặt Rimbaud dần dần u ám xuống, Bạch Sở Niên từ đáy lòng sợ anh nhớ tới ngày Trân Châu bị ép rời khỏi thân thể, nhưng Rimbaud cũng không có ý muốn tâm tình ưu tư, anh giơ tay lên đặt lên đầu Bạch Sở Niên: "Randi, kỳ thật tôi rất để ý khi tôi vặn đầu một người, em nhìn vào mắt tôi xem."

Hắn xoa xoa mái tóc đen của Bạch Sở Niên: "Em sẽ càng thích tôi trách trời thương dân* hơn sao?"

Đặng: 悲天悯人(Hồi thứ 13 trong Lão Tàn Du Kí có câu: "Khảm thuỷ dương đức, tùng bi thiên mẫn nhân thượng khởi đích, sở dĩ thành liễu cá tức tế đích tượng." Nghĩa là Oán than thế đạo bất bình, cảm thông với nổi khổ của nhân dân.)

"Tôi chỉ thích bộ dáng chân thật của chính anh mà thôi." Bạch Sở Niên ôm lấy đầu Rimbaud cùng anh hôn môi, thấp giọng nỉ non: "Muốn khóc thì khóc, muốn cười thì cười, lúc uy nghiêm rất đáng tin cậy, lúc ủy khuất rất đáng yêu. Ngụy trang là một mánh khóe đáng xấu hổ, anh không nên học."

Khóe môi Rimbaud hiện lên ý cười nhàn nhạt: "Goon. (Đi thôi)"

Theo trí nhớ của giáo sư Lâm Đăng, phòng kiểm tra nằm ở tầng ngầm số 15 cực tây của viện nghiên cứu, muốn đi xuống nhất định phải đi thang máy công cộng hoặc đi bộ từ cầu thang bộ xuống, thang máy công cộng đến tầng cần thiết cần phải quẹt thẻ nhận dạng, như vậy cũng chỉ có thể từ cầu thang bộ đi xuống.

Bọn họ xuống xe, Bạch Sở Niên khép cỏ dại lại, đem xe hoàn toàn dấu kín trong hố, nơi này cách viện nghiên cứu còn có một ngàn thước, trên lưng bọn họ đeo túi trang bị loại nhỏ, mặc quần áo tác chiến, dưới sự yểm hộ của cỏ dại và bóng đêm bọn họ hướng tòa kiến trúc màu bạc kia sờ tới.

"Bảy giờ mười lăm rồi, bảo vệ ở đầu cầu thang lập tức sẽ đổi ca, chúng ta chỉ có năm phút."

Bọn họ theo vách đá dựa vào tòa nhà viện nghiên cứu trèo lên, vòng đến cực tây viện nghiên cứu, Bạch Sở Niên dùng ngón tay sau khi dùng năng lực cốt thép hóa cắt ra một khối cửa sổ bên ngoài phòng hộ bằng thép, sau đó mở cửa sổ lặng lẽ nhảy vào.

Rimbaud theo đó bò vào, đem cửa sổ phòng hộ bằng thép chuyển về vị trí cũ, hai tay vuốt ve giao diện, một chuỗi tia lửa điện hiện lên, cửa sổ bằng thép bị hàn trở về nguyên trạng.

Cửa sổ phòng hộ bọn họ chui vào cách mặt đất ước chừng mười thước, Bạch Sở Niên có năng lực cố định là miêu hành không tiếng động, vô luận từ trên cao rơi xuống như thế nào đều có thể tứ chi im lặng đáp xuống đất, sau đó Rimbaud trong miệng ngậm chủy thủ cũng nhảy xuống, rơi vào trên vai Bạch Sở Niên, để alpha đệm một chút làm đệm, sau đó nhẹ nhàng đáp trên mặt đất, không phát ra âm thanh.

Rimbaud duy trì trạng thái đuôi cá, trên người buộc băng dưỡng ẩm, đeo một túi trang bị nhỏ.

Bạch Sở Niên rơi xuống đất tay trái rút ra chủy thủ chiến thuật bên ngoài đùi đã chuẩn bị lăng không đánh chết bảo vệ, lại thay đồng phục bảo an trà trộn vào, không nghĩ tới nhào vào khoảng không.

