SỐNG LẠI KHI MỚI VỪA NHẬP CHỨC

Lộ Nam cũng từng là nghiệp vụ viên, đương nhiên không thích tăng ca.

Nhưng thật sự lên tới vị trí giám đốc thành phố, nhìn thấy công việc có tiến triển mà thuộc hạ vẫn còn chè chén được - thật là vội chết đi được.

Đám cáo già này còn phải siết chặt hơn nữa.

Lộ Nam mới mặc kệ Hoàng Đạt Phương kêu rên trong lòng thế nào, cô nói thẳng: "Chuẩn bị tài liệu chiêu thương đơn giản nhất cần khoảng 1-2 tiếng, hoặc bây giờ đi văn phòng, hoặc sáng mai 7h. Hai người chọn đi."

Tiền Hâm tỉnh rượu hơn phân nửa, nhìn di động nói: "Vậy bây, bây giờ nhé?" Vừa nói vừa quay sang nhìn anh Hoàng của cậu ta, anh Hoàng bồi dưỡng ra tình nghĩa cách mạng trong vòng 1 tuần.

Hoàng Đạt Phương cảm thấy thằng nhãi Tiểu Tiền này sắp sợ giám đốc Lộ tới mức lắp bắp rồi.

Mình tốt xấu gì cũng lấy bao thuốc lá, ăn cơm của cậu ta, như vậy đi cùng cũng được.

Hơn nữa, Hoàng Đạt Phương tư tâm cảm thấy, mặc dù bây giờ mới hơn 7h, nhưng tăng ca xong sẽ hơn 9h, không tiện để Tiểu Tiền và giám đốc Lộ ở văn phòng với nhau.

[Ai bảo ta lương thiện.] Hoàng Đạt Phương nghĩ thế, rồi cắn răng nói: "Thôi đừng để sáng mai, tối nay đi, làm xong tài liệu sớm, về nhà ngủ sớm."

Thấy họ đồng ý, Lộ Nam vỗ tay một cái: "Không ăn hết đóng gói mang đi, lỡ như lát nữa đói, cho vào lò vi sóng đun lại ăn tiếp."

Hoàng Đạt Phương không ngờ giám đốc còn nhắc tới chuyện đóng hộp: "Tôi tưởng cô gái xinh đẹp như giám đốc Lộ ra ngoài ăn cơm sẽ không đóng hộp mang về, bởi vì sợ mất mặt."

Lộ Nam coi như Hoàng Đạt Phương khen mình, cô nhìn anh ta, nhấn mạnh: "Thể diện? Thể diện là để cho người khác xem, lương tâm là để cho chính mình xem. Lãng phí đáng xấu hổ."

Tiền Hâm mau chóng thanh toán, hơn nữa còn giúp Lộ Nam gọi một phần mì xào, cậu ta hơi ngại nói: "Nghe ngài nói mới biết ngài mới từ Ô thành trở về gấp, có phải còn chưa ăn cơm không? Những món này tôi và anh Hoàng chọc đũa vào rồi, ngài ăn hộp mới đi." Nói rồi gãi đầu, lấy hộp từ chỗ nhân viên phục vụ đổ đồ ăn thừa vào.

Bụng Lộ Nam vô cùng hợp với tình hình kêu lên một tiếng, cô ngừng lại động tác chuẩn bị rút ví, cũng không nói mình vốn không ăn.

Cho nên, quả nhiên mặc kệ là lao động trí óc hay lao động chân tay, chỉ cần vượt qua cực hạn sinh lý, thói quen nuôi dưỡng đã lâu vẫn sẽ bị phá vỡ hơn nữa biến thành thói quen mới, phải không?

Lộ Nam hơi bất đắc dĩ, nhưng nghĩ mấy ngày nay mình lái xe đi tới đi lui, còn phải giao thiệp với Nhà tiêu thụ khôn khéo, như vậy buổi tối ăn mì xào cũng không quá đáng.

