SỐNG LẠI KHI MỚI VỪA NHẬP CHỨC

Lộ Nam đánh răng rửa mặt xong, ra khỏi phòng tắm, nhìn thấy mẹ cô đang tựa vào đầu giường nhìn bản thỏa thuận, TV mở, tin tức bla bla nói gì căn bản không ai để ý.

Vén một góc chăn, Lộ Nam cũng tựa vào đầu giường: "Thế nào, bản thỏa thuận này có phải con nghĩ rất khá không."

Quả thật không tệ, nhưng mẹ Lộ quen thói châm chọc một chút: "Các điều khoản ràng buộc song phương hợp tác đều quá rộng rãi, về phần bồi thường trách nhiệm cũng quá thùng thình."

Lộ Nam mím môi cười, không giải thích nhiều. Dù sao hiện tại bầu không khí giữa họ rất tốt, không cần khiến mẹ cảm thấy mình luôn ngang ngạnh tranh cãi, dù sao Từ Trừng Chi là người thế nào, sau này tiếp xúc nhiều mẹ sẽ tự nhiên có phán đoán.

Bây giờ quan trọng là, cô còn có chuyện cần thẳng thắn.

"...Cho nên, con hẹn Nhà tiêu thụ của các con? Báo tên mẹ?"

Lộ Nam nhỏ giọng sửa đúng: "Là Nhà tiêu thụ trước kia."

Mẹ Lộ quay sang nhìn tủ đầu giường, như thể đang tìm cái gì.

"Mẹ, mẹ tìm gì thế?"

Mẹ Lộ trả lời: "Nhánh tre!!! Mẹ phải đánh cho con vài cái, xem còn moi ra được chuyện nào nữa không."

Nhánh tre là cách gọi ở quê Lộ Nam, nó là chạc cây tre, Lộ Nam nghe bà nói thời xưa, bọn họ nhà nhà đều thói quen bẻ một cành cây về nhà - dùng để đánh con cái, vừa đau vừa không sợ làm bị thương.

Thí dụ như bác cả của Lộ Nam, người mà nghề chính là lãnh đạo nhỏ của công ty phục vụ hậu cần trường học, nhưng hiện tại thích lăn lộn trên thị trường chứng khoán, hồi còn nhỏ từng bị đánh rất nhiều lần bằng nó.

Mẹ Lộ mặc dù tính nôn nóng, nhưng chưa từng đánh Lộ Nam, lúc tức giận nhất cũng chỉ vỗ tay lên bàn, ngược lại còn làm cho tay mình sưng lên.

Cho nên Lộ Nam biết, mẹ cô nói vậy là đang đùa.

Lộ Nam ngoan ngoãn ngồi thẳng, giơ ba ngón tay thề: "Mẹ, con thật sự chỉ còn việc này thôi, không giấu điều gì khác ạ." Ngoại trừ việc sống lại, cái này tuyệt đối không thể nói.

Nghiêm túc nhìn con gái nửa phút, mẹ Lộ quyết định tạm thời tin tưởng nó: "Được rồi, vậy con nói xem, cái... công ty thương mại Green này, là tình hình thế nào."

Lộ Nam đơn giản kể qua bởi vì có Nhà tiêu thụ bán tháo hàng tới thành phố Hải Lâm, năm ngoái giám đốc Vương vì công trạng hồi khoản mà một mực ép thương mại Green trả tiền hàng, giữ hàng cùng với công ty họ vốn là trái nghề làm rượu..., dẫn đến công ty họ quyết định rút khỏi ngành rượu trắng, đỡ lỗ vốn.

"Ừm." Mẹ Lộ đã hiểu: "Cho nên, con gửi rượu trắng cho Từ Trừng Chi, chính là số tồn kho ở thương mại Green."

"Vâng ạ." Lộ Nam sửa đúng: "Sau này là sự nghiệp của mẹ, con chỉ cung cấp tài chính, làm trung gian giới thiệu mà thôi."

Mẹ Lộ cho rằng con gái bận tâm tới lòng tự trọng của bề trên nên mới nói vậy, không để tâm lắm, hỏi ra nghi hoặc: "Không hợp lý đi? Ngay cả con cũng biết thành phố Hải Lâm hiện nay không bán được rượu Hài Hòa, vậy sao không bán ra nước ngoài. Thương mại Green bản thân chính là công ty thương mại, sao lại không nghĩ tới nhỉ?"

