SỐNG LẠI KHI MỚI VỪA NHẬP CHỨC

Hoàng Lệ nữ sĩ khẩu xà tâm Phật và khẩu thị tâm phi tới trình độ nào?

Nêu ví dụ:

Tối qua sau khi kết thúc trò chuyện, bà ấy tới siêu thị mua xương ống, đặt trong nồi tử sa hầm 3-4 tiếng, tới gần 12h mới tắt bếp.

Chạng vạng Lộ Nam lái xe chở mẹ về chỗ ở, bà ấy còn giả vờ thích thì ăn không thích thì thôi: "Buổi tối không có thức ăn, chỉ có canh, một đĩa tôm luộc, một đĩa rau." Vừa nói, vừa đeo bao tay chặt củ từ, đây là nguyên liệu cuối cùng cho vào nồi, bởi vì củ từ bổ khí, tốt cho cơ thể.

"Thịnh soạn lắm rồi ạ." Lộ Nam hết sức quan tâm khen ngợi.

Hoàng nữ sĩ hơi nhếch miệng, nhưng lại nói: "Tất nhiên là thua kém sơn hào hải vị con ăn trong nhà hàng rồi."

Lộ Nam:...Đây là mẹ ruột, ruột thịt, nhịn đi!

Cơm nước xong, nghỉ ngơi một chút, Hoàng nữ sĩ đổi quần áo - bộ vừa rồi mặc lúc xào rau, không hợp, xong xuôi bảo con gái: "Đi thôi, mẹ cũng tới nhà giáo viên Trương."

Lộ Nam nói đùa: "Tối qua mẹ bảo phải đưa cho giáo viên Trương một phần tương thịt và bánh mềm riêng, vậy con không đụng hàng với mẹ nữa."

Hoàng nữ sĩ giật mình, sốt ruột: "Vậy con đi tay không à? Ra tạp hóa mua một thùng sữa đi. Mau, lái xe sang kia."

"Đùa mẹ thôi, con mang theo ít rượu đánh giá. Giáo viên Trương thích uống xoàng, con mang cho bà ấy 2 bình."

"Thế mới phải chứ." Hoàng nữ sĩ hài lòng gật đầu.

Lộ Nam đã hết hạn đỗ xe ở Tinh Quang Nhất Phẩm, nhưng người gác cổng còn nhận ra cô, nên mở hàng rào cho xe cô vào.

Giáo viên Trương mặc áo ngủ bông dày ra mở cửa, hết sức yêu thích tương thịt, bánh mềm và rượu đánh giá của Lộ Nam: "Vậy bácm ơn nhé."

Sau đó, ba người phụ nữ tuổi tác chênh lệch nhiều ngồi xuống sofa uống trà tán gẫu, không nói chuyện làm ăn, chỉ tán gẫu hàng ngày mà thôi.

Lộ Nam tận lực dùng tiểu xảo, để Hoàng Lệ nữ sĩ có nhiều cơ hội biểu đạt.

Sau đó cô phát hiện, mẹ và giáo viên Trương quan hệ còn không tồi, nghĩ tới vị lão niên cơ trí cởi mở này thường thường mang tới ảnh hưởng chính diện tích cực cho mẹ cô thông qua ngôn ngữ và hành vi thiết thực.

Lộ Nam cảm kích giáo viên Trương từ đáy lòng, lúc rời khỏi, ôm nhẹ bà ấy: "Chúc ngài năm mới vui vẻ."

Giáo viên Trương cũng ôm Lộ Nam, rồi ôm Hoàng Lệ nữ sĩ: "Cảm ơn hai người tới thăm bác, còn mang nhiều quà như vậy."

Bác ấy đứng ở cửa tiễn mẹ con Lộ Nam, đợi họ vào thang máy mới xoay người vào nhà.

Đóng cửa lại, nhìn phòng khách lành lạnh, giáo viên Trương thở dài một hơi.

Đêm đó, Lộ Nam ngủ phòng cho khách, cô thấy phòng cho khách đã trải xong giường chiếu, bèn đứng trước cửa phòng vui sướng kêu: "Cảm ơn mẹ ạ."

Hoàng Lệ nữ sĩ hừ lạnh: "Mẹ không chê con ngủ cứ xoay người suốt, con lại chê mẹ ngáy."

"Đâu ạ." Lộ Nam ra vẻ thiện lương vô tội.

"Lần trước ngủ cùng giường, nửa đêm dậy mang nút bịt tai, nên buổi sáng không nghe thấy đồng hồ báo thức không phải con thì là ai?" Hoàng nữ sĩ chậc lưỡi: "Mẹ ngủ một mình quen rồi, bây giờ cũng không thích ngủ với ai khác. Chúng ta ngủ riêng mới là tốt nhất."

Thực ra Lộ Nam biết, Hoàng nữ sĩ chưa chắc thật sự ghét bỏ mình - thậm chí còn rất mong hai mẹ con ngủ cùng nhau, tắt đèn tâm sự.

[Nhưng, mẹ à, xin lỗi, thứ nhất con bây giờ không muốn "tâm sự đêm khuya" với mẹ, thứ hai là giọng mẹ ngáy thật sự ảnh hưởng tới giấc ngủ của con.]

Vì thế, Lộ Nam giả vờ hùa theo ý Hoàng nữ sĩ, đánh răng rửa mặt xong liền vào phòng cho khách ngủ.

Hôm sau Lộ Nam tỉnh lại, Hoàng nữ sĩ đã ra ngoài.

Trên bàn ăn có tờ giấy: cháo thịt nạc trứng muối giữ ấm trong nồi cơm điện, ăn xong nhớ tháo phích cắm ra. Tương thịt và bánh mềm mẹ lấy một phần cho Tiểu Hồ.

Lộ Nam ăn sáng xong, trang điểm nhẹ, nhìn thời gian gần 9h30 mới ra ngoài.

Chỗ Dương tổng, công ty quảng cáo đã cho nghỉ, công ty tiêu thụ rượu thì rất bận rộn, ngắn ngủi trong buổi sáng, những chiếc xe van vận chuyển nhỏ qua lại hai chuyến, Lưu Vũ Hàm và Mạnh Lộ Ti quầng thâm mắt khá dày - đủ thấy được dạo này xã giao không ít. Lộ Nam ngồi một lát, vợ chồng Dương tổng muốn giữ cô lại ăn cơm, nhưng Lộ Nam biết điều nói: "Để lần sau ạ, Dương tổng, chị Bùi cứ làm việc đi ạ." Hai người họ thật sự bận rộn, giữ lại hai lần cũng không miễn cưỡng Lộ Nam.

Sau đó cô tới thăm Viên tổng, Hội trưởng CLB văn học, Tống tổng...

May mà họ đều ở CBD, thậm chí Tống tổng cũng ở tòa nhà Trung Tập, cho nên nhanh chóng hoàn thành.

Bởi vì lúc trước Hạng Phỉ Phỉ đã đại biểu công ty tiến hành tặng rượu dịp tết Âm cho họ, nên Lộ Nam chỉ mang theo tương thịt và bánh mềm.

Làm tới chức vụ này, họ không quan tâm giá trị quà tặng mấy nghìn tệ hay mấy trăm tệ, bọn họ đều biết, đây là đặc sản của Hoa An, lễ khinh tình ý trọng; hơn nữa, thu lễ trọng trong công ty cũng không tốt lắm.

Viên tổng thậm chí còn hơi tiếc nuối nói: "Mất công năm ngoái tôi còn muốn đào cô, nào ngờ cô chạy snag thành phố khác. Nhưng nghe nói hiện giờ cô làm tới chức giám đốc thành phố rồi hả? Cũng rất tốt."

Lộ Nam cười, cô rất cảm kích Viên tổng ưu ái, nhưng dù sao ai có chí nấy, không thể miễn cưỡng.

...

Chập tối đi đón Hoàng nữ sĩ, cùng mẹ tắt điện, khóa cửa công ty.

"Mẹ nói với Tiểu Hồ thời gian làm việc sang năm chưa? Tiền lì xì tết cho bao nhiêu thế?" Lộ Nam tò mò hỏi.

"Con thật lắm chuyện." Hoàng nữ sĩ nói: "Bảo rồi, 12 tháng Giêng bắt đầu làm trở lại. Tiền lì xì cho 500 tệ, dù sao con bé vẫn đang thực tập, có làm lâu dài hay không còn chưa biết, ý tứ chút thôi."

Lộ Nam cười: Hoàng Lệ nữ sĩ, vừa nhắc liền hiểu, có tiến bộ.

"Con cười cái gì?"

"Con cảm thấy, mẹ con càng ngày càng giống một bà chủ rồi."

"Ba hoa. Đi thôi, sáng nay không mua thức ăn, cơm tối ra ngoài ăn đi."

Lộ Nam gật đầu đồng ý: "Ăn xong đi dạo phố mua quần áo mới đi. Con có tiền thưởng~"

"Biết ngay con là kiểu không giữ được tiền trong túi mà!" Hoàng nữ sĩ lải nhải.

Lúc dạo thương trường, Hoàng nữ sĩ định thuận tay mua quần áo mới cho con trai, nhưng bị Lộ Nam chặn lại: "Em trai lớn thế rồi, kiểu gì cũng có thẩm mỹ riêng, hay là đợi trở về rồi dẫn em đi mua sắm."

"Trẻ con thì có gì mặc nấy chứ. Suốt ngày để ý ăn mặc, còn thời gian đâu học hành." Đây là luận điệu của Hoàng nữ sĩ.

Lộ Nam không tranh cãi, chỉ phùng má thổi "phù" một cái.

Cuối cùng, Hoàng Lệ nữ sĩ không mấy tình nguyện rời khỏi cửa hàng thiếu niên nhi đồng.

Vào cửa hàng quần áo nữ, Hoàng nữ sĩ nói: "Mẹ thấy con có rất nhiều áo khoác, còn mua nữa à?"

Lộ Nam lắc đầu: "Mua một chiếc váy liền áo là đủ rồi ạ." Vốn dĩ đi dạo phố chủ yếu là để Hoàng nữ sĩ mua quần áo mới.

Sự thật chứng minh không có mấy người phụ nữ có thể chống cự mê hoặc của quần áo mới, mặc dù Hoàng Lệ nữ sĩ thoạt đầu nói "mua gì mà mua, mẹ không cần mua", cuối cùng vẫn mua chiếc áo khoác ô vuông màu xám đậm.

Đẹp thì đẹp thật, nhưng hơi đắt, may mà bây giờ đồ mùa đông đều đang giảm giá... lúc tính tiền bà ấy lườm con gái, mạnh mẽ cướp trả.

Về chỗ ở, mãi tới trước lúc ngủ, Hoàng nữ sĩ đều hơi bực dọc.

Lộ Nam làm bộ không phát hiện, ôm máy tính gõ bùm bùm đơn xin kinh phí thị trường - kỳ thực thứ này sang năm viết cũng được. Nhưng Hoàng Lệ nữ sĩ không biết nha, bà ấy đi qua đi lại sau lưng con gái, thấy con gái nghiêm túc làm việc, đành phải nuốt sự buồn bực vào bụng, bắt đầu mạnh bạo thu dọn đồ.

[Chỉ thế này? Cũng giống năm đó, hễ ta làm bài tập, mẹ liền tắt lửa. Chiêu số dù cũ, có tác dụng là được. Những vấn đề không liên quan tới nguyên tắc và chồng cũ, sáng mai chắc là bà ấy sẽ nguôi giận.]

Lộ Nam dỏng tai nghe, tiếp tục coi như không biết.

Quả nhiên, hôm sau dậy, Hoàng nữ sĩ không nhớ gì về cơn giận tối qua.

Hai người họ ăn sáng ngoài tiểu khu, tắt điện nước chỗ ở, sau đó chuyển hành lý lên xe, tới chợ mua ít hải sản.

Chủ quán trong chợ rất chuyên nghiệp, đặt tảng băng vào thùng xốp, rồi mới đặt hải sản mà họ chọn xong vào.

Theo lời chủ quán thì: "Hai người phải lái xe non nửa ngày? Không có vấn đề, cho dù cả ngày, tảng băng đều sẽ không tan!"

Lộ Nam lái xe ổn định, nhưng vì quãng đường dài, Hoàng Lệ nữ sĩ trời sinh say xe sắc mặt vẫn không tốt.

Xuống cao tốc, Lộ Nam lập tức thả chậm tốc độ: "Mẹ mở hé cửa sổ đi." Hít thở không khí sẽ tốt hơn chút.

Hoàng nữ sĩ nghe lời làm theo.

"Mẹ, con thật tình đề nghị mẹ thi bằng lái xe đi. Chỉ cần tự lái xe, sẽ không say xe nữa. Thật đấy."

Hoàng Lệ nữ sĩ nháy mắt động tâm, nhưng: "Thôi, thi xong còn phải tốn tiền mua xe. Không có lời."

Mặc dù tư tưởng của mẹ vẫn đang tiến bộ, nhưng có quan niệm thật không phải một sớm một chiều là thay đổi, Lộ Nam không nhụt chí, cô ngồi chờ Hoàng nữ sĩ "vả mặt".

Đón Lộ Dương ở cổng trường, mấy tháng không gặp, nhóc con rõ ràng cao lớn lên nhiều.

Lộ Dương lên xe, Hoàng nữ sĩ hỏi: "Thành tích cuối kỳ có chưa? Kết quả thế nào."

Lộ Dương tỏ vẻ "chỉ thường thôi": "Hạng nhất lớp, hạng ba khối." Trước kia thành tích của cậu bé đã rất tốt, chỉ có điều lần này còn xuất sắc hơn.

"Tạm được. Xem ra mẹ không ở nhà con còn học vào hơn chút." Cái mồm này của Hoàng nữ sĩ, quả thật là càng gần nhà càng tổn hại.

Lộ Nam liếc em trai qua gương, cho nó nụ cười ngầm hiểu.

Về nhà, phát hiện trong nhà đã được dọn dẹp qua.

Từ mấy năm trước đổi khóa, chỗ bà cũng có chìa khóa nhà cô.

Hoàng Lệ nữ sĩ suy nghĩ giây lát, gọi điện thoại cho mẹ.

Quả nhiên là bà ngồi xe bus tới quét dọn nhà qua một lượt, còn lau cả cửa sổ.

Sau đó, Hoàng nữ sĩ chỉ huy con cái cùng tới siêu thị, tới chợ mua đồ tết thế nào thì không nhiều lời nữa.

Trong lúc này, Lộ Nam khiêng áp lực bán máy tính trong nhà cho cửa hàng thu đồ điện cũ được 200 tệ, sau đó mua bộ mới.

Hoàng nữ sĩ biết thì ván đã đóng thuyền.

Lần này không giống với lúc mua quần áo ở Hải Lâm, Hoàng nữ sĩ nổi giận đùng đùng.

Lộ Nam nhìn em trai bị mắng không dám hó hé gì, đưa tay vỗ lưng nó: "Đi làm bài tập đi."

Sau đó kéo tay Hoàng nữ sĩ: "Chúng ta ra phòng khách."

Hoàng nữ sĩ hất tay con gái ra: "Con cứng cáp lắm rồi hả?"

[Lại nữa.]

Lộ Nam đã đoán trước "về quê" và "ăn tết", buff chồng lên nhau, ảnh hưởng rất lớn tới mẹ, cho nên không thất vọng hay tức giận gì, chỉ thản nhiên nói: "Bao năm qua, con và em trai đều ăn tết với mẹ, sau này cũng thế. Mẹ không cần biểu đạt bất an bằng phương thức này. Còn nữa, nếu mỗi lần ăn tết đều ầm ĩ như vậy, sang năm ăn tết chúng ta đi du lịch đi, ai cũng đừng về nhà."

"Con..."

"Phía cha con, con đã trả lời rồi, giống những năm trước, mùng 3 con đi tảo mộ với ông ấy, Lộ Dương không đi. Một năm chỉ có một ngày, con có lệ chút rồi về."

Đây là lần đầu tiên Lộ Nam thổ lộ ý nghĩ rõ ràng: "Có lệ".

Trước kia cô cảm thấy nói vậy có vẻ nịnh hót, nhưng bây giờ lại thấy đây là chuyện mà trong lòng ai nấy đều rõ ràng, cần gì phải giấu diếm nữa?

Thái độ tỉnh táo quá mức của Lộ Nam ảnh hưởng tới Hoàng Lệ nữ sĩ, đến lúc ăn tối, bà ấy tự cho là hết sức tự nhiên múc canh cho con gái.

Lộ Nam nhận bậc thềm và ý tốt, ăn xong nói: "Bạn học hẹn con, con ra ngoài một chuyến."

"Đừng về muộn quá. Hình như sắp mưa, mang ô theo." Hoàng nữ sĩ định hỏi là ai hẹn, nam hay nữ, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống thăm dò, chỉ dặn dò thêm.

"Vâng ạ."

...

Người hẹn Lộ Nam là bạn thời cấp ba, Khâu Huyên.

Vừa nhìn mặt, Khâu Huyên liền nói: "Trời ạ Nam Nam, cậu thay đổi nhiều quá. Nếu đi ngoài đường chắc tớ không dám gọi cậu mất."

"Khoa trương thế."

"Ôi, tớ hôm nay có người nhờ vả đưa đồ cho cậu." 

Bình luận

Truyện đang đọc