Hoàng Đạt Phương và Tiền Hâm xách đồ tới cạnh xe Lộ Nam, đồng loạt kêu: "Giám đốc Lộ, chúng tôi uống rượu, sợ cô ngửi mùi khó chịu, ngồi hàng sau nhé."

Lộ trình có mười mấy phút, Lộ Nam hờ hững gật đầu.

Tới văn phòng thành phố, Lộ Nam lấy ra chìa khóa - cả văn phòng chỉ có cô và Trịnh Tinh có chìa khóa, mở cửa, Lộ Nam nói: "Tôi ăn mì xào đã, hai anh đi rửa mặt cho tỉnh táo."

Mười mấy phút sau, phòng họp.

Lộ Nam mở máy chiếu, mở ra tài liệu của cửa hàng bán buôn Thuận Phát mà cô sắp xếp trước đó: "Cửa hàng bán buôn Thuận Phát, vốn đăng ký 500.000 tệ, ông chủ Dương Hiền Phát, 47 tuổi, người bản địa thành phố Hoa An, trước đó kinh doanh tạp hóa, sau đó bán buôn rượu đã được 7 năm..."

Lúc nhìn qua cảm thấy giống tài liệu quân địch, bây giờ chiếu lên màn hình, Hoàng Đạt Phương suýt nữa cho rằng bản thân tới hiện trường phân tích vụ án của cảnh sát, anh ta hỏi: "Giám đốc Lộ, hôm thứ Hai tôi đã định hỏi, phần tài liệu này cô lấy đâu ra?"

Lộ Nam cười: "Tra Trang vàng, website kiểm tra thông tin các công ty, cùng với thám thính thông tin truyền miệng trong nghề."

"Nhưng giám đốc Lộ mới tới Hoa An bao lâu chứ." Hoàng Đạt Phương thán phục, tra Trang vàng anh ta không hiểu lắm, nhưng điểm cuối cùng rõ ràng là tìm người hỏi thăm.

Giám đốc Lộ mới tới bao lâu, đã có thể hỏi được thông tin từ nhân viên trong ngành?

Lộ Nam nhướn mày: có vấn đề gì? Vì hợp tác ngày sau, Điền Ái Trân rất vui cung cấp thông tin. Dù sao chị ta là người thông minh, biết thị trường rượu trắng Hoa An không phải sau khi ly hôn chị ta có thể dễ dàng lũng đoạn, đặc biệt Lưu Thông Tiểu Tửu cần rất nhiều nhân lực tới ngoại ô, nông thôn trải hàng sản phẩm, nhân thủ của chị ta thiếu thốn, nhiều nhất chỉ có thể ăn được 1/5-1/4 thị trường Lưu thông. Đã vậy, còn không bằng đưa tư liệu cho Lộ Nam, tỏ thiện ý.

"Không có, ngài lợi hại! Mời tiếp tục." Hoàng Đạt Phương thầm nghĩ, ưu thế người bản địa của mình, có lẽ sắp hết tác dụng với giám đốc Lộ rồi. Nghĩ vậy, còn hơi rối rắm...

"Tốt, chúng ta tiếp tục." Lộ Nam nói tiếp: "Vừa rồi đã nhớ thông tin khách hàng chưa?"

Hai người Hoàng, Tiền gật đầu, 3 ngày liên tục ghé thăm Thuận Phát, bọn họ đã nhớ rục thông tin khách hàng.

Thế là Lộ Nam mở một file khác: Chính sách chiêu thương của công ty TNHH tiêu thụ rượu Nguyên Xuyên.

Rồi hỏi: "Có nhớ cái này không? Đây là huấn luyện mà mỗi người mới nhậm chức đều phải học."