Căn bản không có một ai.

Không riêng gì không có người, bên trong tòa nhà cũng không có bật đèn, lúc 7 giờ 1 phút tối giờ tối hẳn là trời còn chưa hoàn toàn tối đen, nhưng toàn bộ vách tường đại sảnh một tầng đều hoàn toàn khép kín không thấu quang, bên trong tối đen một mảnh, hơn nữa an tĩnh đến đáng sợ.

Điều này có một chút khác với tình hình dự kiến.

"Tình huống không rõ, đừng khinh thường." Tay trái Bạch Sở Niên nắm ngược chủy thủ chiến thuật, giơ tay lên ý bảo Rimbaud đuổi theo, chậm rãi dán tường chuyển động.

Thính giác của Bạch Sở Niên là linh mẫn nhất, nhưng lúc này hắn lại không nghe được bất kỳ tiếng bước chân cùng tiếng hít thở nào, không loại trừ nguyên nhân vách tường kiến trúc của viện nghiên cứu cách âm rất tốt, nhưng Bạch Sở Niên ít nhất có thể xác định, không gian tầng trệt lầu một của bọn họ đều không có bất kỳ dấu hiệu sinh mệnh nào.

Rimbaud trèo lên tường, giống như thằn lằn hấp phụ vào kết cấu kim loại trên tường, đầu đuôi uốn lượn, xương cá chớp động sáng lên ánh sáng xanh, nằm sấp trên tường chiếu sáng.

Tầng một của tổng bộ viện nghiên cứu trên cơ bản dùng làm nơi trưng bày và tiếp đãi các đối tác, trên đài trưng bày thủy tinh xa hoa bày các loại thuốc đặc hiệu và sản phẩm trí tuệ nhân tạo, đây cũng là sản nghiệp bên ngoài viện nghiên cứu 109, nếu không phải hai năm nay IOA liên tiếp lấy được chứng cứ mạnh mẽ tiết lộ hành vi xấu xa của viện nghiên cứu thì rất nhiều người bình thường còn bị làm cho mờ mắt, cảm thấy viện nghiên cứu chỉ là một công ty khoa học kỹ thuật có thực lực có công nghệ, có điều cũng có rất nhiều người cố chấp không hiểu, chỉ cần đầu tư của mình có lợi thì bọn họ cũng chả thèm quan tâm chân tướng.

Sau khi xác định tầng này đích xác không có người, Bạch Sở Niên bật đèn pin ra, kiểm tra lại từng ngóc ngách một lần.

Đại sảnh coi như rộng rãi, khoảng cách giữa các loại bài trí rất rộng, Bạch Sở Niên phát hiện trên bàn tròn nghỉ ngơi bên cạnh kệ trưng bày phát hiện một quyển tạp chí khoa học kỹ thuật số tháng 7 cùng một chén trà trái cây-- đã khô cạn, trái cây mốc meo thối rữa nặng dính ở đáy ly thủy tinh, nấm mốc màu trắng bao trùm ở trên đó, bên trong và bên ngoài ly tản ra một ít xác bọ bay nhỏ.

Bên trong đại sảnh ngoại trừ màu đen ra thì còn có một loại cảm giác oi bức. Khi thu thập bản vẽ xây dựng, omega bát đã nói, bức tường bên ngoài của tòa nhà khoa học và công nghệ này sử dụng vật liệu lớp cách nhiệt, lớp bên trong sử dụng màng cách ly không thấm nước, khe hở cũng sử dụng vật liệu kín tốt để đóng lại, hiệu suất cách nhiệt của toàn bộ tòa nhà rất tốt, đại sảnh được điều khiển nhiệt độ bằng điều hòa không khí trung tâm, hệ thống gió mới cũng được thiết kế cực kỳ hoàn chỉnh, một số phòng trưng bày độc lập sử dụng quạt độc lập để điều khiển không khí trong nhà.

Đó là, ngay cả trong thời tiết nóng, mất điện ngắn sẽ không bao giờ làm cho căn phòng ngột ngạt.

