SỐNG LẠI KHI MỚI VỪA NHẬP CHỨC

Tối nay, Trần Kiêu ngẩn ra mấy lần.

Bởi vì lời nói của Lộ Nam.

Quen biết nửa năm, anh ta cho rằng đủ hiểu biết cô, nhưng lại luôn có lúc phát hiện ra cô có những mặt mà không muốn người khác biết.

Dùng từ văn nhã trình bày quan điểm về quyền lợi, cũng đáng yêu như vậy.

Thật đáng yêu.

Cho dù đang đánh giá ích lợi được mất.

Bày tỏ thắng thắn cơ mưu và tham lam.

Vẫn đáng yêu như vậy.

Trần Kiêu suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng ra kết luận: Lộ Nam đáng yêu, nằm ở cô ấy "chân thật".

Chân thực mà thẳng thắn.

Tự vấn lương tâm, Trần Kiêu cảm thấy bản thân sống không đủ chân thật, cho nên nhìn thấy người như vậy mới không nhịn được mà tán thưởng.

Như anh ta, có những lúc rõ ràng không muốn duy trì phong độ hay lễ phép gì hết, nhưng trên mặt vẫn treo nụ cười khách sáo giả tạo.

Rõ ràng hồi ở nước ngoài từng ảo tưởng rằng, người cha nhiều năm không gặp của mình khi gặp lại liền sẽ ôm mình một chút hoặc mình chủ động ôm ông ấy một chút, nhưng khi nhìn thấy ông ấy, anh chỉ vô cùng khách sáo chào hỏi.

Rõ ràng muốn vào tập đoàn Nguyên Xuyên, lại giả vờ dối trá là bị mẹ ép buộc bức bách mới bất đắc dĩ tới.

Rõ ràng... thích Lộ Nam, lại phải giả vờ chỉ là quan hệ đồng nghiệp bình thường.

Trần Kiêu mê muội nhìn Lộ Nam, anh ta cảm thấy mình có lẽ uống say, buột miệng thốt ra: "Đi nơi khác gặp phải việc gì khó, thì cứ tìm anh... hoặc Đồng đại khu." Nói xong, mới nhớ ra nói vậy không phù hợp, là không tín nghiệm với năng lực cá nhân và không tôn trọng sự cố gắng của cô ấy.

Lộ Nam hơi giật mình ngẩng đầu, thấy rõ vẻ mặt chăm chú của Trần Kiêu, liền vờ vui vẻ cười xảo quyệt: "Tốt lắm, từ nay về sau, em cũng là có người chống lưng nha."

Trần Kiêu nghe hiểu.

Chủ đề này lại bị Lộ Nam nhảy qua.

Anh ta bất đắc dĩ lắc đầu.

"Trà uống đủ rồi, Thục Phổ Nhị dù dễ ngủ, nhưng không nên uống nhiều quá. Anh Kiêu, chúng ta đi thôi." Lộ Nam đề nghị.

Lần này, Trần Kiêu trả tiền, Lộ Nam lái xe đưa Trần Kiêu về chỗ ở.

Ai đều không từ chối, ai đều không khách sáo.

Tối nay, có những lời không nói thẳng ra, nhưng người thông minh đều hiểu ý nhau.

Xuống xe, Trần Kiêu dặn dò như thường lệ: "Lái chậm thôi, về ký túc xá nhớ nhắn tin báo bình an."

Lộ Nam gật đầu.

Mười mấy phút sau, Trần Kiêu quả thật nhận được tin nhắn của Lộ Nam, nội dung lại là: "Đã về ký túc xá. Thuận tiện báo cáo kế hoạch công việc ngày mai như sau:..."

Lộ Nam gửi tin nhắn, liền cầm đồ ngủ đi tắm, đánh răng rửa mặt.

Đánh răng, cô nhìn mình trong gương.

Thật tươi mới trẻ tuổi.

Khó trách được yêu thích.

Đánh răng rửa mặt xong, gần 10h30, Lộ Nam mở máy tính, nhìn dàn ý mà ngẩn người.

Linh cảm là thứ thoảng qua, xúc cảm lại là quen tay hay việc.

Dạo này cô bận rộn nghề chính, quả thật sơ sẩy nghề phụ.

Mặc dù quyển xuyên nhanh còn mang lại một chút lợi nhuận, nhưng độc giả ban đầu khẳng định đã chạy hết.

Lộ Nam trầm ngâm một lát, chính mình dạo này vẫn sẽ tương đối bận, tạm thời không nên đăng truyện mới, vẫn nên tiếp tục hoàn thiện dàn ý, sau đó cho vào lưu trữ.

...

Xét thấy Hoàng nữ sĩ cần thời gian và không gian tiếp nhận quyết định của mình, Lộ Nam dự định dạo này bớt liên lạc, tin nhắn cứ gửi như thường lệ, nhưng gặp mặt thì từ từ đi.

Tháng 12 là một tháng bận rộn, nghiệp vụ viên trong văn phòng đều bước đi vội vã, tranh thủ trước khi kết toán nợ nần vào ngày 31 thu thêm tiền hồi khoản.