"Đã quên rồi." Hoàng Đạt Phương thành thật nói: "Kỳ thực công việc hàng ngày của các kênh phân phối chính là một phần trong chính sách chiêu thương. Nhưng, mấy người như chúng tôi, làm gì có ai nghiêm túc nhớ kỹ - học vẹt không có tác dụng, đây là câu cửa miệng của Lão Lưu. Đại khái, chỉ trừ Tiểu Lạc, cậu ta có thể nhớ hết đống này."

"Quả thật, học vẹt vô tác dụng, không những không thể tỏ ra chuyên nghiệp, ngược lại còn khiến khách hàng tiềm năng cảm thấy chúng ta đều đang nói suông, không có thành ý." Lộ Nam cũng biết thế: "Cho nên phải vừa học vừa dùng. Giả thiết ông chủ Dương của Thuận Phát đang ở đây, Tiểu Tiền, cậu đàm phán với ông ấy thế nào?"

Tiền Hâm suy nghĩ giây lát, nói: "Bảo ông ấy, Lưu Thông Tiểu Tửu của chúng ta có ưu thế giá cả và chính sách tiêu thụ."

"Quá mơ hồ, gần như mọi xưởng rượu đều sẽ nói thế với khách hàng." Lộ Nam lắc đầu: "Mặc dù sản phẩm chủ lưu của Danh yêu tửu giá cả cao hơn Lưu thông, nhưng có chỗ tương tự, cho nên quản lý Hoàng sẽ nói thế nào?"

"Bán càng nhiều phản lợi càng nhiều, khuyến mại mở nắp bình có quà tặng, ừm..." Kinh nghiệm thực tế của Hoàng Đạt Phương dù sao nhiều hơn chút, mặc dù nói năng đơn giản, nhưng Lộ Nam nghe hiểu.

Một không hiểu rõ, một không nói rõ.

Lộ Nam cảm thấy, mình bây giờ cứ như đang lên lớp cho hai học sinh tiểu học... chỉ kém nói nhìn lên bảng đen.

"Phải, chính sách chiêu thương của công ty chủ yếu có 12 điều, nhưng kỳ thực với kênh phân phối Lưu thông, phát quảng cáo, hỗ trợ đào tạo, rượu đánh giá và buổi Phẩm rượu... đều không đủ sức hấp dẫn. Lưu Thông Tiểu Tửu, định giá trong vòng 20 tệ - mặc dù cả ngành rượu đều được gọi là hàng tiêu dùng nhanh, nhưng chúng ta phải biết, cấp bậc rượu Xa hương, rượu Kinh Điển và rượu Hài Hòa của công ty ta, giá trị đánh giá đã vượt qua việc "uống", cho nên, Lưu Thông Tiểu Tửu mới thật sự là hàng tiêu dùng nhanh. Dựa vào người tiêu dùng sử dụng liên tục và lặp lại, cùng với lượng bán ra quy mô lớn để đạt được lợi nhuận và giá trị." Lộ Nam nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Hoàng Đạt Phương và Tiền Hâm, bất đắc dĩ nói: "Quản lý Hoàng, anh uống một bình Lưu Thông Tiểu Tửu cần mấy ngày?"

Hoàng Đạt Phương sợ hãi: "Nào tới vài ngày? Tiểu Tửu 100ml tôi một bữa có thể uống 2 bình, 2 ngày có thể uống 8 bình!"

"Uống rượu vừa phải thôi, quản lý Hoàng. Hàng tiêu dùng nhanh chính là thế này." Lộ Nam dặn dò một câu, tiếp tục: "Căn cứ vào đặc tính và định giá của Lưu Thông Tiểu Tửu, khách hàng mục tiêu càng chú ý phản lợi cuối năm, hỗ trợ khuyến mại và chính sách đổi hàng. Cho nên chúng ta phải đàm phán từ những mặt này với đối phương..."

Tổng giá trị hợp đồng là 500.000 tệ, có thể phản lợi bao nhiêu %, chi phí khuyến mại bao nhiêu %?

Nếu vượt mức hoàn thành hợp đồng, sẽ tăng bao nhiêu phản lợi và chi phí?

