SỐNG LẠI KHI MỚI VỪA NHẬP CHỨC

Hoàng Đạt Phương báo cáo đầu tiên.

Trên thực tế tuần này anh ta làm việc rất tích cực, đúng là chuyện khó tin.

Mỗi ngày họp sáng, tiến triển trải hàng và thống kê lượng tiêu thụ của Đặc Khúc đều làm anh ta tinh thần phấn chấn, thoáng chốc anh ta đã không lười biếng một tuần rồi. Hôm nay họp tuần, anh ta xung phong đứng lên đầu tiên, nói nhờ nỗ lực của anh ta và Hồ Duyệt Khánh, các cửa hàng Danh yên có tửu lượng tiêu thụ Đặc Khúc tăng lên rõ ràng trong nội thành Hoa An: "Căn cứ vào số liệu mà ông chủ các cửa hàng Danh yên tửu cung cấp, tuần này lượng bán ra của Đặc Khúc cao hơn gấp đôi so với tuần trước, đặc biệt là Đặc Khúc giá thấp loại 3 năm và 6 năm. Này chỉ là tôi và Tiểu Hồ chạy thị trường thống kê, nếu có thêm người hỗ trợ..." Nửa câu sau không nói ra, mọi người đều hiểu, Nhà tiêu thụ Hồng Đồ Tửu Nghiệp bây giờ lòng người hoảng sợ, nghiệp vụ viên bên họ giống dê không có chó chăn cừu quản chế, không có tâm trạng nào làm việc.

Hoàng Đạt Phương nhắc tới họ còn hơi tỏ vẻ khinh bỉ.

Thật là không biết thái độ công việc của mình trước kia thế nào à.

Dù sao lúc anh ta kể lể người của Hồng Đồ Tửu Nghiệp, các quản lý nghiệp vụ đều không nhịn được, phá cười lên.

"Làm gì làm gì, không cho tôi hối cải triệt để trước giám đốc Lộ, hăm hở vươn lên à?" Hoàng Đạt Phương hát xướng giả vờ tức giận với các đồng nghiệp, rồi xum xoe nhe răng cười với Lộ Nam.

Lộ Nam bất đắc dĩ gật đầu, hơn nữa còn khen ngợi anh ta: "Quản lý Hoàng tuần này vất vả rồi."

"Không vất vả không vất vả, giám đốc Lộ mới vất vả nha, tuần này chạy khắp các huyện xung quanh, tôi học tập theo ngài thôi!" Hoàng Đạt Phương vỗ mông ngựa cũng thật thẳng thừng, có thể thấy kẻ lõi đời có khi không chỉ lười biếng láu cá, còn nói năng sặc mùi dầu mỡ.

Kế tiếp là Lý Bân làm kênh phân phối Lưu thông, anh ta cư trú ở thành phố Duy Phổ, cho nên tuần này trong nội thành Hoa An thực tế do nghiệp vụ viên Tiền Hâm phí sức mở rộng thị trường, tới cửa hàng sao chép lượng tiêu thụ - nhưng báo cáo công việc tuần lại do Lý Bân làm.

Lộ Nam ngồi trên vị trí đầu phòng họp, thu sắc mặt Tiền Hâm vào mắt.

Cô biết Lý Bân chỉ đọc máy móc mà thôi, nhưng không xen ngang, thân là giám đốc thành phố, cô chỉ cần nắm chắc phương hướng chủ yếu, bảo đảm sách lược tiêu thụ hoàn thành 80% trở lên là được.

Còn sách lược rốt cuộc làm thế nào, do ai làm, không phải trọng yếu.

Mặc dù Tiểu Tửu kênh phân phối Lưu thông mỗi bình giá cả chỉ mười mấy tệ, nhưng lượng bán ra còn tăng mạnh hơn cả Đặc Khúc của kênh phân phối Danh yên tửu.

Sau lưng, Tiền Hâm nỗ lực không ít. Trong vòng 1 tuần, cậu ta chạy gần 100 cửa hàng nhỏ, làm quen với các ông chủ, điều chỉnh các kệ trưng bày, đặt rượu Nguyên Xuyên ở vị trí dễ thấy, dán những poster bắt mắt, nếu như trước chữ "tăng gấp đôi" của Hoàng Đạt Phương còn phải thêm "có lẽ", thì lượng bán ra của Tiểu Tửu kênh phân phối Lưu thông thực sự tăng gấp bội, thậm chí còn cộng thêm mười mấy %.

