SỐNG LẠI KHI MỚI VỪA NHẬP CHỨC

Năm ngoái thành phố Hoa An ký hợp đồng tiêu thụ lần lượt là:

Hồng Đồ Tửu Nghiệp 4 triệu, Tứ Phương Kiến Trúc 2 triệu, khách sạn lớn Ôn Tuy 1 triệu, kênh phân phối Lưu thông thành phố Hoa Tuyền 500.000 tệ, kênh phân phối Lưu Thông thành phố Duy Phổ 500.000 tệ.

Cộng lại 8 triệu tệ.

Thực tế hồi khoản tương ứng lần lượt là:

Hồng Đồ Tửu Nghiệp 3.2 triệu, trong đó Đoàn mua 700.000 tệ, Nhà hàng 700.000 tệ, Thương siêu 400.000 tệ, Lưu thông 600.000 tệ, Danh yên tửu 800.000 tệ.

Tứ Phương Kiến Trúc chỉ một kênh phân phối Đoàn mua, hồi khoản 1.5 triệu tệ.

Khách sạn lớn Ôn Tuy chỉ một kênh phân phối Đoàn mua, hồi khoản 800.000 tệ.

Hai Nhà tiêu thụ làm kênh phân phối Lưu thông đều hồi khoản 100%.

Cộng lại hồi khoản 6.5 triệu tệ.

Đây là số liệu thực tế, Lộ Nam lúc chưa nhậm chức ở Hoa An cũng đã nhớ rục trong lòng.

Đối với người bình thường, mấy trăm nghìn, mấy triệu tệ có vẻ rất nhiều, nhưng đối với ngành rượu, một trong những tỉnh có kinh tế tương đối phát triển vùng duyên hải Đông Nam, cả một thành phố lại chỉ có lượng tiêu thụ ít thế này, một chữ thôi: nát.

Mặc dù so sánh ra thì thành phố tỉnh lị Hải Lâm cũng chẳng tốt là bao.

Rất giống kiểu "người quản lý làm tầm thường hóa cả nhân viên".

Quan trọng hơn, tất cả giám đốc thành phố trong tỉnh đều không cảm thấy lượng tiêu thụ này là kém. Tư duy cố hữu của họ vẫn nói rằng: tỉnh này dù kinh tế phát triển, nhưng bầu không khí rượu trắng vẫn không tốt. Nguyên Xuyên chúng ta mặc dù không thể so với quốc tửu, nhưng lượng tiêu thụ trong tỉnh vẫn lớn hơn các công ty cạnh tranh khác.

Dường như vin vào cái cớ bầu không khí rượu trắng không tốt, một thành phố chỉ đạt được lượng tiêu thụ 10 triệu, thậm chí chỉ vài triệu thoạt nhìn không nát bét như thế.

Nhưng, Lộ Nam trọng sinh trở về, cô biết hướng đi những năm kế tiếp của ngành này.

Bởi vì ảnh hưởng zf đề cao liêm chính, sau này ngay cả quốc tửu cũng phải xuống thần đàn tăng cường bày bố thị trường. Bây giờ nếu như nhân viên công ty TNHH tiêu thụ rượu Nguyên Xuyên còn đắm chìm dưới danh tiếng của rượu Kinh Điển, tự cho an gối yên tâm, như vậy hoàn toàn sai rồi!

Lộ Nam năm nay đương nhiên có kế hoạch, thậm chí lời nói ngẫu nhiên của Trần Kiêu đều nói trúng kế hoạch của cô: 2 năm.

Cô cần thời gian 2 năm để xây dựng lại cục diện thị trường rượu trắng Hoa An.

Nếu thuận lợi, thành phố Hoa An sẽ là điểm sáng rực rỡ trên lý lịch của cô.

Nếu không thuận lợi - Lộ Nam không cho phép khả năng này xảy ra!

Vì thế, cô mới chủ động mượn thế Trần Kiêu, còn phải tạo ấn tượng tốt trước mặt "hiện quản" Ngô tổng - không chỉ là một ấn tượng "tửu lượng hết sức nổi bật".

