SỐNG LẠI KHI MỚI VỪA NHẬP CHỨC

Trần Kiêu hơi lo lắng.

Anh ta nào ngờ thiện ý ủy quyền, để Lộ Nam gánh vác trọng trách lại có thể xảy ra sự cố như thế.

Dựa theo kế hoạch của Trần Kiêu, sau buổi Phẩm rượu lớn này, năng lực làm việc của Lộ Nam được cả văn phòng tán thành, vừa vặn cô ấy chuyển chính thức, liền điều chỉnh chức vụ của cô ấy thành quản lý nghiệp vụ, chính là nước chảy thành sông.

Nhưng hiện tại... liệu có phương pháp giải quyết nào không.

"Còn biện pháp nào khác không? Cô người mẫu kia hoàn toàn không thể lên sân khấu diễn sao?" Giám đốc Vương ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.

Tự nhiên là, ai nấy đều thấy, cổ chân cô gái đó sưng to như quả trứng gà.

Bằng không Bùi Học Đống cũng sẽ không "còn nước còn tát", đáp ứng Đổng Tuệ mà anh ta chướng mắt tham dự catwalk.

Nhưng bây giờ, catwalk dễ thay, múa cổ điển lại không có người thay thế.

Giám đốc Vương nghe vậy liền cau mày: "Lộ Nam, Phẩm rượu lớn có thể điều chỉnh chương trình không? Chẳng hạn như hủy bỏ nhảy múa?"

Lộ Nam còn chưa trả lời, Bùi Học Đống liền kêu lên "Mỗi tiết mục chương trình đều khớp thời gian, nếu hủy bỏ nhảy múa, vậy biết thay cái gì vào?"

""Đường phong hoa vận" là bài múa cổ điển phỏng thời Đường, phù hợp với chủ đề "trung thu trăng tròn, mơ về Hán Đường" của bữa tiệc." Trần Kiểu bổ sung thêm: "Hơn nữa phần sau bài múa còn liên kết với bài hát "Ái giang sơn càng ái mỹ nhân", Dương tổng đã phải chuẩn bị rất lâu cho tiết mục này, còn muốn biểu lộ giọng hát..."

Cả chương trình đều do Trần Kiêu, Lộ Nam và Dương tổng thảo luận quyết định, tùy ý bỏ đi một tiết mục nào đều sẽ khiến bữa tiệc nhạt nhẽo hơn nhiều.

Người ta nói "ba anh thợ giày còn hơn Gia Cát Lượng", bây giờ giám đốc Vương, Trần Kiêu, Bùi Học Đống đưa mắt nhìn nhau, ba người đàn ông trẻ tuổi chiều cao bất đồng, dáng vóc bất đồng, tuổi tác cũng bất đồng nốt đều nhăn mày, nếu không phải trường hợp đang nghiêm túc, Lộ Nam suýt thì bật cười.

...

Lộ Nam im lặng thở dài một hơi.

Có một số việc quán tính thật đáng sợ, chẳng hạn làm sao cũng không thể tránh né "người sói chết", chẳng hạn như làm sao cũng không thể tránh né múa cổ điển.

Lộ Nam: "Cho tôi 2p." Nói rồi chạy đi, lúc về đã cởi tất, đi tới rìa sân khấu, thoát giày, chân trần giẫm lên bậc thềm đi lên: "Để tôi thử xem."

Đổng Tuệ vừa mới học điều chỉnh bước chân và nhớ vị trí vô cùng khiếp sợ: Lộ Nam định làm gì? Nhảy ư? Điên sao, cô ta cho rằng tập thể dục theo đài chắc, hễ làm theo là được.

Nhưng trường hợp này không có chỗ cho Đổng Tuệ xen vào, bởi nhóm giám đốc Vương đều không nói gì - đương nhiên, họ cũng đồng dạng giật mình.

"Anh Bùi, anh bảo họ mở nhạc lên." Lộ Nam mặc kệ người khác nghĩ gì, bây giờ cô chỉ muốn Phẩm rượu lớn phải diễn ra hoàn hảo.

Kế tiếp, Lộ Nam xoay người đứng ngang hàng với các cô gái, nói: "Cô gái trật chân đứng vị trí nào? Chỗ này phải không? Tốt, chúng ta làm lại một lần, không cần sửa đổi, cứ nhảy như cũ."

Các cô gái đưa mắt nhìn nhau: này... được không đây?