Một văn phòng thành phố có khoảng 10 người, cư trú nội thành còn chẳng tới từng này, bọn họ mỗi ngày làm gì, Lộ Nam đều biết.

Tiền Hâm thành thật - nhưng cũng quá thành thật rồi.

Lộ Nam âm thầm đánh giá, sau đó nghĩ: ta sẵn sàng cho cậu ta cơ hội, nhưng chính cậu ta cũng phải có thể gánh trách nhiệm mới được. Bây giờ, còn phải xem lại.

Quách Vũ quản lý kênh phân phối Nhà hàng đồng dạng không ở trong nội thành, nhưng nói thẳng với thủ hạ Phùng Dập: "Tuần này trong nội thành đều là cậu bận việc, cậu nói đi."

Phùng Dập gật đầu, bắt đầu báo cáo.

Bởi vì cậu ta trực tiếp kết nối với các nhà hàng quán ăn, vốn dĩ thỉnh thoảng sẽ tới lấy nắp bình từ nhân viên phục vụ.

Xét thấy trợ cấp nắp bình do Nhà tiêu thụ bỏ tiền, Nguyên Xuyên bổ rượu thay thế, Lộ Nam không thể tùy tiện tăng giá cho nhân viên phục vụ vượt qua Hồng Đồ Tửu Nghiệp, nhưng cô có thể hỗ trợ kiểu khác, cô đặc biệt phê chuẩn cho Phùng Dập một ít vật tư công ty (sổ, bút bi nước, chén gốm sứ, túi giấy, ô.., những thứ vốn là vật tư chia cho Nhà tiêu thụ), bảo cậu ta đưa cho họ.

Lộ Nam nguyên văn nói: "Tôi hiểu rồi, phí nắp bình Đặc Khúc của Nguyên Xuyên giống với các công ty rượu cạnh tranh, bắt người tay ngắn, cho dù những nhân viên phục vụ này chỉ giúp chúng ta tiếp thị thêm một câu, đều đáng giá."

Phùng Dập chỉ ở thứ Hai chạy mấy chục nhà hàng, quán ăn, đưa ra vật tư không tới 200 tệ, Đặc Khúc và Tiểu Tửu tuần này số lượng mở bình liền bay lên thẳng tắp.

Thế là 4 ngày rưỡi sau đó, cậu ta liên tục đưa quà tặng nhỏ cho các nhân viên phục vụ ở nhà hàng, quán ăn.

Tuần này, lượng tiêu thụ Đặc Khúc ở kênh phân phối Nhà hàng cũng khả quan.

Lộ Nam hài lòng gật đầu, Quách Vũ quản lý kênh phân phối này cũng cảm thấy nở mày nở mặt, vỗ nhẹ lên vai Phùng Dập.

Một trong hai người không làm báo cáo tuần là Lạc Tuấn Kiệt quản lý kênh phân phối Thương siêu, ngồi trong phòng họp mà như ngồi trên bàn chông.

Mặc dù còn có Lưu Dương không lên tiếng. Nhưng người ta sắp chuyển đi rồi, làm sao có thể so sánh.

Lộ Nam nhìn vẻ khó xử của Lạc Tuấn Kiệt, thản nhiên như thường bảo quản lý Lạc trẻ tuổi, cũng là sinh viên mới nhậm chức năm ngoái đứng lên báo cáo công việc tuần này.

Báo cáo của anh ta tự nhiên là thiếu thốn nội dung nhất trong số 4 vị quản lý.

Anh ta cảm thấy rất kỳ quái, trước đó làm thủ hạ của giám đốc Lưu, ai nấy đều dường như đang thi xem ai lười biếng hơn, so sánh thì, anh ta đã xem như tương đối cần mẫn. Nhưng giám đốc Lộ làm người lãnh đạo trực tiếp, những kẻ lõi đời này dường như đều thay da đổi thịt, lại làm anh ta biến thành kẻ vô công rồi nghề - nhưng trời mới biết, anh ta rất muốn nỗ lực làm việc, nhưng tìm không thấy phương hướng và ý tưởng nha!

Lạc Tuấn Kiệt buồn bực sắp tràn ra khỏi mặt, báo cáo thì càng nói càng bé, cuối cùng qua loa kết thúc.

Lộ Nam quá hiểu cảm giác này, tân nhân mà, ai mà không trải qua giai đoạn này chứ?

