SỐNG LẠI KHI MỚI VỪA NHẬP CHỨC

"Mẹ nghe dì cả nói, con bảo dì ấy gửi sổ hộ khẩu của a bà cho con." Đầu kia, mẹ Lộ khô cằn nói.

Lộ Nam trả lời khẳng định: "Vâng, phải rồi."

Đáp án này cũng không giống như mẹ Lộ từng nghĩ, với hiểu biết của bà ấy với con gái, sau khi bà ấy hỏi, nó nhất định sẽ chủ động giải thích một chút lý do cần sử dụng sổ hộ khẩu.

Nhiều năm nay, đó vẫn là phương thức ở chung giữa họ.

Chỉ cần mình dò hỏi, nó nhất định sẽ trả lời tỉ mỉ tiền căn hậu quả. Nhưng lần này, nó không có.

Mẹ Lộ chỉ có thể tiếp tục chất vấn: "Cho nên con lấy sổ hộ khẩu làm gì? Mua xe trả góp?"

Lộ Nam rất bình tĩnh thông báo thành quả bận rộn mấy ngày nay: "À, là thế này, con mua phòng."

"Cái gì? Con mua phòng? Cha con cho tiền?" Mẹ Lộ vốn không biết nên trao đổi thế nào với con gái thoáng cái lửa giận hừng hực, bà ấy cảm thấy, bà ấy tìm được nguyên nhân - tìm hiểu được tại sao 3 tuần con gái không gọi cho mình, hơn nữa hôm nay còn tỏ ra lạnh nhạt như vậy: kẻ thù quá xảo quyệt! Con gái không chịu nổi viên đạn bọc đường của cha nó!

Ly hôn nhiều năm như vậy, mẹ Lộ tâm tình vẫn rất... phức tạp, thậm chí có thể nói là mâu thuẫn.

Bà ấy hi vọng một đôi con cái có thể đòi hỏi nhiều tiền tài từ chỗ cha chúng nó, nhưng không muốn chúng quá thân mật với lão ta.

Vì thế, mẹ Lộ thậm chí không tiếc một lần lại một lần lên án cha chúng trước mặt chúng, nói đối phương là tên khốn cỡ nào.

Lộ Nam không biết em trai nghĩ thế nào, nhưng ban đầu cô (17-18 tuổi), vẫn cảm thấy, làm người không thể chỉ nghe phiến diện, cho dù người truyền tải quan niệm là mẹ mình, lời nói của bà ấy vẫn cần phải được nghiệm chứng.

Đúng, Lộ Nam cảm thấy, có khi bản thân, tỉnh táo tới mức đáng sợ, thậm chí có thể nói là lạnh lùng.

Đối với việc cha mẹ ly hôn, cô thậm chí cảm thấy so với ngày ngày cãi vã, bọn họ chi bằng nên sớm tách ra, giải thoát cho nhau thì hơn.

Khi đó cô hoàn toàn không thể tán đồng với lời nói của mẹ.

Mẹ quá khích, tựa như người đàn bà đanh đá, khiên đáy lòng cô nảy sinh "bất hiếu" thậm chí là suy nghĩ máu lạnh: một bàn tay vỗ không vang.

[Nếu như cha ngoại tình là sai, vậy mẹ chẳng lẽ liền không có khuyết điểm ư? Ta thân là vãn bối, sống dưới bóng ma khống chế của bà ấy đều cảm thấy mệt mỏi, cho nên... cha ngoại tình cũng là về tình cảm có thể tha thứ?]

Đương nhiên, sau này tư duy dần trưởng thành, biết rằng thế giới này không phải phi hắc tức bạch, Lộ Nam cũng nghĩ lại suy nghĩ trước kia của mình: đúng là đúng, sai là sai, tính mẹ không tốt không nên là cái cớ để cha ngoại tình. Có lẽ bọn họ có thể vì tình cách không hợp hoặc không còn tình cảm mà ly hôn, sau khi ly hôn từng người tìm bạn đời mới thì không có gì đáng để chỉ trích. Nhưng vẫn còn là vợ chồng mà ngoại tình thì chính là ngoại tình, là không đạo đức, bất cứ lý do gì đều không thể bao biện thay.

Lý trí kết luận như thế, nhưng 10 năm sau, Lộ Nam vẫn cảm thấy, mẹ Lộ tính tình như vậy, sẽ làm những người thân xung quanh rất mệt - đúng, chỉ là người thân, bởi vì với người ngoài, mẹ Lộ luôn tỏ ra đúng mực nhã nhặn.