"Quá được rồi!" Âm nhạc mới chạy một nửa, Bùi Học Đống đã muốn quỳ lạy Lộ Nam - giám đốc Lộ biết nhảy! Cô ấy thật sự biết nhảy!

Mặc dù biên độ động tác hơi nhỏ hơn so với các vũ công khác (Lộ Nam: tôi mặc váy âu, cảm ơn), nhưng cô ấy có thể thay thế được! Hôm nay chương trình múa cổ điển này ổn thỏa rồi!

Lộ Nam đi xuống sân khấu hơi thở dốc, đi giày, hỏi ba anh thợ giày: "Quay video chưa?" Cô không nhảy từng động tác rõ rệt, chỉ nhảy bằng cảm giác và trí nhớ sơ qua, cũng không biết có đều không.

A... Bọn họ mải xem, chẳng ai nhớ quay.

Ngược lại là Nghiêm Khải không biết lại đây từ lúc nào: "Anh quay rồi."

"Đưa đây, em xem một chút." Bởi vì làm mấy động tác nhảy, đuôi ngựa cột chắc hơi lỏng lẻo, Lộ Nam ngại vướng liền vén vào sau tai, chăm chú nhìn video.

May mà vẫn còn kỹ năng cơ bản.

May mà lúc bọn họ tập luyện, cô xem vài lần.

Lộ Nam xem xong, đưa di động cho các anh thợ giày: "Tôi cảm thấy cũng được, các anh thì sao?" Ngụ ý, nếu cảm thấy không ổn, vậy tôi cũng hết cách.

"Tôi cảm thấy ổn." Bùi Học Đống biểu thị đầu tiên.

Trần Kiêu cũng gật đầu.

Giám đốc Vương thở phào một hơi: "Lộ Nam, đa tài nha."

Vậy chuyện này quyết định như thế.

Lộ Nam căn bản không cần nhìn trình tự chương trình, liền há mồm nói: "Mở màn catwalk vào 6h đúng, thời gian 4p30, sau đó là độc tấu dương cầm, Dương tổng phát biểu, trong khoảng 10p này, người mẫu vẫn phải duy trì dáng đứng. Từ lúc Dương tổng phát biểu xong cho tới bắt đầu múa cổ điển là khoảng 1 tiếng, thời gian múa khoảng 6p30-7p00. Tính cả thời gian trang điểm và tẩy trang, cũng nghĩa là, từ 6h30p tới 7h40p, 1 tiếng 40 phút này, tôi cần tìm người thay thế điều hành công việc."

Căn cứ hôm qua phân phối công việc, giai đoạn này có thể thay thế Lộ Nam chỉ có Đổng Tuệ và Hạng Phỉ Phỉ.

Đổng Tuệ đang dỏng tai nghe liền định mở miệng nói chuyện.

"Đổng Tuệ không được, cô ấy thế chỗ người mẫu catwalk rồi." Lộ Nam tỉnh táo trình bày sự thật khách quan.

Trần Kiêu liếc Đổng Tuệ, lại nhìn Lộ Nam thái dương lấm tấm mồ hôi, bèn gật đầu nói: "Cô lập tức dặn dò Hạng Phỉ Phỉ nội dung công việc trong khoảng thời gian này đi."

"Vâng." Lộ Nam gật đầu.

Hạng Phỉ Phỉ rất quý trọng cơ hội này: "Cậu yên tâm, tớ nhất định nhìn chằm chằm."

"Không sao, đừng căng thẳng. Tất cả chi tiết cần chú ý tớ đều gửi tới vx cậu, đến lúc đó cậu canh giờ giục một chút bọn họ lên sân khấu là được." Lộ Nam còn an ủi ngược lại Hạng Phỉ Phỉ: "Trừ vài phút biểu diễn, kỳ thực thời gian còn lại tớ đều ở hậu trường, cậu yên tâm, khẳng định sẽ ổn."

Hạng Phỉ Phỉ nhìn di động, tiến độ công việc hoàn thiện tới từng chi tiết, cho dù là người thường cũng có thể nhìn từng gạch đầu dòng mà làm theo, đủ thấy rằng Lộ Nam thoải mái chia sẻ.

Lộ Nam kế tiếp thời gian càng bận như con quay.

Từ người phụ trách tới người tham dự, Lộ Nam thầm kể lể: hễ buổi Phẩm rượu này không phải do ta đảm nhiệm, hoặc hiện tại ta đã là giám đốc thành phố, ta đều sẽ không lên sân khấu. Kiểu phô trương này không phù hợp với ta.