Cô kỳ thực khá xem trọng Lạc Tuấn Kiệt, chỉ có điều trên người anh ta vẫn còn mùi vị sinh viên quá nồng, khả năng chịu áp lực cũng hơi kém, cho nên Lộ Nam tuần này chính là cố tình mài giũa tính tình anh ta.

Trên thực tế, thân là giám đốc thành phố, cô sao có thể nặng bên này nhẹ bên kia, tùy tiện xem nhẹ 1 trong số 5 kênh phân phối?

Lộ Nam bình tĩnh gật đầu, tỏ vẻ đã biết, rồi nói: "Còn 8 ngày nữa là tới kỳ nghỉ, quản lý Lạc kế tiếp sắp xếp thế nào?"

Lạc Tuấn Kiệt bây giờ sợ nhất chính là vấn đề này, bởi vì anh ta bắt đầu mê mang: anh ta còn có thể làm gì? Làm gì mới có thể khởi tử hồi sinh lượng tiêu thụ của Thương siêu?

"Nếu anh đồng ý, bắt đầu từ thứ Hai tuần sau chạy nội thành và các huyện xung quanh với tôi." Mặc dù là câu thăm dò, nhưng Lộ Nam kỳ thực không cho đối phương quyền từ chối.

Tới lúc này, Lạc Tuấn Kiệt - không, phải nói cả văn phòng thành phố, đều sẽ không nảy sinh đồn đãi như "Giám đốc Lộ và Lạc Tuấn Kiệt đều là sinh viên mới vào làm năm ngoái, lại tuổi tác xấp xỉ, cùng ra ngoài chạy thị trường liệu có mờ ám gì không". Bởi vì, giám đốc Lộ quá lợi hại, lợi hại tới mức không giống một cô gái mới 20 tuổi đầu, đừng nói là Lạc Tuấn Kiệt, ngay cả Hoàng Đạt Phương đứng trước mặt cô đều phải khách sáo.

Lạc Tuấn Kiệt? Ái muội? Cậu ta xứng sao?

Đây là suy nghĩ trong lòng của tất cả mọi người: hai người này, hoàn toàn không hợp, Lạc Tuấn Kiệt đứng trước mặt giám đốc Lộ, biểu hiện như chuột thấy mèo.

Lộ Nam đơn phương quyết định công việc tuần sau của Lạc Tuấn Kiệt, sau đó quay sang hỏi Lưu Dương: "Chị Lưu Dương, tôi cảm thấy rất tiếc vì hành động từ chức của chị, hi vọng đây là kết quả sau khi đã suy nghĩ cặn kẽ."

Cả tuần dự họp đều rất yên tĩnh, Lưu Dương dường như đi vào cõi thần tiên, nói: "Đúng vậy, tôi xác định. Tôi ở văn phòng Hoa An kết nối với Hồng Đồ Tửu Nghiệp và Tứ Phương Kiến Trúc, trong đó Hồng Đồ Tửu Nghiệp có đội ngũ giám đốc Khách hàng lớn, tôi cũng không có thông tin khách hàng của họ, Tứ Phương Kiến Trúc xuất hàng phần lớn là để biếu tặng đối tác của họ, tiểu Chương tổng nói không tiện cho chúng ta phương thức liên lạc, cho nên tôi cũng không có gì cần bàn giao cả, bất cứ lúc nào cũng có thể nghỉ."

Lộ Nam nhìn kỹ vào Lưu Dương.

Cô đã níu giữ chị ta 2 lần, nhưng dưa hái xanh không ngọt.

Mọi người đều là người trưởng thành, kinh nghiệm xã hội của chị ta cũng rất đủ, chưa tới mức nghỉ việc Nguyên Xuyên sẽ chết đói.

[Cho nên... hảo tụ hảo tán đi. Hi vọng đây là kết quả như chị ta muốn.]

"Được, vậy trong tay chị còn có tư liệu gì thì thu xếp nốt, giao cho Trịnh Tinh đi." Lộ Nam nói câu này thoáng nhìn hành chính, Trịnh Tinh gật đầu biểu lộ đã biết.

Lộ Nam liếc nhìn đồng hồ: "Không còn việc gì nữa thì tan họp."

Mọi người từng nhóm kêu hẹn gặp lại giám đốc Lộ, sau đó thu dọn rời đi.