Bạch Sở Niên sờ đến cửa thang máy, mỗi thang máy đều ấn, nhưng đều không sáng, hiển nhiên nguồn điện dự phòng cũng đã cạn kiệt.

Tại thời điểm này, Rimbaud cũng trèo trở lại từ các bức tường nói: "Tủ công cụ chống bạo động ở góc đã bị phá vỡ, tất cả mọi thứ bên trong đã trống rỗng."

"Đi, chúng ta đi cầu thang."

Bạch Sở Niên đã ghi nhớ bản đồ của cả viện nghiên cứu trong đầu, cảm giác phương hướng của hắn rất mạnh, trong bóng đêm cũng rất ít khi mất phương hướng, đương nhiên, đây cũng là tố chất cơ bản của đặc công IOA.

Cửa thép thủy lực ở đầu cầu thang bị khóa chặt, một mật mã được khảm trên tường bên cạnh. Nhưng bởi vì mất điện, màn hình mật mã tối tăm, cho dù trong tay bọn họ có bộ giải mã do huấn luyện viên K cho cũng không có kết quả.

Bạch Sở Niên sử dụng năng lực J1 cốt thép hóa, tay trái thép phá cửa thủy lực bằng thép nặng nề, thò vào trong cửa, ở bên trong mò mẫm tìm cách cắm vào. Rimbaud trèo lên phía trên cửa, nằm ngửa trên tường chờ mở cửa.

Bỗng nhiên, thân thể Bạch Sở Niên cứng đờ.

Tựa hồ có một thứ lạnh lẽo cứng ngắc, ở trong cửa chạm vào đầu ngón tay trái hắn đưa vào. Hắn rõ ràng cảm nhận được vật cứng kia chuyển động cùng thăm dò.

Đó là một vật thể sống gì đó.

Bạch Sở Niên chỉ cảm thấy sống lưng lông tơ dựng đứng, một cỗ hàn ý từ trên da đầu nổ tung, hắn muốn rút tay về, nhưng bàn tay lạnh như băng kia bắt lấy hắn, một bàn tay cùng hắn siết chặt.

Lực lượng cường đại làm cho Bạch Sở Niên không cách nào dễ dàng rút tay về, hơn nữa, một cỗ ác hàn theo ngón tay bắt đầu lan tràn.

Hắn bình tĩnh dùng tay phải rút ra chủy thủ chiến thuật, không chút do dự từ cổ tay chặt đứt tay trái, máu tươi phun tung tóe, Bạch Sở Niên nhanh chóng lui về phía sau, trầm mặc dựa vào một bên vách tường, máu bắn tung tóe ở chỗ tay gãy nhuộm đỏ một mảng lớn sàn nhà cùng vách tường.

Bạch Sở Niên rút súng lục từ bên chân ra, mắt lạnh nhắm ngay cánh cửa kia, Rimbaud nheo mắt lại, hung tợn quan sát quái vật phía sau cánh cửa này.

Một tiếng nổ nhẹ nhẹ bị dẫn ra từ phía sau cửa thủy lực bằng thép truyền đến.

Két một tiếng, cửa lớn chậm rãi mở ra. Phía sau cánh cửa chợt xuất hiện hai bóng đen.

Bạch Sở Niên giơ đèn pin lên chiếu về phía trước, xuất hiện trong ánh sáng mạnh là một khuôn mặt tái nhợt âm u vẽ đường chữ thập đỏ đen.

Eris đứng ở phía sau cửa, tay phải của hắn bị năn ngón tay trái của Bạch Sở Niên chặt đứt đan vào nhau, biểu tình vốn buồn bực trong nháy mắt nhìn thấy Bạch Sở Niên trở nên đặc sắc.

"Ồ! Đại ca, đây là tay anh sao?"

"......" Bạch Sở Niên cắn răng, lắc lắc cổ tay trái, tay trái mới tinh nhanh chóng tái sinh ra.

Đuôi cá Rimbaud cuộn khung cửa treo ngược xuống rồi quật Eris ngã xuống.

"Xui xẻo!"

Bình luận

Truyện đang đọc