[SONG TRỌNG SINH] TRỌNG TỰ

___________________________

“Thần nói có chuyện quan trọng bẩm báo, mới ở lại." Tuyên Giác trả lời nàng.

Tạ Trùng Tự phiền nhất là phải xử lý chuyện triều chính rườm rà, bây giờ lại gần đông dễ buồn ngủ, nàng cố gắng lắm mới giữ vững tinh thần bồi thần tử thương thảo nửa buổi sáng, ngữ khí lúc này khó tránh khỏi có chút lười biếng, ngón tay cong cong chống cằm, nghiêng đầu hỏi Tuyên Giác: "Chuyện gì?’

Tuyên Giác rũ mắt nhìn nàng một lát, đột nhiên giơ ngón tay vuốt ve lông mày đang nhíu lại của nàng.

Tạ Trọng Tự bối rối, bị động tác của hắn chọc cười khanh khách nói: "Làm sao vậy?”

Bởi vì nàng cười rộ lên nên ưu phiền giữa mày tan ra, ngạc nhiên nói: "Ta hôm nay không vẽ hoa điền. Là lông mày tô lệch rồi sao?”

Tuyên Giác: "Không lệch. Gần đây rất phiền muộn sao?”

“Vẫn tốt.” Tạ Trùng Tự đêm qua nghỉ ngơi không tốt, che môi mệt mỏi ngáp một cái, "Người sống trên đờicó trăm ngàn phiền não, ta ấy mà, ngày thường đều không có việc gì, hiếm khi bận rộn như bây giờ, có chút không quen. Nhưng mà bận rộn cũng tốt...”

Tuyên Giác nghe nàng nói tiếp.

“Nếu không bận rộn thì biết làm gì? Ở yên một chỗ, bày ra dáng vẻ cao cao tại thượng cho người khác chiêm ngưỡng ư? Đó không phải là đặc quyền chỉ có người chết mới được hưởng sao?”

Tuyên Giác sững sờ, thấy nàng cầm tay hắn đặt lên gò má, nói: "Không cần lo lắng cho ta, Ly Ngọc, ta ứng phó được. Chàng vẫn là lo lắng cho bản thân mình. Trọng địa Thương Châu, cách Ứng Thiên gần trong gang tấc, Văn Lan giống như dê vào miệng hổ, vất vả đỡ trái tránh phải. Cho dù là chàng tự mình đi, cũng khó tránh khỏi khó khăn. Cẩn thận là trên hết. A, ta cũng không đi xin Thích Không bùa bình an vớ vẫn gì kia. Chàng phải nhớ kỹ, bình an trở về.”

Giữa cổ tay Tuyên Giác còn đeo chuỗi mã não đỏ thẫm, giống như một ngọn lửa trong tuyết. Chuỗi ngọc chạm vào da mặt nàng, có chút lành lạnh.

Sau khi tuyết ngừng, ánh mặt trời mông lung đã chịu hạ mình, chiếu xuống.

Sau một lúc lâu, Tạ Trùng Tự chỉ nghe được đỉnh đầu ôn nhuận một tiếng: "Được".

“Khi nào thì đi?”

Hôm qua tuy trong mộng bị Thích Văn Lan làm cho tức giận, nhưng Tuyên Giác vẫn công tư phân minh, chuyện đời trước không thể kéo lên đời này, chỉ thản nhiên nói: "Không vội. Chờ Văn Lan thu lưới đã. Sau khi hắn chơi đủ, ta lại lên sân khấu.”

Tạ Trùng Tự bật cười: "Như thế nào, Văn Lan muốn đem trên dưới “Giang gia đại viện” đắc tội hết một lượt sao?"

Quân đội Giang gia tự xưng là một phái, nhiều nhánh nhỏ liên kết lại với nhau. Doanh trướng bao bên ngoài, ngăn cách Giang phủ với ngoại nhân, người bên ngoài gọi là “Giang gia đại viện”, nhằm chỉ thế lực của Giang gia.

“Nên mắng hay trừng phạt, hắn tự có chừng mực.”

Cách xa ngàn dặm, Thương thành giữa trưa.

Đầu đông ánh nắng có chút yếu, tinh kỳ theo gió bay cao, trên sân luyện nhiều loại binh lính khác nhau đang đứng nghiêm theo hàng.

Mấy tháng trước bọn họ còn phân biệt lẫn nhau, nhưng nay đều đứng chung một chỗ, nhìn ngoài mặt tuy có chút hỗn tạp nhưng vẫn rất nghiêm túc. Nhưng sâu trong lòng mấy người đứng đây, tâm tư không giống nhau...

Thích Văn Lan hung hăng lấy thế áp người, điều ba phần mười quân Thích gia tới nơi này, ngang nhiên dùng Thích gia quân chèn ép đám binh hỗn tạp này. Mấy người kia tuy giận nhưng không dám nói gì, đặc biệt là dưới tình thế các chiến tuyến khác đều đã bại nhưng tiểu gia hỏa trước mặt vẫn chưa từng bại trận nào.

Khi Tiểu Tiệp trở về, Thích Văn Lan vẫn còn đang mang giáp nặng trên người, hai má có thêm vết thương nhỏ, vẫn còn đang chảy máu.

Thích Văn Lan cũng mặc kệ chỉ đưa tay lau lung tung, bước nhanh ngồi vào ghế chủ soái, từ trên cao nhìn xuống, liếc mắt nhìn tướng địch đang bị trói thành bánh chưng bên dưới.

Hắn đã thẩm vấn đám người này một ngày rồi, nhưng đám người này người nào người nấy miệng kín như cái hủ nút, không moi ra được gì.

Thích Văn Lan tức giận trực tiếp xách người ra khỏi lao, thêm nữa, hôm nay thân binh bắt được hai tên mật thám, chúng đang tìm cách ra khỏi thành, trên người còn có quân tình rất tỉ mỉ. Đều trói hết lại.

Một người trong đó do dự trong lòng, những vẫn thấy có chút may mắn, may mắn vì người trước mặt không phải lão Tướng quân Thích gia, đang không biết có nên khai ra để được nhẹ tội hay không thì thấy Thích Văn Lan ngoài cười nhưng trong không cười: "Được, cả một đám các ngươi giả câm giả điếc, muốn chơi lão tử phải không. Nhiễm Tướng quân.”

Người Thích Văn Lan gọi chính là một viên mãnh tướng của Đông Yến, người này lưng hùm eo gấu, râu dài lông mày rậm, bị Thích Văn Lan điểm danh, oán hận trừng mắt nhìn hắn. Lúc trước hắn ta còn hét lớn trước mặt tên nhãi con này, nói hẳn chỉ là lơ là nên mới thất thủ, nói Đông Yến binh hùng tướng mạnh rất nhanh sẽ công thành, không thì sẽ lấy tù binh quân Tề đổi lấy hắn, cứu hắn trở về. Nhưng nay đã qua mười ngày rồi, thành vẫn chưa hạ được, mà tin tức sứ thần mang tù binh sang chuộc hắn về cũng chẳng thấy đâu. Nhưng thái độ vẫn cao ngạo như trước.

Thích Văn Lan: "Ta nghe nói trong quân doanh Đông Yến, khi các ngươi bắt được tù binh, sẽ dùng hình tàn nhẫn. Cái gì mà cắt tay mài chân?”

Tiểu Tướng tên Nhan Chương lên tiếng bước ra khỏi hàng. Hắn so với Thích Văn Lan còn nhỏ hơn vài tuổi, trên lưng đeo hai lưỡi hoàn đao, hiên ngang oai hùng, nói: "Vâng.”

Thích Văn Lan liếc mắt từ trái sang phải một lần, môi tràn ra một nụ cười lạnh: "Chuyện các ngươi biết, hẳn không khác nhau nhiều lắm. Nếu không ta cũng không trói các ngươi lại đây một lượt. Nào, từ trái sang phải, lần lượt nói xem các ngươi biết gì. Ta chỉ đếm đến mười, nếu các ngươi không nói, liền bị thân binh của ta kéo xuống chặt cánh tay. Tiếp theo qua một vòng, lại không nói, thì cứ theo ý của mấy Tướng quân của ta, chiếu theo cách của các ngươi, mài chân. Sẵn tiện cho Nhan Chương cơ hội mài đao mới của hắn!”

Nhiễm Tướng quân không sợ trời không sợ đất, lại bị mấy lời không nặng không nhẹ của Thích Văn Lan dọa cho một trận, đồng tử co rút lại.

Lại nghe vị tiểu Thích Tướng quân này bổ sung một câu: "A, cũng đừng trách ta không nhắc nhở các vị, việc các ngươi biết cũng chỉ từng đó, nếu người phía trước nói hết rồi, đến phiên ngươi... vậy cũng không thể trách ta a!?”

Ngày hôm đó, binh lính Đại Tề ở sân luyện võ hiếm khi yên lặng như vậy. Cả đám đều trừng mắt nhìn màn thẩm vấn giết gà dọa khỉ này.

Người sợ hãi nhất có lẽ là đám người trực thuộc Giang gia, có người sắc mặt xanh mét nhìn chăm chú vào hai cánh tay bị chặt xuống kia, nhưng khi nhìn thấy gian tế tên Cố Niệm đang vì người nhà mà cắn răng chịu đựng, mới thở phào một hơi, sau đó trừng mắt nhìn Thích Văn Lan, hai hàm răng nghiến ken két.

Thích Văn Lan bận rộn đến nửa buổi chiều.

Lúc hắn quay về doanh trướng bụng đã đói đến kêu lên, thuận miệng gọi binh lính đưa đồ ăn tới, thuộc hạ lo lắng nói: "Tướng quân, vết thương trên mặt ngài... sao vẫn còn chảy máu?”

Thích Văn Lan xua tay: "Là máu của người khác, không có gì đáng ngại. Phía Bắc phải tăng cường thêm binh, có hai chổ thấp, thời gian đổi binh canh gác dã bị lộ ra ngoài, phải nhanh chóng thay đổi. Kinh thành gần đây có tin tức gì?"

Thân binh: "... Phái chủ chiến và phái chủ hòa đang cãi nhau không ngớt.”

Thích Văn Lan nhận lấy mì nóng bưng tới, nhanh chóng ăn mấy ngụm, "A" rồi nói: "Bên nào đông người hơn?”

"Đều bằng nhau."

Thích Văn Lan cười lạnh: "Đám chết tiệt kia có cái thành cũng thủ không vững. A, ta quên mất, có mấy vị Tướng thủ thành hình như cả đời còn chưa thắng nổi một trận đấy. Nếu không, khu đất cao ở Biện Châu kia, làm sao lại để cho địch dựng thang suốt đêm công thành dễ dàng như vậy được? Cả một đám vô dụng, nếu không phải lão tử không phân thân được, thì quân Yến đừng hòng bước một chân vào Đại Tề!”

Nghé con mới sinh không sợ hổ, hơn nữa trong lòng Thích Văn Lan vốn tức giận ngột ngạt, thêm việc bị cầm chân ở đây, không về kinh đưa tiễn phụ thân đoạn đường cuối, làm cho lòng hắn dồn nén khó an. Mấy ngày nay hễ thấy địch thì hắn đều xông lên trước tiên, chém giết không biết mỏi, nếu không phải có thân binh canhchừng bên cạnh, sợ là trên người Thích Văn Lan đã có thêm mấy vết thương lớn nhỏ rồi.

Nhưng hiệu quả của việc Thích Văn Lan phát điên cũng rất tốt.

Đặc biệt là sau khi hắn bắt được đám người Nhiễm Thất, quân Yến không còn dám tấn công phụ cận Thương thành nữa, để hắn có chút thời gian lùng bắt mật thám trong quân.

Cùng lúc đó, Tuyên Giác cũng rời kinh xuôi nam.

Tạ Trùng Tự nói rất dễ nghe, nàng nói không đi Hàn Sơn tự cầu phù, nhưng nàng...

Tự mình vẽ một đống phù. Sau đó cứng rắn bắt Tuyên Giác đeo bên người.

Tuyên Giác: "......”

Tạm thười chưa nói đám phù này của nàng có linh hay không, chỉ nói đến cách nàng vẽ sợ là Phật tổ từ bi cũng bị nàng chọc tức đến mức thở ra khói. Nhưng hắn không nỡ từ chối ý tốt của nàng, lấy túi thơm chứa ngọc ve, đặt cùng một chỗ, liền theo quân, hành quân hơn mười ngày đến Thương thành.

Vọng Đô phía bắc cùng phía nam Thương Thành, đều đã bắt đầu có tuyết.

Đầu tiên là tuyết long ngỗng, sau đó là tuyết mịn. Thông báo mùa đông sắp đến.

Ngày Tuyên Giác đến, trời đông giá rét, bốn phía yên tĩnh. Còn chưa kịp thu xếp gì, việc đầu tiên khi tới chính là đem toàn bộ tướng lĩnh họ Giang bắt giam lại.

Tuyên Giác hành động đột ngột, làm cho tướng lĩnh ở Thương thành ngơ ngác không biết làm sao.

Đừng nói là mấy người đang âm mưu trong tối, đến cả Thích Văn Lan cũng bị hành động của Tuyên Giác làm cho ngẩn người, buồn bực hỏi: "Ngươi...... uống nhầm thuốc gì à? Không giống phong cách của ngươi a.”

Tuyên Giác đi đường mệt nhọc, giơ ngón tay ấn ấn mi tâm, cởi áo cừu dày khoác trên vai xuống, cầm trà khổ kiều trong quân uống mấy ngụm. Lúc này mới chậm rãi nói: "Bệ hạ đã bỏ lệnh giam lỏng Cố Cửu Băng. Tuy là là do quan viên trên triều ây sức ép, để chu toàn thế lực các bên, nhưng nhìn chung vẫn là thả hổ về rừng.”

“... Chuyện khi nào?”

Tuyên Giác thản nhiên nói: "Trước khi ta đến, e rằng giờ này Tam Hoàng tử và Cố Cửu Băng đã tới Biện Châu. Tạ Ôn đang cố sức lột da hổ, chúng ta cũng phải tranh thủ. Văn Lan, không cần cố kỵ nữa. Giang gia vốn xuất thân từ quân ngũ, đã quen với máu tươi, binh bại là chuyện thường.”

Thích Văn Lan hít một hơi khí lạnh: "Bọn họ lấy cái gì uy hiếp bệ hạ?”

Tuyên Giác: "Giang Từ đóng quân ở Tam Diên, có hơn ba mươi vạn quân mã. Thẳn, trước đó đều thủ vững không có việc gì. Cho đến nửa tháng trước, đột nhiên rút quân lui về sau ba dặm, dân chúng cả thành gặp tai ương, bị tàn sát thảm khốc. Ngươi nói xem chúng lấy gì uy hiếp bệ hạ? Văn Lan, thiết quân trong tay Hoàng thất không nhiều, không phải nhánh quân nào cũng trung với nước tận với dân, Đại Tề chỉ có Thích gia. Bệ hạ hẳn có tính toán của người.”

Thích Văn Lan ngẩn người, trong ngực như có ngọn lửa, nóng rát, hắn hận không thể lột da ăn thịt đám người kia, nhắm mắt cố gắng bình phục tâm trạng một lúc lâu, mới lạnh lùng nói: "Một, bầy, chó, tặc!"

“Tạ Ôn cũng vậy, ngày thường treo đều treo “Lễ, nghĩa, nhân, trí, tín” ngoài miệng, nhưng khi thị tộc lên tiếng, thì hắn co đầu lại, đến rắm còn không dám thả, mặc cho đám chó chết đó xâu xé Đại Tề ta. Loại người nhu nhược như hắn nếu thật kế vị, vậy chúng ta, bá tánh Đại Tề phải làm sao đây?”

Tuyên Giác để cho Thích Văn Lan mắng thoải mái, sau đó mới lạnh nhạt nói: "Mắng xong rồi? Mười hai vị mãnh tướng trong ngục kia, giết đi.”

"Giết... giết?" Thích Văn Lan nhất thời không kịp phản ứng, rốt cuộc vẫn còn băn khoăn, nghe vậy kinh ngạc nói, "A??"

Tuyên Giác đặt chén trà đã uống một nửa sang một bên, xua tay ngăn tiểu binh đang muốn tiến lên châm thêm trà lại, nói: "Ngươi có thể ra lệnh giết ngay. Cũng có thể để bọn họ lấy công chuộc tội ra chiến trường - - tóm lại là tìm cách giết đi.”

Thích Văn Lan: "Hả?”

“Giang gia ủ mưu đã lâu, chứng cứ trong tay ngươi cũng không ít." Tuyên Giác nhẹ giọng nói, "Trước tiên thả tin tức ra, dựa vào dư luận tạo áp lực, để cho người khác biết rõ, không phải người vì thù riêng mà bắt chẹt Giang gia, ít nhất cũng là cái cớ để bắt chúng ra trận.”

“Trong tay không binh không tốt, hơn nữa bọn chúng đã sớm móc nối với Đông yến, chỉ cần người cho chúng lên chiến trường, tám chín phần chúng sẽ thoe địch b*n n**c.”

Thích Văn Lan: "......” Hắn suy nghĩ nửa ngày chỉ thốt ra được một câu, “Vẫn là ngươi độc ác a.”

Mười hai người này, dù có làm cách nào cũng đã không còn đường lui, lại bị đẩy lên chiến trường, bọn chúng chết trong loạn quân cũng được, còn nếu còn sống thì rất có khả năng sẽ theo quân Yến, đến lúc đó hắn càng có lý do để đuổi giết Giang gia.

Hắn vừa định nói với Tuyên Giác vài câu, lại thấy Tuyên Giác ngồi bên cửa sổ, nghiêng mắt nhìn tuyết bay bên ngoài, thấp giọng nói: "Lại một năm nữa.”

“Đúng vậy, lại qua một năm rồi." Thích Văn Lan đời trước chưa từng trãi qua trắc trở gì, mặc dù gặp trắc trở, nhưng hắn đều không để trong lòng. Đời này, bi thương, li hợp đều đã trãi qua, không nhịn được nhìn trời mà than thở một lần. Sau đó liền vực lại tinh thần, đi xuống lao ngục xử lý mấy tên tướng lĩnh Giang gia.

Tuyên Giác ngồi một mình hồi lâu, lại đưa tay xoa mi tâm, mí mắt giật giật, không khỏi bất an.

Tình thế bây giờ hỗn loạn, chỉ có thể cố gắng chỗng đỡ, để không bị cuốn theo. Đã là người, tất có lo lắng khó an.

Giống như muốn trấn an lo lắng trong lòng Tuyên Giác, ngày hôm sau, Thanh Loan điểu liền ung dung xuất hiện.

Binh lính Thương thành chưa từng thấy qua, vốn tưởng rằng là một con chim bình thường, đang định thổi còi hù dọa cho nó bay đi, còn chưa kịp làm gì đã thấy nó lao vào phòng của tiểu Tướng quân, dùng mỏ đâm thủng một cái lỗ to trên cửa.

Tuyên Giác ở trong soái trướng xem sa đồ, khép tay áo đứng yên, một bên mặt được ánh nắg nhạt chiếu rọi, nghe tiếng động phía sau, lông mi dài run lên, quay lại thì thấy Thanh Loan điểu đã nằm yên trên đất.

Thích Văn Lan ngạc nhiên: "Ám khí ở đâu ra, lại chuẩn như vậy?”

Thanh Loan điểu dù có giỏi tìm phương hướng, nhưng đường từ Vọng đô đến Thương thành xa cách ngàn dặm, dù cho có khắc bản đồ lên cơ quan bên trong cũng không tránh được việc lạc đường.

Tuyên Giác đoán được gì đó, đi tới nhặt Thanh Loan điểu lên, gác sang một bên nói: "Có lẽ là thư nhà.”

Trở lại bên bàn, giơ tay chỉ vào một chỗ núi cao, nói: "Nơi này, có thể phóng hỏa thiêu sơn. Trên núi cây tùng chiếm đa số, dễ cháy.”

Yến quân an phận mấy chục ngày lại đột kích lần nữa, Thích Văn Lan không có tinh lực trêu chọc Tuyên Giác “hồng nhạn đưa thư” ban nãy, chỉ ừ đáp.

Cùng lúc đó, phía Bắc Thương thành bắc thượng, Biện Châu.

Cao Châu núi non trùng điệp địa hình hiểm trở, từ trước đến nay dễ thủ khó công, nhưng lại bị Yến quân đánh thắng dễ dàng, như là một cái hố mở ra, cho người ta thấy sự thối nát bên trong. Nếu không phải đang là mùa đông rét lạnh, vật tư không đủ, quân đội Đông Yến sợ là còn có thể đi sâu hơn vào thêm mấy dặm nữa.

“Mời Cố tướng bên này." Thái thú Biện Châu chạy ra khỏi thành, vội vàng nịnh nọt, "Có gì phân phó, cứ gọi ta.”

Sau đó hành lễ với Tam Hoàng tử đang đứng ở bên: "Tam điện hạ, người một đường tới đây thật là vất vả, bên này đã chuẩn bị xong tiệc rượu, kính xin điện hạ dời bước..."

Tạ Ôn có tướng mạo rất tốt, tuấn tú trang nhã, lúc này còn bày ra vẻ mặt tang thương, như đang thương tiếc dân chúng Biện Châu vậy. Trên mặt còn có vẻ từ bi, lúc này mà có người đưa cho hắn cái áo cà sa, khoác vào, nói mình là hòa thượng, không thiếu người tin là thật.

Tạ Ôn ngắt lời Thái thú Biện Châu: "Không cần, dân chúng lầm than, ta không có tâm tư phô trương lãng phí, dọn dẹp đi. Đưa hai bát mì cho ta và Cố đại nhân là được.”

Lời này có thể nói là hay không có điểm chê, xung quanh có không ít loạn dân cùng với quan lại, mọi người nghe xong liền xúc động, mắt cũng phiếm hồng, thiếu điều quỳ xuống bái lạy xem hắn như Bồ tát sống. Thái thú Biện Châu nahnh nhạy xem xét tình hình, lời nịnh nọt càng nói càng trôi chảy, cúi gập người đưa đoàn người vào phủ đệ, sau đó cung kính tự mình khép cửa lại mới lui ra ngoài.

Cố Cửu Băng bất động thanh sắc nói: "Đừng diễn nữa.”

Nếu người này thật sự lòng dạ từ bi, biết thương dân sao có thể để cho Giang thị làm xằng làm bậy, càng không dung túng Giang Từ lui bính bỏ thành, làm cho bá tánh trong thành chết thảm. Còn không phải là đang giả bộ từ bi muốn chiếm lấy dân tâm, thật ra sau lưng lại dùng bá tánh uy hiếp Phụ hoàng mình đổi lấy lợi ích.

Bị Cố Cửu Băng nói thẳng ra như vậy Tạ Ôn cũng không giận, không nhanh không chậm nói: "Phụ hoàng và Hoàng muội của ta đều có ý, muốn đem gân mạch tay chân của ngươi cắt đứt, để lại một cái miệng biết ăn nói dùng để chiêu hàng Yến quân là được rồi. Ta cố gắng hết sức mới khuyên nhủ được Phụ hoàng Cố tướng lại không nể tình, thât làm ta thương tâm.”

Cố Cửu Băng từ chối cho ý kiến, cúi đầu ăn bát mì đơn giản, thấy Tạ Ôn không động đũa, biết hắn chỉ diễn trò cho bên ngoài xem, cũng lười vạch trần, lại cảm thấy thú vi, nói: "LÀ vị điện hạ có phong hào Nhĩ Ngọc kia? Là một người không tầm thường đấy. Nếu nàng là Hoàng tử, thì các ngươi cũng không có chỗ mà múa máy tay chân rồi.”

Nghe vậy, trên mặt Tạ Ôn hiện lên vẻ lo lắng, hắn dừng một chút mới nói: "Hiếm khi thấy Tướng gia đánh giá ai cao đến vậy.”

Cố Cửu Băng vốn là tiện tay châm ngòi ly gián, muốn thấy bọn họ tranh đấu gay gắt, giống như là tùy miệng hỏi: "Người hầu của ta đâu?” Thần sắc Tạ Ôn lóe lên: "Đã theo đến đây, lát sẽ cho người dẫn đến cho Tướng gia.”

Cố Cửu Băng là sứ thần Yến quốc, thế lực ở Yến quốc không nhỏ, tạm thời không tiện động đến hắn, tuy giam lỏng, nhưng vẫn phải dùng lễ đối đãi như cũ.

Nhưng những người còn lại trong đoàn tùy tùng của hắn lại không may mắn như vậy. Vào ngày đầu tiên Tề Yên giao chiến, đã bị giam giữ. Sau đó chiến sự căng thẳng, đã giết hơn một nữa.

Duy chỉ còn lại một người. Là Cố Cửu Băng kiên trì cầu xin, nói hắn là người hầu cận bên giường, từ khi niên thiếu đã ở bên cạnh hắn, cũng coi như đã nửa đời, tình như phu thê,

Tạ Ôn lúc ấy nghe được lý do này, sắc mặt cực kỳ phức tạp, nhưngvẫn ra tay cứu tên người hâu kia.

Lúc này, ánh mắt hắn càng khó hiểu nhìn về phía Cố Cửu Băng, thầm nghĩ vị Tướng gia Đông Yến này lại là long dương (gay ấy). Trách không được đã đến tuổi này vẫn chưa thành hôn!

Nhưng Tạ Ôn còn phải trông cậy vào Cố Cửu Băng chiêu hàng quân Yến, không tiện nói thẳng, chỉ là cho người mang tênngười hầu kia tới, mập mờ đống cửa lui ra ngoài.

“Tự cho là thông minh a..." Cố Cửu Băng thở dài, đời này hắn gặp rất nhiều người, người tự cho mình thông mình rất nhiều, nhưng thật sự thông minh thì chẳng được mấy người, khólắm mới gặp được một tên tiểu tử thông minh trên yến tiệc hôm ấy. Còn bị hắn tính kế một trận.

Cố Cửu Băng lắc đầu bất đắc dĩ, nói với tùy tùng, "Có mang theo châm không?”

Tôi tớ cuống quít đáp: "Mang theo, mang theo.”

Chỉ thấy Cố Cửu Băng cởi áo khoác, lộ ra lưng, nhàn nhã nói: "Được, đâm đi. Tay vững chút, đừng sợ.Nếu có người đến, cũng có thể lừa gạt qua đi, bọn chúng đều cho rằng ta với ngươi quan hệ mập mờ. Bản đồ địa hình Biện Châu phức tạp, ta trước tiên dùng nước trà vẽ trên bàn một lần, ngươi chiếu theo đó vẽ là được.”

Người hầu này tuy có kinh hoảng, nhưng tay rất vững, đúng là một thợ xăm hình cao tay. Hắn liên tục đáp: "Vâng, vâng!”

Trong phòng yên tĩnh không tiếng động, thỉnh thoảng có tiếng nam tử bị đau than nhẹ, hai đạo nhân ảnh chồng lên nhau.

Hạ nhân ngồi canh bên ngoài một lát thấy vậy cũng yên tâm, lặng lẽ lui về phía sau, bẩm báo Tạ Ôn.

Đêm tối buông xuống, đèn đuốc đã đốt lên.

Tuyên Giác dựa nửa người trên giường cứng, bận rộn một ngày, rốt cục cũng có chút thời gian, nhẹ nhàng lấy Thanh Loan điểu ra, gỡ thư xuống.

Hắn cũng không vội vã mở thư ra, mà là nghĩ tới cái gì, sờ túi thơm treo bên hông.

Túi thơm do Nhi Ngọc tự mình may, tặng hắn Đoan ngọ.

Sau khi hương liệu bên trong bay hương, hắn lấy phần lớn ra, đặt ve ngọc vào trong đó, xem như bùa hộ mệnh. Hắn từng nói qua với Nhĩ Ngọc.

Trước khi đi, nàng hào hứng, cưỡng ép hắn đoạt lấy túi thơm, nhét vào một đống bùa phù do nàng vẽ, nói là không được mở ra nếu không sẽ không linh nghiệm.

Tuyên Giác suy nghĩ một lát, vẫn làm theo lời nàng dặn, không mở ra, chỉ nhìn kỹ dưới ngọn đèn.

Túi thơm lộ ra bên ánh đèn, nhìn không rõ, hắn liền đem túi thơm kề sát Thanh Loan điểu. Vừa tới gần, Thanh Loan điểu liền vỗ cánh mà kêu, cánh chim đập mạnh.

Tuyên Giác hiểu rõ.

Dùng Thanh Loan truyền tin, lấy Thanh Khê làm dẫn, dù cho xa vạn dặm vẫn có thể truyền đến. Thanh Khê là một loại đá đặc biệt ở núi Thương Khê Tây Lương, do được dùng chung với Thanh Loan điểu, nên người ta gọi là Thanh Khê.

Một con Thanh Loan ứng với một viên Thanh Khê.

Xem ra là nàng đem Thanh Khê của Thanh Loan nhét vào trong túi hương của hắn.

Tuyên Giác chỉ là có chút buồn bực...Trọng lượng sao vẫn không thay đổi? Nhĩ Ngọc đem ngọc thiền tặng hắn lấy ra sao?

Tuyên Giác nhíu mày, vốn định trở về hỏi lại, đột nhiên phát hiện ở góc túi hương, chẳng biết từ lúc nào đã thêm một hàng chữ nhỏ được thêu lên, như là sớm dự đoán được hắn sẽ phát hiện điểm không thích hợp.

Bình luận

Truyện đang đọc