Hoàng Đạt Phương trước khi đi vỗ lên vai Lạc Tuấn Kiệt, ám chỉ: nhóc con, cố gắng lên!

Lộ Nam thu dọn tablet và di động, gọi một tiếng: "Chị Lưu Dương, chờ tôi một chút."

Nghe thấy tiếng gọi của giám đốc Lộ, những người còn lại càng nhanh chóng rút lui.

Lưu Dương đứng ở cửa phòng hợp đợi Lộ Nam.

Lộ Nam thu dọn xong đồ nói với Trịnh Tinh: "Kiểm tra cửa kính, điện nước, cô cũng tan làm đi."

"Vâng, giám đốc Lộ." Có thể tan làm trước 1 tiếng, Trịnh Tinh thật vui vẻ.

Lộ Nam xuống lầu với Lưu Dương, bác chủ nhà vẫn đứng ở cửa như thường lệ, lần này đang phơi củ cải khô.

Lộ Nam chào hỏi bác ấy, bị nhét cho một túi củ cải khô, nếu không phải cô nói một mình ăn không hết, bác chủ nhà có lẽ sẽ nhét cho cô 2 túi: "Củ cải nhà làm, tự phơi, thuần thiên nhiên không ô nhiễm. Cho thêm thịt ba chỉ và tỏi xào lên, thơm nức!"

"Cảm ơn bác, ngày mai cháu sẽ nấu thử xem." Lộ Nam cười tủm tỉm.

Trải qua hơn 10 ngày quen biết, bác chủ nhà vẫn khá thích giám đốc Lộ mới tới này, cô gái trẻ miệng ngọt lại lễ phép, nhìn thế nào cũng thấy thích, đáng tiếc công việc không tốt lắm, làm tiêu thụ, quá vất vả, suốt ngày thấy chạy tới chạy lui.

Trong lòng tiếc hận một hồi, bác chủ nhà nói: "Đừng khách sáo, ăn thử đi, nếu thấy ngon, cứ bảo bác đưa thêm."

Lộ Nam vẫy tay tạm biệt bác chủ nhà, nói với Lưu Dương: "Chị về nhà à? Tiện đường, tôi đưa chị về."

Lưu Dương nói: "Tôi hôm nay không thuận đường với cô."

Lộ Nam hờ hững nhún vai: "Được, vậy tôi nói ở đây. Tuần này đơn từ chức của chị vẫn giữ lại ở văn phòng tỉnh, nếu chị đã suy nghĩ kỹ càng, tôi sẽ thông báo Chu Linh Linh tiếp tục các thủ tục, trước kỳ nghỉ có thể xong xuôi. Thưởng cuối năm còn chưa phát, công ty quy định, từ chức coi như từ bỏ thưởng cuối năm, vốn sẽ phải trừ đi một ít, nhưng tôi nói với Ngô tổng một tiếng, chị từ chức tính vào năm nay, như vậy thưởng cuối năm ngoái vẫn sẽ phát đầy đủ cho chị."

Lưu Dương nghe xong, mấp máy môi, định nói gì.

"Không cần cảm ơn, tôi chỉ làm chuyện mà giám đốc thành phố nên làm."

Giám đốc thành phố, ngoại trừ phụ trách hợp đồng, xuất hàng, hồi khoản cấp bậc thành phố, còn phải phụ trách cấp dưới, giữ gìn ích lợi họ nên được.

Lộ Nam nói xong, liền mở cửa xe, đặt túi xách và túi củ cải ở ghế lái phụ, sau đó lái xe rời đi.

Bóng dáng Lưu Dương càng lúc càng nhỏ trong kính chiếu hậu, Lộ Nam rẽ một cái liền không nhìn thấy chị ta nữa.

Lời tác giả:

Phổ cập một chút:

Chi phí nắp bình rượu phát cho nhân viên phục vụ chủ yếu là thủ đoạn marketing của xưởng rượu, thúc đẩy bọn họ tiêu thụ rượu cho xưởng trong các nhà hàng, quán ăn.

Cùng với hôm qua quên nói, tôi ít khi xem phim truyền hình trên TV, thông thường chỉ xem những chương trình như Xuân Vãn.

Không biết các bạn có chú ý không, quảng cáo rượu trắng trên CCTV vô cùng nhiều.

Độ dài, tên nhãn hàng, chậc chậc chậc, mỗi giây đồng hồ đều là tiếng tiền chảy. 

Bình luận

Truyện đang đọc