Đây là vấn đề mà khách hàng mục tiêu quan tâm nhất, cũng là mồi mà người của xưởng tung ra và giữ được giới hạn trong quá trình đàm phán.

Còn đổi hàng, đương nhiên phải giao hẹn trước, hạn chế thời gian đổi, tỷ lệ đổi là bao nhiêu, hàng hóa hỏng vỡ bồi thường thế nào..."

Lộ Nam nói nội dung quá nhiều, Tiền Hâm thoạt đầu cầm bút viết, sau đó phát hiện viết tay quá chậm! May mà ngẩng đầu thấy Hoàng Đạt Phương mở ghi âm trên di động lên, bèn khẽ kêu: "Anh Hoàng, lát nữa cho tôi nghe lại một lần."

Lộ Nam mau nói xong trọng điểm về chuẩn bị tài liệu chiêu thương, ngoài cửa bỗng vang lên tiếng gõ.

Tối đêm, Hoàng Đạt Phương gào lên một tiếng rồi chui ra sau ghế Tiền Hâm.

Anh ta kêu lên, bên ngoài tiếng gõ cửa càng lớn: "Ai ở trong đó? Đi ra! Không ra tôi báo cảnh sát đấy!"

Lộ Nam lắng tai nghe, rồi bảo Tiền Hâm ra mở cửa: "Là bác chủ nhà."

Hoàng Đạt Phương khó tin hỏi: "Chủ nhà?" Rồi anh ta nói giọng địa phương với bên ngoài, nói vài câu, anh ta cười mỉa: "Bác chủ nhà cho rằng văn phòng ta có trộm. Tôi đi mở cửa, mở cửa."

Hoàng Đạt Phương mở cửa, bác chủ nhà mặc áo bông đứng trước cửa: "Mấy cháu còn tăng ca à?" Kỳ thật, cái công ty này thuê nhà mình 3-4 năm rồi, chưa từng thấy tăng cao bao giờ.

Lộ Nam và Tiền Hâm cũng ra khỏi phòng họp.

"Chào bác ạ." Lộ Nam chào hỏi.

Bác chủ nhà nói: "Buổi tối bác đi khóa cửa nhà, thấy chỗ này còn có đèn sáng. Bác thấy kỳ lạ, lỡ như có trộm thì sao?"

Lộ Nam thành tâm thành ý khuyên nhủ: "Bác à, nếu thật có trộm, bác gõ cửa như vậy cũng nguy hiểm quá rồi."

"Bác không sợ, con trai con dâu đều ở trên tầng xem TV, gọi một tiếng là được." Bác chủ nhà dường như vẫn không yên tâm, đi vào dạo quanh một vòng, nhìn thấy phòng hội nghị sáng đèn và tài liệu máy chiếu mới yên tâm.

Lộ Nam để ý sắc mặt bác chủ nhà.

Bác ta nói với Lộ Nam: "Bác nghe Trịnh Tinh bảo, ban ngày cháu ra ngoài công tác, như vậy, tối vừa về đã phải dạy thêm cho họ à?"

Hoàng Đạt Phương và Tiền Hâm xấu hổ gật đầu.

Bác chủ nhà chậc lưỡi, ý vị ghét bỏ, nói với Lộ Nam: "Về nghỉ sớm đi, đừng tăng ca vất vả, cháu là lãnh đạo, làm ít thôi, bảo họ làm ấy. Bác nhìn quen rồi, bọn họ trước kia quen lười biếng dưới trướng vị giám đốc Lưu kia!"

Hoàng Đạt Phương thật muốn khóc: đều là người Hoa An, bác đừng chê cháu trước mặt cấp trên nha!

Lộ Nam nghe mà buồn cười, nhưng vẫn gật đầu thật mạnh: "Vâng ạ, cảm ơn bác nhắc nhở, cháu định dạy họ thật tốt, sau này mới thoải mái hơn chút." 

Bình luận

Truyện đang đọc