Lộ Nam hơi tức giận: "Cái gì mà "ngay cả con đều có thể nghĩ tới"? Con kể mẹ nghe nha, mẹ à, đây không phải ý tưởng mà người bình thường có thể nghĩ ra, cho dù nghĩ ra, cũng không phải có thể làm được. Xuất khẩu? Nước ngoài có nhiều quốc gia như vậy, rượu trắng muốn xuất khẩu tới thị trường nào đây? Không phải cứ tùy tiện vận chuyển ra nước khác liền có thể bán được."

Quả thật mẹ Lộ không hiểu lắm khía cạnh này, nhìn con gái, hỏi: "Vậy con nói xem, có thể bán được ở những nước nào?"

"Đầu tiên, ngoại trừ nội địa, hai nơi có lượng tiêu thụ rượu trắng lớn nhất không phải quốc gia, mà là khu vực - Hong Kong và Ma Cao, bởi vì cùng gốc rễ nguồn cội mà, hiểu biết văn hóa rượu trắng. Tiếp theo là nước Mỹ, kế đến là Singapore, Pháp, Úc, Nhật Bản, Hàn Quốc, Thái Lan, Hà Lan... đại khái là thế." Lộ Nam hồi tưởng lại: "Thương mại Green, con nhớ lần trước tham gia Phẩm rượu nhỏ của bọn họ, nghe được khách hàng lớn nhất của công ty họ là nước Đức, người Đức thích uống bia. Hơn nữa thương mại Green chủ yếu xuất khẩu hàng dệt, hoàn toàn không liên quan tới rượu trắng. Lúc trước ông chủ công ty thương mại ký hợp đồng tiêu thụ rượu, hình như là do kinh tế châu Âu có phần suy thoái, nên công ty mới dự định mở rộng nghề phụ."

Con gái vừa nói, mẹ Lộ vừa ghi chép, ghi chép xong lấy di động ra chuẩn bị tra cứu, xem xem có phải nó đang bịa chuyện không.

Lộ Nam tức cười: "Đây là tư liệu con tự kiểm tra so sánh! Mẹ tìm trên mạng không có đâu!"

Mẹ Lộ quả nhiên không tìm được tư liệu liên quan, chỉ tìm thấy tổng kim ngạch xuất khẩu rượu trắng vài năm trước: chỉ chừng 10-20 triệu đô, so với tổng kim ngạch nhập khẩu rượu vang, thật sự là bủn xỉn.

Thế là, mẹ Lộ hơi bồn chồn: "Xuất khẩu rượu trắng khó làm như thế, Từ Trừng Chi bên kia liệu có..." không bán được không?

"Anh Từ và vợ cùng xuất ngoại đã gần 1 năm, đã hòa nhập vào vòng tròn người Hoa bên đó, anh ta dám mua 30 nghìn đô rượu, khẳng định có tin tưởng có thể bán hết." Lộ Nam hết sức yên tâm nói: "Mẹ lo lắng tiền hàng còn lại à? Không sao đâu, giáo viên Trương còn ở trong nước, hơn nữa con còn đang ở nhà họ nha." Đương nhiên câu này là đùa giỡn.

Đùa xong, Lộ Nam lại nói: "Anh Từ chỉ dùng rượu trắng thử xem thị trường trước mà thôi. Dù sao con làm ngành này, anh ấy tin tưởng vào chuyên môn của con, cũng tin tưởng vào phán đoán của bản thân. Hơn nữa, sau này anh ấy khẳng định sẽ mua sắm chủng loại hàng hóa nhiều hơn, cho nên con mới nói, mẹ, thương mại xuất nhập khẩu, rất có tương lai. Mẹ giữ lại thông tin mấy xưởng đó, về sau sẽ phát huy vai trò lớn, tiết kiệm khá nhiều thời gian tìm nhà máy."

"Đừng nói tới sau này, trước nói cẩn thận chuyện ngày mai đã."

Mẹ có thể chủ động nhắc tới cái này, Lộ Nam thật sự rất vui vẻ.

"Ngày mai mẹ tới thương mại Green, hãy trả giá thế này." Lộ Nam nói: "Mặc dù họ một mực muốn xưởng lấy giá gốc mua lại số tồn kho, nhưng con cảm thấy đối phương đang đánh cuộc một hơi. Nếu ngày mai mẹ đi đàm phán, có thể ép giá từ 10-15%. Ép giá xong mới nói tới chuyện viết biên lai."

