[SONG TRỌNG SINH] TRỌNG TỰ

________________________

Thích lão Tướng quân năm nay đã gần bảy mươi tuổi, xuất thân từ quân ngũ, năm xưa khi mới lão Tướng quân mới dẫn quân đã lập nên chiến tích mười ba trận bất bại.

Năm đó Tạ Sách Đạo vẫn còn là Ngũ Hoàng tử, bị vây trong trận chiến ở Nam Khấu. Thích lão Tướng quân lúc này đã là Kiêu kỵ Tướng quân nắm trong tay năm vạn quân mã, ông nhận lệnh của Hoàng đế đến bình loạn ở Nam Khấu, lúc này mới gặp Tạ Sách Đạo đang bị vây khốn. Hai người mới gặp nhưng tựa như tri kỷ, chỉ hận không quen biết nhau sớm hơn. Thích lão Tướng quân thưởng thức tài năng của vị Hoàng tử này, nên trong trận đoạt đích giữa ba vị Hoàng tử trưởng thành đã không do dự mà chọn về phía Tạ Sách Đạo.

Tạ Sách Đạo sau sau khi nắm quyền liền tin tưởng để Thích lão Tướng quân chưởng quản mấy chục vạn binh mã của Đại Tề. Ngày nay Thích gia ngày càng lên như diều gặp gió, đã sớm áp đảo mấy vị Tướng gia khác của Đại Tề, nghiễm nhiên trở thành Đại Tướng quân Đại Tề.

Kiếp trước Thích Văn Lan cao hứng liền mang quân đi tiêu diệt thổ phỉ, trong mắt hoàn toàn không có ai, toàn bộ đều dựa vào xuất thân Thích gia của hắn, sau lưng hắn còn có cả một chi Thích gia quân.

Lão Tướng quân đức cao vọng trọng, là người tọa trấn, trấn áp yêu ma quỷ quái ở Đại Tề, làm cho bất cứ kẻ nào có mưu đồ bất chính đều phải dè chừng. Nếu ông xảy ra chuyện...

Đại Tề tất loạn!

Tuyên Giác ngước mắt nhìn sắc trời âm u, nói: "Bồ câu Thành Lĩnh nuôi cũng chỉ nhanh hơn trạm dịch nửa ngày, chắc hẳn lúc này ngày mai, trong Thiên Kim Khuyết sẽ náo loạn.”

Trong thư hắn chỉ nói với Nhĩ Ngọc một câu “Nguy cấp”, nhưng sự tình rất tệ, lão Tướng quân hẳn đã chết.

Thương đao ám tiễn với người trẻ tuổi đã vô cùng nguy hiểm, huống chi trong thư Thành Lĩnh báo, lão Tướng quân trúng mai phục, toàn quân đều bị diệt, đó khác nào là bùa đòi mạng với ông. Sợ là đã lành ít dữ nhiều.

Tuyên Tông đang đọc kỹ mật báo, thuận miệng nói: "Đệ và tiểu tử Thích gia kia thân thiết, nhưng chuyện này đệ phải tính toán cho kỹ, tốt nhất là không nên nhúng tay vào. Quân mã Thích gia chỉ cần một chút xao động sẽ trở thành cái đinh cho vạn kẻ nhắm vào, đến lúc đó lại mất tiền mất binh.”

Trong lời nói của Tuyên Tông đã khẳng định Thích lão Tướng quân đã chết, hắn thấy Tuyên Giác không nói gì, Tuyên Tông "ha" một tiếng nói: “Đệ nhìn thoáng một chút, lão Tướng quân kinh qua vô số trận chiến vẫn luôn bình an trở về, nhưng trên người vết thương vô số, sớm đã không còn như xưa. Nay lão Tướng quân chết trên chiến trường au cũng là số mệnh. Thêm nữa, dù lần này lão Tướng quân có thể hóa nguy thành an thì với tính cách của người nhất định sẽ không chịu lui lại an dưỡng, tránh được mùng một sao thoát được mười lăm, chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi.”