Như vậy, cô không thể ăn nói hàm hồ như Trương Phi.

Đều làm tiêu thụ, ai lại không hiểu lời khách sáo chứ? Có tỏ ra thành khẩn tới đâu, thì lời khách sáo cũng chỉ là lời nói suông không thể thực hiện.

Lộ Nam hoàn toàn khinh thường Trương Phi, cô cân nhắc một chút, nói với Ngô Xuyên: "Ngô tổng, tôi có kế hoạch sơ bộ, dự định tăng mức hợp đồng và hồi khoản của thành phố Hoa An từ 50% trở lên."

Ngô Xuyên nhắc lại một lần: "50%? Là tổng mức hợp đồng và hồi khoản đều tăng ư?"

"Phải." Lộ Nam trả lời khẳng định.

Cô nói lời này các giám đốc thành phố khác vẫn còn trong phòng họp, nghe thấy, phòng họp tức khắc vang lên tiếng thảo luận rầm rầm.

Sau tết Dương nhóm giám đốc thành phố lâu năm này đều tới tổng công ty dự họp thường niên, khi đó tổng công ty đề ra lượng nhiệm vụ cho năm nay đại khái yêu cầu là: mức hợp đồng tiêu thụ và hồi khoản lần lượt phải tăng thêm 40% và 20% - đương nhiên, đây không phải yêu cầu cứng nhắc, luôn có một vài thị trường đặc thù cho phép chậm lại bước chân.

Nhưng tỉnh ta không nằm trong phạm vi "đặc xá", hơn nữa, Ngô Xuyên năm trước còn yêu cầu mọi người làm kế hoạch hàng năm trong nội bộ tỉnh, những vị lão làng này vẫn hiểu rõ thị trường mình quản lý, khi đó chỉ dựa theo yêu cầu của tổng công ty mà điều chỉnh số liệu một chút, cũng không dám điều chỉnh nhiều, chỉ một chút mà thôi, coi như là cho Tổng Giám đốc cấp tỉnh mới tới chút mặt mũi.

Mọi người đều biết, việc tăng định mức, từ trước tới nay đều không khó ở hợp đồng, mà là ở việc hồi khoản thực tế.

Dù sao mức hợp đồng đều là giả, Nhà tiêu thụ thực sự bỏ tiền trả tiền hàng, mới thể hiện bản lĩnh thật sự của một giám đốc thành phố.

Hôm nay nghe xong điều thứ 3 trong thông báo, thậm chí có người còn muốn lén tìm Ngô tổng hỏi một câu, hạ bớt một chút số liệu vừa mới đề ra của năm nay.

Đều đi lên từ cấp bậc nghiệp vụ viên, ai lại chưa từng nhờ Nhà tiêu thụ giữ hàng nha!

Lão Lưu tiền nhiệm thành phố Hoa An, còn chẳng phải trước khi đi ra tay tàn nhẫn với Nhà tiêu thụ trái nghề làm rượu như Tứ Phương Kiến Trúc còn gì?

Vương Hưng Long hiện là giám đốc thành phố Hải Lâm, cũng từng lừa đảo bịp bợm đòi hồi khoản với thương mại Green trái nghề làm rượu.

Tồn kho, tương ứng với không có hồi khoản.

Bây giờ vị giám đốc Lộ mới nhậm chức này nghe thông báo, còn dám nói thế, vậy cô thật sự có bản lĩnh hay là đầu óc ngớ ngẩn đây? Hoặc là tân nhân mới được đề bạt, quá sốt ruột tạo nên thành tích?

Dù sao các giám đốc thành phố lâu năm đều không mấy xem trọng, ngay cả người biết bản lĩnh của Lộ Nam là Vương Hưng Long cũng hơi nhíu mày.

Trương Phi vui mừng nói: "Giám đốc Lộ chơi lớn thế, khiến tôi rất áp lực nha."