Bởi vì bà ấy có dục vọng khống chế mạnh, cho nên mới nắm chặt con cái sau khi ly hôn.

Chỗ này ngoại trừ quyền nuôi nấng, còn bao gồm cả khống chế về mặt tâm lý, yêu cầu bọn họ tuyệt đối, vô điều kiện đứng về phía mình.

Ngày lễ ngày tết không thể sang "bên kia" - nhưng "bên kia" phải chuẩn bị tiền lì xì cho con cái.

Tất cả hoạt động phụ huynh trong trường học, "bên kia" không được tham gia - nhưng tiền học tiền sách phải chi trả.

"Bên kia" đưa đồ tới dưới lầu, bảo Lộ Nam hoặc em trai Lộ Dương xuống lấy gà vịt tẩm bổ đều thường bị bà ấy ném văng ra.

Thỉnh thoảng, "bên kia" gọi tới ăn cơm, Lộ Nam và Lộ Dương mà đi, trở về nhất định đối mặt với bà ấy đá thúng đụng nia, chỉ cây dâu mắng cây hòe.

Lâu dần, Lộ Nam và Lộ Dương đều sợ "bên kia" liên lạc, "bên kia" cũng không muốn tới tự làm mất mặt.

Tuy nhiên dù vậy, mẹ cũng có thể nói rằng đối phương máu lạnh, không có thân tình.

Lộ Nam nghĩ: [Cảm tình vốn cần phải ở chung mới có thể sinh ra, mới có thể sâu đậm, nếu 1 năm chỉ thấy 1-2 lần, còn gọi gì là tình thân? Trên thế giới làm gì có chuyện tốt như vậy. Chó muốn ăn thịt đều phải vẫy đuôi nịnh hót, ta và em trai muốn đòi tiền đòi đồ từ chỗ cha làm sao có thể hiên ngang lẫm liệt? Ngửa tay xin tiền, vốn đã rất khó. May mà, ta bây giờ đã đi làm.]

Từ đầu tới đuôi, mẹ Lộ đều không bước ra khỏi bóng ma hôn nhân, mọi việc chỉ cần dính dáng tới cha Lộ, bà ấy liền nổi giận.

Lần này, Lộ Nam không cho bà ấy cơ hội phát hỏa, dứt khoát nói: "Mua phòng không phải tiền của ông ấy." Nói vậy quả thật không tính lừa gạt, tiền ông ấy cho mua xe bị ta cầm làm tiền vốn, căn bản không đủ mua phòng.

Mẹ Lộ không tin: "Không phải lão ta cho, vậy làm sao con có nhiều tiền như thế? A, có phải con lấy tiền mua xe làm khoản trả trước? Ta nói cho con biết, chút tiền ấy chỉ đáng mua cái lồng bồ câu ở Hải Lâm! Không phải bị lừa rồi chứ?"

Mắt thấy đối thoại đang chạy về hướng kênh pháp luật, Lộ Nam giải thích: "Không, con đã nhận được giấy chứng nhận quyền tài sản." Nói cách khác, ván đã đóng thuyền.

Mẹ Lộ kinh hãi: "Sau này phải trả góp, con có nghĩ tới mấy đồng tiền lương đó của con làm sao mà trả nổi không? Trong tay ta cũng không có nhiều tiền, còn phải để lại một nửa cho em trai con đi học, trừ đi những tiền ăn mặc mua thuốc lễ lạt, số tiền còn lại cũng không đủ trả góp được mấy tháng cho con!"

Nói tới đây, Lộ Nam mới nghĩ tới hình như bản thân quên không kể với mẹ rằng cô đã chuyển việc.

Nhưng không sao, hết thảy, đợi cuối tuần nói tiếp.

"Mẹ, mẹ nghe con nói dã." Bất luận đầu dây kia tâm tình mẹ cô kích động thế nào, Lộ Nam đều vô cùng bình tĩnh: "Chuyện hơi phức tạp. Cuối tuần sau con xin nghỉ về nhà một chuyến, đến lúc đó sẽ giải thích cho mẹ nghe."

Mẹ Lộ đương nhiên không muốn bị đối phó qua loa như thế, nhưng Lộ Nam đã hạ quyết tâm để mẹ cô chờ đợi một chút, thế là bèn nói: "Nói qua di động không rõ ràng, cuối tuần gặp lại, mẹ, con cúp máy đây."

Ngắt máy, cô mặc kệ bà ấy có đang nghĩ ngợi lung tung không, bình thản tới Phi Tường kiểm kho.