Tuyên Giác thản nhiên phủ định lời huynh trưởng: "Huynh trưởng, với địa vị và tuổi tác của Thích lão Tướng quân, người ở trong quân cũng chỉ ở phía sau bày mưu đánh trận, chứ không thật sự mang binh xông pha chiến trường như thời niên thiếu. Lần này lão Tướng quân đang đi thị sát dân tình dưới núi Thương Lam, bị quân đội Đông Yến mai phục mới xảy ra chuyện. Huuynh không cảm thấy chuyện này có chỗ kỳ quái sao? Thư về nói rõ, quân Đông Yến đã mai phục ở núi Thương Lam từ lâu, như biết trước lão Tướng quân sẽ đi qua đó. Chỗ này lại càng kỳ quái, làm sao Đông Yến biết trước được, là ai đã tiết lộ hành tung của lão Tướng quân?”

Trên lưng Tuyên Tông chợt lạnh, lúc này hắn mới ngẫm kỹ mấy câu cuối thư: “Thích Hiểu Minh bị phục kích ở núi Thương Lam.”

Núi Thương Lam tiếp giáp với Đông Yến, nhưng dưới chân núi có dòng sông lớn cung cấp đủ nước cho cả vài dặm quanh núi, cho nên Đại Tề đã sớm xây dựng kênh mương tưới tiêu. Tuy ngay ở biên cảnh nhưng dân cư rất đông đúc, an vui.

Tuyên Giác: "Huống chi lão Tướng quân vốn không thủ Đông cảnh. Lần này người đến chỉ là vì muốn chỉnh đốn quân bị cho Văn Lan, giúp hắn sắp xếp nhân mạch mà thôi. Chuyến đi này đến sát ngày mới định ra lộ trình, làm sao Đông Yến lại có thể phục kích thành công được, chỉ có thể là do trong quân có nội gián phục sẵn.”

Lần này Thích Văn Lan thắng trận, khí thế đang thịnh. Lão Tướng quân nghe tin tuy vui vẻ nhưng Thích Văn Lan là con trai ông, tính cách con mình ông vẫn hiểu một hai. Cho nên trong lòng ông không tránh được lo lắng, mới quyết định qua Đông cảnh xem bố phòng và quân bị giúp Thích Văn Lan, để nếu có sơ sót thì ông liền có thể điều chỉnh lại. Chuyến đi này vội quyết định nên đến cả gia yến Tết Trung thu ông cũng không về kịp.

Chuyện xảy ra, Thích Văn Lan nhất định ôm hết về mình. Mặc dù nếu truy rõ nguyên nhân, hắn không sai.

Điều quan trọng bây giờ là phải truy ra nội gián đang ẩn nấp trong quân.

Tuyên Tông trầm mặc. Tuyên Giác nói: "Về tình về lý, nếu Văn Lan lên tiếng, đệ sẽ không ngồi yên mặc kệ.”

Tuyên Tông dứt khoát, “Được rồi, đệ làm việc cẩn thận một chút, tỷ tỷ mang thai, không thể chịu được kích thích, đệ nhớ kỹ.”

Tuyên Quỳnh khi vừa sinh ra thân thể đã yếu ớt nhiều bệnh, lúc nhỏ chỉ mới chạy hai bước đã thở hồng hộc. Trong nhà từ trên xuống dưới đều cẩn thận chăm sóc, Tuyên Quỳnh cũng phải thường xuyên mời lang trung khắp nơi chữa trị uống thuốc. Sau này khi đến tuổi cập kê, mấy bà mối nghe tin đều cảm thấy Tuyên đại tiểu thư ốm yếu nhiều bệnh không thể sinh được con cho nên không có ai mở lời. Hôn sự của Tuyên Quỳnh cũng vì thế mà kéo dài, Tuyên phủ cũng không vội, Tuyên Đình và phu nhân còn ước giữ Tuyên Quỳnh mãi trong khuê phòng mà nuôi dưỡng. Mãi cho đến khi Kiều gia đến cầu thân, Tuyên gia mới gật đầu đồng ý.

Nhà Kiều gia cũng không vội, nói nàng cứ chậm rãi điều dưỡng thân mình cho tốt rồi hãy mang thai. Không ngờ cuối tháng bảy Tuyên Quỳnh cảm thấy cơ thể mệt mỏi, Kiều Nhị Lang sợ hãi liền chạy đi tìm lang trung, lại chẩn ra là hỷ mạch, đã gần hai tháng. Tuyên gia và Kiều gia nghe xong đều vui đến mức suýt nhảy cẩng lên. Hai nhà liền nâng cao cảnh giác, nâng Tuyên Quỳnh trong tay, cẩn thận chăm sóc, không dám để nàng có chút buồn phiền gì.

Tuyên Giác gật đầu, hắn biết rõ.