Lộ Nam quay lại, cười nhẹ: "Giám đốc Trương nói năng thật hẹp hòi. Chúng ta là đồng nghiệp, bất đồng thành phố có cạnh tranh lành mạnh, xuất hàng và hồi khoản càng nhiều thì càng tốt cho văn phòng tỉnh. Cuối năm nhận thưởng không chỉ dựa vào lượng tiêu thụ và hồi khoản của thành phố, còn có một phần liên quan tới nhiệm vụ hoàn thành cấp tỉnh. Cho nên, chúng ta nên cạnh tranh với sản phẩm của công ty đối thủ, dù sao thì, một thành phố chỉ có thị trường rượu lớn như thế, loại trừ tăng trưởng tự nhiên và yếu tố lạm phát, thị phần tiêu thụ rượu trắng hàng năm của một thành phố chỉ có hạn mà thôi."

"Giám đốc Lộ..." Trương Phi định nói thêm gì.

"Không cần cảm ơn, tôi nghĩ, lý lẽ đơn giản như vậy giám đốc Trương làm bao năm giám đốc thành phố, nhất định cũng hiểu." Lộ Nam nói năng khách sáo, vẫn mỉm cười, nhưng toát vẻ trong bông có kim.

Trương Phi thở phì phò, còn phải ép bản thân duy trì hình tượng đôn hậu hào phóng: "Ý tôi là, giám đốc Lộ đưa ra kế hoạch này, có phải quá cao rồi không? Cô làm thế là không giữ thể diện cho các tiền bối khác đấy."

Là cao hay thấp, cô không có nghĩa vụ phải giải thích cho kẻ cùng cấp.

Nhưng thủ đoạn chia rẽ, kéo thù này của Trương Phi vẫn rất hữu hiệu.

Lộ Nam không thích gây thù hằn khắp nơi, vẫn nên giữ chút thể diện cho những người như Lão Vương: "Tôi là tân nhân, muốn mau chóng tạo ra thành tích, vì khai phá thị trường, có lẽ có chỗ quá nóng nảy; các vị giám đốc thành phố khác cày sâu thị trường bản địa nhiều năm, giữ nguyên chữ "ổn", lại là một phong cách hành sự kiểu khác. Chẳng lẽ phong cách bất đồng nghĩa là không nể mặt nhau? Giám đốc Trương toàn nói những lời chẳng đáng tán đồng, dù sao tôi còn trẻ, hai ta đúng là có khoảng cách thế hệ."

[Hắn nói đùa, ta cũng nói đùa, hắn mà so đo là thua rồi.]

Lộ Nam nói xong lời này, sắc mặt các vị giám đốc thành phố khác đều dễ nhìn hơn chút, mau chóng tìm lại thể diện nhờ lời này: đúng vậy, bọn họ đều là những người có kinh nghiệm làm việc phong phú, hành sự đương nhiên nên ổn thỏa. Không giống giám đốc Lộ, để ý tân quan nhậm chức ba đốm lửa, đặc biệt cô ấy vẫn là nữ giám đốc thành phố duy nhất của tỉnh, áp lực không nhỏ nha.

Liền có kẻ ồn ào cười nhạo Trương Phi: "Giám đốc Trương, nghe thấy chưa, anh và giám đốc Lộ có khoảng cách thế hệ đấy!"

Ai không hiểu Trương Phi vừa mới gây xích mích chứ?

Ban nãy không lên tiếng, nhưng bây giờ lại làm ồn.

Bọn họ không phải cỏ lay đầu tường, chỉ thừa nhận vì giám đốc Lộ che đậy cách hành xử của họ bằng lời lẽ khách sáo, mới ngang nhiên muốn thấy hai giám đốc thành phố mới nhậm chức tranh đấu mà thôi.

Lộ Nam nịnh hót họ vài câu, quay sang hỏi Ngô Xuyên: "Ngô tổng, tôi có vài ý tưởng sơ bộ, không biết có tiện tới văn phòng ngài nói chuyện không?"

Trong phòng họp làm ầm ĩ, một đám lão luyện chỉ sợ thiên hạ không loạn, cũng quả thật không phải chỗ nói chuyện. Ngô Xuyên gật đầu: "Được."