Dạo này sờ cá hơi nhiều, hai ngày này phải tới Phi Tường lộ mặt nhiều lên mới được.

Phi Tường xuất hàng hết sức nhộn nhịp, Bùi Học Đống nhìn thấy Lộ Nam liền vui vẻ chào hỏi: "Giám đốc Lộ, dạo này bên phía Viên tổng cần khá nhiều rượu 20 năm nhỉ."

Lộ Nam biết, Viên tổng vẫn trước sau như một gửi đơn đặt hàng cho cô: "Đúng vậy, tôi thấy dạo này rượu 20 năm bán khá tốt. Cho nên tới đếm một chút tồn kho, xem còn bao nhiêu rương."

Đếm xong chuẩn bị ra về, nghe thấy tiếng huýt sáo.

Một chiếc cc màu đen.

Trông khá đẹp.

"Người đẹp, đi đâu, tôi đưa cô đi." Cửa kính xe hạ xuống, là Mạnh Lộ Ti đeo kính đen, xe đẹp, người cũng đẹp.

Lộ Nam cũng tự nhiên huýt sáo tán thưởng, dễ nghe mà không có vẻ lưu manh.

Thế là Mạnh Lộ Ti mỗi lần muốn trêu đùa Lộ Nam toàn càng đánh càng thua, hơi xấu hổ, bỏ kính đen xuống: "Cô phải về công ty à? Đi thôi, tôi đưa cô về."

Lộ Nam cũng không khách sáo, ngồi lên ghế lái phụ: "Xem ra sau Phẩm rượu lớn Phi Tường xuất hàng rất nhiều nhỉ." Trích % phong phú quá.

"Quả thật không tồi... có phương tiện thay đi bộ nha, đi đâu cũng tiện." Mạnh Lộ Ti không khiêm tốn nói.

"Đúng vậy, vậy làm phiền cô." Lộ Nam nhích về sau lưng ghế, sau đó nói: "Đã phấn đấu có xe rồi, mục tiêu nhỏ tiếp theo, Lucy cô phải mua một căn hộ mới được."

"Haiz, giá nhà ở Hải Lâm quá đắt, gom tiền trả trước đều mua được 2 chiếc xe lận." Mạnh Lộ Ti bĩu môi.

Lộ Nam cũng chỉ thuận tiện mà thôi, có nghe hay không là việc của họ, cô không thể cứ gặp người là kêu nhanh mua phòng đi, bèn nói thêm một câu: "Thử xem ngoại ô đi, dù sao cô có xe, đi lại cũng thuận tiện. Hoặc có thể suy nghĩ một chút căn nhà nghèo trong nội thành. Tiền ấy mà, lúc tích trữ không phải của cô, phía trên đều viết là, Ngân hàng nhân dân TQ, chỉ có tiêu đi mới là của cô."

Mạnh Lộ Ti cười ha ha: "Tôi thích lý luận này của cô."

...

Tới thứ Ba, quả nhiên đã được đồng ý cho vay. Sang năm tới hạn còn phải trả hết vào rồi lại xin vay lần nữa, như thế quay vòng một lần.

Mỗi tháng không cần trả tiền vốn, chỉ cần trả lãi.

Tiền lãi chưa tới 3.500 tệ, Lộ Nam tính, cuối tháng này quyển xuyên nhanh sẽ đăng xong, tháng sau sẽ thu vào túi 10 nghìn tệ, cho dù trừ thuế, còn có thể trả 5 tháng tiền lãi.

Vậy sau đó thì trả thế nào?

Đối với vấn đề này, cô không hề lo lắng, cô nghĩ: có xô vàng đầu tiên, ta nếu còn bị 3.500 tệ này làm khó, vậy ta không kêu Lộ Nam!

Khoản tiền tới tay, Lộ Nam tính toán mua xe.

Không phải cô hâm mộ Mạnh Lộ Ti có xe cho nên hùa theo, mà vì cảm thấy bản thân quả thật "từ giàu về nghèo khó", bao năm qua thói quen có xe, non nửa năm nay phải đi bus hoặc gọi taxi, cô cảm thấy không tiện lắm - trọng điểm là, lúc ngồi xe cô sẽ say, nhưng lái xe thì không.

Hơn nữa, năm nay trước khi ăn tết phải mua xe, bằng không cha cô sẽ hỏi, 250.000 tệ xài vào đâu, mẹ cô càng sẽ...

Đã phải mua, vậy mua chiếc vừa ý.