Ánh đèn dần nhỏ, ngừi hầu nhẹ chân bước vào thêm dầu.

Bỗng nhiên, Tuyên Tông nghĩ tới cái gì, giọng điệu bình thường hỏi: "Đêm trước Trung thu, đệ cả đêm không về, là đi đâu? Đến tối muộn mới có môt cung nữ đến báo đệ có việc không thể trở về, là người của ai? Của đệ?”

Tuyên Giác sắc mặt như thường: “Đúng vậy, là nhân thủ của đệ.”

Tuyên Tông: "Hừ... bớt đi. Ta giữ nàng ta lại hỏi vài câu, chỉ mấy câu đã lộ sơ hở, hoàn toàn không biết gì. Vừa nhìn đã biết chỉ là một tiểu cung nữ chuyên làm việc tay chân, nghe lệnh chủ tử đi truyền tin thôi.”

Tuyên Tông đem mật báo gấp lại châm đèn đốt, như biết rõ, hỏi: "Cung nào? Vị Ương cung?”

Tuyên Giác: "......”

Tuyên Tông suýt chút nữa đã mắng Tuyên Giác một câu vô liêm sỉ, lạnh lùng nói: "Ta thấy lúc đó trời cũng không còn sớm. Đệ ở chỗ người ta nghỉ ngơi cả đêm?”

Tuyên Giác: "......”

Tuyên Tông tò mò: "Đệ là ngủ dưới đất, trên ghế dài hay là trên giường?”

Tuyên Giác: "... Huynh trưởng!”

Tuyên Tông híp mắt nhìn Tuyên Giác, đệ ấy không phủ nhận thì chính là thừa nhận. Đã vậy còn rất thản nhiên, mặt cũng không đỏ, mắt cũng không thèm chớp, thậm chí còn không thèm tránh ánh mắt hắn.

Tuyên Tông tức giận đến mức giơ chân, thật muốn đạp tên tiểu tử này một cái, lời nói đã đến bên miệng, nhưng vẫn cố nhẫn nhịn, trợn mắt. Nói: "Sao đệ có thể tự ý làm càn như vây? Cho dù là điện hạ hạ lệnh bắt đệ ngủ lại, thì đệ cũng không thể đáp ứng! Không đúng, chuyện liên qua đến cửu tộc sao đệ có thể thản nhiên như vậy??? Đệ cả đêm không về cũng thôi, dù sao đệ cũng đã trưởng thành, mặc kệ có đi đâu tìm vui cũng chẳng ai nói gì đệ? Nhưng... nhưng đệ là ngoại thần, còn là nam nhân, lại qua đêm trong Thiên Kim Khuyết, đã vậy còn là Vị Ương cung, muốn tìm chết ư?! Nếu bị người khác nhìn thấy thì sao? Nếu cung nhân nói ra thì làm sao? Đệ có nhảy xuống Hoàng Hà cũng rửa không sạch tội? Nếu chuyện này nháo đến chỗ bệ hạ, ta xem đệ kết thúc như thế nào! Đến lúc đó ta cũng không đi nhặt xác cho đệ!”

Tuyên Giác nhìn Tuyên Tông đang tức giận đến run người, thở dài, đêm đó Nhĩ Ngọc đưa cho hắn thánh chỉ tứ hôn, sáng hôm sau hắn liền mang về, cất kỹ trong tủ, chỗ cất cách chỗ Tuyên Tông đứng có một bước. Tuyên Giác muốn nói lại thôi, không hiểu sao hắn lại cảm thấy cảnh tượng này vô cùng hoang đường quỷ dị, thần sắc cổ quái nhìn huynh trưởng một lúc lâu, cuối cùng thở dài chịu thua: "Hiểu rồi, đệ sẽ cẩn thận làm việc.”

Tuyên Tông chỉ chỉ trỏ trỏ: "Đệ tốt nhất là nên như vậy!” Hắn hiểu rõ phẩm tính của đệ đệ nhà mình, cũng không sợ đệ ấy thật sự làm ra hành động khác người gì. Chỉ là nói thế nào thì việc đó cũng là phạm thượng, trong lòng không nhịn được lo lắng. Mắt không thấy, tâm liền tĩnh, khoát khoát tay nói: "Cút, cút!”

Hắn cũng mặc kệ, dù đệ ấy tự nguyện hay là bị ép bắt ở lại thìcũng không liên quan đến hắn!!