...

4h30, vợ chồng Dương tổng tới.

Bọn họ đã biết phương án giải quyết từ chỗ Bùi Học Đống, nhưng trong lòng còn hơi nghi ngờ. Nhưng nhìn Lộ Nam đổi trang phục diễn tập lần cuối, liền yên tâm hẳn - giám đốc Lộ quả nhiên chuyên nghiệp, không hề kém cạnh so với những vũ công bên cạnh!

5h chiều, khách khứa lần lượt có mặt.

Trong lúc này Lộ Nam vẫn ở bàn tiếp đón hỗ trợ, để tránh Hạng Phỉ Phỉ và Đổng Tuệ luống cuống tay chân.

Tống tổng dẫn theo Tiểu Tống, xem ra ông ta tận tâm hết sức nâng đỡ cháu trai. Tiểu Tống hôm nay mặc một thân âu phục, thoạt nhìn sáng láng, trình độ nói chuyện vẫn vô duyên như cũ, há mồm liền kêu: "Lộ Nam, hoạt động của các cô cũng khá đấy nhỉ." Điệu bộ bình luận còn phô trương hơn cả chú anh ta.

Lộ Nam không muốn tính toán với anh ta, bởi vì chàng trai này thuần túy thiếu căn gân, lại không phải người xấu gì.

Một lát sau, Viên tổng dẫn theo một người đàn ông tới, giới thiệu cho Lộ Nam: "Bạn tôi họ Đào, không có yêu thích gì ngoại trừ thích uống xoàng, cho nên tôi dẫn ông ấy tới bình phẩm một chút rượu của các cô."

Đổng Tuệ mỉm cười: "Viên tổng, Đào tổng, vô cùng hoan nghênh."

Giảng viên Chu và Tiêu Bác kết bạn tới, Lộ Nam đi ra khỏi bàn tiếp đón, tự mình đưa bút ký tên cho họ, dẫn bọn họ tới chỗ ký tên, nhận đồ trang trí và quà lưu niệm.

5h30, Đổng Tuệ đi trang điểm, thay quần áo.

5h50p, 90% khách khứa đều đã an vị, bên ngoài hội trường chỉ chừa Tôn Bác trông coi là được, những người còn lại vẫn ai vào việc nấy.

5h58p, hội trường buổi tiệc dần tối.

Trên màn hình LED sáng lên mấy chiếc đèn cung đình, đèn cung đình chiếu sáng chữ triện nổi trên mái ngói hàng hiên "Trường Nhạc Vị Ương", ống kính kéo xa, rõ ràng là một tòa cung điện khí thế hào hùng.

Đầu tiên là chuông, tiếng khánh vang lên, kế đến là tiếng trống, từng nhịp trống dồn dập là từng ngọn đèn sân khấu sáng lên, dưới ánh đèn là những người mẫu thân mặc sườn xám tay nâng các loại bình rượu.

Hạng Phỉ Phỉ cũng ở hậu trường nhỏ giọng hỏi Lộ Nam: "Chủ đề Mộng hồi Hán Đường là Hán Đường, sao lại mặc sườn xám?"

Nhắc tới cái này, Lộ Nam cũng hơi bất đắc dĩ: "Tớ đề nghị người mẫu mặc thâm y trắng bằng chất liệu bông, nhưng Dương tổng cảm thấy quá đơn điệu." Thẩm mỹ của thẳng nam trung niên có khi bướng bỉnh như vậy, Lộ Nam và nhà thiết kế của Phi Tường cũng hết cách, dù sao đây mới là quyết định cuối cùng - boss Dương tổng lớn nhất cả công ty, lại không phải Bùi Học Đống tương đối dễ thuyết phục.

"Nhưng tổ chức những hoạt động thế này, dù chủ đề rất quan trọng, nhưng cũng phải tính đến thẩm mỹ của người xem." Lộ Nam chỉ cho Hạng Phỉ Phỉ nhìn ra ngoài khán giả đang xem như si như say: "Sự thật chứng minh, thẩm mỹ của Dương tổng vẫn phù hợp số đông."

Hạng Phỉ Phỉ hiểu rõ, sau đó nói tiếp: "Nhưng tớ thấy phục sức múa cổ điển rất dễ nhìn, là áo váy, đúng không? May mà không phải mặc sườn xám mà múa."

Lộ Nam không hề giấu một ít tiểu xảo đàm phán với Nhà tiêu thụ cho đồng nghiệp vừa mắt: "Đúng, là áo váy cao ngang ngực. Cái này là tớ và nhà thiết kế đưa ra mấy phương án đối lập để bỏ phiếu lựa chọn, chị Bùi rất vừa ý." Mặc dù phái nam khẳng định thích sườn xám bó sát người, xẻ tà tới đùi, nhưng Lộ Nam chỉ cần xuất phát từ hai chữ "đẳng cấp" Phẩm giám rượu, nhắc nhở chị Bùi rằng trong số khách khứa không thiếu một nhà 3 người cùng dự, chị Bùi hiển nhiên càng kiên trì dùng áo váy.

Người mẫu biểu diễn xong, lui về hậu trường, ngoài ra 9 cô gái còn phải nhảy múa lập tức thay trang phục.

Lộ Nam cũng phải đi chuẩn bị, cô vỗ nhẹ vào tay Hạng Phỉ Phỉ, động viên: "Cứ dựa theo quy trình, cậu có thể làm được." Nói rồi bổ sung thêm: "Lỡ như có tình huống đột phát thì gọi điện thoại ngay cho anh Kiêu."

Hạng Phỉ Phỉ gật đầu thật mạnh: "Cậu mau đi thay quần áo, trang điểm đi, yên tâm, tớ nhất định giúp cậu theo dõi toàn trường."

Lộ Nam vỗ nhẹ vào mu bàn tay Hạng Phỉ Phỉ - hơi dùng sức: "Đây là Phẩm rượu lớn của văn phòng, là hoạt động của chúng ta."

Tóc thật của Lộ Nam có thể búi lên, nhưng vẫn đội thêm tóc giả.

Hôm nay mời chuyên gia trang điểm còn khá giỏi, hoa điền dán mi tâm, hoa đào nhiễm đuôi mắt, lông mày như núi xa, môi đỏ tựa ngậm son.

Lộ Nam nhìn bản thân đã trang điểm trong gương, không khỏi khen một câu: ta thật là xinh đẹp.

Đổi xong trang phục, ra hậu trường, Hạng Phỉ Phỉ khẽ gọi Lộ Nam.

Cô ngoái đầu lại, Hạng Phỉ Phỉ liền tách một cái chụp một bức hình, sau đó cười nói: "Lát nữa gửi cho cậu."

...

Buổi Phẩm rượu lớn rượu Kinh Điển Nguyên Xuyên "trung thu trăng tròn, mơ về Hán Đường" và cũng là buổi tiệc đáp lễ khách hàng viên mãn kết thúc.

Dương tổng rất khách sáo, bởi vì còn thừa quà tặng bánh trung thu, cho nên ngoại trừ các vị lãnh đạo văn phòng thành phố văn phòng tỉnh Nguyên Xuyên, 6 người Nghiêm Khải tới hỗ trợ cũng được phân một phần.

Lộ Nam tự nhiên cũng có - còn là 2 phần!

Cô nhìn Bùi Học Đống mạnh mẽ ấn hộp quà bánh trung thu in tên khách sạn xa hoa vào tay, dở khóc dở cười: hai đời cũng không thích ăn loại bánh trung thu này.

Nhưng người ta cho là tấm lòng, là thể diện, cô tự nhiên phải tiếp nhận, hơn nữa còn tỏ lòng biết ơn.

Ngoài ra, Bùi Học Đống còn cho một bao lì xì, trông khá là dày: "Hôm nay vất vả giám đốc Lộ quá."

"Là việc thuộc bổn phận, cái này tôi không thể lấy."

Bùi Học Đống vội vàng giải thích: "Là chị tôi bảo đưa cho cô, cô xem hôm nay, cả ngày đều không có lúc nào nghỉ ngơi, còn phải hỗ trợ múa cổ điển, nếu tấm lòng này cô không chịu nhận, vậy trong lòng chị tôi sẽ áy náy. À, tôi biết công ty các cô có quy định, nhưng phí vất vả này cô cứ yên tâm nhận, chị tôi đã nói qua với giám đốc Vương, giám đốc Trần rồi." Lại bổ sung một câu: "Còn cả đồng nghiệp của cô cũng được trả thù lao đi catwalk. Cô không nhận tiền này, người ta cũng ngại lấy nha." Nói rồi Bùi Học Đống lại lấy ra một bao lì xì mỏng hơn nhiều, đưa cho Đổng Tuệ. 

Bình luận

Truyện đang đọc