"Có thể giảm giá nhiều như vậy?" Mẹ Lộ từng nhìn phụ lục bản thỏa thuận, phía trên có ghi giá cả mà bên B cung cấp hàng cho bên A, là giá rượu Hài Hòa xuất xưởng + thuế VAT.

"Phải." Lộ Nam gật đầu: "Theo con suy đoán, Nguyên Xuyên đối với Nhà tiêu thụ mới chịu nhận tồn kho rượu Hài Hòa, nhiều nhất sẽ cho 20% phản lợi*."

*Chính sách tiêu thụ khi bên cung cấp trả về một phần lợi nhuận của họ cho bên tiêu thụ.

"Vậy sao chúng ta không trực tiếp ký hợp đồng mua sắm với công ty con?" Thoáng cái, mẹ Lộ liền mở miệng nói chúng ta, đây là tín hiệu tốt.

"Bởi vì, thương mại Green là giảm giá, Nguyên Xuyên là phản lợi. Một bên trực tiếp giảm tiền hàng, một bên là trả bằng rượu thành phẩm, nghe có vẻ Nguyên Xuyên ưu đãi lớn hơn, nhưng trên thực tế vẫn là cái trước càng có lợi." Lộ Nam giải thích.

Mẹ Lộ lắc đầu: "Công ty rượu thật lắm thủ đoạn, ưu đãi lợi nhuận không phải tiền, mà là rượu."

Lộ Nam nói tiếp: "Nhưng một khi mẹ lấy rượu từ thương mại Green, Nguyên Xuyên bên này khẳng định sẽ liên lạc với mẹ, chủ yếu là lo lắng mẹ bán hàng với giá thấp hoặc bán tháo hàng, hơn nữa, cũng muốn quan sát xem là ai dám tiếp tồn kho lúc đầu sóng ngọn gió thế này, có thể ký hợp đồng Nhà tiêu thụ hay không. Chuyện này thì chưa cần vội... Mặc dù vẫn phải ký hợp đồng tiêu thụ, nhưng nên để Nguyên Xuyên chờ một thời gian."

"Không phải con nói phản lợi không có lời ư?"

"Phản lợi không có lời, chúng ta còn có thể đàm phán nha! Đàm phán tới khi có lời thì thôi."

Lộ Nam nói hết những việc cần chú ý khi tới thương mại Green đàm phán hợp đồng ngày mai, chủ yếu là về phương diện giá cả và xứng hàng.

Còn kỹ xảo nói chuyện, mẹ Lộ hoàn toàn không cần cô dạy.

"Sao, nghe ý con, ngày mai để mẹ đi một mình à?"

Lộ Nam đương nhiên gật đầu: "Con dù sao cũng phải tránh hiềm nghi nha."

Mẹ Lộ vô ngữ: "Không biết, còn tưởng rằng con là cao tầng Nguyên Xuyên, tránh hiềm nghi. Hừ!"

"A!" Con không tính toán với mẹ nha!

...

Sáng hôm sau, Lộ Nam dậy đánh răng rửa mặt.

Phục vụ phòng khách sạn ấn chuông cửa.

Lộ Nam mặt đầy bọt rửa mặt, gọi: "Mẹ, mở cửa đi ạ."

Mẹ Lộ mở cửa ra, phát hiện phục vụ đứng trước cửa, xách chiếc túi chống bụi và một túi cầm tay: "Chào cô ạ, đây là quần áo hôm qua cô đưa giặt khô, mời cô ký nhận ạ. Đương nhiên, cô có thể kiểm tra rồi lại ký ạ."

Mẹ Lộ định bảo, có phải đưa sai phòng rồi không, Lộ Nam trong phòng tắm liền gọi với ra: "Mẹ, mẹ ký giúp con."

Mẹ Lộ làm việc cẩn thận đương nhiên phải kiểm tra trước mặt, mở ra xem, liền sửng sốt.

Bên trong là quần áo ton-sur-ton, áo len mỏng cao cổ màu đen, áo khoác dài màu kaki, quần tây, còn có cả tất, trong chiếc túi cầm tay thì là một đôi giày da màu nâu.

Phong cách này, khẳng định không phải con gái mặc, mà là...

"Áo 165, quần 29, giày 38." Lộ Nam súc miệng rửa mặt xong liền ra ngoài: "Mẹ, thử "chiến bào" đi."

Đây là chiều hôm qua cô đi mua ở thương trường, sau đó mang tới khách sạn, nói với lễ tân, sau khi làm thủ tục check-in xong thì giúp cô giặt khô quần áo, hơn nữa hẹn 8h sáng hôm sau đưa tới phòng này.

Mẹ Lộ hơi nảy sinh chút chua xót trong lòng, ra ngoài nói chuyện, ai nấy đều kính quần áo sau kính người, lần này tới, bà quả thật ăn mặc rộng rãi tùy tiện, đây cũng là một trong những lý do bà ấy không muốn tới ký túc xá thấy bạn cùng phòng của con gái - càng xác thực mà nói, bà ấy đã không để ý tới ăn mặc vài năm rồi.

Mà bây giờ, con gái ngay cả mặt này đều suy xét tới, hơn nữa số đo toàn bộ vừa vặn.

Lộ Nam không cho mẹ cô có quá nhiều thời gian bùi ngùi, cô cảm ơn nhân viên phục vụ, đưa mẹ ngồi xuống ghế, lấy ra túi đựng mỹ phẩm, giúp mẹ trang điểm nhẹ, đánh phấn, vẽ mày kẻ mắt, lại tô son môi.

"Hoàn mỹ." Lộ Nam nhìn ngắm: "Chúc mẹ của con, kỳ khai đắc thắng. Mau thay quần áo thôi."

Cùng mẹ ăn mặc rực rỡ hẳn lên tới phòng ăn ăn sáng, Lộ Nam thoáng nhìn di động: "Mẹ, con phải đi làm rồi." Trước khi đi, sải bước tới trước mặt mẹ, đứng yên, sau đó khoanh tay ôm nhẹ một chút: "Cố lên, Hoàng Lệ nữ sĩ."

Lộ Nam kỳ thực cũng có lo lắng, không phải lo mẹ cô lùi bước, bởi vì cô hiểu tính mẹ mình, hễ hạ quyết tâm làm việc gì, thì nhất định không lùi bước.

Cô chỉ hơi lo lắng, liệu mẹ và thương mại Green có thể đàm phán thành công hay không.

Tới phòng làm việc, Lộ Nam trong lòng có việc, liền hơi thất thần.

Họp sáng, giám đốc Vương và Trần Kiêu còn nhìn cô vài lần, sau đó giám đốc Vương áng chừng không nhịn nổi, mở lời: "Lộ Nam, tôi vừa nói chính sách hoạt động, cô giải thích đi."

Lộ Nam hoàn hồn, dưới ánh mắt lo âu của Hạng Phỉ Phỉ, thản nhiên mở miệng: "Chính sách hoạt động của tiệc rượu Đoàn mua sắp triển khai như sau: từ 1/12 đến 31/12, hễ tiệc rượu mua rượu Kinh Điển 10 năm thì mua 6 bình tặng 6 bình rượu vang và 12 bình đồ uống khác, rượu vang và đồ uống khác chi phí do Nhà tiêu thụ ứng trước, cuối tháng hạch toán, công ty nợ sang tháng bù lại cho Nhà tiêu thụ bằng rượu đánh giá (không đóng gói, không bán). Kênh phân phối Danh yên tửu, cùng thời gian hoạt động là mua lớn tặng nhỏ, lấy rượu Kinh Điển 10 năm và 15 năm làm chủ yếu, mua 1 tặng 1 bình nhỏ hơn (100ml), hoạt động trong nội thành hạn lượng 50 rương rượu thành phẩm, trong đó 35 rương 15 năm, 15 rương 10 năm, tặng hết thì thôi."

Giám đốc Vương nhìn Lộ Nam, tiếp tục nói: "Phải, Lộ Nam hiểu đúng rồi, đây chính là phương án hoạt động tháng sau của kênh phân phối Đoàn mua và Danh yên tửu, bây giờ tôi nói tới kênh phân phối Thương siêu và Lưu thông, nghe cho cẩn thận, kẻo về sau chúng ta còn không nói rõ được chính sách của công ty mình với Nhà tiêu thụ..." 

Bình luận

Truyện đang đọc