Lộ Nam phụ trách Phi Tường đã hoàn thành nhiệm vụ nửa năm từ lâu rồi, cho nên cô không lo âu như các đồng nghiệp khác.

Nhưng hồi khoản là tiền, đương nhiên càng nhiều càng tốt nha.

Giữa tháng 12, cô lại một lần kiểm kho Phi Tường, thành công khiến Bùi Học Đống cảm thấy nguy cơ tồn kho không đủ, qua phản ứng của anh ta, Phi Tường thương nghị, Dương tổng dự định trước tết Âm lại bổ sung thêm một lô hàng.

Hôm sau Lộ Nam nhận được điện thoại, liền lái xe tới tìm Dương tổng và chị Bùi nói chuyện.

Tới Phi Tường, quen thuộc vào văn phòng Dương tổng, Lộ Nam nửa thật nửa giả nói: "Về chuyển bổ sung hàng, tôi đã lên đơn tham khảo xứng hàng từng loại rồi ạ. Nhưng mà có chuyện này, mặc dù rất ngại, nhưng vẫn nên nói ra. Dương tổng từng hợp tác nhiều năm với công ty chúng tôi, chắc là biết kết toán nợ của Nguyên Xuyên đều vào ngày 31/12. Nếu Dương tổng và chị Bùi còn hài lòng với sự phục vụ nửa năm của tôi, liệu có thể giúp tôi hồi khoản trước ngày này không?"

Dương tổng vừa nghe liền hiểu, giám đốc Lộ có nhiệm vụ hồi khoản, ông ấy quay sang hỏi vợ:"Sổ sách của chúng ta còn thừa bao nhiêu tiền mặt?"

Chị Bùi nói: "Mấy nhà cung ứng đều đang giục nợ, lần lượt trả không ít, bây giờ trên sổ chỉ còn thừa 500.000 tệ."

[A, này lại là chuyện ngoài dự liệu.]

Nhưng Lộ Nam không hoảng hốt, vì cô tin, nửa năm này tất cả việc cô làm không phải không có ích, Phi Tường xuất hàng hết sức nhanh chóng, lần này hồi khoản là kế hoạch sớm thực hiện 1-2 tuần mà thôi, không phải là nghiệp vụ của xưởng gây áp lực lên tồn kho của Nhà tiêu thụ, hễ trước khi kết toán nợ còn thừa tiền, Dương tổng đều sẽ sắp xếp một bộ phận cho mình.

Không thể không nói, Lộ Nam đoán trúng tính cách của Dương tổng.

Dương tổng hơi suy nghĩ một chút, sau đó nói với vợ: "Cuối tháng thử nhìn xem còn có thể thu thêm khoản phải thu nào không - gom lại 1 triệu đi. Nếu thật sự không được, vậy ra ngân hàng mở một tờ hối phiếu chấp nhận cho giám đốc Lộ."

Chị Bùi gật đầu đồng ý.

Lộ Nam đương nhiên biết hối phiếu chấp nhận của ngân hàng là gì.

Hơn nữa, Phi Tường sẵn sàng sắp xếp hồi khoản 1 triệu, này thật sự ra ngoài ý liệu của cô.

Cô xấu hổ nói: "Dương tổng, chị Bùi, không sao. Sau tết Dương chuyển tiền cũng được, dù sao năm nay ăn tết Âm khá muộn, hậu cần vẫn kịp chuyển hàng tới đây."

Dương tổng không nói lời khách sáo, mà nghiêm túc: "Giám đốc Lộ, nửa năm qua những việc cô làm, chúng tôi đều thấy. Lô hàng này vốn phải bổ sung, chẳng qua chỉ trả tiền sớm vài ngày mà thôi, chuyện nhỏ này tôi vẫn có thể giúp được."

Lộ Nam thật sự bị cảm động rồi, suy nghĩ sau này bản thân cạnh sính giám đốc thành phố ở nơi khác, nhất định phải làm tốt việc chuyển giao công việc của Phi Tường.

...

Thứ Bảy, trước họp tuần, Phan Toa Toa mang Lộ Nam tới một nhà hàng bản địa đặc sắc: "Cho nên cậu thật sự định cạnh sính giám đốc thành phố à?"

Lộ Nam gật đầu.

"Ôi chao." Nghe được đáp án xác định, Toa Toa cũng không cố gắng thuyết phục Lộ Nam ở lại. Mỗi người đều có suy tính của bản thân, làm sao có thể vì không nỡ xa bạn mà ép người ta ở lại chứ?

Lộ Nam cười: "Khả năng cao là tớ sẽ ở lại trong tỉnh, đừng nhăn nhó mặt mày nữa. Chỉ cần còn ở trong tỉnh, mỗi tháng tớ đều phải về tham dự buổi họp tháng. Chẳng phải còn có thể thấy sao?"

Hai người họ đều không nghi ngờ Lộ Nam sẽ cạnh sính thất bại.

Lộ Nam là hết sức tự tin vào bản thân.

Phan Toa Toa thì xuất phát từ tín nhiệm và tán thành năng lực của Lộ Nam.

Nghĩ tới đây, Phan Toa Toa cắn răng, nói: "Được, tớ quyết định rồi!"