Tuyên Giác rất nghe lời, liền lui ra không chọc huynh trưởng nhà mình tức giận.

***

Cùng lúc đó, ở biên quan phía đông, núi Thương Lam cao vút đứng sừng sững trong mây. Xa xa có thể thấy được tuyết trên đỉnh núi không tan, gió thổi gào thét từng trận.

Tuyết trên núi ta chậm, theo thế núi chảy xuống, thành sông, uốn lượn khắp chân núi.

Bên dòng suối trong có thể nhìn thấy đáy, một thân binh đang cúi người múc một gáo nước, múc xong liền nhanh chân chạy đi sắc thuốc, trên mặt tràn đầy vẻ lo lắng, nhưng dù vội thì bước chân bên dưới vẫn cực kì vững.

Không lâu sau thuốc đã sắc xong, thân binh nhanh chóng đổ ra chén bưng vào lều trướng. Trong lều mùi máu tươi xông vào mũi, cả một đống người đứng chật nêm trong lều, có tướng lĩnh còn chưa cởi chiến giáp, có quân sư uyên bác, có cả quan viên nho nhã. Tất cả đều lo lắng vây quanh trường kỹ.

Bên giường có mấy lang trung, quân y sắc mặt nghiêm túc, mấy người họ nhìn người nằm trên giường, từ vẻ mặt đến giọng nói đều nhuốm sự lo lắng, bất đắc dĩ lắc đầu: "Lão Tướng quân sợ là tối nay vẫn chưa tỉnh lại. Mời các vị về đi. Chờ Thích Tướng quân tỉnh lại, sẽ báo cho mọi người biết.”

Mấy người trong lều trướng nghe vậy liền hít một hơi khí lạnh, mặc kệ là lòng đầy lo âu, hay mang tâm tư quỷ kế thì trên mặt mấy người đó đều là vẻ đau buồn lo lắng, tuần tự lui ra ngoài.

Đêm nay gió thổi ầm ĩ, tinh kỳ hiên ngang trong gió thổi phần phật.

Lão Tướng quân đêm sâu mơ mồ tỉnh lại.

Thích Văn Lan từ nhỏ đã không thích đọc sách, chỉ mới thấy tiên sinh giảng bài ở phía xa đã đau đầu. Khổ nỗi phụ thân hắn lại thích hắn đọc sách, mỗi khi gặp hắn đều hỏi hắn mấy câu điển tích, làm hắn sợ hãi, đến nỗi mỗi khi phụ thân đánh trận trở về hắn chỉ dám len lén trốn một góc nhìn người, không dám tiến lên. Lớn thêm một chút, hắn rốt cuộc cũng bị lão Tướng quân bắt vào khuôn khổ, lần này trốn không được, hắn liền dứt khoát chỉ đọc binh thư, điển văn cổ văn gì đó một câu cũng không học. Nhưng có vẻ lão Tướng quân vẫn chưa nản chí, hễ hắn chọc tức vị tiên sinh nào, thì lão Tướng quân sẽ đánh hắn một trận, hôm sau liền mời người khác cho hắn.

Việc này từng thành chuyện phiếm trong quân. Lúc đầu, chỉ có mấy tướng lĩnh lớn tuổi giống phụ thân hắn trêu chọc hắn, về sau, một đồn mười, mười đồn trăm, đến cả binh sĩ trong quân ngoài biên cảnh cũng biết, còn thường xuyên gọi hắn là “thư sinh Tướng quân” để trêu chọc hắn.

Sau này, lớn hơn, hiểu chuyện hơn, Thích Văn Lan mơ hồ nhận ra, tại sao phụ thân lại khổ tâm bắt hắn học văn như vậy, hóa ra phụ thân hắn thương hắn như vậy, lo lắng cho hắn nhiều như thế. Nhưng dù hắn biết cũng không thể thay đổi chuyện gì, lúc này hắnđã là Thích tiểu Tướng quân rồi.

Lúc này, dù lão Tướng quân bị thương hôn mê, thì vừa tỉnh lại đã thì thầm nói, “Văn Lan tới, nhớ gọi ta.” Có thể thấy trong lòng lão Tướng quân bận tâm ai nhất.

Thân binh canh gác bên cạnh cuống quít đáp. Nói xong câu đó, Thích lão Tướng quân lại lâm vào hôn mê.

Bình luận

Truyện đang đọc