SỐNG LẠI KHI MỚI VỪA NHẬP CHỨC

Trước khi liên lạc chủ nhiệm Trần, Lộ Nam bớt thời gian rỗi đi làm biển số xe, chọn số hiệu 0615 là ngày mà cô sống lại, chữ cái thì lấy HE, happy ending.

Ngụ ý rất tốt.

Lộ Nam thầm nhủ, bản thân đúng là, hơi mê tín.

...

Lộ Nam dựa theo Lý Lị đưa điện thoại, gọi điện cho chủ nhiệm Trần, thái độ của ông ấy không hề thân thiện - phải, dù cho là đưa rượu miễn phí tới tận cửa, thái độ của họ cũng luôn kiêu ngạo như vậy.

Bởi vì những năm trước nhan nhản các công ty muốn tài trợ rượu trên bàn tiệc.

Lộ Nam đề ra yêu cầu muốn tới nhà thăm hỏi, ông ta nói thẳng: "Chuyện này từ từ đã."

Thiết nghĩ ông ta cũng đang quan sát.

Hôm sau, báo cáo công việc hàng ngày, ban Đoàn mua lần lượt nói đã gọi điện hỏi thăm lãnh đạo khu, hôm nay chuẩn bị tới nhà thăm hỏi... Đến phiên Lộ Nam, Lộ Nam nói tiến triển của bản thân - tiến triển gần như bằng không, giám đốc Vương hơi thất vọng nhìn cô, dường như khó hiểu tại sao Lộ Nam thường làm việc với hiệu suất cao lần này lại tiến triển còn chậm hơn những người khác.

Tan họp, giám đốc Vương điểm danh: "Lộ Nam, qua đây một chút."

Hạng Phỉ Phỉ quan tâm nhìn Lộ Nam, cô cười, vỗ vai cô ấy, đứng dậy tới văn phòng Vương Hưng Long.

"Lộ Nam, dạo này có gặp vấn đề gì trong công việc hay không?" Đối mặt nữ cấp dưới, đa phần anh ta đều tỏ ra hòa nhã.

"Cảm ơn giám đốc Vương quan tâm." Lộ Nam lắc đầu: "Không có vấn đề gì hết."

"Vậy, lần này công việc tài trợ của văn phòng, cô cần phải nắm chắc, vốn dĩ tôi để cô phụ trách bộ phận quan trọng nhất trong thành phố Hải Lâm, không thể các khu vực khác đều làm được, mình cô lại thất bại." Anh ta nhẹ nhàng nhắc nhở cô một chút.

Lộ Nam hơi do dự, cuối cùng vẫn quyết định nói ra cái nhìn: "Chủ nhiệm Trần thái độ rất lạnh nhạt, không những từ chối tôi tới nhà thăm, tôi dựa theo giám đốc Lý dặn dò, đưa ra tặng rượu riêng, ông ta cũng không chịu nhận. Giám đốc Vương, tôi cảm thấy với phương hướng hiện tại, hoạt động tài trợ rượu cho 2 kỳ họp chỉ sợ rất khó thực hiện được."

Vương Hưng Long hiển nhiên không tán đồng với kết luận của Lộ Nam, anh ta cảm thấy, cô gái trước mặt mặc dù làm việc nhanh nhẹn, nhưng kinh nghiệm xã hội không đủ, không hiểu rằng - đối phương chỉ đang tỏ ra kiêu ngạo mà thôi, bèn nói: "Thế à, nếu cô cảm thấy việc này khó làm, vậy thỉnh giáo giám đốc Lý đi."

Lộ Nam biết có nói nữa cũng vô dụng, anh ta hiển nhiên không đồng tình.

Biết ý kiến của mình bị coi thường, Lộ Nam vẫn rất bình thản, cô ra khỏi văn phòng, gật đầu chào hỏi với Lý Lị đang đi tới.

Đi qua văn phòng Trần Kiêu, anh ta gọi lại cô: "Lộ Nam, tới đây đi. Dạo này Phi Tường xuất hàng thế nào?"

Mấy hôm trước Lộ Nam mới đi kiểm kho, đã gửi mail báo cáo cho Trần Kiêu, không biết tại sao anh ta lại hỏi một lần nữa. Nhưng trí nhớ của cô luôn rất tốt, cách vài hôm vẫn có thể đọc làu làu số liệu kiểm kê.

Trần Kiêu gật đầu, sau đó lại hỏi: "Việc tài trợ rượu cho 2 kỳ họp... có phải em có quan điểm bất đồng không."

Lộ Nam không ngạc nhiên khi Trần Kiêu hỏi vậy, cô suy nghĩ giây lát, vừa rồi nói với giám đốc Vương nhưng anh ta không coi trọng, nếu lại nói với Trần Kiêu, anh ta không tán đồng, như vậy đừng trách cô vẫy đuôi sờ cá đấy nhé.

"Bởi vì liêm chính." Lộ Nam đơn giản bày tỏ quan điểm: "Cho nên em cảm thấy năm nay 2 kỳ họp, hoặc giả, bắt đầu từ 2 kỳ họp năm nay, họ đều sẽ không tiếp nhận công ty rượu tham gia tài trợ nữa. Thậm chí rất có thể đổi sang phương thức dùng buffet."

Lộ Nam không phải bắn tên không đích.

zf có quyết tâm rất lớn đối với chống hủ bại đề cao liêm khiết - nhìn biểu hiện của lãnh đạo hạm đội hải quân tháng 7 là biết. Mà zf địa phương hiện tại phản ứng cũng là bình thường.

Trần Kiêu trẻ tuổi, nhưng về phương diện chính trị thì mẫn cảm hơn nhiều so với Hướng Vân Phong và Vương Hưng Long, những nghiệp vụ viên thăng cấp thành lãnh đạo từ thời kỳ mà công ty chưa chuyển hình.

Anh ta suy tư nói: "Cho nên, em cho rằng lần tiếp xúc này đều là vô dụng." Là câu khẳng định mà không phải nghi vấn.

Lộ Nam gật đầu, có điều bổ sung thêm một câu: "Anh Kiêu yên tâm, em sẽ không vì thế mà lười biếng chây ì, chủ nhiệm Trần em vẫn sẽ cố gắng tiếp xúc." Dù sao hiện tại đây là công việc của ta.

"Chuyện công việc em tự nhìn mà làm đi." Trần Kiêu dừng lại giây lát, rồi nói: "Cuối tuần này, Đồng đại khu và Lưu Đào sẽ tới thành phố Hải Lâm."

Lộ Nam nhướn mày: thì sao.

Trần Kiêu lấy bút gõ nhẹ lên bàn, nói: "...Không sao, em đi làm việc đi."

...

Hôm sau họp sáng, Lộ Nam bị Lý Lị gọi lại.

Cô im lặng lẩm bẩm: dạo này tất cả lãnh đạo đều thích tìm ta à?

Lý Lị nói: "Tối qua tôi gọi cho chủ nhiệm Trần, hẹn hôm nay 10h sáng tới văn phòng ông ấy thăm hỏi. Cô đi cùng tôi."

Lộ Nam gật đầu.

Xuống lầu, Lý Lị lặng lẽ thoáng nhìn chiếc Benz đỏ đang đỗ, nói đầy ẩn ý: "Ngồi xe tôi đi. Xe cô... ra vào cơ quan nhà nước không phù hợp lắm."

Lộ Nam hờ hững gật đầu, lên xe, cài dây an toàn, trò chuyện như bình thường với chị ta.

Đến nơi, Lộ Nam không hề hỏi Lý Lị có cần cầm quà tặng thăm hỏi không.

Lý Lị liếc Lộ Nam, không biết cô ta thật sự biết vì sao không cần mang theo quà, hay là đơn thuần quên hỏi mình.

Tới văn phòng chủ nhiệm Trần, Lộ Nam im lặng đi theo Lý Lị, xem chị ta nóng bỏng hàn huyên với chủ nhiệm Trần, mà ông ta thì một mực đánh thái cực quyền.

Mười mấy phút sau, chủ nhiệm Trần bưng trà tiễn khách.

Lý Lị đành phải dẫn Lộ Nam cáo từ, trước khi đi, nhỏ nhẹ nói rằng sau này có Phẩm rượu lớn mong ông ta nể mặt tham dự, nhưng đối phương vẫn không mấy nhiệt tình.

Lên xe, Lý Lị cài dây an toàn, nói với Lộ Nam: "Chủ nhiệm Trần bên này, cô theo dõi sát sao, chập tối nhớ gọi cho ông ấy."

"Vâng."

Lộ Nam trở lại văn phòng, tìm cớ hỏi Giang Hiểu Vân lấy mấy tờ bảng biểu kê khai tư liệu, hơi tán gẫu một chút, liền tới giờ cơm trưa.

Cô trở lại ký túc xá, nhóm Hạng Phỉ Phỉ đang ăn cơm: "Cậu mới về à? Lại đây ăn cùng không?"

Lộ Nam cũng không khách sáo, lấy chân gà ngâm ớt mua hôm qua từ tủ lạnh ra: "Vậy tớ thêm thức ăn."

Ăn cơm xong, những người khác đều đi ngủ trưa một lát.

Hôm nay đến phiên Hạng Phỉ Phỉ rửa bát, Lộ Nam giúp đỡ dọn bàn.

Lộ Nam dọn xong, lấy khăn lau thêm 2 lần, lúc giặt khăn trong bồn, Hạng Phỉ Phỉ nhỏ giọng hỏi: "Dạo này cậu làm mất lòng Lý Lị à?"

"Đâu có." Lộ Nam lắc đầu: "Sao?"

"Chị Lộ bảo thế. Doãn Thanh Thanh và La Nhã Quân làm nhân viên trực cửa hàng trưng bày còn gì, mấy hôm trước, Lý Lị qua đó trả đồ, bảo La Nhã Quân viết biên lai, La Nhã Quân hơi mắc kẹt, đại khái cách thức không đúng quy định lắm. Vì thế, Lý Lị liền mở họp cho hai người bọn họ, mắng bọn họ chẳng những không chuyên nghiệp, còn biên lai cũng không biết viết... Dù sao mắng rất nặng nề. Hơn nữa còn xen lẫn cạnh khóe mỉa mai, nói nhân viên mới bây giờ làm việc với thái độ không tốt, rõ ràng mới tốt nghiệp ĐH lại mua quần áo mới, đi phòng tập..., các kiểu tiêu pha, mua xe còn mua xe xịn, kỳ thực chính là ăn bám tiền trong nhà, bao giờ có thể bằng bản lĩnh tự thân mà sống xa xỉ mới gọi là có năng lực. Đại khái như thế." Hạng Phỉ Phỉ dứt lời, liếc Lộ Nam: "Mặc dù Tôn Bác cũng mua xe, nhưng cậu ta vẫn ăn mặc rất mộc mạc hơn nữa nhìn dáng người cũng không phải kiểu đi phòng tập. Cho nên, văn phòng chúng ta có chất lượng cuộc sống như vậy, ngoại trừ Phan Toa Toa chính là cậu. Hơn nữa, cậu mới mua xe..."

"A, tự dưng lại trúng tên." Lộ Nam hơi tỏ ra phiền não, nhưng lời nói ra lại chẳng hề phù hợp với vẻ mặt, hiển nhiên chẳng mấy để tâm tới việc này.

"Mặc dù Lý Lị không phải cấp trên trực tiếp của chúng ta, nhưng cuối năm lúc sát hạch chị ta thân là giám đốc Đoàn mua cấp tỉnh, có quyền lợi chấm điểm chúng ta." Hạng Phỉ Phỉ thiện ý khuyên nhủ: "Tớ cảm thấy chị Lộ kể lại với tớ, cũng có ý muốn thông qua tớ nhắc nhở cậu, dù sao cậu chú ý nhé. Trước đây Lý Lị quả thật coi trọng cậu, nhưng trước khác nay khác. Xe của cậu còn xịn hơn xe chị ta, bảo sao chị ta chẳng khó chịu."

Lộ Nam hiểu rõ gật đầu, trước khi mua xe cô liền nghĩ tới có thể sẽ có tình huống này.

Nhưng không thể chỉ vì làm hài lòng lãnh đạo lớn nhỏ mà hạ thấp tiêu chuẩn, đi mua xe rẻ hơn đi?

Huống hồ đời trước cô mua xe... hơn 200.000 tệ, đâu có đắt? Vẫn có kẻ ghen tị thôi.

Lý Lị cũng từng nói những lời tương tự với người khác, khi đó còn có Đổng Tuệ gây sóng gió...

Nhưng bất luận thế nào, Lộ Nam vẫn cảm tạ Trần Lộ và Hạng Phỉ Phỉ.

Buổi chiều, Lộ Nam gửi tin nhắn cho chủ nhiệm Trần, đại khái là công ty vẫn rất hi vọng có thể tài trợ rượu trên bàn tiệc..., hơn nửa tiếng sau, chủ nhiệm Trần trả lời: "Chuyện này, tôi còn cần suy nghĩ thêm." Là câu trả lời nằm trong dự đoán của Lộ Nam - còn gọi điện? Căn bản không cần thiết. Gửi tin nhắn cũng coi như đã hoàn thành công việc.

Hôm sau họp sáng, giám đốc Vương không giục Lộ Nam đẩy nhanh tiến độ trước mặt mọi người nữa, chắc hôm qua Lý Lị đã báo cáo lại với anh ta.

Nhưng sau buổi họp, Lộ Nam vẫn bị gọi vào văn phòng.

Trong đó có 3 người, ngoài giám đốc Vương là Trần Kiêu và Lý Lị.

"Ngồi đi." Giám đốc Vương đưa mắt ra hiệu.

Lộ Nam ngồi xuống, đợi lãnh đạo lên tiếng.

Lý Lị dẫn đầu mở miệng: "Lộ Nam, hôm qua tôi bảo cô theo sát chủ nhiệm Trần, sau đó thế nào?"

Lộ Nam tỏ ra khó xử: "Chiều qua gần 4h tôi liên lạc chủ nhiệm Trần, đối phương vẫn không chịu trả lời xác thực."

"Có nói loại rượu tài trợ sẽ là rượu Kinh Điển 20 năm không." Giám đốc Vương hỏi.

Lộ Nam gật đầu: "Vừa bắt đầu tôi liền nói, hôm qua giám đốc Lý cũng nhắc lại với chủ nhiệm Trần."

Giám đốc Vương bực bội nói: "Không đúng, cho không rượu cũng không uống là cớ làm sao. Lãnh đạo thành phố Hải Lâm còn kiêu ngạo còn tự đại hơn cả lãnh đạo tỉnh Tứ Xuyên sao?"

Trần Kiêu ho nhẹ một cái.

Lý Lị cũng không đồng tình nhìn giám đốc Vương.

Giám đốc Vương tự biết lỡ lời liền hắng giọng, thản nhiên nói: "Hay là thử đề cập chúng ta còn có thể biếu tặng vật liệu khác, chẳng hạn như lịch ngày, sổ da mềm, bút bi nước... bọn họ đi họp mà, khẳng định sẽ dùng tới mấy thứ này. Bình giữ nhiệt cũng được."

[Đề nghị vớ vẩn! Ta còn chẳng buồn phát biểu bình luận.]

Lộ Nam hơi khó xử, lặng lẽ liếc Trần Kiêu.

Trần Kiêu hiểu ý, lên tiếng xen ngang giám đốc Vương suy nghĩ thiên mã hành không: "Anh Vương, bây giờ tình hình thế này, chúng ta tốt nhất nên hỏi thăm một chút đi, chủ nhiệm Trần có thái độ như vậy là chỉ với Nguyên Xuyên chúng ta, hay là với tất cả các công ty rượu khác. Theo tôi được biết, quốc tửu năm nay cũng không có ý định tài trợ rượu cho 2 kỳ họp."

Trần Kiêu thả một quả bom, là việc tối qua anh ta thám thính được.

Giám đốc Vương tỏ ra hoài nghi: "Quốc tửu không tài trợ? Thật hay giả thế?"

"Tin tức rất đáng tin cậy." Trần Kiêu bổ sung thêm: "Nếu đã vậy, chúng ta tốt nhất lập tức hỏi thăm ý định của mấy công ty cạnh tranh khác đi."

Bình luận

Truyện đang đọc