"Sao?"

"Tớ quyết định, bắt đầu từ năm sau, tích cực xuất hàng! Tranh thủ sớm ngày giúp Lão Phan hoàn thành lượng hợp đồng tiêu thụ trong năm, hơn nữa vượt mục tiêu, sang năm cũng đi cạnh sính giám đốc thành phố, sớm ngày tách khỏi ma trảo của mẹ tớ!" Phan Toa Toa thành khẩn.

Lộ Nam liếc cô ấy, bất đắc dĩ cười: "Vậy cậu cố lên."

"Cho nên, nói thật đi!" Toa Toa thần bí chạm nhẹ vào cô: "Cậu muốn cạnh sính giám đốc thành phố, khẳng định cũng có một phần muốn tránh mẹ cậu đi?"

Lộ Nam thành thật thừa nhận: "Có một chút." Dù sao xa thơm gần thối nha.

"Vậy hai người làm hòa chưa?"

"Haiz..." Lộ Nam thở dài.

Phan Toa Toa hiểu ngay, phản ứng này là chưa làm hòa: "Không sao, đợi một thời gian, chuyện kiểu này tớ có kinh nghiệm, chờ một thời gian nữa, mẹ cậu sẽ bình thường thôi."

Lộ Nam nhún vai, hiện giờ xem ra, mẹ đối với chuyện này mềm cứng đều không được, đành cứ kệ thôi.

"Đúng rồi, Giáng Sinh cậu định làm gì?" Toa Toa tính, ngày 24 là thứ Bảy, tuần sau tới họp, thuận tiện cùng Nam Nam trải qua Đêm bình an, hôm sau về nhà, thật hoàn mỹ, "Chúng ta tìm chỗ nào chơi đi?"

Lộ Nam nói: "Đêm bình an ư? Hai hôm trước cũng có người hỏi tớ, tớ còn chưa quyết định."

"Chưa quyết định? Có hẹn à? Nam hay nữ?" Toa Toa hết sức bát quái.

"Cậu biết mà, là bạn học của tớ, Luna Du Hà Phi." Lộ Nam bất đắc dĩ: "Cậu ấy hẹn tớ sớm 2 ngày so với cậu, nhưng chúng tớ cũng chưa biết đi đâu chơi."

"Đáng ghét, tớ lại không phải nhanh nhất! Hay là cậu hỏi cậu ấy xem có ngại dắt theo một người không?"

Lộ Nam gật đầu: "Được, bây giờ chắc cậu ấy đang nghỉ trưa, để tớ gửi tin nhắn."

"Nghỉ trưa?"

"À, phải rồi, mấy hôm nay cậu ấy chuyển vị trí rồi, không ở cửa hàng nữa, chuyển tới ban Thương mại điện tử, phỏng chừng 2 hôm nay sẽ gửi tin nhắn thông báo cho khách hàng trong group." Lộ Nam giải thích một chút.

Phan Toa Toa chậc lưỡi: "Ban Thương mại điện tử, nghe liền cao cấp hơn nhiều so với cửa hàng. Tớ vừa rồi còn tưởng cậu có hẹn với nam giới chứ. Haiz, tớ nghĩ nhiều quá rồi. Nam Nam của chúng ta hiện tại một lòng một dạ nhào vào sự nghiệp nha."

Trong lúc nói chuyện, di động của Lộ Nam vang lên vài tiếng, cô mở khóa thoáng nhìn, là đàn em Trì Yến gửi vx, đại khái nói, trường học có hoạt động ở Đêm bình an, muốn mời đàn chị về đi dạo.

Lộ Nam chán nản lắc đầu.

Phan Toa Toa nhanh chóng nắm bắt vẻ mặt Lộ Nam, chiếc radar hóng hớt vô hình dựng lên trên đầu: "Ai ai ai? Vẻ mặt này, khẳng định không phải công việc."

"Một đàn em."

"A~ đàn em là nam nha~"

Lộ Nam giả vờ lườm Phan Toa Toa: "Hỏi tớ Đêm bình an muốn về trường chơi không."

Phan Toa Toa mắt sáng rạng rỡ: "Đi đi?" Đại học nha, trong vườn trường đều là những cậu em trai ngây ngô!

Lộ Nam mới gửi tin nhắn cho Du Hà Phi, chưa đầy 2p, cô ấy liền gọi điện thoại tới: "Toa Toa muốn cùng chúng ta chơi ở Đêm bình an à? Đương nhiên là được. Hôm qua tớ còn đang nghĩ nên làm gì, sáng nay nhìn wb của trường học có tin tức, hoạt động Đêm bình an năm nay là hội học sinh của học viện chúng ta chủ trì, ban Thị trường chịu trách nhiệm, hình như rất thú vị, không biết Toa Toa muốn đi không?"

Toa Toa và Lộ Nam ngồi gần như vậy, tự nhiên nghe thấy, nhỏ giọng đáp: "Đi đi đi!"

Bị hai mặt giáp công, Lộ Nam hết cách, đành nói: "Vậy thiểu số phục tùng đa số, nghe các cậu. Đi!" 

Bình luận

Truyện đang đọc