Vào văn phòng Ngô tổng, Lộ Nam đóng cửa lại, lấy ra một phần tài liệu trong túi, chỗ này có:

Một bảng thống kê đơn giản lượng tiêu thụ 5 kênh phân phối ở thành phố Hoa An năm ngoái.

Một bảng thống kê lượng tiêu thụ kênh phân phối trong vòng 2 tuần sau khi cô tới nhậm chức Hoa An.

Một bản thống kê lượng tiêu thụ 10 ngày của Hoa An mà Lộ Nam tự làm, tổng hợp từ thống kê lượng bán hàng tết Âm của các nghiệp vụ viên Hoa An thu thập trong 3 ngày cùng với phần số liệu mà Điền Ái Trân đưa cho.

Cuối cùng là bảng tiêu thụ so sánh nửa sau tháng Chạp năm ngoái và nửa trước tháng Giêng năm nay.

Tất cả bảng biểu tiêu thụ đều vẽ đường cong biểu thị, không những số liệu rõ ràng, còn so sánh càng trực quan.

Ngô Xuyên tiếp nhận, nghiêm túc nhìn 10p, sau khi xem xong, ngẩng đầu bảo Lộ Nam: "Giám đốc Lộ có tâm, tư liệu làm tốt lắm." Sắp xếp những số liệu này, không đơn giản chỉ là phí thời gian, còn phải khiến thủ hạ tâm phục khẩu phục làm việc, bằng không nếu chỉ là vỏ rỗng, trong vòng 3 ngày ngắn ngủi không thể có số liệu đầy đủ như vậy.

Lộ Nam chỉ cười, đợi lãnh đạo nói tiếp.

Quả nhiên, Ngô Xuyên nói: "Tôi thấy cô kết luận trọng điểm công việc năm nay, có phải hơi võ đoán rồi không? Công ty vẫn ưu tiên mở rộng rượu Kinh Điển nhiều nhất."

Lộ Nam kết luận rằng, thị trường như thành phố Hoa An, cần phải tập trung đẩy mạnh Đặc Khúc và Lưu Thông làm trọng điểm, hơn nữa ở phương diện chiêu thương nới lỏng yêu cầu, đề xướng cạnh tranh lành mạnh giữa các kênh phân phối trong nội thành.

Quả thật không phù hợp với lý thuyết marketing chủ yếu hiện tại của Nguyên Xuyên, nhưng Lộ Nam thấy lúc Ngô Xuyên nói, cũng không tỏ vẻ mất kiên nhẫn, chỉ là nghi vấn khách quan mà thôi.

[Ta chắc là vẫn tương đối dễ dàng thuyết phục anh ta.]

Lộ Nam tốt xấu gì đời trước cũng từng làm việc dưới trướng anh ta.

Có thể nói thế này: Ngô Xuyên là người, nếu không dám đổi mới, không có quyết đoán, thì sẽ không bị tổng công ty phái tới "cứu vớt" tỉnh Kiềm Giang gần như đã nát bét.

"Ngô tổng, tôi cho rằng ý tưởng của tôi có thể thử xem. Dù sao chỉ trong vòng 1 tháng, lượng tiêu thụ của thành phố Hoa An đã tăng lên 20% so với cùng kỳ năm ngoái, trong đó, Đặc Khúc và Lưu Thông Tiểu Tửu tăng lên rất nhiều, vượt 33%, tình huống như vậy, tôi xin tăng chi phí cho Đặc Khúc và Lưu Thông là hoàn toàn hợp lý, hi vọng Ngô tổng có thể phê chuẩn. Đây cũng là điều kiện tiên quyết để tăng 50% lượng hợp đồng và hồi khoản của Hoa An mà tôi đã tuyên bố ở phòng họp." Lộ Nam nghiêm túc nói.

50% nha.

Ngô Xuyên trầm ngâm: "Số liệu có chân thực không?"

Lộ Nam nghiêm nghị gật đầu

"Cô để tôi suy nghĩ thêm... tư liệu này cứ để đây trước đã." Ngô Xuyên bất đắc dĩ nói: "Giám đốc Lộ, cô quả thật ra nan đề cho tôi." 

Bình luận

Truyện đang đọc