Xe tầm 1 triệu là không mua nổi, nhưng cấp nhập môn thì có thể.

Dù sao Lộ Nam cảm thấy, chủ yếu đi trong nội thành, thỉnh thoảng đi cao tốc, không cần tính năng mạnh mẽ, chủ yếu nội thất và vẻ ngoài hợp mắt.

Nông cạn thế đấy.

Còn nhớ, đời trước cô ôm 250.000 tệ, so sánh cân nhắc, chọn xe đẹp A4 - cuối cùng chuyện thuế và phí bảo hiểm mấy chục nghìn tệ không muốn nhớ lại đâu.

Dù sao hôm nhận xe, cô vừa phấn khích vừa bồn chồn.

Phấn khích là bản thân cũng thành tộc có xe, đặc biệt "soái", bồn chồn là lấy bằng lái 4 năm nhưng chưa lái bao giờ, còn mù đường, không biết lái về ký túc xá thế nào.

Đặc biệt sau khi khởi động phát hiện hết xăng, ép cô đối mặt với vấn đề tự lái đầu tiên: trước khi về chỗ ở, phải tới cây xăng phụ cận đổ xăng. Dù sao tiếp đó trải qua một loạt sự kiện như "ngày thứ ba có xe mới đụng vào trụ nước cứu hỏa", "ngày thứ năm mở cửa xe đập vào tường", "ngày thứ bảy xuống xe quên đóng cửa kính", "một tháng thì cọ sát xe khác trong nội thành", "một mình lái xe lên cao tốc thấy xe to đi bên cạnh liền sợ tới mức không dám vượt lên", "mùa đông không biết mở điều hòa lạnh hay nóng mới gạt được sương mù"... dù sao nhắc tới đều là nước mắt.

Đương nhiên, đó đều là trước kia.

Lộ Nam hiện tại là lão tài xế từng lái tổng chặng đường hơn 200.000km.

Đời trước sau khi từ chức Nguyên Xuyên, trong 2 năm thỏa thuận cạnh nghiệp, cô có trải nghiệm không mấy vui vẻ, cho nên thường ngâm mình trong quán bar, chơi ván trượt, còn từng đua xe. Biết rất nhiều thứ.

Dù sao đời trước một người vào cửa hàng 4s trúc trắc non nớt bao nhiêu, thì lần này lão luyện bình tĩnh bấy nhiêu.

Biết đàm phán giá xuất xưởng, biết đòi thêm trang trí, biết đòi hỏi tu sửa chăm sóc, biết phí phục vụ là bao nhiêu...

Benz C-Class, toàn thân đỏ như lửa, giá lăn bánh khoảng 400.000 tệ.

Suy nghĩ tới:

Thứ nhất, hiện nay nhà máy có hoạt động miễn lãi suất 24 tháng.

Thứ hai, cô tin tưởng sẽ trả được trả góp mua xe.

Thứ ba, Lộ Nam hơi mắc chứng ám ảnh con số - đại khái đây mới là trọng điểm?

Cho nên cuối cùng cô chọn trả góp Benz C-Class màu đỏ.

Tiền trả trước và tiền thuế, phí bảo hiểm cộng lại hơn 300.000 tệ, quẹt thẻ, số dư trong thẻ còn 1 triệu, một con số đẹp đẽ chỉnh tề biết bao, xem liền thấy thoải mái.

Cửa hàng 4s có xe sẵn, cho nên Lộ Nam làm xong thủ tục, lấy bảo hiểm từ công ty bảo hiểm trong cửa hàng, liền lái đi, vài ngày nữa tới đổi biển số tạm thời là được.

Về lý thuyết, thu nhập hàng tháng của Lộ Nam và dòng tiền trong thẻ ngân hàng của cô không thể đồng thời trả góp mua nhà và mua xe, nhưng đánh giá tài sản của cô hoàn toàn sạch sẽ, cho nên thuận lợi làm thủ tục trả góp. Còn lại 100.000 tệ thì trả góp 2 năm, mỗi tháng khoảng hơn 4 nghìn tệ.

Lộ Nam mua xe nhưng không tuyên dương, lái về tiểu khu liền làm đăng ký đỗ xe - đương nhiên phải nộp tiền, sau đó đỗ xe dưới nhà.

Khóa kỹ cửa xe, nhét vào trong bao, Lộ Nam hết sức cảm khái, nghĩ: cảm ơn trời cảm ơn đất, sống lại gần 5 tháng, ta mới có xe có phòng, tốc độ này đúng là cản chân nhân sĩ trọng sinh rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc