SỐNG LẠI KHI MỚI VỪA NHẬP CHỨC

Nhà tiêu thụ trả tiền hàng trong tháng Giêng quả thực rất hiếm, Hồng Đồ Tửu Nghiệp hồi khoản chưa tới 2 tiếng, cũng chính là buổi chiều cùng ngày, tổng công ty thu được khoản tiền, sắp xếp gửi hàng trong ngày.

Sáng thứ Ba, Lộ Nam nhận được điện thoại của Ngô Xuyên: "Giám đốc Lộ, khoản tiền thu được rồi, hợp đồng gia hạn cũng kéo dài thêm 1 tháng, nhưng Hồng Đồ Tửu Nghiệp, cô vẫn phải theo dõi. Lỡ như họ không thể tiếp tục hợp tác, rượu Nguyên Xuyên ở thành phố Hoa An sẽ xuất hiện khoảng trống thị trường, các công ty cạnh tranh sẽ không cho cô thời gian chậm rãi tìm Nhà tiêu thụ đâu."

"Ngô tổng yên tâm, tôi đã dặn đồng nghiệp trong văn phòng thăm hỏi các khách hàng tiềm năng rồi, trước tầm giữa tháng 3 sẽ tranh thủ tìm thêm 2-3 Nhà tiêu thụ cỡ nhỏ của kênh phân phối Lưu thông. Lộ Nam không nói hùng hồn, cô biết Ngô Xuyên coi trọng thuộc hạ làm gì mà không phải là nói gì.

"Tốt, cô để ý, tôi yên tâm rồi."

...

Công ty vận chuyển vừa sang năm mới, rảnh rỗi, hiệu suất vận chuyển còn cao hơn nhiều so với cuối năm.

Hàn Kiến Tân và Điền Ái Trân trưa thứ Hai gửi tiền hàng, trưa thứ Năm nhận được tin nhắn Lộ Nam gửi đến: tầm 3h chiều, rượu tới kho hàng của Hồng Đồ Tửu Nghiệp, mời quý công ty sắp xếp nhân viên kiểm kê, tiếp nhận.

Rượu tới, Lộ Nam không ở trong nội thành, cho nên không qua xem.

Đương nhiên, việc nhỏ này, bây giờ cô không cần thiết đích thân tới.

Hồng Đồ Tửu Nghiệp là Nhà tiêu thụ mọi kênh phân phối, việc nhận hàng, nhận vật liệu..., đều là nhân viên kênh phân phối nào rảnh thì tới làm, thông thường việc này đại khái do Tiền Hâm làm, nhưng tuần này cậu ta bận tới nỗi sắp bay lên, ngay cả Hoàng Đạt Phương đều bị cậu ta tóm lấy hỏi han vài lần.

Cuối cùng, tới trợ giúp Hồng Đồ Tửu Nghiệp nhập kho là thủ hạ của của Hoàng Đạt Phương, Tiểu Hồ.

4h, Tiểu Hồ mang đơn ký nhận về văn phòng, kêu mở mang tầm mắt: "Trịnh Tinh, cô biết không, chị Điền mang theo một chiếc xe vận tải và 2 nhân viên bốc dỡ chờ sẵn ở cửa nhà kho Hồng Đồ!"

Trịnh Tinh liếc Tiểu Hồ, để cậu ta đừng úp mở: "Sau đó?"

"Sau đó bởi vì Hàn tổng không ở đó, người của công ty rượu cũng không dám cản trở bà chủ của họ, trơ mắt nhìn chị ta chuyển một nửa hàng đi." Tiểu Hồ đưa đơn ký nhận qua: "Cô xem, phía dưới ngoại trừ quản lý nhà kho ký tên, còn có chị Điền ký tên nữa."

Trịnh Tinh cầm tờ giấy: "Cậu quản nhiều thế làm gì, dù sao hàng tới là được."

Chẳng bao lâu sau, Tiền Hâm và Hoàng Đạt Phương mệt thở hổn hển cũng về tới.

Vừa vào cửa, Hoàng Đạt Phương đã ồn ào: "Tiền Hâm, tôi bảo này, đây không phải việc một bao thuốc lá có thể giải quyết đâu, tôi bị cậu tóm lấy chạy 2 ngày rưỡi rồi, rốt cuộc cậu làm kênh phân phối Lưu thông, hay là tôi đây? Bực ghê, Lão Lý trước kia không dạy cậu cái gì sao?"

Không dám oán trách quản lý Lý với người khác, Tiền Hâm chỉ có thể hết sức cung kính đưa nước nóng vào tay Hoàng Đạt Phương: "Anh Hoàng nghỉ ngơi một chút. Này, này chẳng phải sắp có khách hàng rồi sao, thật sự, tôi sợ mình đàm phán không tốt, sắp thành lại bại. Cửa hàng bán buôn Thuận Phát và anh Hoàng còn trùng một chữ, hơn nữa anh và ông chủ đều là người địa phương, ông chủ cực kỳ nể mặt anh."

Tiền Hâm vô cùng khiêm tốn, Hoàng Đạt Phương thì thích thế này, anh ta nhận cốc nước nóng, uống mấy ngụm: "Được rồi, đưa Phật tới tây, Tiểu Tiền, cậu nhìn kỹ tôi đàm phán thế nào với ông chủ Thuận Phát, lần tới bắt chước mà làm."

"Cảm ơn anh Hoàng! Cảm ơn anh Hoàng!"

Nói xong việc này, Hoàng Đạt Phương mới nhớ ra thủ hạ của mình đã làm xong việc, về rồi: "Tiểu Hồ à? Cậu vừa nói cái gì? Mặt mày hớn hở thế."

Tiểu Hồ nhắc lại lần nữa đối thoại với Trịnh Tinh, Hoàng Đạt Phương chậc lưỡi hai tiếng: "Phụ nữ thành phố Hoa An chúng ta dễ bắt nạt chắc? Ha ha ha."

Quả nhiên, câu này của anh ta lại bị Trịnh Tinh coi thường.

Có điều tin tức của Hoàng Đạt Phương còn linh thông hơn Tiểu Hồ: "Bị dọa rồi hả? Cậu tưởng Điền Ái Trân là thổ phỉ chắc? Lô hàng này chị ta trả một nửa tiền, cho nên chị ta lôi đi phần của mình, Hàn Kiến Tân hết cách. Chưa biết chừng hôm nay anh ta cố ý không xuất hiện, miễn cho khó xử."

Nhóm Tiểu Hồ còn không biết chuyện này, thế là Hoàng Đạt Phương lại khoe khoang khoác lác với Tiểu Hồ và Tiểu Tiền: "Tôi nói cho mà nghe, đây là nhân viên bên Hồng Đồ Tửu Nghiệp kể cho tôi..."

...

"Giám đốc Lộ, hàng chị đã lôi đi, chuyện sau này còn cần phiền phức người của văn phòng một chút." Điền Ái Trân kiểm xong hàng, trên đường Lộ Nam về gọi cho cô, lúc nói chuyện chính sự, chị ta vẫn chú ý xưng hô đúng mực: "Chị bây giờ không tiện làm giấy phép buôn bán, cho nên không có nhiều người có thể dùng được, Lão Hàn có mấy người sẵn sàng tới chỗ chị, nhưng còn cần phía Nguyên Xuyên giúp chị đào tạo tử tế."

"Không sao." Lộ Nam đồng ý: "Em đang ở ngoài, đợi lát nữa về trò chuyện kỹ càng?"

"Được được, em cứ bận đi."

Lộ Nam đang bận làm gì? Bận chuyện ký Nhà tiêu thụ ở Ô thành.

Lý Bân, nhân phẩm thế nào Lộ Nam không nhận xét, nhưng có thể làm quản lý, đã chứng tỏ năng lực công việc không có vấn đề.

Hôm thứ Hai anh ta cầm tư liệu Lộ Nam đưa cho, đánh giá một hồi, phân chia cho thủ hạ. Anh ta chạy Ô thành, bảo Lý Mận Hằng dính dáng họ hàng với mình tới Ôn Tuy tìm Quách Vũ học hỏi kinh nghiệm.

Hiện nay kênh phân phối Lưu thông, bản thân Lý Bân là người hoàn thành việc ký hợp đồng nhanh nhất - cơ bản thỏa thuận được hợp đồng 500.000 tệ.

Lộ Nam sáng nay mở họp sáng ở văn phòng Hoa An xong, lái xe thẳng tới Ô thành, tới đàm phán chốt điều khoản trong hợp đồng với ông chủ của "Cửa hàng bán buôn rượu và thuốc lá Tiên Vượng."

Không ngoài dự đoán, vừa thấy mặt, ông chủ Tiên Vượng liền khiếp sợ, quay sang hỏi Lý Bân: "Đây là cấp trên của anh?" Trẻ quá đi?

Lý Bân gật đầu: "Đây là giám đốc thành phố văn phòng Hoa An của công ty rượu Nguyên Xuyên, cả thành phố đều do cô ấy quản lý."

Đại khái lo lắng ông chủ nói gì đó không phù hợp chọc giận Lộ Nam, Lý Bân hết sức nghiêm túc giải thích.

Cũng khó trách, mặc dù tư liệu do Lộ Nam thu xếp, nhưng đàm phán thành công, thành tích sẽ tính cho kênh phân phối Lưu thông, không có ai ghét bỏ tiền cả, Lý Bân đương nhiên không muốn miếng ăn đã đưa tới mồm còn rơi mất.

Lộ Nam nếu để ý câu hỏi không có ác ý của ông chủ Tiên Vượng, thì đời trước có lẽ đã tức chết sau đó trọng sinh từ lâu rồi.

Cô chỉ cười nhẹ, ngồi xuống bàn luận chính sự.

Trò chuyện nửa tiếng, trước đó Lý Bân nói về điều kiện và chi phí đều không rõ ràng, tới lượt Lộ Nam, cô liệt kê thành từng mục, nói từng cái một.

Trong đó, có nhượng bộ, cũng có không nhượng bộ, chẳng hạn, về quà tặng đi kèm, có thể cho thêm một ít, nhưng mức hợp đồng và thời gian trả tiền hàng, tuyệt đối không thể nhượng bộ. Lộ Nam hiểu tâm lý của những ông chủ bán buôn này, bỏ chút lợi nhỏ, đối phương cảm thấy yêu cầu đưa ra được thỏa mãn, có mặt mũi.

Ông chủ Tiên Vượng không còn rối rắm nữa: khôn khéo, nói chuyện dứt khoát như vậy. Có thể quyết định những vấn đề này, vừa thấy liền biết là lãnh đạo! Trẻ tuổi thì sao? Trẻ tuổi càng chứng tỏ có bản lĩnh nha!

1 tiếng sau, Lộ Nam bắt đầu nhắc tới chuyện trải hàng thế nào ở Ô thành với ông chủ Tiên Vượng: "Ô thành vốn là nơi kinh tế linh hoạt nhất Hoa An, tôi thấy ven đường có rất nhiều xe ba bánh, xe đạp điện, giao hàng số lượng nhỏ rất thuận tiện, hễ gọi là tới."

Ông chủ Tiên Vượng nghe mà vui mừng, liên tục gật gù: "Giám đốc Lộ, cô đúng là người có kinh nghiệm chạy thị trường." Nói thực, khác với công ty khác hoặc giám đốc thành phố trước kia của Nguyên Xuyên. Những người đó, vừa thấy liền biết quen xã giao bàn tiệc, nói 10 câu thì chưa tới một nửa là sự thật, còn rất kiêu ngạo, dường như một năm qua tay hợp đồng và hồi khoản mấy triệu, mười mấy triệu đều là bản lĩnh của họ không bằng! Cũng không nghĩ xem, nếu không phải xưởng rượu lớn, danh tiếng công ty ở đó, ai thèm quan tâm tới họ? Một đám người không biết đã tốt nghiệp cấp 2 hay cấp 3 chưa nữa.

Lộ Nam cười nói: "Lái một chiếc xe đạp điện, một ngày quét phố 30-40 nhà, một tuần chạy 200 cửa hàng bán lẻ bán sỉ không phải vấn đề."

"Lợi hại lợi hại! Con gái trẻ tuổi, hiếm có ai chịu khổ được thế lắm. Khó trách lãnh đạo công ty đề bạt cô, giám đốc Lộ." Ông chủ Tiên Vượng tin, giơ ngón cái khích lệ Lộ Nam.

Lý Bân bên cạnh cúi đầu nghĩ: Cái cô Lộ Nam này trước kia không phải làm kênh phân phối Đoàn mua ư? Quét phố lúc nào thế? Chẳng lẽ giám đốc thành phố Hải Lâm bất luận giới tính, đối xử ngang nhau với tân nhân? Vậy thật tàn nhẫn, chả có lòng thương hương tiếc ngọc tí nào.

Nghĩ tới thương hương tiếc ngọc, Lý Bân thoáng nhìn ông chủ Tiên Vượng trò chuyện vui vẻ với Lộ Nam, đáy lòng đổi giọng: không không không, vị này không phải hương cũng không phải ngọc, phải gọi là bá vương hoa, kim cương thạch.

Thú thực, ông chủ Tiên Vượng thoạt đầu còn phân vân không biết có nên ký hợp đồng tiêu thụ không, bởi phần nhiều thấy Lý Bân không có gì khác biệt với những nghiệp vụ viên khác, nói chuyện dẻo mỏ, không giống làm việc tử tế. Ông ta lo cậu ta chỉ hứa hẹn suông, sau này không thực hiện được.

Không phải ông chủ Tiên Vượng lo bò trắng răng, bởi vì ngành rượu trắng này, những năm trước nhân viên của xưởng đều xằng bậy như nhau, đâu phải làm việc, còn lưu manh hơn cả tên lưu manh, lừa được Nhà tiêu thụ nào ký hợp đồng, thu tiền hàng, gửi hàng, sau đó những việc như rải hàng, hoạt động, khuyến mại đều mặc kệ.

Cho nên bao năm qua, cửa hàng bán buôn rượu trắng Tiên Vượng kinh doanh mặc dù không tệ, ông chủ vẫn rất do dự xem có nên ký hợp đồng tiêu thụ hay không.

Lần này cũng vì bị Lý Bân quấy rầy quá nhiều, cảm thấy nhãn hiệu Nguyên Xuyên này 2 năm nay ở Hoa An cũng khá quy củ, cho nên mới sẵn sàng nói chuyện thử, sau đó liền nhìn thấy giám đốc Lộ nói năng làm việc vững chắc.

Đàm phán gần xong, ông chủ Tiên Vượng mời Lộ Nam đi ăn cơm. Nhưng ông ta hơi bối rối, không biết nên tới nhà hàng cao cấp chút, hay là sang tiệm ăn bình dân bên cạnh - đã định xong hợp đồng, vẫn nên làm tốt quan hệ với giám đốc thành phố, ông ta hiểu chứ!

Lộ Nam cười bảo: "Tôi xem bên cạnh có nồi mì cát rất ngon, là đặc sắc của Ô thành phải không."

Giám đốc Lộ đã nói vậy, ông chủ Tiên Vượng càng thoải mái trong lòng, một nồi mì cát bao tiền chứ, xếp đầy nhân vào nồi, tính cả chân gà cũng không tới 30 tệ!

Ăn mì xong, trở về cửa hàng dùng trà tiêu thực.

Buổi chiều, Lộ Nam bắt đầu chính thức soạn hợp đồng. Nửa đầu hợp đồng đều theo tiêu chuẩn, chính là những điều khoản quà tặng đặc biệt đính kèm mà ban sáng Lộ Nam thảo luận với ông chủ Tiên Vượng.

Lúc Điền Ái Trân gọi điện thoại cho Lộ Nam, ông chủ Tiên Vượng vừa sang cửa hàng in bên cạnh in hợp đồng ra, chuẩn bị đóng dấu. 

Bình luận

Truyện đang đọc